Thái Dương Thần điện tuy rằng xây bằng đá phong
cách cổ xưa tự nhiên, nhưng nơi đây ngọn lửa bừng bừng, làm cho nơi này rực rỡ
thánh khiết, hiển lộ ra hết khí tức của bảo địa tiên gia.
Kim Dục tức sùi bọt mép, đạo y của lão do thần
vũ màu vàng bện thành không gió mà động phần phật, trên mặt tràn ngập sát khí,
tộc nhân buông xuống Bắc Đẩu đều bị tiêu diệt, đây là một tin tức như sấm sét giữa
trời quang!
Máu huyết lão sôi sùng gục xông lên tận trời,
cả vật thể phát sáng, thân thể run run chi vào Diệp Phàm, lớn tiếng quát:
- Nghiệt súc! Ngươi thật lòng dạ độc ác! Lão
phu thề phải lấy tính mạng ngươi!
- Kẻ giết người bị người giết, có gì lạ!
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn lão, lời nói không một
chút sợn sóng.
- Ngươi vì một tên đệ tử, liền giết tất cả cao
thủ trong tổ Kim Ô, máu nhuộm mặt đất, lòng dạ của ngươi có bao nhiêu lãnh khốc?
Đại Thánh Kim Dục quát chói tai.
Diệp Phàm dựng thẳng hai hàng lông mày, nói:
- Bộ tộc các ngươi nếu không đánh giết đệ tử
ta, làm tàn phế thân thể hắn. thì ta đâu có ra tay. Các ngươi thề quyết phải lấy
tính mệnh của hắn, lớp nhỏ đánh không lại, người lớn ra tay, từ trên xuống dưới,
từ lớn đến nhỏ, người cả bộ tộc muốn hại tính mạng hắn, làm cho đứa nhỏ này
trên trời dưới đất không chỗ dung thân, máu tươi rơi vãi khắp trời cao, mang
thân thể tàn phế chạy trối chết, các ngươi từng có một chút nhân từ nào không?
- Hai tay ngươi dính đầy máu Kim Ô tộc ta,
thiên lý khó dung, nếu không giết ngươi nhân thần cộng phẫn!
Kim Dục đầu đầy sợi tóc màu vàng bay tung,
sương mặt vận vẹo, thần sắc dọa người.
Diệp Phàm lộ ánh mắt sâu sắc, sắc mặt bình
tĩnh, nói:
- Nếu có chút thiên lý, bộ tộc các ngươi hẳn
không nên tồn tại trên thế gian! Mạng của các ngươi là tính mạng, mạng của người
khác không phải là mạng sao? Bộ mặt dữ tợn. cả tộc tàn bạo! Đừng nói là bộ phận
Kim Ô buông xuống Bắc Đẩu này, nếu Hòa Tang Tinh các ngươi cố ý là địch cũng nhất
mạch của ta, cả tộc ra trận, ta liền giết sạch bộ tộc các ngươi cũng không sao!
- Ngươi... cuồng vọng!
Kim Dục phẫn nộ đến hai mắt đỏ bừng dọa người.
Kim Ô tộc chưa từng bị đẫm máu như vậy? Hôm nay còn bị người chế ngạo như vậy,
khiến hắn phẫn nộ đến tim gan như sắp nứt ra.
Diệp Phàm thần thái hờ hừng, nói:
- Ta chưa bao giờ đi áp chế người khác. Người
kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nhưng nếu tác oai tác quái ở trên
đầu ta, tất phải một đao bổ xuống. Diệp mỗ là người nói ra sẽ gÍừ lời, Kim Ô bộ
tộc ngươi nếu cố ý bức bách, ngày khác trên Hòa Tang Tinh nhất định sẽ có một
trận chiến, luận đạo sinh tử. Đích thân ta đi lên một chuyến!
- Nhớ kỳ lời nói của ngươi! Sớm hay muộn sẽ có
một ngày có người lăng trì ngươi!
Kim Dục âm u nói.
- Nhất mạch chúng ta này tuy không có đi bức
hiếp người, nhưng nhất quyết không sợ khiêu chiến! Nếu có người bức bách, thì sẽ
máu nhuộm vòm trời, toàn bộ giết sạch!
Diệp Phàm đàng đàng sát khí, bức đi nhanh tới phía
trước.
Đối mặt với cừu địch, hắn sẽ không nói cái gì
nhân từ, đó là dối trá. Thần Quân đức hạnh trên cao dù sao cũng thích đứng ở
trên cao chi xuống giang son, tự mình thì không nhìn tới.
Ở trong quá trình đối chọi gay gắt, khí thế
hai người đều cực nhanh kéo lên, đạt tới điếm tới hạn. Bọn họ cũng không dám
khinh thường đối phương, sử dụng khoảng thời gian này điều chỉnh, đạt tới mạnh
nhất.
Mà lúc này bọn họ cũng đi ra Thạch Điện, lao
ra ngoài Thái Dương Tinh, song SOng đi vào Vực ngoại, bởi vì ở nơi đó hoàn toàn
không hạn chể tay chân.
Kim Dục phát động trước, trên đầu ngón tay lão
xuất hiện mười đạo thần quang, xò xuyên qua tinh không, đây là Thần thuật kinh
thế của Kim Ô nhất mạch: Thập Liệt Thiên Địa.
Diệp Phàm nhẹ giọng quát, sợi tóc tung bay,
trong miệng phun ra một tấm đạo đồ là Thái Cực, đây là hắn thể hiện đạo tắc
Luân Hải, ngày nay với thần khắc pháp thi triển ra.
“Bốp!”
Hai người va chạm vào nhau, tuy rằng chí là một
tiếng vang nhỏ, nhưng lại tạo thành dao động đáng sợ, mười đạo thần quang của
lão Kim Ô vỡ vụn. từng mảng vẫn thạch ở chung quanh hóa thành tro bụi.
Cuối cùng cả tinh vực này đều rang chuyển, “ù
ù” vang động như là trời long đất lở, rung động lòng người.
Khi hết thảy biến mất, mười ngón tay Kim Dục vỡ
nát, máu chảy đám đia. Lão không nói một lời, đứng ở xa xa. thân thể run rẩv, sắc
măt xanh mét.
Đạo đồ của Diệp Phàm cũng vỡ tan, nhưng chính
hắn bình yên vô sự, áo không dính máu, sợi tóc bay múa, ánh mắt trong sáng.
Kim Dục rúng động trong lòng. Thánh thể Nhân tộc
khiến lão có một loại dự cảm bất hảo, đây chi mới là cảnh giới Vương của Thánh
nhân, nhưng lại có thể đấu ngang tay với lão. Chiếu theo tốc độ trưởng thành
này... lão thật sự không dám tưởng tượng, tương lai tất nhiên là đại địch đáng sợ
nhất của Kim Ô nhất mạch!
Duy nhất khiến trong lòng lão yên tâm chính là
bệ hạ sớm muộn gì sẽ xuất quan. Tới thời điềm đó, tất nhiên có thể quét ngang
chín tầng trời mười tầng đất.
Kim Dục vỗ cánh, lộ ra pháp thân, một con Kim
Ô thật lớn xuất hiện ở sau lưng lão giống như một ngọn núi vàng tạc thành, hào
quang rực rỡ, áp lực bức người.
Kim Ô thét dài. làm vỡ nát rất nhiều vẫn tinh ở
chung quanh, tinh tú nhô lân cận đều nổ tung, nó gào thét thiên địa. làm nhật
nguyệt run rẩy, thoáng cái liền phóng tới.
Diệp Phàm không sợ, đứng tại chỗ vung lên song
chưởng, thi triển pháp của chính mình, chưởng chí vạch ra quỳ tích kỳ bí, một mặt
bảo kính xuất hiện phía trên đính đầu hẳn. sáng lạn chói mắt.
“Ầm” một tiếng, bảo kính sáng rực lên, nở rộ
ra hào quang chói mắt, nhầm về phía Kim Ô. thần vòi màu vàng bị chiếu tnìng bay
tán loạn, máu tươi rơi vãi.
“Keng!”
Tiếp theo. Diệp Phàm múa động hai tay, xuất hiện
một thanh kiếm tiên, kiếm phong là đầu rồng. đuôi rồng là chuôi kiếm, phát ra
hào quang sáng lạn nhất thế gian, bẻ gãy nghiền nát, bố thăng xuống.
“Phốc” một tiếng, đầu Kim Ô bị chém rụng xuống,
thân mình vỡ nát tan tành, máu chảy đám đia, bị chém nát rơi xuống vòm trời.
Đây là pháp và đạo của Diệp Phàm dung luyện
vào bí quyết chữ “Đấu”, hóa thành của mình, liên tiếp diễn biến ra Hư Không Kính
và Thái Hoàng Kiếm chém đoạn mười vạn dặm. khí nuốt thiên hà.
Bên kia, Đại Thánh Kim Dục thân thể lay động,
pháp thân bị chém, chân thân cũng bị liên lụy, phun ra một ngụm máu lớn. thân
hình rung chuyển, thối lui cũng không biết bao xa mới đứng vừng lại.
- Không phải nhân vật Đại Thánh hậu kỳ không
thể trấn áp ngươi!
Kim Dục thần sắc lãnh liệt, trên đạo y dính đầy
vết máu. trong con ngươi hiện lên một tia tàn khốc.
Bỗng dưng lão thét dài một tiếng, xương trán
phát ra hào quang xông thẳng lên trời cao, một con Kim Ô bằng cỡ nắm tay bay
ra. chiếu sáng vũ trụ hắc ầm, nắm một kiện binh khí đặc biệt đánh tới hướng Diệp
Phàm.
Lại có một lũ đế khí tràn ngập, mang theo một
loại dao động đáng sợ không gì sánh nổi, như là khắp vũ trụ đều sụp xuống, “ầm ầm”
nổ vang, hủy diệt vạn vật.
Diệp Phàm lần đầu tiên biến sắc, đây đích xác
là một lũ đế khí. kliủng bố ngập trời, Thánh Vương bình thường và Đại Thánh bậc
thấp đón nhận tất nhiên không hề trì hoãn hóa thành bụi bậm, căn bản không ngăn
được.
Kim Ô bàng nắm tay là nguyên thần của Kim Dục,
nó nắm giữ một thanh bảo phiến, mặt trên mười mấy cọng lông vàng quá mức rực rỡ,
khiến người ta hít thờ không thông. thần uy chính là do chúng phát ra.
Trong nháy mắt Diệp Phàm biết được đó là cái
gì, là Thần vũ của Chuẩn đế uy áp thiên địa, được luyện hóa thành binh khí, khó
lường. Đại Thánh nếu dùng cứng chọi cứng với nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Con ngươi trong mất Kim Dục rét căm cãm. lộ ra
một vẻ cười tàn nhẫn, dường như lão thấy được kết cục Diệp Phàm vỡ nát tan
tành, binh khí bực này lão phải dùng toàn lực nguyên thần vận dụng mới có thể
phát huy ra uy lực, khủng bố tuyệt thế.
Nhưng mà vẻ tươi cười trên mặt lão rất nhanh đọng
cứng lại.
“Keng” một tìếng vang nhỏ, Diệp Phàm rút ra từ
sau lưng một thanh sát kiếm màu đỏ sậm, bố thẳng xuống. Kiếm khí mờ mịt như một
dải tinh hà buông xuống, bao phủ vũ trụ.
“Rắc!”
Mười mấy cọng Thần vũ màu vàng đương trường bị
gãy đoạn, rồi sau đó đột nhiên nổ tung. Nguyên thần Kim Ô tràn ngập sợ hãi.
nhưng hoàn toàn không tránh thoát kiếp nạn này.
Ở dưới tác dụng dao động song trọng giữa Thần
vũ màu vàng bùng nổ và kiếm khí. nó không kịp kêu thảm thiết liền trực tiếp hóa
thành bụi bậm. hình thần đều bị diệt trong vũ trụ lạnh ạiá.
Phía sau. chân thân Kim Dục lập tức liền mất
đi quyền khống chế, giống như là một đoạn cọc g0 - đứng sững ở nơi đó, rồi sau
đó ầm ầm ngã xuống.
Tiếp theo, Kim quang bùng phát rực rỡ, hắn hiện
nguyên hình là một con Kim Ô cực lớn vắt ngang trong vũ trụ. thân thể không tổn
hao gì, nhưng nguyên thần bị giết chi lưu lại hình thể của lão.
Diệp Phàm vươn ra một bàn tay to chụp bắt con
Kim Ô thật lớn lại, sau đó thi triển đạo thuật biến thành nhỏ, giống như con vịt
hoang bay. rồi bay về phía Thái Dương Tinh.
Tiểu Tước Nhi rất không yên tâm, rốt cục nhìn
thấy Diệp Phàm quay lại, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, toàn bộ vẻ khẩn trương
biến mất.
- Là Kim Ô Đại Thánh?
Nàng há hốc miệng tròn xoe, đầy vẻ kinh hãi.
Đám Long Mã, Hoàng Kim sư tử, Hắc Hùng... đều
lộ ra dị sắc, ở trong mắt bọn họ đây tuyệt đối là đại bổ, là mỹ vị hiếm có nhất
thế gian.
Diệp Phàm gật đầu, lộ ra một nụ cười ôn hòa, bảo
Tiểu Tước nhi an tâm, rồi mang theo mọi người đi sâu vào Thạch Điện, vừa đi vào
trong tòa pháp trận, lập tức ngọn lửa bìmg bừng, hỗn độn khí vờn quanh.
Ở một sườn pháp trận khác, Diệp Phàm một lần nữa
gặp lại cái kiện hào quang kia. là Đoạn Đức đang ngủ say trong đó, đến nay còn
chưa có tỉnh lại, Thôn Thiên Cái ẩn trong bóng tối.
Địa phương này có pháp trận không trọn vẹn của
cấp Đại đế, có Thôn Thiên Ma Cái thủ hộ, mặc dù là Đại Thánh cũng không thể
xông vào.
- Diệp Đồng!
Tiểu Tước nhi vui mừng kêu lên.
Diệp Phàm yên lòng, đại đệ tử của mình quả
nhiên trốn ở trong này, tuy nhiên tình trạng không tốt lắm, đang trong hôn mê,
ngoài ra còn có một người là Tiểu Đình Đình.
Hai người không biết làm thế nào mà lại thông
qua tàn trận, ở gần sát cái kiện của Đoạn Đức, cũng chính vì vậy mới khiến Đại
Thánh Kim Dục dừng lại ở bên ngoài.
Diệp Đồng ngồi ở trong đó, được bao bọc trong
tinh hoa Thái Dương khí, giống như đã tọa hóa, không nhúc nhích, có chút không ổn.
Mà bên kia Khương Đình thì bảo tướng trang nghiêm, toàn thân tràn ra từng đợt từng
đợt Thái Âm khí, bọn họ ngồi đối diện cách xa một trượng.
Có thể nhìn thấy, từng đợt từng đợt sinh khí từ
Khương Đình nơi đó tràn ra, chảy tới rót vào trên người Diệp Đồng, bổ sung sinh
mệnh năng cho hắn.
Ngoài ra, kỳ lạ nhất chính là, hai người đều tự
tu luyện, Thái Âm và Thái Dương phóng thích tự nhiên, ở trong khoâng cách một
trượng đó giao hòa tạo ra một mảnh hỗn độn. trở thành một tấm đạo đồ.
- Thái Âm Thái Dương, ai yếu ai mạnh, âm dương
cộng tể, thiên hạ xưng Hoàng!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
Hai người này đều là thể chất muôn đời hiếm thấy,
trăm ngàn đời khó gặp, bất cứ một người nào xuất ra ngoài đều sẽ chấn động
thiên hạ, chỉ cần tu đến cảnh giới cao thâm, tất nhiên sẽ xếp vào hạng người mạnh
nhất vũ trụ.
Thái Dương Cổ Hoàng cũng Thái Âm Cổ Hoàng hai người
này đủ để chứng minh hết thảy!
- Hai người giao hòa, hóa sinh hỗn độn, Hỗn Độn
thể chân chính sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tâm thần Diệp Phàm trong khoảnh khắc mơ màng.
Ngay sau đó, trong lòng hắn sáng tỏ, bình tĩnh
lại, vẫn luôn có truyền thuyết Hỗn Độn thể không tì vết từ thời đại thần thoại,
nhưng đến nay cũng không có nhìn thấy.
- Diệp Đồng hắn bị thương thực nghiêm trọng!
Tiểu Tước nhi khẽ nói, mới vừa nói xong thân
thể của chính nàng cũng lảo đảo, khóe miệng trào máu tươi.
Diệp Phàm cảm nhận được một loại khí tức, đó
là lực lượng Phật môn tan trong tứ chi bách hài của Tiểu Tước nhi. Ngày thường
bị nàng trấn áp, không thể tác loạn, nhưng hôm nay nhìn thấy hắn tâm thần Tiểu
Tước nhi vui mừng buông lòng, lập tức nó phát tác, rốt cuộc trấn áp không được.
- Phật lực thật cường đại và tinh thuần, người
bình thường bị đánh trúng, dù trải qua Phật môn độ hóa, không phù hợp quy tắc
cũng phải chết!
Hoàng Kim sư tử giật mình nói. Tổ tiên của hắn
từng bị A Di Đà Phật độ đi, đối với loại lực lượng này, hắn hiểu biết nhất.
- Thần từ... có phải ta sắp chết hay không?
Ánh mất Tiểu Tước nhi mờ đi, lảo đảo ngã ra
sau.
- Có ta ở đây, ngươi không việc gì!
Diệp Phàm đờ lấy nàng, điếm ra một lóng tay, một
luồng kim quang chìm sâu trong cơ thể nàng. bắt đầu gột rửa phật lực.
- Ca ca...
Đúng lúc này, Khương Đình thức tỉnh, nhìn thấy
đám người Diệp Phàm, cảm giác như đang trong mộng.
Đạo đồ hỗn độn ở giữa rung động, Diệp Đồng cũng
bị bừng tĩnh, run giọng nói:
- Sư phụ... đúng thật là ngài phải không?