Già Thiên

Chương 1262: Chương 1262: Thiên địa không thừa nhận




Mấy chục thanh thông thiên chiến mâu bay tới, thanh mâu màu đen còn to hơn cả bắp chân, mỗi một thanh đều dài hơn mười mấy trượng, sắc bén lạnh lẽo...!

Oanh...!

Đây đã không phải là đâm nữa, mà có thể gọi là đập xuống, mũi mâu thô to như vậy từ mười mấy dặm bay tới, cả dãy che phủ bầu trời, khiến cho nơi này lập tức vỡ nát.

Đây là một cuộc đánh lén, ngay khi Diệp Phàm, Long Mã và người của Cửu Thiên quốc độ đang đổi thoại, một mảnh trường mâu thô to lao tới, uy lực kinh người.

Long Mã bốn vó nhảy lên, thiếu chút nữa đã bị đóng đinh trên mặt đất, suýt nữa nửa đường đứt gánh, có một Đại ma đang nhằm vào nơi này, là người của Ma quốc.

Long Mã giận dữ, Diệp Phàm cùng xoay người lại, nhìn ra xa phía bên kia, chỉ thấy một ma đầu cái thế cao mười mấy trượng, đứng sừng sững trong cổ địa, lạnh lùng nhìn về phía này.

Oanh...!

Pháp bảo bay múa, đạo khí lóe ra, đại chiến vẫn đang tiếp tục, có mấy quốc gia cường đại đang tranh phong vào lúc này.

Đại ma kia thấy một kích không thành, liền xoay người rời đi, tìm kiếm con mồi khác, tiến hành giết chóc.

Diệp Phàm nâng tay, vận chuyển bí quyết chữ Binh, hút một thanh chiến mâu thô to vào lòng bàn tay, toàn thân kim quang đại thịnh, ngay tại chỗ ném nó ra ngoài.

Trường mâu dài mười mấy trượng, nhưng ở trong tay hắn lại nhẹ như một cọng rơm rạ, một luồng ô quang đâm nát thiên địa, trong giây lát đã bay đến chỗ mục tiêu.

Đại ma kia tránh né, nhưng trường mâu dường như có sinh mệnh, trong khoảnh khắc đã lao tới trước ngực tên này, bộ giáp trụ của hắn phát sáng, ngửa mặt lên trời gào rống, tấm thuẫn trong tay hung mãnh đánh ra.

- Phốc...!

Huyết hoa bay lên, trường mâu xuyên thủng tấm thuẫn, đâm xuyên thân thể Đại ma, lưu lại một luồng máu chảy như sông, mang theo thi thể khổng lồ bay ra xa vài dặm.

Cuối cùng “phịch” một tiếng, hắn rơi trên mặt đất, bốc lên một tảng lớn bụi mù, hắn bị đóng đinh ở trên mặt đất, chết không thể nào chết thêm.

Thủ đoạn của Diệp Phàm thô bạo mà trực tiếp, gậy ông đập lưng ông, hắn làm xong việc này, vẫn rất bình tĩnh, đánh giá chiến trường.

Lúc này, tiếng hò hét chém giết đã rung trời, nơi nơi đều là bóng người, Linh tộc, Ma quốc, Thần quốc, Cửu Thiên quốc độ, cao thủ nhiều không đếm xuể.

Trong số các thí luyện giả thì có rất nhiều người cùng đến đây, Diệp Phàm thấy được một vài thân ảnh quen thuộc, lúc này đang tranh đoạt, hiển nhiên bọn họ biết được tình huống, ý thức được tầm quan trọng của Đạo Chi Nguyên.

- Giết a...!

Đại chiến kịch liệt, các loại pháp khí bay múa, hàn quang chói mắt, bảo kỳ phần phật tung bay, man thú gào rống, cường giả như mây trên trời tụ lại.

Đây là một khu vực hỗn loạn, tiên huyết thinh thoảng lại bắn ra, nếu không có có cấm chế trấn áp, thì phiến cổ địa này đã sớm bị hủy diệt gần cả trăm lần rồi...

Xích... xích... xích...!

Một mảng lớn quang vũ lao xuống, đây là phi kiếm, tất cả đều là dài bằng bàn tay, lên đến vài chục thanh, gọt cả một dãy núi nguy nga thành mặt đất bằng phẳng, rất nhiều người tử vong.

Khi chúng bay về phía Diệp Phàm, ánh mắt hắn trở nên sáng hừng hực, Nguyên Từ Tiên Quang vù một tiếng bay lên, điện từ đan vào nhau, biến cả mảnh phi kiếm này thành sắt vụn.

Mỗi một chỗ trên chiến trường đều có chém giết diễn ra, rất nhiều người bị mất mạng, thây chất đầy đất, máu đỏ tươi nhiễm đỏ nơi đây.

Người của Cửu Thiên quốc độ đã không còn khuyên bảo Diệp Phàm nữa, bởi vì bọn họ cùng đứng một chỗ, chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủn, đã có mười mấy lần công kích buông xuống nơi đây.

- Ồ...?

Diệp Phàm thấy mấy người trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ trong chiến trường, miệng hắn khè lộ ra một tia cười lạnh, lấy ra một thanh đại cung, lắp lên trên một mũi cốt tiên trắng đục, kéo dây cung, phát ra tiếng rung động kẽo kẹt.

Một cỗ khí tức kinh khủng tràn ngập ra, toàn bộ cường giả đang đại chiến chung quanh lập tức rút lui, lộ ra vẻ mặt khó tin, nhìn về phía bên này.

Đây là bảo cung mà Diệp Phàm tự tay chế tác, chất liệu thì chưa cần nói, ngay cả thanh cốt tiễn kia cũng là dùng gai xương trên lưng Thánh thú luyện hóa mà thành, quả nhiên là rất khủng bố.

Hưu...!

Một luồng bạch quang bay ra, xuyên thấu vòm trời, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, xẹt qua chiến trường, khiến rất nhiều người kinh hãi, không kìm nổi quay đầu lại quan sát.

Lão ngũ, lão lục, lão thất trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ, đều ở đây, khi nghe được thanh âm này thì đã muộn, một cỗ dao động cường đại đã tấn công tới.

Lão thất bị dọa đến hồn phi phách tán, lập tức di hình hoán vị, nhưng lại không tránh né được, mười mấy kiện pháp khí từ trong cơ thể bay ra, che trước người.

Nhưng hắn vẫn như cũ không thể tránh được một kiếp, cốt tiễn trắng như tuyết kia đâm xuyên qua tất cả pháp khí, khiến cho chúng vỡ nát, sau đó đâm vào trong xương trán của hắn, “ầm” một tiếng, toàn bộ đầu của hắn đã vỡ nát.

Cảnh tượng cực kỳ tanh máu, vô cùng thô bạo, máu màu đỏ tươi, óc màu trắng, đều rơi xuống chiến trường, khiến cho rất nhiều người rung động.

Lão ngũ cùng lão lục trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ đều mang sắc mặt tái nhợt, bọn họ đang đứng bên cạnh lão thất, bị chất lỏng đỏ trắng bắn lên trên người, da đầu run lên một trận.

Bởi vì, chất lỏng đang bám lên trên mặt kia còn rất ấm áp, loại thủ đoạn huyết tinh này, đối với bọn họ mà nói thì rất có lực uy hiếp.

- Là hắn, Diệp Phàm...!

Các thí luyện giả đi lên Tinh không cổ lộ, một đám này tổng cộng tất cả có bốn trăm ba mươi bảy người, cuối cùng có hơn ba trăm mười người còn sống sót, đi đến một cửa này.

Tổng cộng tất cả tám, chín mươi người đang chém giết trong chỗ chiến trường này, tranh đoạt Đạo Chi Nguyên và Thánh địa kia. Có không ít người cả kinh kêu lên, nhận ra hắn, nhìn thấy oai lực của một tiễn này, vô cùng khiếp sợ.

Khóe môi Diệp Phàm nhếch lên một tia cười lành khốc, tiếp tục giương cung lắp tên, trường cung cao gần bằng nửa người, dây cung bị kéo thành hình trăng tròn.

Mũi bạch cốt tiễn thứ hai được bắn ra, xé rách thiên địa, trong một chớp mắt đã đi tới mục tiêu, “oanh” một tiếng, lão ngũ trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ phát ra một tiếng kêu to, toàn bộ thân thể đã bị bắn nát.

Lại một người nữa ngã xuống, rất nhiều người trong phiến chiến trường này đều khiếp sợ, đây là loại thủ đoạn nào a, hai người này tuyệt đối có thực lực không kém chút nào, nhưng lại giống như các hài đồng ba tuổi, không có chút lực trả đòn nào.

Lão lục trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ bị dọa đến mức hoảng sợ kêu to, xoay người bỏ chạy, giờ phút này thủ lĩnh cố Lãng không ở đây, hắn vội vàng như chó nhà có tang, trên mặt không có một chút máu, bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra.

- Các ngươi chẳng phải đã nhiều lần khiêu khích, muốn đánh chết ta hay sao, tại sao lại bỏ chạy như vậy?

Diệp Phàm cười lạnh, mũi tên thứ ba bay ra, vù một tiếng, đâm xuyên cả trời cao.

- A...!

Lão lục trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ nổ tung, hắn không cam lòng gào lên, thân thể cùng với nguyên thần đang vỡ nát, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa này.

Kết quả như vậy khiến cho mọi người trên khắp chiến trường đều phải liếc mắt nhìn, ai nấy đều cảm giác được một cỗ hàn khí, đây quả thật là tuyệt thế cường giả.

Gần như ở ngay sau đó, một số cường giả của Ma quốc, Thần quốc, Linh tộc và các thế lực lớn đều âm thầm tối ra tay, hướng phía này mà dùng pháp khí đánh tới.

Bảo ấn màu vàng lớn như ngọn núi, hồ lô màu máu nuốt cả thiên địa, cũng có cả tinh thần cự vống có thể bao phủ bả bầu trời đang bay tới, tấn công về phía hắn.

Diệp Phàm vẫn rất ung dung, không chút sợ hãi, đứng sừng sững ngay tại chỗ, iên tục khai cung, chỉ trong nửa khắc hắn đã bắn ra năm mươi hai mũi tên, kết quả có năm mươi hai tên cường giả phải nuốt hận.

Xoát...!

Bí quyết chữ Binh được mở ra, tất cả mấy chục thanh cốt tiễn đều bay ngược về, không có một cây nào làng phí cả, hắn lại một lần bắn, loại thực lực này đã dọa cho tất cả mọi người đều phải sợ hãi.

Chỉ một lát sau, hơn trăm vị cao thủ đã nuốt hận, những kể chết đi thì cũng đều không phải là người bình thường, mà đều là hùng chủ một phương.

Trong đó còn có hai mươi mấy thí luyện giả bước trên Tinh không cổ lộ, mới vừa rồi còn trốn tránh để âm thầm tập kích, không thể nghĩ đến, kết quả lại là một tên cũng không thoát, lần lượt bị hắn đánh chết.

Sát thần...!

Khắp nơi đều kính nhi viễn chi, không còn có người nào dám trệu chọc Diệp Phàm, tất cả đều kinh hãi, cho rằng hắn tuyệt đối là người nổi bật nhất trong phiến cổ địa này, quân lâm nhất vực.

Không có người nào còn dám mạo phạm, khu vực này trở nên có chút bình tĩnh.

- Đạo Chi Nguyên!

Có người kêu lớn, khắp nơi trong lòng đất bắn lên từng tia sáng, có một loại khí tức căn nguyên nhất trong thiên địa đang tràn ngập ra ngoài.

Rất nhiều người phóng tới, muốn bắt giữ loại thần bí lực lượng này, bởi vì thứ này đại biểu cho thiên địa tán thành.

Diệp Phàm thấy thế, để Long Mã chờ ở đây, còn hắn thì trực tiếp chìm sâu vào trong lòng đất để truy tìm, Nguyên Thuật của hắn là có một không hai trong vũ trụ, đối với việc tìm kiếm tiên vật trong lòng đất tại cổ địa này, không ai so được với hắn cả.

Long khí trong địa mạch bốc lên, tiên quang rực rỡ, các loại thụy khí vờn quan, khí tượng rất phi phàm.

Diệp Phàm thấy mấy người, tốc độ cực nhanh, đang truy đuổi đạo quang kia, nhưng vẫn chưa đắc thủ.

- Thật sự là khó có thể tưởng tượng, hai mươi mấy năm trước còn có người một lần đạt được Đạo Chi Nguyên, theo lý thuyết thì trong kiếp này sẽ không bao giờ có thể xuất hiện nữa, vậy mà không ngờ nó lại sinh ra.

Một vị Ma Thánh kích động kêu to, đây là một vị thủ lĩnh của Ma quốc, chân thân giá lâm, ma khí sôi trào.

- Ta nghe nói tại một số chiến trường khác cũng có bóng dáng của Đạo Chi Nguyên, có thể sẽ xuất hiện nhiều hơn, không quá thích hợp!

Một vị Cổ Thánh của Thần quốc xuất hiện, toàn thân sáng lạn, lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Đạo Chi Nguyên có bất hủ thần tính, lần này chia làm vài luồng, đều không phải là tụ cùng một chỗ để trở thành một chỉnh thể, thật sự là xưa nay hiếm thấy.

Người của Linh tộc nói.

Phía trước có một nguồn sáng, lớn bằng đầu người, cực nhanh xuyên qua các lớp đất, phía sau có mấy vị Thánh nhân đang đuổi theo.

Diệp Phàm cũng đang truy đuổi, hắn không chỉ có Nguyên Thuật thông thiên, mà còn có bí quyết chữ Hành, gần như ở trong nháy mắt đã đi tới gần. Đạo Chi Nguyên có thần tính, nhìn thấy có người đuổi theo, tốc độ lại tăng lên một mảng lớn, đảo mắt nó đã chìm vào chỗ sâu hơn trong lòng đất.

Mấy vị Cổ Thánh vô cùng kinh ngạc, theo sát phía sau, hơn nữa còn mạnh mẽ ra tay, triển khai giết chóc.

Trên mặt đất, mọi người đều hết hồn, phiến cổ địa bị phong ấn này liên tục chấn động, dường như sắp sụp đổ, dao động cường đại tràn ngập nơi đây.

Đông...!

Mặt đất đột nhiên vỡ ra, Diệp Phàm, Ma Thánh, Linh Thánh và những người khác đều vọt ra, mọi người càng thêm giật mình, trong sổ tám chín vị đã thành Thánh kia cũng không biết là các nhân vật tổ tông đã sống bao nhiêu năm kia, không ngờ lại có thân ảnh của một người trẻ tuổi, đang trong hỗn loạn mà giao chiến.

- Thật cường đại, hỗn chiến trong sổ nhiều Cổ Thánh như vậy, có thể tranh hùng, người này cũng đã có thể kiêu ngạo mà đi rồi, ai có thể diệt được hắn đây.

Một vài người cảm thán.

Đặc biệt là các thí luyện giả bước trên Tinh không cổ lộ, lại càng thêm một trận uể oải, có nhân vật bực này tồn tại, bọn họ chỉ có thể là lá xanh tôn lên đóa hoa rực rỡ là đối phương mà thôi. Tới hiện tại, có lẽ chỉ có Vũ Tiên, Khổ Đầu Đã, Mục Quảng Hàn, Âu Dã Ma thì mới có thể tranh hùng cùng hắn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.