“Xoạt!”
Luồng đao mang kia cắt qua tĩnh mịch muôn đời,
tái hiện chân nghĩa của khai thiên lập địa, như một Thần Ma sống lại, từ trong
hỗn độn thức tỉnh, khí phách cái thế.
Một đao kinh thế này vượt qua hiểu biết của
nhân thể, không gì sánh nổi, rúng động vũ trụ muôn đời, vô kiên bất tồi, cầm ở
trong tay Thiên Hoàng dù không phải là Tiên khí cũng chú định thông tiên.
Dù là Hoàng thái cổ và Đại đế một thế hệ lại một
thế hệ lúc này nhìn thấy, cũng phải kinh hãi, quá mức sắc bén với bá đạo, kỳ chấn
nhiếp hoàn vũ, khó có thể chống lại.
Diệp Phàm hai tay kết ấn, phóng thích lực lượng
của đại đạo, từng điểm từng điểm phù văn xuất hiện, dẫn động cổ kim, như là xò
xuyên qua Tiên giới, dẫn động lực đạo không tả xiết.
Hắn kết ấn sau đó đánh ra, tất cả phù văn dung
hợp nở rộ tiên quang!
Thiên Đế trấn sát, lực đạo vô thượng chìm nổi
thuộc về chủ nhân thế gian của hắn, phù văn trấn áp muôn đời. “Keng” một tiếng
đánh khắp nơi trên Thiên Đao ngủ sắc kia, lực lượng chạm nhau bắn ra khiến vũ
trụ sụp đổ.
Đóa hoa đại đạo nở rộ, giữa hai bên hào quang
bùng cháy kịch liệt, vang lên tiếng tụng kinh trở thành vĩnh hằng, thiên Đế quyết
đấu với Thiên Hoàng, đủ để khiếp sợ muôn đời!
Ai có thể nghĩ tới đã cách xa nhau muôn đời
sau đó hai đại đầu sỏ lại gặp được nhau, xảy ra va chạm mạnh như vậy?
Thiên Đao tung hoành, bổ nứt ra vũ trụ, tái hiện
hồng hoang viễn cổ, đó là mảnh nhỏ thời gian, người công tham tạo hóa của bến bờ
bên kia Phi Tiên Bộc, trấn áp cổ kim, như là đang nghịch chuyển dòng chảy thời
gian.
“Keng!”
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vọt lên, va chạm với
Thiên Đao, vạn linh hiện lên, toàn bộ xuyên thấu vách đinh mà ra, tấn công lên
chín tầng trời, trấn áp Thiên Đao ngũ sắc, bùng phát ra đốm lửa sáng lạn.
Đây là trận đại chiến vượt thời không, là âm
thanh va chạm mạnh nhất, thiên kiêu tuyệt đại không cùng một thời, được xưng là
Thiên Đế và Thiên Hoàng, tiến hành trận quyết chiến sinh tử.
Duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là, một
người thì chân thân khó có thể lại đây, chỉ có cánh tay phải xuất hiện múa động
Bất Tử Thiên Đao, đại sát thập phương trong vũ trụ này, mà người kia thì lại
còm lưng già lão rồi, lập tức sẽ tọa hóa bất cứ lúc nào, khí huyết thiếu hụt
nghiêm trọng, không thể toàn lực chiến một trận.
Chủ nhân của Thiên Đao ngũ sắc, ở cổ đại có
vinh quang và huy hoàng không gì sánh nổi, ở trước khi hắn chưa thành đạo đã
dám tập kích Đế Tôn, có thể thấy được rõ ràng sự quyết đoán và gan dạ của hắn, sau này
thành đạo, được tôn xưng là Thiên Hoàng, hai chữ này đâu có thể xưng loạn, thật
sự là vì hắn quá cường đại!
Tiếp sau đó, tu vi của hắn càng ngày càng thịnh,
quán cổ tuyệt kim, thống ngự chín tầng trời mười tầng đất, được vạn tộc cùng
tôn xưng là Thần minh tối cao, muốn ti thí so cao thấp với Chân Tiên!
Bất Tử Thiên Hoàng, đạp ra con đường của chính
mình, trên có thể đánh tiên, dưới có thể trấn ma, sau khi leo lên tới đại viên
mãn, có thể sánh vai với Đế Tôn, dù có nói là cao thủ đệ nhất xưa nay cũng
không sai biệt lắm.
Ngày nay tái hiện, đại chiến với Thiên Đế, là
một đại sự động trời sao có thể kể rõ, quá mức rung động, đủ để chấn động muôn
đời, khiến ba mươi ba tầng trời đều phải sợ run.
Một canh giờ trôi qua, hai người như trước chẳng
phân biệt được thắng thua, Thiên Hoàng ở một bến bờ khác của Phi Tiên Bộc kia
tuy rằng chỉ có một cái cánh tay vươn ra cầm Thiên Đao ngũ sắc mà chiến, nhưng
dường như hắn có thể nhìn thấy hết thảy bên này, bộc phát ra khí tức cái thế,
không gì sánh nổi.
Mà Diệp Phàm ở vào thời khắc mấu chốt sắp sửa
tọa hóa, muốn sống ra đời thứ ba, nhưng lại phát sinh biến cố như vậy, chuyện
này quả thực là một hồi tai nạn lớn, cực kỳ bất lợi.
Nhưng hắn thân là Thiên Đế, chung quy là công
tích bao trùm cổ kim, ngăn chặn đại địch, máu huyết của Thiên Đế chiến đến sôi
trào!
Một trận chiến này chấn khiếp hoàn vũ, nhất định
sẽ được shi lại là trận chiến huy hoàng nhất ở trên Thần chiến sử: Thiên Đế với
một thân khí huyết khô kiệt đại chiến với Thiên Hoàng không thể chân chính buông xuống, trận chiến kịch
liệt và thảm thiết đến làm cho thần hồn người ta đều run rẩy.
Tại Thiên Đình, trong một khu nghĩa trang trong lòng đất.
Thần hà lấp lánh, tiên nguyên phóng thích khí
tức bất hủ, trong đó có một thiếu niên ngại ngùng mà đơn thuần ngồi xếp bằng, ở
trong này làm bạn với một ngọn Thần đãng, lúc này đang chợt sáng chợt tắt, làm
cho hắn bừng tỉnh.
- Sư phụ!
Tiểu Tùng rúng động trong lòng, từ trong ngủ
say tinh lại, nhìn thấy hồn đãng của sư phụ sắp tắt, “rắc” một tiếng hắn phá vỡ
tiên nguyên, xông lên tận trời mà đi, chìm sâu vào trong vũ trụ khôn cùng.
Thiên Đế quyết đấu Thiên Hoàng đã qua hơn một
canh giờ, đính phong quyết đấu, chiến lực kinh khiếp cổ kim!
Khi một trận chiến này kết thúc, chi thấy một
bàn tay lóng lánh chìm sâu vào trong Phi Tiên Bộc, hơn nữa từ thế giới này mang
đi Bất Tử Thiên Đao vũ khí của hắn.
Thiên Đao đẫm máu, có máu của Thiên Đế, không
chừng cũng có máu của Thiên Hoàng, lưu động vầng hào quang đáng sợ, từ một ngày
này nó bắt đầu biến mất khôi nhân giới.
Lần sau gặp lại chú định nó đã thành là Tiên
khí, bởi vì về tới bên thân chủ nhân, sắp sửa bắt đầu niết bàn và thăng hoa.
Phi Tiên Bộc còn không có thối lui, như trước
còn vắt ngang ở giữa hai giới.
Bờ bên kia không phải là Tiên giới, mà là một
mảnh thời không kỳ dị, vây khốn cường giả cái thế, tiến thối không được, không
thể vào Tiên giới, cùng không thể giáng xuống nhân gian.
Bốn đại cường giả từ Phi Tiên Bộc nơi đó nhằm
về phía Diệp Phàm, quyết giết chết hắn, vừa rồi Thiên Hoàng đại chiến với Thiên
Đế, bọn họ không thể xông vào được, hiện tại toàn lực ra tay, bởi vì Thiên Đế
huyết khí sắp khô kiệt, chống đỡ không được bao lâu nữa.
Diệp Phàm tóc bạc phủ vai, một trận chiến qua
đi, ngồi ở đó vết máu loang lổ, tiến hành chữa thương.
Lần đầu tiên tập kích gây thương tổn cho hắn
quá nặng, tuy rằng tránh được đầu, không có bị bổ thẳng xuống, nhưng đao khí của
Thiên Hoàng nhập thể, vẫn làm cho hắn bị thương rất nghiêm trọng.
Một trận chiến qua đi, huyết khí của hắn gần
như khô cạn, để chữa thương cũng không đủ, loại chiến đấu này thích hợp thời đại
đỉnh phong của hắn, vậy mà ở thời khắc mấu chốt mở ra đời thứ ba bị tập kích quấy
nhiễu, quá mức trí mạng.
“Ầm!”
Bốn đại cường giả không để cho hắn có cơ hội,
đồng thời đánh lại đây, muốn giết chết hắn, ít nhất cũng muốn kéo theo hắn cùng
chết.
“Xoát!”
Diệp Phàm mở hai mắt ra chấn nhiếp tâm hồn đối
phương, cọp chết không mất oai phong! ngay mi tâm của hắn lao ra một tiểu nhân
màu vàng, mặc dù suy yếu rất nhiều, nhưng nó rống to một tiếng như trước chấn
khiếp nhân gian.
“Phù” một tiếng, tiểu nhân ôm Vạn Vật Mẫu Khí
Đỉnh, vượt qua giam cầm của thời gian, nghịch chuyển dòng chảy thời gian, từ
trên trời giáng xuống trấn sát một người, trở thành tro bui..
Đồng thời ngay lúc đó, thân thể hắn phát sáng,
lộ ra dị tượng tạm thời bảo vệ chính mình.
Nhưng, hắn chung quy là rất mệt mỏi, sớm đã đến
lúc tuổi già, vốn đã miễn cường lấy ra một ngụm tinh huyết, tạm thời khôi phục
đến đỉnh phong đại chiến với bảy vị Hoàng thái cổ, rồi cường thế giết chết bọn
họ, chiến tích này dù có nói vi tôn xưa nay cùng không sai biệt lắm, rồi sau đó
lại đại chiến với Thiên Hoàng, hao đi quá nhiều, huyết khí suy bại sắp tọa hóa,
hiện tại hắn là nỏ mạnh hết đã, khó có thể chống đỡ! Tiểu nhân màu vàng kia ôm cái đỉnh
đánh chết một người sau đó lập tức ảm đạm, bất đắc dĩ phải quay về chìm sâu vào
mi tâm hắn.
“Ầm!”
Còn lại ba đại chí tôn thấy thế liền công kích
kịch liệt, muốn ép chết tươi Diệp Phàm, không để cho hắn có cơ hôi.
Trong quá trình này, Diệp Phàm hít sâu một
hơi, tám phương vũ trụ tinh huy đầy trời toàn bộ cuồn cuộn cuốn tới, vọt vào
trong cơ thể hắn, hắn dùng dị tượng bị động phòng ngự, phải nuốt một ngụm cục tức
này.
Đúng thời khắc tình huống nguy cấp, xa xa truyền
đến một tiếng gầm lớn:
- Các ngươi chết tiệt! Sư phụ con đến đây!
Tiểu Tùng vẫn luôn rất ngại naùng và đơn thuần,
khuôn mặt trong sáng và tinh xảo, thường ngày hắn luôn lộ ra nụ cười ngượng
ngùng, ngay cả trôi qua bao năm tháng, hẳn cũng là tâm tính trẻ con, phi thường
hồn nhiên, nhưng lúc này hắn lại nổi giận, chưa từng có một lần nào giống như
hôm nay, sợi tóc mềm mại trên đầu hắn dựng thẳng đứng, đôi mắt trợn to phẫn nộ,
sát khí ngập trời, trên đầu một tòa Tử Kim Tháp chấn động trấn sát xuống.
- Cố giữ, tranh thủ thời gian cho Thiên Hoàng,
còn có thể buông xuống một lần nữa!
Một người rống to.
Tinh huyết trong tim của Thiên Đế rất quý báu,
đối với Thiên Hoàng mà nói đó là chí bảo vô thượng, cộng thêm dấu ấn của Thiên
Đế còn sống, gần như có thể làm cho người ở bến bờ kia của Phi Tiên Bộc thành
tiên.
Tuy nhiên, người càng cường đại càng khó có thể
vượt giới, hạn chế thật đáng sợ, nếu không có Phi Tiên Bộc, một cánh tay của Bất
Tử Thiên Hoàng kia đều không có khả năng thò lại đây.
Củng giống như hắc ám náo động năm đó, tinh
huyết và tiên kinh của Vô Thủy Đại đế lưu lại cùng chung tác dụng, cũng không
thể kêu gọi hắn trở về, chỉ có một hư ảnh hiển hóa ở trước cánh cửa kia.
- Sát!
Tiểu Tùng đại khai sát giới, quá khứ hắn rất
ít sát sinh, ngày nay lại lửa giận xông thẳng lên trời cao, hoàn toàn bất đồng
với khí chất gần tiên, đúng thật là hắn lo lắng và phẫn nộ tới cực điểm rồi.
Giao phong kịch liệt, quyết đấu đáng sợ, cả địa
phương này sôi trào, Tiểu Tùng vì bảo hộ sư tôn mà liều mạng, máu huyết toàn
thân đều thiêu đốt lên, tiêu hao tiềm năng không tiếc cái giá phải trả, bộc
phát ra khí tức khiến vũ trụ đều sợ run.
“Phù” một tiếng, rốt cục một vị chí tôn cổ đại
bị hắn đánh chết, hắn tắm trong máu mà chiến, toàn thân đỏ tươi.
Mặt khác hai người lại như trước liều lĩnh,
đang điên cuồng công kích Diệp Phàm, phải làm tan rã dị tượng này, muốn phóng vọt
tới giết chết hắn, cướp đi dấu ấn Thiên Đế cùng với tinh huyết.
“Ầm!”
Đột nhiên, Diệp Phàm mở mắt, đình chỉ nuốt nạp
tinh huy vũ trụ, rồi chợt vươn ra một bàn tay to màu vàng, chộp lấy một người
trong đó, “phù” một tiếng trực tiếp bóp thành thịt nát.
Sau khi phát động một kích này, hắn đứng lên,
thân thể bị thương lảo đảo một hồi, rồi ra tay với một người cuối cùng, tuy
nhiên lại bị Tiểu Tùng đỡ lấy và ngăn cản, Tiểu Tùng toàn thân thiêu đốt sáng rực,
phóng vọt đi lên.
- Đừng hao tinh nguyên của mình, không cần như
vậy!
Diệp Phàm nói, hắn hít dài một hơi, dồn lực
sào1 to một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh từ trong thiên linh cái lao ra, hóa
thành một vầng hào quang chấn xuống.
Cùng lúc đó, Tử Kim Tháp của Tiểu Tùng cũng chấn
động, vầng hào quang đại đạo nỡ rộ, đánh qua.
“Phốc!”
Một người cuối cùng kia đồng thời bị hai kiện
binh khí đánh trúng, đương trường hóa thành tro tàn.
Đột nhiên, Phi Tiên Bộc chấn động, một bàn tay
to trắng sáng lấp lánh lại xuất hiện, lần này không có cầm thanh Thiên Đao, mà
là trực tiếp vỗ xuống, bàn tay bao phủ càn khôn, thần uy cái thế.
Thiên Hoàng tái hiện!
Tuy rằng không có tế ra binh khí, nhưng huyết
khí cái thế của hắn, uy thế không thể ngăn cản, trong giây lát liền hóa ra tiên
quang 112Ù sắc, như phượng hoàng giương cánh, rung động kêu “leng keng”, xé
rách vũ trụ.
Tiểu Tùng tiến lên, bảo hộ sư phụ, muốn chống
lại với bàn tay to kia.
Kết quả Diệp Phàm bước lên một bước kéo hắn lại,
rồi sau đó phóng vọt vào biên hoang vũ trụ, chính hắn hét to một tiếng, nuốt nạp
tinh huy vũ trụ, tung ra một Thiên Đế Quyền!
Diệp Phàm tự mình đánh nhau va chạm kịch liệt
với Thiên Hoàng, bởi vì hắn biết, Tiểu Tùng còn chưa có thành Đế, như vậy xông
lên, tuyệt đối là thập tử nhất sinh.
Một kích này vang dội cổ kim, thiên địa sụp đổ,
thần quang bao phủ hoàn toàn nơi này.
- Sư phụ!
Tiểu Tùng kêu to, trong mắt rơi lệ, hắn như
điên rồi phóng vọt trở lại, hắn nhìn thấy Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, mỗi một
lỗ chân lông đều ri máu ra phía ngoài, thân mình lảo đảo.
- Ngươi có dám công bình chiến một trận với sư
phụ ta không?
Tiểu Tùng rống to.
Bàn tay kia thối lui, sau khi va chạm với
Thiên Đế Quyền lui về trong Phi Tiên Bộc, hiển nhiên cùng bị phải đòn nghiêm trọng,
vả lại bởi vì thời gian và thiên địa hạn chế, hắn khó có thể vượt giới.
Phi Tiên Bộc giống như thời gian trôi đi, sắp
biến mất.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tuy rằng toàn
thân đẫm máu, nhưng lại đứng sừng sững không ngà, thúc duc Van Vât Mẫu Khí Đỉnh
đánh vào trong Phi Tiên
Bộc, muốn cắt đứt nó.
“Ầm!”
Điều này làm cho mọi người kinh sợ, phi Tiên Bộc
xưa nay không người nào có thể phá hủy, lại bị Diệp Phàm mạnh mẽ cắt đứt một đoạn
ngắn, chảy xuôi màn ánh sáng thu vào trong cái đĩnh.
Một bến bờ Phi Tiên Bộc khác, truyền đến một
tiếng âm rung của trường đao, Thiên Hoàng vô cùng lạnh lùng, Phi Tiên Bộc bị cẳt
đứt một bộ phận, làm cho sát ý của hắn vọt lên, muốn cường ép một lần nữa buông
xuống.
Thế nhưng, đúng lúc này một tiếng chuông từ từ
vang lên chấn động càn khôn muôn đời, bất kể là bờ bên kia hay là bên vũ trụ
này đều lay động kịch liệt, rung chuyển một trận.
Tiếp theo Bất Tử Thiên Hoàng phát ra một tiếng
kêu đau đớn, ngay sau đó Phi Tiên Bộc kia rất nhanh ảm đạm, tất cả hết thảy
hoàn toàn biến mất khôi thế giới này.