Ngoài ra, từ trong thức hải của con bá chủ
này, Diệp Phàm còn chiếm được một tin tức kinh người. Bên trong cổ săn khu. có
không ít cổ thú thấy được một cỗ quan tài của Thần linh, vượt qua Khổ Hải, đi tới
một bờ khác.
- Sinh mệnh cổ thụ ở bờ đối diện, cỗ quan tài
kia cũng trôi qua đó, xem ra không vượt biển là không được, nhưng làm sao mới
thấy được biển
đây?
Diệp Phàm trầm tư.
Nơi đây rõ ràng là vũ trụ tinh không, làm sao
lại có thể có một mảnh Thần hải được, rất không phù hợp với lẽ thường. Làm sao
mới có thể nhìn thấy, làm sao qua được đây?
- Không lâu trước, tại bờ đối diện kia. có một
sinh linh nổi điên lao ra, trong tay nắm một nhánh Sinh mệnh cổ thụ, đáng tiếc
không thể ngăn lại, nó đã biến mất.
Đám người Diệp Phàm lại biết thêm một tin tức
nữa, chứng minh lời đồn tại hoàng kim thành là chính xác, lúc này Hôi Giao và
các Thú Tôn đang dựa vào điều này để tìm kiếm chỗ đột phá, muốn vượt biển sang
bờ bên kia.
Một hồi huyết chiến giằng co suốt hai ngày hai
đêm, cuối cùng tất cả cổ dược, tiên diệp cũng được phân chia xong, thì mới kết thúc.
Đám người Diệp Phàm chờ cơn phong ba này trôi
qua, một lần nữa quay về dải đá ngầm này, nghiêm túc nghiên cứu tất cả tại đây,
tìm hiểu về bờ đối diện, tìm kiếm Khổ Hải, cùng với phóng đoán thân ảnh mơ hồ
kia rốt cuộc là gì.
- Rất giống một hóa thân của Đại đế cổ, loại
uy thế này không phái thường nhân có thể làm được.
Bàng Bác nói.
- Ngươi nói đúng, đó là một vị Thiên Tôn tại
thời đại thần thoại, dải đá ngầm tại đây là đạo đài của hắn, là chỗ hắn ngộ đạo.
hắn để lại các đạo ngân không thể xóa nhòa.
Thần tộc thiên nữ Sân Lam xuất hiện, nàng cũng
đã trở lại.
Thần tộc có không ít ghi chép về chư Thần, tự
nhiên cũng không thể thiếu các Thiên Tôn trong thời đại thần thoại, nàng dựa
theo những thứ tại đây, phỏng đoán được thân phận của bóng người mơ hồ kia.
- Nếu ta đoán không nhầm, nơi này đích xác có
một mảnh Khổ Hải. là chư Thần tạo ra, rất khó vượt qua, mà tại bờ bên kia, đúng
là có một viên Sinh, mệnh cổ tinh.
Sân Lam đưa ra suy đoán.
Dựa theo lời của nàng, viên cổ tinh kia thuộc
về thời đại thần thoại, ngăn cách với bên ngoài, có thể ẩn chứa thiên đại bí mặt,
từ xưa đến nay cũng chưa từng bị ở bên ngoài cảm giác được!
Nơi đó hơn phân nửa là chỗ cực kỳ trọng yếu, Bằng
không cũng sẽ không dùng dải đá ngầm mà Thiên Tôn từng ngộ đạo làm cầu nối tới
đó.
Màn sương trong lòng đám người Diệp Phàm cũng
tan đi một ít, nhưng vẫn có rất nhiều nghi vấn, chẳng lẽ bờ bên kia thật sự có
chư Thần đang sống trên đời ư?
Bọn họ cũng phỏng đoán rất nhiều, thần thoại
săn bắn khu là do chư Thần tại bờ đối diện bày ra, dùng để thủ hộ nơi đây. Mà cổ
dược từ trên trời hạ xuống cũng các Thần diệp, thì dùng để nuôi dưỡng những cổ
thú này, để bọn chúng không bỏ đi.
- Tạo ra bút tích lớn như vậy, chúng ta có thể
được nhìn thấy chúng thần sao?
Bàng Bác kinh hãi.
Bờ đối diện là một chỗ tồn tại chân thật,
không phải bịa đặt ra. tục truyền nơi đó có chư Thần sinh sống, được một ít chủng
tộc cổ xưa ghi lại.
Trong hai tháng kế tiếp, phiến tinh không này cũng
không bình tĩnh, thỉnh thoảng có đại chiến phát sinh, sinh mệnh mất đi, máu
tươi văng ra, trở thành cuộc biếu diễn rẻ tiền nhất.
Đạo lý tại đây là cá lớn nuốt cá bé, các thí
luyện giả đều dưới kích thích muốn chứng đạo và gặp được chư Thần, nên liều mạng
huyết chiến với các loại sinh linh, mưu đồ vượt biển.
Đây là một thời đại khiến người ta trở nên điên cuồng, nhưng cũng là một
thời
đại rất ảm đạm, cuồng hoan và bi ca cũng tồn tại.
Bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, có lẽ cùng sẽ được nghe khúc nhạc
buồn tiễn
mình về cõi chết trên con đường tìm kiếm trường sinh! Bọn họ đều không thể tự kềm
chế được, gần như đều điên cuồng, có lẽ ý nghĩa của sinh mệnh cũng vì điều chấp
nhất này mà trở nên xinh đẹp hơn.
Chưa từng có thời đại nào giống như ngày nay,
rất nhiều thiên kiêu cũng quật khởi, nếu trong quá khứ thì bọn họ đều đã trở
thành kẽ thống trị các tộc rồi, một đời huy hoàng tuyệt đỉnh.
Nhưng bọn họ lại sinh ra trong thời đại này, đã
được chú định là một tời đại hoàng kim. cũng dự báo một thời đại thê lương giết
chóc. Tình cảnh cũng giống như mưa gió nổi lên, thời đám lá vàng bay tứ tán, chỉ
còn lại những con gió sắc lạnh như lưỡi đao.
Nhìn chung từ xưa tới nay, có rất ít thời đại
xuất hiện nhiều chí tôn trẻ tuổi như vậy, điều này làm cho người ta cảm thấy có
chút không thật. Bọn họ đều là những kẻ có thiên tư ngút trời, nhưng trong thời
đại này, đều có thể mất đi tính mạng bất cứ lúc nào.
Đại thế bi ca, khi chiến khúc cuối cùng vang
lên, tất cả đều phải ngã xuống, ngã trên Đế lộ, chỉ có một người có thể leo lên tới đinh vinh quang,
thưởng thức sự tịch mịch muôn đời, nhìn các anh kiệt cũng thời đại bị hủy diệt
thành bụi phấn.
- Chí tôn chỉ có một, từ xưa đã như thế rồi,
kiếp này dù có nhiều nhân tuyển, nhưng cũng chỉ đều là hư danh mà thôi. Tương lai bọn họ sẽ chỉ là một sự bi thảm!
Thanh Hoàng đạo nhân cũng đến đây, trong những người hộ tống tự
nhiên cũng không thể thiếu Hộ đạo giả của bộ tộc hắn. Sinh mệnh cổ thụ xuất thế, Thần dược bực này xuất
hiện, sao có thể thiếu được một số Đại Thánh không còn sống được lâu này.
Ngưu Ma Vương, Thạch Nhân, Tà Thần đều đến
đây. Ngay cả các cường giả như bọn họ cũng là lần đầu tiên tiến vào thần thoại
cổ vực, đều không thể không cẩn thận, tránh bị gặp nạn.
Chư hùng đều xuất hiện, các cao thủ thường
xuyên lui tới, cũng có đại quân cổ thú vượt qua vòm trời, tất cả đều đang tìm
kiếm Khổ Hải, nhưng gần như lật cả cổ vực lên, vẫn không có manh mối gì.
Thậm chí, có người bắt đầu công kích dải đá ngầm
kia, muốn dựa vào điều này để dẫn ra dị tượng. Kết quả ngoại trừ đạo ngân do
Thiên Tôn trong thời kỷ thần thoại lưu lại bắn ra các luồng sáng rực rỡ, đánh
chết kẻ xâm phạm, thì đã không còn manh mối nào khác.
Khổ Hải to như vậy đang ở đâu, vì sao nhiều người
tìm kiếm như vậy lại đều không có kết quả? Điều này khiến cho mọi người đều bất
đắc dĩ. Có lẽ đúng như trong truyền thuyết, chỉ có người nào được chư Thần ưu
ái thì mới có thể trong một ngày đột nhiên nhìn thấy một mảnh Thần chi hải dương,
bước trên một chiếc thuyền nhỏ đặc biệt, đi về phía bờ đối diện.
- A...!
Chỗ sâu trong Tinh không, một trận đại chiến kịch
liệt đã đi tới giai đoạn cuối, đáng thương và cũng rất đáng tiếc, một thế hệ chí
tôn trẻ tuổi đã chấm dứt tại đây.
Thân thể khổng lồ cao mười trượng của Hoàng
Kim cự nhân bị một cái đuôi màu vàng của Kim Xà Nhị Lang quân đập trúng, xương
cốt, máu tươi màu vàng bắn tung tóe, nhiễm cả vùng tinh không này thành một mảnh
thê lương.
Chư hùng đều câm như hến, nhìn thấy một màn
này đều lạnh từ đầu tới tận chân, Đây chính là Hoàng Kim hoàng tộc có huyết mạch
thuần khiết nhất trong cự nhân bộ tộc, chiến lực trên đời khó tìm địch thủ. Kết
quả lại trở thành một đám xương trên con đường thành Đế như vậy.
Hoàng Kim cự nhân trời sinh thần lực, phi thường
cường đại, giống như tổ tiên từng khai thiên lập địa trong thời đại thần thoại.
Có một loại uy nghiêm bất khả xâm phạm, nhưng chỉ sau hơn trăm hiệp, thì đã bị đánh bại.
- Con đường này cho tới bây giờ đều là tàn khốc
và huyết tinh, một khi bị đánh bại, thì khó tránh khỏi loại kết cục này, rốt cuộc
thì cũng bắt đầu có chí tôn trẻ tuổi ngã xuống.
Có người than nhẹ.
Kim Xà Nhị Lang quân lúc này đang mang thân rắn,
chỉ dài hơn một
trượng, toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, đôi mắt lạnh như bãng. phun ra
đầu lưỡi, khiến
da đầu mọi người run lên.
Hắn tung người lao đi, thân rắn màu vàng xuyên
thùng hư không, lưu lại một đám người đang nhìn mà khiếp sợ, nhìn tàn ảnh của hắn,
rất lâu cũng không có người nói gì.
- Hoàng Kim cự nhân bị giết, chỉ vì chướng mắt khi thấy bốn vị Lang
quân của Kim Xà tộc ác nghiệt và bá đạo, nên mới chống đối bọn họ một câu, đã bị
Kim Xà Nhị Lang quân đuổi theo giết chết!
Bàng Bác rất nhanh thu được tin tứ, nhanh
chóng nắm chặt quyền đầu, tên Hoàng Kim cự nhân kia mấy ngày gần đây có quan hệ
không tồi cũng hắn, từng đồng hành trong tinh không vài ngày, không thể tưởng được
vừa mới kết giao đã bị người khác giết.
Diệp Phàm cũng chau mày, lúc trước ở Chân
Hoàng Lâu, khi muốn chiến một trận cũng Thạch Nhân, cũng là Hoàng Kim cự nhân
này khuyên can, không để cho chiến đấu phát sinh, tên cự nhân có chút hầm hậu
này, không ngờ lại đột nhiên bị giết.
- Ngươi yên nghỉ đi, tuy rằng ta và ngươi
không có thâm giao, nhưng tính cách của ngươi rất hợp tính tình của ta, thù này ta muốn
báo thay ngươi!
Bàng Bác thì thầm.
- Ta đi hiện trường thấy dư âm cuộc chiến, Hoàng
Kim cự nhân tuyệt đỉnh cường đại. nhưng vẫn bị Kim Xà Nhị Lang quân trong vòng trăm
chiêu giết chết, đủ để thuyết minh một ít vấn đề, chúng ta phải cẩn thận.
Long Mã nói một câu cẩn thận hiếm thấy.
Bốn vị Lang quân Kim Xà tộc có thực lực nghịch
thiên, trong các chí tôn trẻ tuổi cũng là người nổi bật, huống chi chọc vào một
tên, chẳng khác nào là địch nhân với cả bốn tên này.
- Ta đã nhìn thấy máu nhuộm cả tinh không, thây đầy đất cổ lộ, bờ đối
diện đổ máu, vô tận anh linh đang khóc than!
Thanh Hoàng đạo nhân nói nhỏ, hắn vốn đã phải
tọa hóa năm trăm năm trước, nhưng lại kích phát tiềm năng cuối cùng trong cơ thể,
ngày nay sinh mệnh, đã không còn nhiều, có sự thông linh lúc tuổi già hiếm thấy.
Hắn dùng bí thuật cổ xưa mà sống sót, ép ra
ánh sáng huy lioàng cuối cùng trong đời, ngày nay bất kể ăn thuốc bổ gì cũng đều
vô dụng, chứng kiến một góc không trọn vẹn trong tương lai, khiến hắn vô cùng sầu
não.
- Tiến vào bờ đối diện, chí tôn trẻ tuổi đều
phải chết, không có mấy người còn sống được a...
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không nhìn thấu,
không nhìn ra rốt cuộc có Tiên lộ chân chính hay không, không biết hướng đi cuối
cùng của hoàng kim đại thế này.
- Tìm được manh, mối của Khổ Hải, có đại dương
mênh mông vô tận ở một phiến hư không khác, đáng tiếc chỉ có một chiếc thuyền
nhỏ, chỉ có mấy người có thể đi tới bờ đối diện được.
Vào một ngày, một tin tức chấn động tinh không
truyền ra, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh hướng về nơi đó mà lao đi, đều
muốn đánh ra một tương lai, đoạt được một hồi tạo hóa.
Đây là một mảnh tinh vực tối đen, khuyết thiếu tinh tú, gần như vô cùng
cô quạnh và ảm đạm, khi rất nhiều cường giả sát tiến vào, đột nhiên các loại đạo
văn hiện lên, mọi thứ thay đổi, vật đổi sao dời, tràn ngập sát khí.
Trong nháy mắt, huyết
vũ tinh phong, thi thể không trọn vẹn, nguyên thần bỏ chạy lên trời, toàn tinh
vực trở nên đại loạn.
Tại đây, âm phong gào rít giận dữ, mưa máu đổ
xuống, hàng loạt sinh mệnh, bị mất đi, cũng không biết có bao nhiêu tu gì đã ngã xuống.
- Đây là một cái bẫy, cực kỳ ác độc. Muốn lừa
gạt rồi giết tất cả chúng ta hay sao?
Chư hùng không cam lòng, phẫn nộ rống to, liều
chết lao ra ngoài.
Nhưng trong đại thánh sát trận bốn tầng, không
riẻng bọn hắn, cho dù có Đại Thánh chân chính đến đây cũng có thể phải nuốt hận,
các chí tôn trẻ tuổi lần lượt ngã xuống.
Long Tước vỗ cánh bay lên trời, đáng tiếc chung
quy cũng không thể trưởng thành đến Đại Thánh cảnh, vỡ nát tan tành, tràn ngập
vẻ không cam lòng.
Lần này đã có rất nhiều người chết, những người
còn sót lại đều bỏ chạy, không cam lòng đến gần phiến tinh không kia.
- Ồ, thu gặt nhiều năng lực sinh mệnh như vậy. Tương lai mà muốn vượt qua
Khổ Hải, đi tới bờ đối diện, đây đều là thử dùng để bảo mạng a!
Một thanh âm khàn khàn vang lên.
Trong bóng đêm, bốn vị Đại Thánh hiện ra. Trong
đó một kẻ rõ ràng là Hôi Giao, ba kẻ khác lần lượt là Kim Thiềm, Thiên Cẩu, Đại
Bằng, tuổi tác hơn xa Hôi Giao, đều là các sinh, vật xưa nay rất thưa thớt.
- Đáng tiếc, những chí tôn trẻ tuổi kia chỉ có
vài người đến đây, lại còn chỉ có một người tiến vào, trên người bọn họ thật đúng
là có không ít thứ tốt, ta nghi rằng Đằng Xà trận đồ trên bốn con rắn kia có
liên quan với Cổ tổ của bọn chúng.
- Cái gì mà chí tôn trẻ tuổi, năm đó chúng ta
đều có thế lực áp những kẻ cùng thế hệ, Ngày nay còn không phải bị nhốt tại Đại Thánh cảnh, chờ bọn
hắn trở thành Đại Thánh rồi hãy kiêu ngạo đi.
Phiến tinh không này bình tĩnh lại, chỉ có các
thi thể lưu lại, tiên huyết chảy đám đia. Thoạt nhìn rất kinh khủng, bốn thân ảnh này gật hái
sinh mệnh xong, cuối cùng cũng rời đi.
Chỉ trong chớp mắt mà năm năm đã trôi qua, phiến
cổ vực này cho tới lúc này cũng chưa từng yên lặng, càng có nhiều người tiến
vào thần thoại cổ vực, đều đang tìm kiếm nơi mà chư Thần sinh sống, muốn vượt
biển đi sang bờ đối diện.
Nhưng vẫn không có chút manh mối nào, nhiều
Thú Tôn như vậy cũng đã hao hết tâm lực, kết quả đều là không thấy Khổ Hải ở
đâu.
- Sinh mệnh không còn bao lâu, không thể tưởng
được ta lại sắp tọa hóa tại nơi này.
Trong tinh không, Thanh Hoàng đạo nhân vô hi
vô ưu ngồi xuống, trên mặt rất bình tĩnh.
Ầm...
Hắn bắt đầu hóa đạo, rốt cuộc không chống đỡ
được nữa, có thể sống đến bây giờ đã coi như một loại kỳ tích rồi, một vị Đại
Thánh sống hơn tầm ngàn tuổi, xưa nay cũng không thấy nhiều.
Phàm là tu sĩ dưới phiến tinh, không này đều bị
kinh động, cảm nhận một loại dao động cực lớn, đại đạo đang nổ vang, giống như
thiên quân vạn mà đang tấn công, giống như vô tận sinh linh, đang kêu khóc.
Diệp Phàm tự nhiên cũng bị kinh động, bay
nhanh tới nơi đó, hắn dự cảm được điều gì đó, bởi vì trong năm năm này, mỗi lần
nhìn thấy Thanh Hoàng đạo nhân, nghe hắn nói chuyện, siảng giâi kinh nghiệm tu
luyện, đã biết hắn không còn sống được lâu nữa rồi.
- Quả nhiên là Thanh Hoàng tiền bối!
Khi đi vào phiến tinh không này, Diệp Phàm cảm
nhận được một loại bi thương, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một trưởng giả
hóa đạo, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không đủ sức để ngăn cản, không thay đổi
được kết cục này.
- Thanh Hoàng tiền bối, rốt cục cũng ra đi...
Bàng Bác cũng than nhẹ một tiếng, một vị trưởng
giả hiền lành như vậy lại sắp chấm dứt sinh mệnh, cứ như vậy mà hóa đạo, khiến
người ta phải thương cảm.
Không riêng gì bọn họ, rất nhiều người đều đuổi
tới hiện trường, nhưng cũng không dám đến gần, đứng cách rất xa, nếu không sẽ bị
liên lụy, sẽ bị hóa đạo theo.
Thôn Thiên thú, bốn Lang quân Kim Xà, Thần tộc
Sân Lam, Tang Cổ, Huyết Thú, Địa Thi đều đến đây, cũng có rất nhiều cổ thú đang
quan sát trong tinh không.
Ngưu Ma Vương, Bách Kiếp đạo nhân, Thạch Nhân, Hôi Giao,
Kim Thiềm đều cũng đều tới, bọn họ đều im lặng, mặc kệ là đối địch hay là cố
nhân, nhìn thấy Thanh Hoàng đạo nhân chuẩn bị rời khỏi trần thế, bọn họ đều là
Đại Thánh, trong lòng cũng rất khó bình, tĩnh được.
Tu luyện đến cảnh giới này, cực kỳ không dễ dàng, Đại Thánh không có
kẻ nào là phàm
tục cả, nhưng kết quả vẫn là công dã tràng, cùng phàm nhân không có gì khác nhau, sau khi qua đời
cũng chỉ là một nắm tro, một nắm đất vàng.
- Sinh mệnh không còn nhiều, ta chỉ muốn nhìn
một cái rốt cuộc có tiên hay không, có trường sinh hay không, khi hoàng kim đại
thế này kết thúc, rốt cuộc sẽ như thế nào?
Trong khi đang hóa đạo, Thanh Hoàng đạo nhân toàn
thân phát sáng, biến thành vô số điếm sáng bay lên, bắn ra bốn phía. Hắn không vui
không buồn, chỉ có một loại chấp nhất của một lão nhân có sinh mệnh không còn
nhiều.
Những người trẻ tuổi có lẽ không cảm nhận được,
nhưng các Đại Thánh lại thấy chua sót, lúc này đã không có địch nhân, mà chỉ có
đồng loại, tương lai bọn họ cũng sẽ đi tới bước này mà thôi.
Tới lúc cuối cùng, vẫn không biết thứ mà minh,
cả đời theo đuổi rốt cuộc có tồn tại hay không, đối với bọn họ mà nói, thật sự
là một nỗi bi ai lớn nhất.
Thanh Hoàng đạo nhân rất bình tĩnh, nhưng những
người khác lại biết rất rõ, đó là sự bất đắc dĩ tới cỡ nào, là bi thương tới mức
nào.
- Xin hỏi lên trời có tiên hay không?
Thanh Hoàng đạo nhân chấp nhất hỏi, trong lúc
hóa đạo, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú lên bầu trời, dường như muốn nhận được một
câu trả lời.
Câu hỏi này khiến cho các Đại Thánh thấy bi
thương từ tận trong tim, bọn họ vượt qua bao nhiêu chông gai, gian nan đi đến
bước này, nhưng lại kết thúc như vậy, dùng cả đời đi chứng thực cũng không có kết
quả.
Đa số toàn bộ các tu sĩ đều trầm mặc, nhìn một
thế hệ Đại Thánh đang mất đi, hóa thành các điếm sáng bay múa, bay về phía bốn
phương tầm hướng, không ngừng tan rã.
- Ta chỉ muốn... nhìn một cái... điếm kết thúc
của con đường này, rốt cuộc là có tiên hay không!
Thanh Hoàng đạo nhân nói nhỏ, đôi mắt trở nên ảm
đạm, dần tan rã trong ánh lửa, hắn không kìm nổi ngửa mặt lên trời thét dài một
tiếng, đột nhiên thân thể tan biến, hóa thành một luồng sáng rực rỡ.
Đỏ là một con phượng hoàng màu xanh cực lớn.
đang giãy từ trong thân thể vỡ nát ra ngoài, hừng hực thiêu đốt, lao về phía chỗ sâu trong vòm trời
mênh mông, đánh ra một kích cuối cùng trong đời!
Ầm...
Trời sụp đất nứt, vòm trời sụp đổ, con phượng
hoàng khổng lồ do ánh sáng hóa thành kia bị vỡ tan, không còn tồn tại nữa.
- Ta chỉ muốn biết...
Trong tinh không mênh mông, chỉ vương vấn một câu này, vẫn vô cùng chấp nhất.
- Đạo hữu ra đi bình an!
Các Đại Thánh mặc dù là đối thủ một mất một
còn, là đại địch cái thế, nhưng lúc này cũng đều ảm đạm, tới đưa tiễn hắn.
Ầm... ầm... ầm...
Đột nhiên, thiên địa dường như biến động, có một
hình ảnh kỳ dị chiếu xuống, khiến cho rất nhiều người cả kinh kêu lên.
Chẳng lẽ trời xanh thấy Thanh Hoàng đạo nhân rời
khỏi trần thế, đã đưa ra một lời đáp lại, cho cho hắn một đáp án ư? Mọi người đều
khẩn trương chú ý.
- Ồ, một con đường, có tiên hay không, các ngươi... nhìn thấy cái gì?
- Đó là... Khổ Hải, bỉ ngạn, manh mối nằm trong
hình ảnh kia!
Đó là một con đường hoang vu mà cô quạnh, không
biết thông tới phương nào, dường như chưa từng xuất hiện boa giờ, đây là đáp án
mà trời xanh cấp cho Thanh Hoàng đạo nhân hay sao?
Không biết chỗ bắt đầu, không biết nơi kết
thúc, thê tĩnh hoang vắng, không có bước chân. Đây là gì, chỉ là một loại dự báo
chợt lóe qua mà thôi.
Đáng tiếc, Thanh Hoàng đạo nhân không thấy được,
hắn đã bị hủy diệt nát tan thành bụi, các điếm sáng và tro tàn rơi xuống vũ trụ,
trở thành những hạt bụi.
Đáp án mà dường như không phải đáp án này
không nói rõ gì cả. Hình ảnh biến mất, mà Khổ Hải trên đó càng trở nên rõ ràng hơn,
thậm chí có thể nghe được tiếng nước vỗ vào bờ.
- Mau nhớ kỹ, khắc lại tất cả đạo ngân, đây chính là manh mối!
Có người kêu lớn, điều này có liên quan đến chỗ
mà chư Thần sinh sống, quan hệ tới thành bại lần này.
- Ồ, vừa thật vừa giả, dường như có thể xông
vào.
Có người cá kinh kêu lên, đến gần phiến Khổ Hải
kia, hơi bước vào.
Chư Đại Thánh lộ ra dị sắc, rất nhanh tới gần,
phát hiện đây là một mảnh hư không thiên vực, bị lực lượng hóa đạo mạnh mẽ mở
ra, liên tiếp với một mảnh cổ vực.
- Không thể chân chính đi vào, nhưng lại có thể
thôi diễn ra tọa độ của nơi này!
Chư hùng hợp lực, ghi chép lại tất cả mọi thứ,
trong lòng tính toán, xác định Khổ Hải đến tột cũng là ở nơi nào.
Ầm...
Ánh sáng lóe lên, cuối
cùng thì hình ảnh cũng biến mất, vũ trụ khôi phục lại như cũ,
âm thanh sóng vỗ bờ cũng quay về hư vô.
- Nhanh đi mời thiên cơ Thần sư tới thôi diễn,
Khổ Hải hẳn là có thể tìm được rồi, Thần hái che dấu thiên cổ này có lẽ sắp không
còn là bí mặt nữa.
Một đám người rời đi.
Tinh không trở thành một mảnh ồn ào, đa số cao
thủ đều xông thẳng lên trời cao. bay về phía xa, có người đi mời cao nhân tới
thôi diễn, có người thì căn cứ vào manh mối trước mắt mà đi tìm.
Bờ đối diện, có Thần sinh sống, có Sinh mệnh cổ
thụ, có quan tài chín lớp từ thời đại thần thoại, tất cả những điều này đều là
các hấp dẫn trí mạng, khiến người ta không tự kiềm chế được mà như thiêu thân
lao đầu vào lửa.
Rất nhanh, đám người biến mất, chư hùng đã rời
đi hơn phân nửa.
- Tiền bối lên đường thanh thản...
Diệp Phàm, Bàng Bác tiến lên, đặt một đóa hoa
trắng trong vũ trụ hắc ầm này, tiễn đưa Thanh Hoàng đạo nhân lên đường.
Lão đạo là một người rất hòa thuận, rất quan
tâm tới bọn họ, nhưng lại chấm dứt cuộc đời như vậy, nhìn hắn hỏa đạo, lại không
đủ sức cứu lại, làm cho trong lòng bọn họ ảm đạm, rất chua sót.
Một vị Đại Thánh mà lại có kết cục đơn giản
như vậy.
- Chung quy cũng là tro tàn mà thôi!
Bốn con Kim Xà dài một trượng chống đuôi xuống
đất, thân hình đứng thẳng, toàn thân phủ kín lớp vảy màu vàng lấp lánh, phun ra
lưỡi rắn, khiến
người ta không rét mà run.
Bốn vị Lang quân Kim Xà tộc đi tới, thần sấc
lãnh khốc, ngẩng cao đầu, lướt qua đám tro bụi. Bọn chúng có một loại uy nghiêm
cường đại đến mức khiến cho rất nhiều tu sĩ sợ run.
Mọi người đều nhường đường cho bốn con Kim Xà
này, đây là uy thế mà chúng giết ra được. Ngay cả Hoàng Kim cự nhân cũng bị Kim
Xà Nhị Lang quân dùng trăm chiêu giết chết. Ai dám cũng tranh phong nữa đây.
- Ngươi đang nói cái gì?
Bàng Bác giận dữ, sớm đã nhìn bốn con Kim Xà
này không vừa mắt, lúc này muốn xông lên đánh một trận phân cao thấp, luận thấng
thua.
Lúc này Thanh Hoàng đạo nhân mất đi, bốn Lang
quân Kim Xà đi xuyên qua, nói lời không mặn không nhạt, không có một chút tôn
kính nào, làm sao không khiến Bàng Bác căm phẫn được?
- Ngươi đang nói với ta hay sao?
Nhị Lang quân Kim Xà tộc dừng lại, lưỡi rắn
phun ra thụt vào, khiến người ta lông tóc dựng đứng. Cặp mắt rất khiếp người, bắn
ra từng tia sáng, hàn khí bức nhân.