- Ra mắt Thánh giả Nhân tộc!
Một thanh âm ngọt ngào vang lên, Hỏa Lân Nhi tới
đây, cung kính thi lễ với người gác cổng.
Thánh nhân Thiên Tuyền khẽ gật đầu, cũng không
nói gì.
Mái tóc Hỏa Lân Nhi xanh lam như nước biển,
nàng lả lướt đi vào nói:
- Phụ hoàng ta mỗi ngày đều pha một ấm trà Ngộ
Đạo Trà bằng Thần Tuyền, lặng lẽ nhìn lên tinh không, có nhiều đêm thức trắng.
Ngửi được mùi trà thơm quen thuộc, không kìm được phải tới nơi này.
Nàng nói với Thánh nhân Thiên Tuyền, xá đi tội
mạo muội quấy rầy, so với Tề La thì càng thêm cẩn thận.
- Thật xa xỉ, mỗi ngàỵ đều dùng Thần Tuyền để
pha Ngộ Đạo Tràm! Hóa ra đó là thói quen của Đại đế cổ từ thời cổ Hoàng thái cổ!
Tề La líu lưỡi.
- Đáng tiếc, gốc lão trà thụ kia dường như
không thể rời khỏi Bất Tử Sơn, phụ hoàng ta từng trồng nó về cạnh Hỏa Lân Động
nhưng kết quả lại thiếu chút nữa khiến nó chết mất, đành trả về chỗ cũ!
Diệp Phàm đang ẩm trà thiếu chút nữa phun ra,
nghĩ rằng lão trà thụ kia thật sự đáng thương, còn từng bị Bất Tử Thiên Hoàng
dùng lực lượng chặt đi một phần làm quan tài.
Hem nữa, mười mấy năm trước, lần đi Bất Tử
Sơn, đại hắc cẩu nói Vô Thủy Đại đế cũng từng gây sức ép khiến nó ốm yếu, thiếu
chút nữa chết đi, bất đắc dĩ lại chìm sâu vào Bất Tử Sơn.
- Hoàng của thái cổ mất đi, Đại đế cổ cũng tọa
hóa, một đoạn năm tháng dài dòng cũng biến mất, ngay cả nhân vật vô thượng đều
chết đi, trên đời chỉ còn Ngộ Đạo Trà và Bất Tử Dược là thủy chung vẫn sống!
Thánh nhân Thiên Tuyền nói.
Điều này khiến Diệp Phàm chấn động. Thương hải
tang điền, thời gian thay đổi, trên đời này có lẽ chỉ có Bất Tử Thàn Dược dường
như là trường sinh bất tử, phải chăng đó là nguyên nhân khiến Đại đế cổ đều nắm
giữ một gốc sao?! Bọn họ đang tìm kiếm thứ gì?!
- Có thể để ta nếm một ly không?
Hai mắt Hỏa Lân Nhi hiện lên sương mù, không
biết là diễn trò hay là biểu hiện chân tỉnh.
- Cha ta mỗi ngày đều cho ta uống, nhưng hồi ấy
lại toàn cự tuyệt, nay lại chỉ có thể thông qua hương trà mới tưởng niệm được
người!
- Mời ngồi, tới đây chậm rãi phẩm trà, nói
chút chuyện cũ cổ Hoàng như làm tiền nước đi!
Diệp Phàm rót cho nàng một ly trà, muốn nghe một
chút xem cổ Hoàng là nhân vật như thế nào.
- Chỉ sợ phải khiến ngươi thất vọng rồi. Cha
ta lúc về già mới sinh ta và ca ca. Còn các vị huynh trưởng lại đã qua đời cả
ngàn năm, chúng ta không thể như bọn họ, được cảm nhận sự uy nghiêm và cao
không thể với tới của người. Người chỉ là một người cha hiền từ, không khác những
người cha khác.
Hỏa Lân Nhi cười nhẹ, sau đó lẳng lặng phẩm
trà, không nói thêm lời nào nữa. Dù có bí tân nào nàng cũng sẽ không nói ra cho
mọi người biết.
Diệp Phàm ngẩn ra, thân huynh muội mà kém nhau
cả vạn tuổi, cổ kim có thể có mấy người?! Phải sống tới bao nhiêu tuổi mới có
được con cái như vậy đây?!
Sắc trời ảm đạm, Hỏa Lân Nhi lần nữa lên tiếng,
muốn trao đổi Kỳ Lân Dược với Diệp Phàm nhưng vẫn bị cự tuyệt, nàng lã lướt rời
đi.
Diệp Phàm và Tề La cáo từ, rời khỏi thạch phường
Thiên Tuyền, chìm sâu vào trong màn đêm, biến mất khỏi Thần Thành, lúc này
không ai dám đứng ra ngăn cản.
Một ngày này, cả Đông Hoang chấn động, cường
giả trẻ tuổi các tộc kinh thán. Thánh thể Nhân tộc đại sát tứ phương, đánh đâu
thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể đối địch, chấn nhiếp vạn tộc.
Phong ba tràn ra, rất nhiều người không ngừng
bàn luận, tạo ra một hồi chấn động cực lớn.
- Thánh thể Nhân tộc thật sự cường đại như vậy
sao!? Có thể luận bàn với Cổ Hoàng tử sao?!
- Thật sự là ngoài ý muốn, Hỏa Lân Nhi không
quyết đấu với hắn, nha đầu kia đang nghĩ gì?
- Cả trăm vị đại cao thủ cũng không thể vây
sát hắn ta. Hắn nếu trảm đạo, Thánh nhân không ra thì gần như đã là thiên hạ vô
địch rồi!
…
Bất kể là các tộc thái cổ hay Nhân tộc, tất cả
tu sĩ đều đang bàn luận rất hưng phấn.
Thiên Chi Thôn.
Đây là một tiểu thế giới không ai biết, thôn
dân thoạt nhìn rất bình thường, mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ, cuộc
sống đơn giản mà bình thường.
Nhưng mà Diệp Phàm sau khi vận chuyển Thiên
Nhăn lại phát hiện ra dị thường, ngay cả đứa bé đi ra cũng không tạo ra chút tiếng
động, đây đã hoàn toàn là thói quen.
Cách đó không xa, mấy đứa nhỏ chơi trốn tìm
nhưng xuất quỷ nhập thần, có được thân pháp mà chỉ sát thủ mới có, hiện mất
không chừng. Mấy lão nhân sau khi ăn xong đang ngồi trên tảng đá xanh lớn nói
chuyện phiếm gần đó, nếu không sẽ không có chút sinh mệnh dao động nào.
Các đó không xa, có người từ thâm sơn săn bắn,
như âm hồn, dung nhập thiên địa tự nhiên, khó có thể bắt giữ quỹ tích.
Diệp Phàm ngẩn người. Đây đúng là một thôn xóm
sát thủ, loại bản năng này xâm nhập tận xương cốt bọn họ, hình thành một loại
thói quen.
- Thánh hiền cổ Thiên Đình sáng lập ra tiểu thế
giới, giờ chỉ còn lại một, những cái khác đều bị hủy diệt rồi!
Tề La nói.
Thiên Chi Thôn có rất ít người, chỉ có chừng bốn
năm mươi hộ, có gần hơn trăm người mà thôi.
Diệp Phàm sớm có tâm lý chuẩn bị, nếu Thiên
Đình đủ cường thịnh cũng không có khả năng tới tìm hắn, mà có thể ẩn nhẫn như Địa
Ngục và Nhân Thế Gian tới hiện tại.
- Kỳ thật ngươi cũng không cần chạy tới thạch
phường Thiên Tuyền uống trà, không cần khiến chúng ta kiêng kị như vậy. Chúng
ta sẽ không làm điều gì bất lợi cho ngươi!
Tề La híp mắt nói.
- Tề lão, ngoại giới có người xử lý một Vương
giả đại thành Nhân Thế Gian, kêu muốn lấy Kỳ Lân Thần Dược đó!
Có thôn dân đi tới bẩm báo.
- Nhanh như vậy sao?! Là ai làm, xử lý con cá
lớn như vậy!?
Diệp Phàm giật mình.
- Là người của Thần Tàm Lĩnh!
Tề La nói.
Thần Tàm đạo nhân cả ngày say khướt hành tẩu
trên thế gian, phía sau hắn có một lão đạo nhân chuyên môn bảo hộ, sợ hắn xuất
hiện sơ suất.
Mà lần này, người ra tay chính là lão đạo nhân
của Thần Tàm Lĩnh này, đã thành công diệt sát một gã Vương giả đại thành của
Nhân Thế Gian.
- Nhân Thế Gian gặp đại nạn rồi! Thần Tàm tộc
giết được một người, có thể thông qua loại bí thuật Trừu Ti Bắc Kiển truy tìm,
không chừng tìm được cổ điện phủ của Nhân Thế Gian!
Tề La hắc hắc cười, nói:
- Bất Tử Dược của Thần Tàm tộc đã mất đi, cắm
rễ sâu trong vực sâu thái cổ, muốn cùng Hỏa Lân Động tranh đoạt Kỳ Lân Dược
sao?! Trò hay còn ở phía sau.
- Các tộc thái cổ mới xuất thế không lâu mà
ngươi đã biết bí thuật của bọn họ sao?!
- Thân là sát thủ, phải nắm trước để có lúc tiến
lùi!
Tề La ngạo nghễ nói.
Nói thật, Diệp Phàm thấy loại vẻ mặt này chỉ
muốn vỗ cho hắn một chưởng nói:
- Khi ở Thần Thành, nếu ta không địch lại đám
người đó, không thể phá vây thì ngươi vẫn khoanh tay đứng nhìn sao?!
- Loại giả thiết này không có ý nghĩa!
Tề La lắc đầu.
- Thiên hạ đệ nhất! Khẩu khí của Thiên Đình
các ngươi cũng không khỏi quá lớn đi!
Diệp Phàm không lưu tình nói, điểm ra năm
tháng có tồn tại Đại đế cổ.
- Ở niên đại đó, có Thiên Đình mà không có
Chúa tể Thiên Đình.
Tề La nói.
Diệp Phàm không chút khách khí nói ra rằng hắn
từng gặp một vị chủ nhân cuối cùng của Thiên Đỉnh, chết rất không có thể diện,
không có chút phong phạm cao thủ vô song nào. Hắn nói lại hết thảy những gì đã
thấy ở Thánh Nhai.
Tề La sau khi nghe xong trầm mặc hồi lâu, sau
đó nói:
- Thánh thể đại thành đều bị ma linh chiếm được,
sinh la lông xanh, cần Vô Thủy Đại đế đi trấn áp. Chúa tể Thiên Đình trọng
thương sắp chết, bị nhân vật như vậy giết chết cũng không quá mức dọa người.
Hai người nói chuyện thật lâu, cuối cùng Diệp
Phàm lấy ra Thiên Đình quyền trượng và cổ kinh da người, lập tức có sát khí ngập
trời vọt ra.
Tề La nhìn thấy hai thứ này rốt cục kích động,
thân thể đều run rẩy, hai tay đưa ra phía trước, không ngừng run run nâng hai
kiện thánh vật lên.
- Rốt cục lại được thấy thánh vật tổ tiên...
Hắn không khỏi tràn ra lão lệ, khóc rống lên.
- Ngươi đừng khóc, thấy ngươi khóc ta lại muốn
ấn đế giày lên mặt ngươi đó!
Diệp Phàm không thích nói.
- Ai, kích động quá mà thất thố, ha ha ha...
Tề La cười phá lên, trước sau tương phản khiến
người ta phải trố mắt trân trối nhìn.
- Binh khí này...
Diệp Phàm chịu đựng hàn ý thấu xương, nâng quyền
trượng hoàng kim lên. Nó âm u vô cùng, như thần bảo vô thượng có thể trấn áp Âm
phủ.
- Không cần cho ta xem, chính là như vậy. Dù
ngươi tìm vài Thánh nhân tới nó cũng như vậy. Đại tu vi bậc nào thì phát huy đại
thánh lực bậc đó.
Tề La nói, nói rõ ràng rằng không tồn tại phong
ấn chân chính nào.
Diệp Phàm sớm biết đây là một kiện Thánh binh
truyền thế, nhưng hẳn là do nhân vật cấp Đại Thánh trở lên luyện chế, nhưng lại
không xuất ra được chút công dụng nào.
Bởi vì quyền trượng này rất đặc biệt, tự thân
thực lực mạnh tới bậc nào nó sẽ phát huy ra cảnh giới thần uy của binh khí cấp
đó. Hắn từng thử tìm kiếm người phá giải phong ấn nhưng đều thất bại.
- Năm đó, Thiên Đình ta còn có một Thánh binh
khác, đáng tiếc lại bị cướp mất. Cây quyền trượng này có ý nghĩa rất đặc biệt,
nếu không có tu vi từ Đại Thánh trở lên thì không xứng vận dụng nó. Có loại trạng
thái này chính là vì khích lệ hậu nhân, chỉ có xứng đôi với nó mới có thể cầm
dùng, phát huy ra thần uy hủy thiên diệt địa!
Tề La hào tình vạn trượng, sau đó hạ giọng
nói:
- Diêu Quang có Long Văn Hắc Kim Đinh, chính
là do thiên địa dựng dục mà sinh. Cây quyền trượng này của chúng ta cũng là như
vậy, có bí mật đủ khiến Đại Thánh cổ cũng phải điên cuồng.
Diệp Phàm ngẩn người, sau đó truy hỏi nhưng Tề
La biết cũng rất hữu hạn.
Cuối cùng, Tề La cầm cổ kinh da người kia lên,
run rẩy nói:
- Đây không chi ghi lại bộ phận đại thuật sát
sinh mấu chốt nhát của Thiên Đình ta mà còn là một kiện vũ khí đáng sợ bậc nhất!
- Nó là vũ khí?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Tất nhiên, nó là Chi Thư, được tế luyện từ
da một vị tổ sư chuẩn Đế của Thiên Đình ta!
Chi Thư, bốn chữ này khiến Diệp Phàm chấn động,
vừa nghe đã biết có được chỗ đáng sợ vô tận.
Tương truyền, một vị chủ nhân Thiên Đình từng
hái được một gốc Bất Tử Dược, sống qua hai kiếp, chân chính tu thành bí quyết
chữ Hành, chạm tới lĩnh vực.
Chẳng lẽ nói tấm da người này là của hắn, tế
luyện thành một kiện bí bảo vô thượng, tên là Chi Thư?!