Ầm một tiếng, chiến bi phóng đại ra, cao tới
ngàn trượng, khí thế mênh mông, giống như một ngọn núi cổ, tỏa ra khí tức khiến
lòng người kinh sợ, bên trên có đạo văn lưu chuyển, tang thương mà cổ kính.
Tấm bia này giống như một vị Thánh linh sống lại,
có sinh mệnh của mình, tiếp theo tỏa ra chiến khí mênh mông. Một hư ảnh Thần Ma
hiện lên, giống như là chân thân vậy.
Một luồng uy áp lớn lao quét ngang lục hợp bát
hoang, chiến bi thông thiên động địa.
Đáng tiếc là không lâu sau đó, mười hai thánh
giả phối hợp không ăn ý, chiến trận không khống chế được, không thể khống chế tấm
bia này, đều trốn sang bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Cổ Bi đổ xuống, kình khí mênh mông.
- Ai u... Graooo...
Long Mã kêu thảm thiết, đứng mũi chịu sào,
suýt nữa bị đập thành bùn nhão, bị Cổ Bi đè xuống, chỉ lộ được một chân ra
ngoài, không ngừng co giật.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, thuấn di
ra ngoài mười dặm, sợ nó phát tác, tìm họ gây phiền toái.
Diệp Phàm chau mày. Mười hai thánh giả đều có
thực lực cường đại nhưng nếu muốn đồng tâm hiệp lực thì lại khó khăn, đều là hạng
người kiệt ngạo bất thuần, trông cậy bọn họ kết hợp làm một thể thì đúng là quá
mơ Hoàng kim sư tử ăn chay.
Long Mã liên tục nguyền rủa, từ tấm bia đá đi
ra, mắng Hắc Hùng, Cửu Vĩ Ngạc Long, Thiên Hạt rất lớn là không đủ trượng nghĩ,
khiến nó bị trấn áp một mình, suýt nữa đứt gân gãy xương.
May mắn là uy áp trên Thần bia vào thời điểm
cuối cùng đã giảm đi, không đánh lên người nó, bằng không thì hậu quả thiết
nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Lần thứ hai bọn họ thử lại, dựa theo chiến trận
thái cổ xếp hàng lại, đồng loạt ra tay, khống chế bia đá, muốn phát huy uy thế
hủy thiên diệt địa, đáng tiếc là lại thất bại.
- Ngao...
Lần này Hắc Hùng Thánh nhân không may bị trấn
áp, thân thể khổng lồ như núi bị chiến bi ép thu nhỏ lại, hóa thành dài hơn một
thước, trở thành một con gấu nhỏ trông xinh xắn, chớp hai mắt to, khóc lóc ô ô,
lên án đám người không trượng nghĩa lấy nó làm đệm lưng.
- Đừng có vờ đáng thương. Cái con gấu chó thân
to hơn quả núi nhà ngươi vừa rồi để mặc ta suýt nữa là bị đè chết!
Long Mã căm giận nói.
Diệp Phàm cảm thấy bất đắc dĩ. Trông cậy đám
người này trong thời gian ngắn đồng lòng đó là chuyện không có khả năng, cần phải
có một trận chiến sinh tử tẩy lễ, cuối cũng mới có thể phối hợp tốt.
Mấu chốt thúc dục tấm bia này không phải ở đạo
hạnh và cảnh giới mà là ở tâm chí và dùng khí, còn có đồng lòng như một, không
thể có tạp niệm khác.
Mười hai thánh giả ai nấy đều có tâm tính vua
một núi, tất cả chẳng phải thứ tốt, nếu muốn bọn họ thu liễm, hóa thành có kỷ
luật thì thật sự là quá khó.
Chiến bi là thứ "châu báu" vô cùng
hiếm có trên đời, lai lịch kinh người, nhưng không phải ai cũng có thể thúc dục
được. Một đội trăm người thích hợp không phải là đám người kiệt ngạo trước mặt
này làm được.
Diệp Phàm đưa người về phía Lâm tộc. Thế cục
bên này càng khẩn trương, có đại binh tiếp cận, chiến sự căng thẳng hơn nhiều.
Có mười vạn cổ yêu, Nhân tộc có thực lực cường
đại, còn có cả bá chủ hải vực. Quanh cổ gia mấy ngày nay hoạt động xung quanh
mang lại hiệu quả bất phàm.
Diệp Phàm nhổ tấm bia đá của cổ gia tương
đương với việc tát cho bọn họ một cái, hiện giờ đã tới hoàn cảnh hoàn toàn lật
mặt, không khí đặc biệt khẩn trương.
- Hà gia lão Vương của Thánh nhân - Thánh thú
Vương Xuyên sơn giáp, Bắc Cực Thương Lang hiển hóa, Tây Hải Sa Thánh Vương cũng
xuất hiện. Chủ yếu là đợi lão tổ tông Cổ gia xuất quan. Mấy ngày này mấy vị
Thánh Vương đều đang bàn bạc.
Vương Tử Văn giới thiệu tình huống một chút,
hơi lo sầu. Nhạc phụ của hắn rất cường đại nhưng dù sao cũng chưa bước qua cửa ải
kia, làm sao có thể đối đầu với nhiều kẻ địch cũ như vậy được?
Diệp Phàm ngẩn ra, nói:
- Lão nhân gia không phải lập tức thành Đại
Thánh sao? Sao lại xuất hiện chuyện bất ngờ.
Vương Tử Văn cười khổ nói:
- Hắn muốn cân nhắc thêm vài ngày, cảm thấy cần
phải hoàn thiện đạo thống.
Diệp Phàm cảm thấy rất bất ngờ. Người có thể
trở thành Đại Thánh đều là hạng
người tài ba trác tuyệt. Lão Thánh nhân của
Lâm tộc này quả nhiên bất phàm, dưới tình huống này mà vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Vương Tử Văn nói:
- Chỉ cần vài ngày thôi. Lúc này chỉ có uy hiếp
mạnh, tạm thời bọn chúng cũng chưa nắm được tình hình nên chúng ta mới có thể
chiếm thế chủ động.
Diệp Phàm gật gật đầu, thương lượng với hắn,
nói chuyện rất lâu. Thời gian mấy ngày nay Lâm tộc đã liên hợp với một số cường
giả như Nam Hải Long Vương, Trung Việt Thánh Vương rồi.
Ầm!
Ngoại Vực của Lâm tộc, một tòa Linh Sơn bị
đánh nát, dao động cường đại mênh mông tràn tới nơi này.
Đây là loại khiêu khích, muốn thử hư thực của
Lâm tộc. Đại chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Bọn họ muốn nhìn thử ngoài mười
hai thánh giả ra thì Lâm tộc có còn cường giả nào tới cứu viện hay không.
- Lâm tộc các ngươi đã là gì, dã tâm quá lớn,
cấu kết với Ma đầu Vực ngoại, muốn diệt trừ các đại kế thừa trên Thiên Binh cổ
tinh chúng ta, không thể tha thứ được.
Một tiếng nói già nua vọng lại từ phía xa xa,
ù ù chấn nhiếp cả vùng đất lành. Có Vương của Thánh nhân tới rồi.
- Là Vương của Thánh nhân của Hà gia.
Vương Tử Văn nói. Đây là một đại cao thủ. Lần
trước Hà Khôn, Hà Thanh Dương dám tấn công tới cửa là vì có người này chống
lưng.
Đủ tiếng nói truyền tới, có người ra vẻ ôn hòa
khuyên giải, công bố chỉ cần Lâm tộc giao Ma đầu Vực ngoại ra là có thể không
truy cứu nữa.
Hai ngày kế tiếp khu vực này khẩn trương tới tận
cùng. Mấy vị Vương của Thánh nhân đỉnh phong giá lâm, các loại tiếng động lớn rầu
rĩ không dứt bên tai.
- Giao Ma đầu Vực ngoại ra, khiến cả thiên địa
cổ tinh của chúng ta trở lại bình an!
- Chém hết kẻ xâm lấn, để bọn chúng chịu trừng
phạt, khôi phục hài hòa của Thiên Binh cổ tinh.
Rất nhiều tu sĩ tới đây, tiến hành bức vua
thoái vị. Tất cả đệ tử của các thế lực lớn đều rầm rĩ lên tiếng, bôi nhọ đám
người Diệp Phàm thành đại ma vương cùng hung cực ác.
Những người này không có khả năng lộ ra tâm tư
muốn giết Lâm Hàn, cướp đoạt Cửu Chuyển Tiên Đan, ra vẻ đại nghĩa kêu gọi tất cả
các cường giả của Thiên Binh cổ tinh tiêu diệt kẻ xâm lấn từ Vực ngoại.
Đương nhiên bọn họ cũng tuyên bố lớn tiếng là
nếu Lâm tộc biết quay đầu, tương trợ giết Ma đầu thì đó chính là công tích to lớn
nhất.
Điều duy nhất khiến những người này kiêng kị
là Lâm Hàn, không biết trước mắt hắn ra sao. Đây là đối thủ cũ mà bọn họ sợ
hãi, sợ đây là thế cờ hắn bầy ra, chờ đợi bọn họ rơi vào.
- Bảo vệ Thiên Binh Tinh ta, giao ra kẻ làm
ác!
Một đám người rống to, khuyên Lâm tộc hiểu đại
nghĩa, lấy đại cục làm trọng.
- Tình huống hơi không ổn.
Vương Tử Văn chau màu nói. Có một số người
đang âm thầm hoạt động, muốn thuyết phục một trong ba vị Đại Thánh nhằm vào Lâm
tộc.
Song phương đều kéo dài thời gian không dám
hành động thiếu suy nghĩ.
- Nhóm người này thật vô sỉ, rõ ràng là vì Cửu
Chuyển Tiên Đan mà tới nhưng lại còn ra vẻ đại nghĩa, muốn dùng lực lượng toàn
cổ tinh diệt chúng ta.
Long Mã căm giận không thôi.
Lúc này Vương Tử Văn tất nhiên tốn rất nhiều sức
lực cho công tác tổ chức, vạch trần mục đích thực của đám người cổ gia và Hà
gia.
Mạch nước ngầm tại nơi này bắt đầu khởi động!
- Không sao, cũng lắm thì đánh.
Diệp Phàm triệu tập Long Mã, Mã, Hoàng kim sư
tử, Thánh giả Hắc Hùng tới phụ cận, nói cho bọn họ ra tay, tập trung toàn lực
đi nhổ những thế lực hơi yếu của Hà gia, cường thế trấn sát, uy hiếp mọi người.
Ngày sau đó một trận phong ba lớn xuất hiện.
Hà gia bị công kích, dù có pháp trận viễn cổ bảo vệ nhưng vẫn bị đánh cho tàn
phế, gần như bị người ta nhổ tận góc.
Tin tức này truyền ra liền khiến toàn bộ viên
cổ tinh chấn động. Mọi người đều biết khẳng định là Lâm tộc phản kích, không ngờ
lại dám chủ động ra tay.
Đồng thời vào lúc này, động phủ của Bắc Cực
Thương Lang bị Diệp Phàm công phá, giết cho quỷ khóc thần gào, thây chất khắp
nơi. Thiên hạ lại được một phen chấn động. Thương Lang Thánh Thú Vương là một vị
đại hung, ngày thường đều tọa trấn phương bắc, không ai dám chọc, ngày này bị
người ta công phá động phủ, thật sự là khiến người rung động.
Ngày nay Thương Lang Thánh thú Vương cùng cổ
gia đi, giơ cao lá cờ đại nghĩa khiến mọi người rất bất đắc dĩ.
Giờ phút này mọi người đều khiếp sợ, đồng thời
trong lòng cùng hưng phấn. Phải giết nhiều mấy kẻ hung sát này mới tốt.
Thương Lang Thánh thú Vương tức giận, lúc này
quay về Bắc Cực mới biết ấu tử được sủng ái đã bị bắt. Có người cảnh cáo hắn tới
đây nên thành thật một chút. Hắn rống nát núi sông, một đường đi về phía nam,
yêu cầu cổ gia tấn công Lâm tộc với quy mô lớn, hoàn toàn bình định địch nhân.
Nhưng Xuyên Sơn Giáp Thánh Vương, Tây Hải Sa
Thánh Vương đều rất kiêng kị, vội vàng rời đi, sợ bị người ta nhằm vào động phủ
và hậu viện của mình.
Nhiều ngày nay Vương Tử Văn sứt đầu mẻ trán, tự
mình đi gặp Hỏa Nha Đại Thánh và hai tiền bối khác, sợ bọn họ bị thuyết phục rời
núi.
Diệp Phàm giết chóc một đường, dương đông kích
tây, ra tay mạnh mẽ khiến rất nhiều người kinh sợ không thôi.
- Giết!
Lão Thánh Vương của cổ gia, Thương Lang Thánh
thú Vương, Hà gia lão tổ, Tây Hải Sa Thánh Vương, Xuyên sơn giáp Tôn Giả trong
núi lớn hồng hoang rốt cục cũng ra tay.
Pháp trận viễn cổ lóe sáng, không ngừng bị
công phá. Sau đó một tấm Nguyên Thiên Văn Lạc hiện lên, thay đổi trời đất, ngăn
cản chư tổ công sát.
Đây là một trận quyết chiến. Diệp Phàm tọa trấn,
sử dụng Nguyên Thiên Văn Lạc để vây mấy đại cao thủ.
Lâm tộc, Vương gia và Nam Hải Long Vương,
Trung Việt Thánh Vương tới trợ giúp đều ra tay, phục kích trong trận, đại chiến
với cường địch, đánh giết tới mặt trời không còn ánh sáng, thiên địa thất sắc.
Phụt!
Diệp Phàm thét dài, trong ánh mắt khó tin của
nhiều người bằng vào Thiên Hoàng tử bổ đôi một vị Vương của Thánh nhân số hai của
cổ gia, đánh chết vị cường giả tuyệt thế này.
Mưa máu bay đầy trời, mặt đất cũng bị nhuốm đỏ.
Long Mã và Hoàng kim sư tử cùng ra tay, đại chiến tứ phương, nơi đây sôi trào.
Cuối cùng một luồng uy áp lớn lao xuất hiện, từ
Vực ngoại buông xuống. Lâm Hàn xuất hiện, thành công vượt qua Đại Thánh kiếp,
như một Thánh linh toàn thân bao phủ bởi dấu vết của đại đạo, thần uy cái thế,
khí tức cuồn cuộn mãnh liệt.
Tất cả không có gì trì hoãn. cổ gia, Hà gia, Bắc
Cực Thương Lang, Sa Thánh Vương, Xuyên sơn giáp Tôn Giả đều mất mạng, hóa thành
mưa máu. Trước mặt Đại Thánh, đối thủ ngày xưa căn bản không thấm vào đâu.
Được làm vua, thua làm giặc, huống chi cổ gia,
Hà gia rắp tâm hải người, cản Lâm Hàn trở thành Đại Thánh, vì Cửu Chuyển Tiên
Đan mà gây chiến, đại bại xong liền trở thành đối tượng bị người đời phỉ nhổ.
Chiến tranh chưa bao giờ nhân từ. Chuyện tiếp
theo tất nhiên không thể thiếu màn thanh tẩy. Một số thế lực lớn nổi dậy, một số
trở thành quá khứ, bị chôn vùi trong bụi bậm lịch sử.
Danh hiệu đại ma đầu Vực ngoại biến mất. Diệp
Phàm trở thành khách quý khắp nơi trên Thiên Binh cổ tinh. Bọn họ lưu lại một
tháng, hiểu được đại đạo, biết viên cổ tinh này bất phàm, xác định nơi này là một
chỗ huấn luyện, nuôi quân.
Tất cả Thánh nhân của cổ gia, Hà gia bị diệt
trừ, toàn bộ cổ tinh khôi phục bình tĩnh. Bốn vị Đại Thánh tọa trấn, mở ra niên
đại an lành thái bình.
- Bảo trọng!
Diệp Phàm xoay người, đi nhanh bước trên hành
trình của mình.
Vương Tử Văn yên lặng tiễn đưa, nhìn bọn họ rời
xa Thiên Binh cổ tinh.
Cửu long kéo quan khiến sinh mệnh bọn họ thay
đổi, có cuộc sống hoàn toàn bất đồng. Nơi nào có đường về, có có thể gặp lại? Bọn
họ cùng không biết.
- Tinh không mênh mông, Đại đế cũng chỉ là một
luồng sáng nở rộ trong khoảnh khắc tại dòng sông thời gian dài đằng đẵng, chiếu
sáng vũ trụ trong nháy mắt. Ai có thể bất hủ chứ?
Vương Tử Văn thở dài. Con đường của hắn và Diệp
Phàm bất đồng, lựa chọn không giống nhau.
- Phụ thân, ngươi cũng muốn đi lên thiên lộ,
tiến vào sâu trong vũ trụ tranh phong, chứng kiến một hồi phồn hoa thịnh thế,
nghênh đón một thời đại hoàng kim sao?
Vương Thần hỏi.
- Đó không phải con đường của ta. Có các
ngươi, ta không muốn chôn xương ở Vực ngoại. Nơi này phồn hoa nhất, cùng đại thế
của ta.
Vương Tử Văn nói.
- Phụ thân, về sau chúng ta sẽ tới cố hương của
người nhìn một lần.
Vương Hi hoạt bát lên tiếng.
- Tốt!
Vương Tử Văn gật đầu, vẻ buồn bã liền biến mất.