Thuyền cổ đồng đỏ ảm đạm không ánh sáng đầy vết
rỉ sét, rách nát cổ xưa. Chính giữa khoang thuyền ngang dọc ba bốn mươi khối Thần
Nguyên, tất cả đều hao hết thần tinh.
- Vương của thái cổ đều chết hết sao?
Trong lòng Diệp Phàm phập phồng. Mỗi một vị
Vương của thái cổ đều là pháp
lực vô biên, hô gió gọi mưa, không gì không
làm được. Một kiện binh khí của bọn họ đều có thể kinh sợ thế gian.
Không đạt tới cảnh giới Thánh nhân viễn cổ căn
bản không thể tranh hùng cùng Vương của thái cổ. Nếu trong đống Thần Nguyên này
phong ấn vài chục kiện cổ binh, chỉ nghĩ không thôi đã dọa người.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, sinh linh trong
Thần Nguyên khác nhau rất nhiều, có cái đầu rồng, có cái chín con mắt, còn có
như một con Thần Hoàng, cũng có thứ không khác gì Nhân tộc...
Bọn họ đều có khí thế dọa người, tuy rằng vẫn
không nhúc nhích, sinh mệnh tinh nguyên khô cạn nhưng là loại thần vận vua dù
chết vẫn còn uy vẫn đáng sợ vô cùng.
Ngoài ra, tuy rằng bọn họ dáng người không giống
nhau nhưng lại có một điểm chung đó chính là khô kiệt, đều như củi khô da bọc
xương tinh khí hao hết mà đều vô cùng giả cả, da thịt nhíu lại không thành hình
dạng, giống như lão quỷ sống mấy đời không đứt hơi, cực kỳ âm trầm lạnh lẽo.
- Mỗi một vị Vương không chỉ hao hết hai ba
phương Nguyên, còn tiêu hao tới nông nỗi đèn hết dầu. Bọn họ đã trải qua bao
lâu?
Diệp Phàm khó hiểu, ngay cả là Vương của thái
cổ trải qua mấy chục thậm chí trên trăm vạn năm nhưng cũng không đến mức hao hết
khối Thần Nguyên.
Chẳng lẽ niên đại những cổ vương này sinh sống
càng xa xôi? Vừa nghĩ tới như vậy quả thật có chút khiến người ta sợ hãi, bắt
nguồn sinh mệnh rốt cục xa xưa cỡ nào?
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nghĩ tới một loại khả
năng khác. Lữ hành trong tinh vực cực kỳ nguy hiểm, có một số Cổ Tinh thần bí
khó lường, cướp đoạt năng lượng.
Có lẽ đám cổ vương này trải qua một số nơi
đáng sợ, hao hết khối Thần Nguyên cũng không chừng, rồi sau đó không còn thần
tinh tự nhiên già cả mà chết.
Nhiều cổ vương như vậy, cường giả cả một con
thuyền, đây khẳng định là thời kỳ bộ tộc thái cổ huy hoàng nhất xảy ra một số
biến cố mà tọa hóa cùng một chỗ.
- Đúng rồi. Lừ hành trong vũ trụ là phải tiêu
hao năng lượng, trên người ta có một ít khối Thần Nguyên, một khi hao hết ta
cũng sẽ nối gót bọn họ.
Diệp Phàm tinh táo lại.
Vũ trụ cô quạnh, ngoài tối đen và lạnh lùng ra
cái gì cũng không có, ngay cả hô hấp đều không thể. Nếu không phải có khối
Nguyên, chỉ có thể tiêu hao tinh khí bản thân, sớm muộn sẽ hao hết.
Ở trong vũ trụ, chỉ có khi đến gần một số ngôi
sao lớn mới có thể bắt được tinh khí, nhưng phần lớn thời gian đều trong bóng tối,
chỉ có thể tiêu hao.
Trên thế gian này cũng chỉ có đạt tới cảnh giới
Thánh nhân mới có thể trong vũ trụ tĩnh mịch này manh mẽ rút lấy lực căn nguyên
của vũ trụ để sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản chỉ có Thánh nhân viễn cổ
mới có thể đi lại trong tinh vực.
Năng lượng trôi nổi trong vũ trụ người bình
thường căn bản không thể cảm thụ được càng không nói đến sử dụng, không có một
chút khả năng nào.
- Thần Nguyên trên người ta chỉ có thể duy trì
ta lữ hành rất nhiều năm, trước mắt ngược lại không cần lo lắng.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm những khối Thần
Nguyên này trầm tư rất lâu, rồi sau đó muốn thử phá vỡ một khối, cắt ra thi thể
cổ vương cùng binh khí của bọn họ.
Bất kỳ một kiện bảo bối nào trên người những
người này đều là nghịch thiên, tụ tập ở cùng một chỗ nhiều như vậy.
Rắc!
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, hắn cắt ra một
khe hở trên khối Thần Nguyên có phong sinh linh cổ thân người đầu rồng tổ.
Cũng không phải tất cả Vương của thái cổ đều
nhất định tiến hóa giống y hệt nhân loại. Có một số bảo thủ sẽ giữ lại đặc
trưng đặc biệt.
Cỗ thi thể này đặc biệt nặng nề, khối Thần
Nguyên rất khó di chuyển. Đây chính là Vương của thái cổ, một cái móng tay đều
nặng hơn cả núi lớn.
Khối Thần Nguyên mới vỡ ra một khe hở liền chảy
ra một cỗ khí cơ khiến người ta kinh sợ. Mặc dù đầu rồng tổ này đã khô kiệt
nhưng vẫn khiến người kinh sợ, cơ thể như muốn nứt ra.
Diệp Phàm chủ yếu nhìn trúng đôi sừng rồng. Nếu
có thể lấy xuống đầy đủ, tuyệt đối có thể tế luyện thành một đôi thánh vật,
nhìn bộ dạng căn bản không mục nát bởi năm tháng, bởi vì khí tức bức người giống
như lưỡi đao.
Rắc!
Đột nhiên lại một tiếng nứt vang lên, thần sắc
Diệp Phàm cứng đờ, hắn cũng không xuống tay tiếp tục cắt Nguyên, tự động phát
ra thanh âm?
Bỗng dưng hắn sởn tóc gáy, có thứ gì muốn đi
ra hay sao?
Vào giờ khắc này, hắn thật sự toàn thân phát lạnh.
Nhiều Vương thái cổ như vậy, chẳng lẽ còn chưa chết hẳn hay sao?
Nghĩ đến khả năng này, da đầu Diệp Phàm sởn
gai ốc, run lên một hồi. Lữ hành trong tinh không quả nhiên đáng sợ, chuyện yêu
dị đều có thể gặp.
Rắc!
Lần này hắn nghe được rất rố ràng, thanh âm đến
từ phía trước, khoảng cách cũng không xa bao nhiêu. Hắn lập tức đứng lên, mang
theo hồ lô đen ép tới, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.
Ở sâu trong khoang thuyền cổ này còn có một bảo
điện, trong đó có ba khối Thần Nguyên, giống như thần tượng đứng sừng sững trên
đài cao cổ điện.
Trong đó một khối đang nứt ra, bên trong có
phong một thứ giống như Tà Thần, tóc đỏ như máu, lại mọc ngàn cánh tay ngồi xếp
bằng ở bên trong giống như Thiên Thủ Phật Đà.
Đương nhiên, dung mạo của nó cùng nhân vật Phật
giáo khác biệt rất lớn, cơ thể có màu đen, ngoài tóc là màu đỏ ra thì mỗi tấc
da thịt đều lóe ô quang.
- Đây cũng là một vị Vương thái cổ cường đại
sao?
Cái nhìn đầu tiên nhìn thấy trong lòng Diệp
Phàm liền trầm xuống. Ba vị trong tòa cổ điện này rất yêu dị, dường như càng cường
thịnh một chút.
Vị giống như Ma Thần ngàn tay này lại có một sợi
khí cơ phát ra, tự động chấn nứt Thần Nguyên nhanh hơn. Không có chuyện gì đáng
sợ hơn so với chuyện này.
Ông!
Một tiếng quỷ dị vang lên, giống như phượng
hót lại giống Côn Bằng đập cánh, dao động làm người ta sợ hãi. Một đạo thần niệm
lực chui vào trong đầu Diệp Phàm, muốn xé hắn ra.
Coong!
Vạn Vật Mẫu Khí chấn động mãnh liệt giống như
bị ức vạn chùy sắt gõ một lượt, thiếu chút nữa bay vào trong vũ trụ, mang theo
Diệp Phàm bay ra hơn trăm trượng, đánh lên khoang thuyền đồng đỏ.
Nếu không phải đinh này tài liệu đặc thù, là
thánh vật chuyên thuộc về Đại đế, cũng đủ rắn chắc, đổi lại là binh khí khác sớm
sẽ cùng Diệp Phàm đồng thời vỡ nát.
Một sinh linh còn sống.
Một tên Vương tổ của thái cổ, hắn lại vẫn còn
có sinh mệnh, không bị già cả mà chết. Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
Ầm!
Diệp Phàm bất chấp tất cả, cho dù Đại đế tới hắn
cũng phải ra tay, thúc giục hồ lô đen, vô tận lửa lớn ngập trời hừng hực thiêu
đốt.
Tơ sương chín màu đốt nóng chảy khoang thuyền
cổ trở thành chất lòng màu tím, thần văn ẩn chứa bên trong đều tróc ra, đốt hết
mọi thứ.
Không thể không nói thánh diễm tầng thứ chín Hỏa
Vực vô cùng kinh người, nhiệt năng tuyệt luân, đem vỏ Thần Nguyên của vị Ma Thần
kia hóa thành tro tàn, trực tiếp thiêu đốt lên.
Một tiếng kêu đau đớn, vị cổ vương ngàn tay
toàn thân bốc cháy, dù sao đã là đèn hết dầu cho dù có thần năng to lớn cũng
không thể phát huy.
Hắn lập tức liền bị lửa vây, gặp một loại hỏa
kiếp.
Nhưng đây dù sao cũng là nhân vật khó tin, trải
qua năm tháng dài dòng vẫn còn một hơi trên đời.
Hắn há mồm hút một cái, không ngờ hấp thu toàn
bộ thần diễm, thân thể thiêu đốt tắt đi, phát ra một loại uy thế khủng bố tuyệt
luân.
- Cái gì?
Diệp Phàm hoảng sợ. Tơ sương chín màu có thể đốt
mọi thứ trên thế gian nhưng đối mặt với một vị cổ vương thân thể khô quắt sắp sửa
hủ diệt lại không có hiệu quả.
Đây rốt cục là nhân vật đáng sợ cỡ nào? Diệp
Phàm cầm hồ lô đen gần như có thể đốt tất cả địch nhân trên thế gian, nhưng đối
mặt với một sinh linh cổ gần như chết hoàn toàn lại không được.
Càng đáng sợ chính là vị Thiên Thủ Thần Ma này
mở mắt, bắt đầu luyện hóa thần năng của hỏa diễm, muốn lấy cho mình sử dụng bổ
sung thân thể khô cạn của hắn.
Trong vũ trụ vô ngần này, hắn không biết đã
trôi nổi bao nhiêu năm, Thần Nguyên hao hết, cơ thể già nua không chịu nổi, đã
không thể thu hoạch được năng lượng du lịch, chỉ có khoảng cách gần như này mới
có thể bắt giữ.
Cùng lúc đó nguyên thần sắp sửa tan biến của hắn
mạnh mẽ phân ra một sợi thần niệm công kích tới Diệp Phàm, muốn dập nát, cướp
đoạt hết thảy của hắn.
- Phá cho ta!
Diệp Phàm kêu to, đảo ngược đỉnh Vạn Vật Mẫu
Khí, đem khí cơ của vị Thần Nguyên thái cổ kia lộ ra ngoài, vô cùng dọa người,
khiến cả cổ điện đều muốn sụp đổ.
Thiên Thủ Thần Ma giống như vô cùng kinh hãi,
con mắt ảm đạm gần như sắp thành bụi bặm bắn ra hai chùm tia sáng rất nhanh thu
thần niệm lại, cảm thấy sự nguy hiểm.
Ngày xưa hắn vô địch trên trời dưới đất nhưng
hiện nay sắp hủ diệt, ngay cả một phần vạn lực đạo đều không thể phát huy, căn
bản không có khả năng đối kháng một vị Thánh nhân thái cổ.
- Bảo bối xin xoay người, hồ lô hóa đạo kiếm.
Đúng lúc này Diệp Phàm hét lớn, hồ lô đen dị động
phun ra nuốt vào một vùng vũ trụ cổ xưa áp súc, vô tận tinh tú ngưng tụ, tinh vực
lóe ra hóa thành một thanh kiếm tiên bay ra ngoài.
Phốc!
Kiếm tiên lập tức chém rơi đầu Vương thái cổ,
phi qua thật sự là quá nhanh.
Diệp Phàm không nghĩ tới từ sau lần đó thuận
miệng quát lên, lần thứ hai thành công. Hồ lô đen bay ra thần luyện (dải) vô
kiên bất tồi.
Cộc...
Đầu lâu Tổ vương thái cổ rơi xuống nhưng lại
lăn đi, một lần nữa bay lên nối lại, miệng vết thương không có máu.
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị. Vị cổ vương
này giống nhưu tọa hóa, gần như không thể nhúc nhích lại còn có thần năng như vậy,
thật sự là dọa người.
Nếu là năm xưa, nhất định vô địch trên trời dưới
đất.
Diệp Phàm quyết đoán lui về sau. Hồ lô đen này
chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai kêu gọi căn bản vô dụng. Hắn dùng Thánh
nhân viễn cổ uy hiếp, lùi ngược ra sau.
Vương của thái cổ nhìn chằm chằm vào hồ lô đen,
ánh mắt khó tả, chậm rãi di chuyển thân thể khô héo, từng bước đi ra.
Trước khi rời đi, Diệp Phàm cắn răng một cái
nâng cổ sinh linh đầu rồng thân người ở bên ngoài lên, chuẩn bị ném ra ngoài bất
cứ lúc nào.
Cứ như vậy, bọn họ một người lui về sau một
người ép tới, ra khỏi thuyền cổ đồng đỏ. Diệp Phàm nhảy dựng lên, trở về trên
chín con rồng kéo quan tài.
Cổ vương sắp chết dường như vô cùng khiếp sợ,
đứng trên thuyền cổ nhìn chằm chằm vào chín cỗ thi rồng cùng với quan tài đồng
(Đồng Quan), nhưng chung quy là ngừng bước không đuổi theo nữa.
Lòng bàn tay Diệp Phàm phát ra một đạo thần
luyện đánh lên chiến thuyền đồng đỏ, hai bên tức thì chia lìa, lập tức rời đi,
chậm rãi đi xa dần dần biến mất.
Trong vũ trụ tối đen chỉ có thể nhìn thấy một
bóng người khô gầy sừng sững trên thuyền cổ, vẫn từ nhìn về hướng này như cũ.
-Tử Vi Cổ Tinh...
Diệp Phàm lẩm bẩm. Thuyền cổ nguyên bản hướng
về Tử Vi Cổ Tinh Vực, hiện nay sau khi tách ra, chỉnh đốn phương vị lại tiến tới.
Đi lên thuyền cổ, hắn thu hoạch cực lớn. Chiếm
được một cái dây chuyền trăng cong ẩn chứa bí mật Thái Âm, còn khiêng một khói
xác Thần Nguyên có phong Vương của thái cổ, tuy là thi thể nhưng toàn thân đều
là báu vật.
- Ta phải đi đâu?
Thuyền cổ đồng đỏ đã đi xa, trong vũ trụ mênh
mông này hắn không biết đường ở phương nào.
Hắn chỉ biết hiện nay cách Bắc Đẩu Tinh Vực
không phải rất xa ngoài ra hoàn toàn không biết gì.
Đương nhiên cái gọi là không phải rất xa này
là tương đối với vũ trụ vô ngần, nếu như hắn bay có lẽ mất cả đời.
Diệp Phàm vài lần chỉnh lại phương hướng nhưng
không bao lâu lại biến đổi. Chín con rồng kéo quan tài cũng không phải trôi nổi
không mục đích, tuy rằng thong thả nhưng thủy chung tiến về một phương hướng.
Hắn không tiếp tục thử thay đổi, sau đó ngồi xếp
bằng trên quan tài đồng từ đó bắt đầu bế quan.
Thấm thoắt, suốt ba năm hắn vẫn không nhúc
nhích, trong thời gian này thiên kiếp buông xuống, có sấm rền chớp giật, trong
vũ trụ tĩnh mịch có vẻ vô cùng đáng sợ.
Mà đại bộ phận hắn đều trong trạng thái vật
ngã lưỡng vong, không biết hiện giờ là năm nào, không biết thân ở phương nào, gần
như sắp quên hết.
Một lần gần nhất, Diệp Phàm ngủ say chừng nửa
năm, không hề cảm giác đối với ngoại giới, không khác gì tọa hóa.
Đột nhiên, hắn từ trong trạng thái bế tử quan
tinh lại, cảm nhận được một đợt va chạm kịch liệt, bị hất bay ra ngoài.
- Một viên Cổ Tinh!
Diệp Phàm giật mình. Chín con rồng kéo quan
tài rơi vào một viên Cổ Tinh, vừa rồi chính là bởi vì tiếp đất mới đánh bay hắn
ra.