- Sao? Hiện tại hắn đã lập giáo! Phụ thân ta
năm đó cũng không dám dùng tên Thiên Đình, hắn dựa vào đâu dám làm như vậy?
Tại Bắc Vực, người không bình tĩnh nhất là
Thiên Hoàng tử, trong lòng hắn nổi lên ngập trời gợn sóng.
về hai chữ Thiên Đình, trong lòng hắn sớm đã
nghĩ tới, cũng không tính bao lâu nữa. Hắn lẩm bẩm:
- Ta vốn chờ tới ngày nào đó chứng đạo mới thử
thành lập Thiên Đình, tương lai nói không chừng sẽ trước thời hạn lập giáo, đoạt
hết thảy của ngươi!
Tại Thiên Chỉ Thôn, hai đứa bé đang bói toán,
một lần lại một lần mồ hôi lạnh đều chảy ra. Chỉ bói về hai chữ Thiên Đình, kết
quả cũng tính không được, khiến mọi người kinh hãi run sợ.
- Chúng ta chỉ biết, ngày nay dùng cái tên này
lập giáo sẽ có ảnh hưởng vô cùng sâu xa, là tốt là xấu thật sự tính không ra.
Hai tiểu tử kia thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
- Hiện tại, còn không phải thời điểm để tất cả
con bài chưa lật của chúng ta trồi lên mặt nước, các ngươi có biện pháp nào che
dấu hết thảy hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không thành vấn đề, Thần Toán Tử gia gia
truyền tất cả phù tiết lịch đại tổ sư đều tế luyện qua cho chúng ta, có thể trấn
áp hết thảy thiên cơ.
Hai tiểu tử kia tin tưởng mười phần, khẳng định
đáp.
- Tốt lắm, ta ra bên ngoài lập giáo, chỉ là
Thiên Đình của một người, ngoài ra đều che dấu hết đi, đừng để tiết lộ thiên
cơ!
Diệp Phàm xoay người rời đi.
Trong một ngày này, Đông Hoang lại nổi lên gợn
sóng: Diệp Phàm lập giáo tên là Thiên Đình, chỉ có một mình hắn lại khiến cho
khắp nơi chấn động
Rất nhiều người lên phía bắc, rất nhiều thế lực
lớn xuất động, đều muốn nhìn thử xem rốt cuộc một người như thế nào mà dám dùng
tới danh hiệu như vậy! Đương nhiên đây cũng là một hồi đại nguy cơ, bởi vì cùng
ngày liền có người nói, danh hiệu này không thể xuất hiện ở thế gian! Thiên hạ
không một người nào có thể sử dụng...
Đại thế đã đến như sóng tràn bờ, ngày nay cường
giả các tộc xuất thế, rốt cuộc khó có thể bình tĩnh. Trong khoảng thời gian
này, không ngừng có người tới phương bắc tiến vào Thần Thành.
Bắc Vực sắp có một trận quyết đấu về người mạnh
nhất. Thánh thể Nhân tộc nghênh chiến Nguyên Cổ hoàng tộc, có lẽ sắp cử hành,
tác động tới rất nhiều người. Đồng thời mọi người cũng muốn, biết rốt cuộc
Thiên Đình của một người vì sao mà thành lập.
- Thần tử trảm đạo rồi sao?
Mỗi ngày sáng sớm Tiểu Tước nhi đều bám riết
không tha, ôm bình sữa thở hổn hển chạy đến bên cạnh Diệp Phàm, mở to đôi mắt hỏi.
Diệp Phàm cảm thấy tiểu tử này còn kiên nhẫn
hơn so với hắn. Mỗi lần hắn đều tươi cười sờ sờ đầu cô bé, mỗi lần như vậy tiểu
tử kia đều đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn la hét: “Cố gắng, thành công nha!”
Cuối cùng, hầu tử, Lý Hắc Thủy, Đông Phương
Dà. Lệ Thiên bọn họ đều tới, bọn họ có thể cảm ứng được một trận đại chiến tới
gần, bởi vì Nguyên Cổ sắp xuất hiện rồi.
Trảm đạo thành công cần củng cố, bằng không cảnh
giới này rất không ổn định, thậm chí có thể sẽ ngã xuống. Hai tháng vậy là đủ rồi.
Với phỏng đoán này, Nguyên Cổ sắp xuất hiện!
Vả lại Diệp Phàm đã quát hỏi Nguyên Cổ: “Rốt
cuộc có dám chiến một trận hay không? Đi thì lăn ra đây cho ta, khiếp nhược thì
mau mau câm miệng, không cần khiêu chiến!”
Hắn không muốn để cho tên đại địch này chuẩn bị
nhiều lắm, bởi vì dù sao hắn cũng chưa có trảm đạo, bản thân hắn đã rơi vào một
loại tình thế bất lợi và bất công.
Mọi người đều biết Nguyên Cổ sẽ không mang
trên lưng mối sỉ nhục khiếp sợ trận chiến, sắp tới tất nhiên sẽ đưa ra lời đáp
cường thế.
- Ngươi tốt hơn là đi ra ngoài một chuyến đi,
tĩnh tọa khô khan như vậy không phải biện pháp, không có ích cho trảm đạo!
Hầu tử nói.
Cuối cùng, Đoạn Đức cũng xuất hiện, tạm vứt bỏ
nghiệp lớn trộm mộ, lớn tiếng nói phải quan sát một hồi long tranh hổ đấu này!
Mấy người cùng nhau mắng hắn không có lương tâm, chẳng lẽ cho là đến để xem diễn
kịch hay sao?
Cơ Tử Nguyệt cũng xuất hiện, hỏi Diệp Phàm có
nắm chắc hay không, Diệp Phàm đáp lại chi tiết thực tế, hết thảy rất khó liệu, Nguyên Cổ đến
tột cùng đạt tới trình độ nào, hắn cũng không biết được.
- Các tộc thái cổ xuất thế, bọn họ lập ra một
cái Thiên phường lơ lửng giữa bầu trời, để trao đổi các loại trân liệu. Rất nhiều
tu sĩ Nhân tộc bị hấp dẫn tới, ở nơi đó không cho phép bất cứ ai đánh nhau!
Cơ Tử Nguyệt thực hướng tới, rất muốn đi nhìn
thử xem.
- Muội muốn đi à! Vậy chúng ta cùng đi nhìn
xem được rồi!
Diệp Phàm cười nói.
Bọn họ đi lên trận thai cùng nhau biến mất
trong vực môn. Có một góc Vô Thủy sát trận của Hắc Hoàng, có nửa kiện Đế binh của
Đoạn Đức, ở thời điểm Thánh nhân không được ra mặt, không người nào có thể
kháng cự.
Thiên phường lơ lửng phiêu bạt không chừng, xuất
hiện trên bầu trời các thành trì chủ yếu ở Bắc Vực, một ngày này trôi dạt tới
phía trên không trung Khai Nguyên Thành. Đám người Diệp Phàm sau khi ra vực môn
liền bay lên trời.
Trên bầu trời, từng mảng lớn đông nghìn nghịt,
nơi đó trông giống như một vùng lục địa, lại giống như đám mây đen trôi qua,
chiếu trên mặt đất một mảng lớn bóng râm.
Hầu tử dẫn đường, hắn hiểu biết về nơi này nên
coi như là hướng dẫn viên du lịch. Thiên phường rất rộng lớn, như là đi vào một
thành thị.
Đi vào Thiên phường này giống như đặt mình vào
trong địa bàn của vạn tộc, chủng tộc đủ loại đều có, tướng mạo bất đồng, có uy
nghiêm giống như thần, có xấu xí như Dạ Xoa không chịu nổi.
- Hắc ca! Lại gặp lại bản gia các ngươi kìa!
Bên kia có một tu giả Thiên cẩu tộc, hắn giữ trong tay một tòa Thần Băng thai.
Lệ Thiên chỉ tới phía trước nói.
Thiên phường thật rộn ràng náo nhiệt, nơi nơi
đều là sinh linh đến từ các tộc, có rất nhiều quầy hàng, bày biện đầy kỳ trân bảo
ngọc.
Ngay cách đó không xa, một tu giả Thiên cẩu tộc,
sau lưng mọc một đôi cánh trắng nõn, trên đầu có một đạo thần hoàn, đứng ở trước
một băng phách vuông vức một thước.
- Cần dùng Thần Huyết Thạch đến đổi, đó chính
là bảo bối hiếm thấy, ai lại muốn lấy ra đổi, khối băng này có giá trị bực này
sao?
Có không ít người và sinh linh vây quanh nơi
đó.
- Đây là một khối Thái Âm Băng Phách, chính là
một khối Chí Âm Hạch vô giá. Người có thể chất cực âm ngồi ở trên mặt nó tu luyện
chính là làm ít công to!
Ánh mắt Đoạn Đức tỏa sáng.
Đại hắc cẩu càng đứng ngồi không yên, vây
quanh Thần Băng chuyển tới chuyển lui, nếu không cố kỵ có quá nhiều người, nói
không chừng nó trực tiếp nhào vô cướp giật rồi. Nó bất kể dùng được hay không,
chỉ cần là bảo vật liền nghĩ tới lấy vào tay, thà rằng dư còn hơn thiếu.
Nhưng mà nơi đây hết thảy đều cần trao đổi,
cho dù có một thước khối Thần Nguyên cũng không nhất định có thể mua được trân
liệu, cổ tộc cũng không thiếu Nguyên.
- Cái này nhất định phải đổi lấy! Nếu đưa cho
Tiểu Đình Đình thì sẽ giúp nàng tu luyện nhanh hơn rất nhiều!
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Đi! Đi một vòng phía trước xem, Thần Huyết
Thạch cũng không phải dễ có được, nghe nói là tảng đá có máu huyết của Thần
linh nhuộm dần mà thành, rõ ràng có khắc vào đạo văn thiên địa, quý báu vô giá,
có cơ duyên gặp không thể cầu!
Hầu tử nói.
Trong Thiên phường rất đông đúc sinh linh,
chen vai sát cánh với chúng có rất nhiều tu sĩ Nhân tộc cường đại, nên bọn họ
xuất hiện cũng không làm cho người ta cảm thấy đột ngột.
Đương nhiên, hầu tử đã biến đổi hình tượng, bằng
không đặc điểm của hắn quá nổi bật, thân là con của Đấu Chiến Thánh Hoàng, nhất
định sẽ dẫn tới chú ý của mọi người.
- Đại Địa Thần Nhũ chừng một hồ lô, mùi hương
nồng đậm nghẹt mũi! Có thể kéo dài tuổi thọ, đây chính là bảo vật quý hiếm.
Đoạn Đức tán thưởng.
Bọn họ lại gặp một kiện kỳ trân, một cái hồ lô
ngọc xanh tỏa sáng, chất lỏng bên trong trắng toát như ngọc, mùi hương thơm
ngát mê người.
- Đáng tiếc, còn kém mấy ngàn năm hỏa hậu, bằng
không có thể hóa thành Tiên Trấp Ngọc Dịch, lúc đó có thể sánh với Bất Tử Dược
sẽ càng quý báu hơn.
Bên cạnh, một sinh linh cổ tuổi già lắc đầu
than.
Đột nhiên, phía trước xôn xao náo động, cũng
không biết có bao nhiêu người cùng nhau chen chúc tới phía trước, vây quanh một
tấm chiếu chật như nêm cối, mọi người la hét: “Xuất ra thần vật!”
- Rốt cục có cái gì mà dẫn phát náo động như vậy?
Càng thêm nhiều người kéo tới.
- Trời ạ! Thật sự là Cửu Khiếu Thông Linh Thần
Dịch, đây là bảo dịch có thể bồi dưỡng kỳ tài tuyệt thế ngút trời! Loại này lại
có người bỏ ra để trao đổi ư?
Địa phương này lập tức nổi lên tiếng xì xào ầm
ĩ, chen chúc dồn đống, đứng đầy cường giả các tộc, hai mắt toát ra tia sáng
xanh lè, nếu Thiên phường không có cấm trận, không được xung đột, chỉ sợ bọn họ
sớm đã nhào vô cướp đoạt.
Một khối đá chỉ có một thước cao đặt ở trên
chiếu, có đủ hình người ngay ngực đã bị mở ra, có một loại chất lỏng năm màu
tràn ra, hương thơm tràn ngập.
- Loại nghịch thiên này đều có sao, thật không
sợ thiên lôi đánh xuống ư?
Hắc Hoàng đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây là giai đoạn khởi đầu của Thánh linh, sau
khi chất lỏng cô đọng lại sẽ trở thành thạch nhân, sau đó diễn biến mấy trăm vạn
năm sẽ trở thành một Thánh linh xuất thế.
Loại này có thể nói là nghịch thiên, tuy rằng
không thể dùng để kéo dài sinh mệnh, nhưng đối với trẻ nhỏ mà nói chính là thần
vật vô giá, linh tính mười phần, cũng đắp nặn huyết mạch cùng tiên thai các loại.
Nó là thần dịch vô thượng dùng để bồi dưỡng kỳ
tài ngút trời, có cơ duyên gặp không thể cầu, tác dụng lớn nhất với trẻ em, với
người trưởng thành thì hiệu quả giảm mạnh, bởi vì gần như đã định hình.
- Tiểu Tước nhi, Đồng Đồng, hai linh đồng này
đều rất cần nó đây!
Diệp Phàm thở dài.
- Meo meo! Bổn hoàng cũng cần, tuy rằng là
cánh tay già chân già, nhưng thanh tẩy nhiều lần hiệu quả giống nhau!
Hắc Hoàng nhe răng nói, đứng ngồi không yên.
- Ai vậy, vì sao lấy ra loại nghịch thiên này
trao đổi?
Rất nhiều người cũng không sao hiểu nổi.
- Hắn là... trưởng tôn của Hồn Thác Đại Thánh,
một chân đã bước vào cảnh giới Tổ Vương!
Có người cả kinh kêu lên, nhìn xuống người thần
bí phủ áo choàng đen ngồi dưới đất.
- Cần lấy gì để trao đổi?
- Có thể dùng Dược Vương, Tiên Trấp Ngọc Dịch,
Long Tủy hi thế, Địa Mệnh Quả các thứ có thể kéo dài sinh mệnh tám trăm năm để
trao đổi!
Người mặc áo bào đen đáp.
Trong nháy mắt rất nhiều người sáng tỏ, Hồn
Thác Đại Thánh thọ nguyên không còn nhiều, đây là muốn tranh đấu lần cuối cùng,
muốn dùng tám trăm năm sinh mệnh tranh đấu cùng ông trời già!
Mặc dù là ở thời thái cổ, khắp tinh vực đều
khó có thể tìm ra mấy vị Đại Thánh, nhân vật nghịch thiên bực này cũng vì sinh
mệnh không còn nhiều mà buồn rầu, khiến người ta thất vọng.
Trước tấm chiếu lập tức tĩnh lặng xuống, ai có
thể xuất ra thần dược kéo dài sinh mệnh tám trăm năm? Cừu Khiếu Thông Linh Thần
Dịch đích xác quý báu, nhưng Bất Tử Dược cũng là bảo vật tuyệt thế.
“Ta muốn có Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch,
nhưng nếu bởi vậy mà để cho Hồn Thác Đại Thánh kéo dài thêm thọ mệnh tám trăm năm, vậy
thì rất không ổn rồi! Một nhân vật vô thượng như vậy, một người là có thể tiêu
diệt sạch sinh linh của nửa cổ tinh.” Diệp Phàm tự nói trong lòng.
- Chúng ta đến nơi khác một vòng đi!
Lý Hắc Thủy nói:
- Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch tuy rằng nghịch thiên, nhưng vật cần trao
đổi cũng khó cầu.
- Nơi đó có Thần Huyết Thạch!
Hắc Hoàng tinh mắt, liếc mắt một cái liền phát
hiện một khối đá đỏ thẫm như máu, mới vừa được người mang lên bày ra chiếu.
Nó có màu sắc sáng tươi đẹp, có từng gợn sóng
đạo văn tràn ra, phi thường thần bí và thu hút chú ý của người khác. Ngay lập tức
liền vây quanh rất nhiều người, nhao nhao hỏi trao đổi như thế nào. Ai cũng muốn
thu được, nghe nói Thần Huyết Thạch này có thể luyện cấm khí, có lực lượng
không thể tưởng tượng.