Thiên Đình hiệp oai đại thắng, một đường truy
kích đánh thẳng tới lãnh thổ thống ngự của Thần Đình, công thành chiếm đất,
trong một ngày đánh hạ liên tiếp mấy trăm tinh tú tài nguyên, toàn bộ thu vào
trong tay.
Một ngày này, thiên hạ chấn động, cả thế gian
khiếp sợ.
Trận chiến giữa Thiên Đình và Thần Đình kết
thúc!
Thần Đỉnh hùng hổ mà đến, kết quả đội quân
trăm vạn tan tác, chết vô số kể, về phần tù binh lại nhiều tới mấy chục vạn, kẻ
không quỳ xuống đầu hàng chỉ có thể ngã xuống.
Loại chiến quả này nói ra ai có thể tin tưởng?
Nhưng nó thật sự đã xảy ra, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Các tộc vũ trụ đều chấn động mạnh, mới đầu mọi
người không tin, đó chính là Đế chủ vô thượng nha! Dan trăm vạn quân đội Thần
Đình công phạt Thiên Đình cơ sở không ổn định, bất kể như thế nào đều không có
bất ngờ, khẳng định là sào huyệt bị quét sạch, hoàn toàn trừ tận gốc.
Ai có thể nghĩ tới mới vừa giao chiến, Đế chủ
vô thượng bễ nghễ nhân gian, giống như người trời ở hạ giới liền sợ run, bị dọa
chạy trối chết, không biết tung tích, vứt bỏ bộ chúng.
Tại sao có thể như vậy, mọi người đều không khỏi
muốn truy hỏi, Thần Đình cường đại là một con hổ giấy hay sao? Cuối cùng có bộ
phận người biết chuyện để lộ ra, là chí tôn cổ đại hù dọa Đế chủ kinh sợ bỏ chạy.
Tin tức này vừa ra, cả thế gian khiếp sợ, nội
tình của Thiên Đình thâm hậu như vậy sao? Quả nhiên là rúng động lòng người.
Có người vui mừng, có người ưu sầu, phản ứng mỗi
người trên thế gian không giống nhau.
Ở bên trong Thần Đình gió thổi lạnh lẽo tim
gan; bên Thiên Đình thì cất cao ca khúc khải hoàn, tiếng hoan hô vang trời. Bọn
họ truy kích tới mấy tinh hệ, đánh vỡ quân đội Thần Đình, quét sạch những phiền
muộn bị đè nén trước đây, đẩy ra mây mù nhìn thấy trời xanh, thở ra được một ngụm
ác khí.
Lần này bọn họ thiếu chút nữa đánh tới tổng bộ
của Thần Đình, nếu không phải phỏng chừng Đế chủ còn sống và nơi đó có sát trận
vô tận, sợ rằng nếu cưỡng ép tấn công sẽ mất nhiều hơn được, Đế Hoàng Cung thực
có thể sẽ không còn tồn tại nữa.
Đây là một hồi đại thắng, tài nguyên trong kho
báu ở các vực của Thần Đỉnh như núi như biển được vận chuyển về, đây là một trong những chiến
quả lớn nhất.
Điếm mấu chốt chính là, bọn họ phá vỡ nỗi lo lắng,
cũng đánh ra lòng tin, ngay cả trăm vạn đại quân Thần Đình đều bị công phá, điều
đó cổ vũ làm phấn chấn chúng thiên binh thiên tướng không ít.
Trước đó, bọn họ liên tiếp thối lui, ẩn nhẫn
nhiều năm, mặc dù trong nội bộ thoạt nhìn coi như ổn định, nhưng cũng có người
trong lòng rã rời. Nhu cầu cấp bách phải có một hồi đại thắng như vậy để quét dọn
hết mọi lo lắng.
Trường chiến dịch này với khí thế bẻ gãy nghiền
nát phá được quân đội Thần Đình, đúng là thời điếm làm cho mỗi một vị thiên
binh thiên tướng đều tin tưởng tăng vọt, không bao giờ còn có ý nghi hoặc trong
lòng, lại càng không cần phải đi theo con đường nào khác.
- Bắt được mấy con cá lớn đây!
Đông Phương Dã cười hắc hắc, phần thân trên ở
trần màu đồng cổ, một tay xách theo Lang Nha đại bổng. Tay kia thì xách theo một
xâu người, ném vào trong đại điện.
Trong đó có mấy người đầu đầy tóc bạc như tuyết,
tuy rằng thoạt nhìn tuổi tác rất lớn, nhưng tinh thần, tu vi lại đặc biệt cực kỳ
khủng bố, có người cách cảnh giới Chuẩn đế không xa.
Mấy người này là nguyên lão của Thần Đình, đều
là trọng thần, nếu không có Nhân Ma cầm chí bảo thạch khí đi ngang qua chấn cho
bọn họ hôn mê. Thật đúng là không bắt được, tất nhiên bọn họ sẽ chạy thoát.
- Lão già các ngươi không phải trước khi khai
chiến, ta xem các ngươi kêu gào thật hung tợn, nói cái gì nhường sư tôn ta tự
trói tay chân đi lĩnh tội, còn nói cái gì dâng lên Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh... miệng
lưỡi thật lớn, hiện tại các ngươi còn có cái gì muốn nói?
Hoa Hoa thực không khách sáo, trước cho mấy
lão già mấy đá.
Có người ánh mắt lập tức dựng thẳng lên, bọn họ
thân phận tôn quý, từng người pháp tướng dữ tợn, ở các nơi xưng tôn, ai dám đá
bọn họ?
- Như thế nào không phục à?
Hoa Hoa đầu trọc bóng loáng, cười hắc hắc, lại
đá mấy cái vào mông bọn họ, đá cho bọn họ nổi trận lôi đỉnh.
Đáng tiếc, mọi người tu vi đều bị che lại,
hoàn toàn không thể tạo ra chút sóng gió gì, từng người đều chỉ có thể nghiến
răng mắt trợn trừng.
- Lão già các ngươi không phải rất điên cuồng
sao, còn nhảy dựng lên à? Để ta nhìn lại xem các ngươi là chủng tộc gì? A! Đây
là Hoạt lực điếu, đây là Thiên mã yêu, đây là Hóa xà, thứ tốt nha! Đều là chủng
tộc hiếm thấy, đều là đại bổ đây!
Đông Phương Dã nói.
Đúng lúc này, Thánh Hoàng tử và Diệp Phàm bọn
họ vừa lúc trở về, Nhân Ma vừa nghe nói hai mắt sáng nhấp nháy, liền bước một
bước tới phụ cận, nhìn chằm chằm bọn hắn như là nhìn mấy con gà mái bầu, nói:
- Thật sự là những mỹ vị à nha?
Nương của ta ôi!
Những người này bị dọa cho co quắp, đối mặt với
vị tổ tông người nguyên thủy ăn cả Thần, ăn cả Chuẩn đế này, cả đám người bị dọa
cho hoảng hồn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Ngay sau đó, tất cả bọn họ đều chịu thua, cỏ hỏi
tất đáp, thậm chí hỏi một câu đáp mười câu, cố gắng biếu hiện chính mình, còn
khí tiết gì, tiết tháo gì, đều đã đánh mất sạch.
Làm cho Đông Phương Dã thực không kiên nhẫn,
nói:
- Đừng nói nhiều như vậy, con bà nó! Ta còn
chưa có hỏi tới vấn đề kia đâu, các ngươi đã nói lung tung, ta hỏi một câu đáp
một câu!
- Bắt được người thực không ít nha, phân lượng
trọng yếu cũng có một số, thu hoạch thực không nhỏ!
Diệp Phàm nở nụ cười.
- Ha ha! Chúng ta bắt được mấy bảo bối, là cá
lớn trong cá lớn!
Lý Hắc Thủy cười to nói.
Hắn cùng với Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch cùng
nhau đi đến, bọn họ nắm trong tay binh khí Chuẩn đế, tự nhiên có thể đại sát tứ
phương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cường giả quân đội Thần Đình nhìn
thấy bọn họ đều phải chạy trốn.
Đây là mấy cường giả đầu đội vương miện, mặc
mãng long bào, tuổi tác từ già đến trẻ đều có, mỗi người đều lộ vẻ mặt khó coi,
trên trán nổi vằn gân xanh.
- Mấy tên bảo bối nhi, đừng tức giận nữa! Đến
đây, mau mau tự giới thiệu cho mọi người biết một chút đi!
Lệ Thiên cười hắc hắc nói.
Nghe bị xưng hô là “bảo bối nhi”, mấy người
này tức sùi bọt mép, sắc mặt xanh mét, răng nanh đều lộ ra, tất cả đều vọt tới
phía trước, đáng tiếc, bọn họ bị phong ấn thần lực, đạo pháp mất hết, không thể
tác chiến.
- Đừng bướng bình như vậy, không muốn nói là
thẹn thùng sao! Vậy được rồi, ta nói cho!
Lý Hắc Thủy cười quái dị, tới phía trước chỉ
vào một người thoạt nhìn hơi lớn tuổi, nói:
- Đây là tứ bảo bối nhi!
Vừa nghe lời ấy, người kia tóc đều đã xám trắng
căm tức lườm hắn một cái, hàn quang bắn ra bốn phía. Nếu có thể ra tay phỏng chừng
đã phóng lên rồi.
- Đây là lục bảo bối nhi; đây là bát bảo bối
nhi, đây là cửu bảo bối nhi!
Lý Hắc Thủy cười, chỉ từng người nói.
Tới hiện tại mọi người đều đoán ra thân phận bọn
họ, nhất là đám người Diệp Phàm, Hoa Hoa lại ở tòa Đế Quan thứ năm từng nhìn thấy
qua cửu bảo bói nhi.
- Đây là mấy con trai của Đế chủ Thần Đình, ha
ha ha... Thật đúng đều là bảo bối nhi đây!
Hắc Hoàng cười ha hả không thôi, nước miếng
rơi “lộp độp”, nghĩ tới kinh văn trong đầu bọn họ.
Bốn người kia sấc mặt xanh mét, gân xanh ứên
trán đều sắp vỡ ra, từng người đều phẫn hận không thôi, nhưng có biện pháp nào
chứ? Hiện tại đều trở thành tù nhân rồi!
Thần Đình cộng tất cả chín người con, bị Diệp
Phàm giết một, lần này lại lập tức bắt được bốn, thật sự là ngoài dự đoán của mọi
người.
- Nói thật, vài món hàng này thật rất mạnh,
đáng tiếc gặp gỡ chúng ta cũng chỉ có thể xem là cải trắng!
Lệ Thiên cười tà quái nói.
Bàng Bác đã trở lại, khiêng trở về liễn xa
chân long của Đế chủ, đây là một chiếc chiến xa Chuẩn đế khủng bố. Theo mấy vị
nguyên lão kia cho biết: Đây là người chủ Thần Đình đào ra từ trong một mảnh di
tích, là một trong pháp khí trấn giáo.
Hiện nay, binh khí Chuẩn đế của Thần Đình tổn
thất hầu như không còn, có lẽ chỉ còn lại có Xích Long giáp của Đế chủ.
- Thật cường đại, luyện hóa một phen, Thiên
Đình ta lại có thêm một kiện Thần khí đây!
Hắc Hoàng ngạc nhiên thán phục, nó đối với loại
đồ vật này là yêu thích nhất, hận không thể lập tức phóng lên.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Nhân Ma đồng loạt
ra tay, trực tiếp làm bừng tỉnh thần linh đang ngủ say ở bên trong, ba đại chí
cường giả cùng tế, tự nhiên nó phải thần phục, chính thức bị thu về làm sở hữu
của Thiên Đình.
Lần này bọn họ thu hoạch thật lớn, khu vực kho
hàng đánh hạ vô tận, chiếm được tài liệu chồng chất như núi, vừa lúc bù lại trước
đây Hắc Hoàng điên cuồng luyện khí, tế ra sát trận thai bị hao tổn.
Một trận chiến chấn động thiên hạ!
Khắp nơi vũ trụ đều kinh sợ. Mọi người không
thể không một lần nữa lo lắng thực lực của Thiên Đình, ngay cả Thần Đình đều gặp
hạn một cái lật nhào, tinh nhuệ bị giết hơn phân nửa. Toàn bộ quái vật lớn đều
phải ngã xuống. Tới hiện tại, Đế chủ sinh tử không biết, khiến người ta sợ hãi.
Mà truyền thuyết Thiên Đình có cấp chí tôn làm hậu thuẫn lại truyền lan ra, chấn
nhiếp tất cả những kẻ mang lòng dạ bất lương.
- Đúng thực như thế sao? Nữ Đế kia vẫn còn sống...
- Không cần tùy tiện hành động, chờ một đoạn
thời gian tính sau.
Trên thực tể, vốn còn có một lực lượng đáng sợ
định xuất hiện, là đến từ cao thủ của Hoàng Sào đều đã xuất động, chuẩn bị đến
thu gặt đầu của đám người Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử.
Bọn họ biết rõ hai người thiên phú đáng sợ,
không muốn cho bọn họ cơ hội. Nếu quân đội Thần Đình phá được tổng bộ Thiên
Đình, nhưng không có đánh gục hai người kia, thì Thần tướng đến từ Hoàng Sào sẽ
lập tức động thủ, diệt trừ hai cường địch.
Thế nhưng, kết quả trận chiến quỷ dị như vậy,
làm cho một người trong tám đại thần tướng từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng đều
kiêng kỵ không thôi, bởi vì một ngày này hắn cũng cảm nhận được rõ ràng khí tức
khủng bố ở Bắc Đẩu. Hắn cẩn thận rút lui.
Một chiến dịch này, Diệp Phàm bọn họ thu hoạch
phong phú hơn xa so với tưởng tượng: sau khi khảo vấn mấy vị bảo bối nhi, từ
trong thức hải bọn họ chiếm được một ít cổ pháp, chỉnh hợp lại hiếu ra, đúng là
Đạo Kinh và Quang Minh Kinh đầy đủ, chấn động khắp Thiên Đình.
Đây là hai bộ bảo điến vô thượng, Đạo Kinh thì
không cần phải nói, Diệp Phàm chính là dựa vào nó lập nghiệp. Còn Quang Minh
Kinh đến từ Quang Minh tộc, là một bộ Cổ Hoàng kinh, ghi lại rất nhiều bí thuật
thần thông thâm ảo đáng sợ. Nhất là trang cấm kỵ, khiến Diệp Phàm, Thánh Hoàng
tử, Nhân Ma đều si mê, bế quan rất nhiều ngày.
Bọn họ khẳng định sẽ không đi lên con đường giống
nhau, nhưng lại có thể tham khảo, lĩnh ngộ loại cảnh giới này, để đối chiếu với
con đường của bản thân mình, có tác dụng thúc đẩy lớn lao.
Diệp Phàm không thể không cảm thán, quá khứ hắn
có được đều là tàn kinh, thậm chí không bằng đệ tử Diệp Đồng còn có một bộ Thái
Dương tiên kinh. Tuy rằng hắn cũng từng lật xem qua, nhưng chung quy không phải
tìm thấy chính mình, ngày nay sau một trận chiến nhưng lại lập tức thu được tới
hai bộ.
Điều này đối với Thiên Đình mà nói là một tin
tức tốt, nhân vật trọng yếu đều có thể lật xem, mà bộ chúng cũng có thể được
truyền thụ, chỉnh thể chiến lực và tu luyện đều được xúc tiến.
- Vốn Đế chủ tu luyện chính là Đạo Kinh, ở bốn
ngàn năm trước trong lúc vô tỉnh cứu một người tuổi còn trẻ, kết quả được truyền
thụ một bộ Quang Minh Kinh...
Tin tức này khiến cho đám người Diệp Phàm chấn
động, Quang Minh tộc có một Cổ Hoàng tử tài ba trác tuyệt, ở hơn bốn ngàn năm
trước đã xuất thế, sau lại biến mất một cách khó hiếu.
Đế chủ cứu được hẳn chính là hắn, nhưng ngày
nay đi nơi nào? Tìm khắp thức hải của mấy “bảo bối nhi”, đều không có phát hiện
gì, phụ thân bọn họ không có nói cho bọn họ biết.
Ngoài ra, họ còn biết được chủng tộc của Đế chủ,
trong cơ thể có chảy xuôi máu Chu tước, là một chủng tộc cổ xưa cường đại,
nhưng tới hiện giờ cũng rất hiếm khi nhìn thấy thân ảnh bọn họ.
Một trận chiến này kết thúc ảnh hưởng cực kỳ
sâu xa, tất cả các thế lực ở phụ cận Thiên Đình đều run sợ, những trọng trấn,
tài nguyên tinh tú bọn họ từng gồm thâu kia, từng tộc đàn đều nơm nớp lo sợ trước
sau đến thinh tội.
Đối với những việc xử trí tộc đàn này, nhân sĩ
cấp tiến trong Thiên Đình cho rằng, hẳn là tất cả đều từ đầu đến chân lột sạch,
đầu sỏ tru sát, người còn lại trục xuất.
Cuối cùng, Diệp Phàm, Bàng Bác, Hắc Hoàng sau
khi thương nghị cũng không có làm như vậy: Thiên Đình mới vừa quật khởi, nếu có
thủ đoạn kịch liệt như vậy, có thể sẽ làm cho khắp nơi liên hợp lại cộng đồng
là địch.
Đương nhiên, kẻ từng bỏ đá xuống giếng, cùng với
đầu sỏ không có lý do lại xâm lược báo thù Thiên Đình, đều bị trấn áp, nhưng khống
chế tốt ở trong một phạm vi nhỏ, tiến hành chấn nhiếp.
Thập phương đến triều bái, khu vực này vui sướng
hướng tới quang vinh, oai danh của Thiên Đình bắt đầu lan xa.
Bốn năm sau, chân lộ duy nhất chấn động, tiếng
chuông vang vang chấn động thiên hạ, các nơi vũ trụ đều nghe được tiếng chuông,
rúng động tứ cực bát hoang.
- Những người đó xông qua Đế Quan thứ chín, tới
chỗ chung cực rồi!
Sau chín tòa Đế Quan có cái gì? Đây là nghi vấn
xưa nay của rất nhiều người, ai không muốn biết: nơi đó liên quan đến bí mật
thành Đế.
Bất Tử Thiên Hậu từng đại chiến với người thần
bí ở phía sau chín tòa Đế Quan, cuối cùng lưỡng bại câu thương mà đi, nhưng bọn
họ cũng không có chân chính tiến vào nơi tối bí mật kia.
Không có tin tức xác thực, chỉ có sau khi đánh
qua chín lớp Đế Quan, nơi đó mới có thể chân chính mở ra, xuất hiện hào quang
tường hòa.
Quả nhiên, một ngày này, tinh vực phía sau
chín tòa Đế Quan bộc phát ra ức vạn lũ tiên quang, ầm ầm nổ vang, chấn động trời
đất vũ trụ mênh mông.
Nơi đó tiếng sấm ù ù, Thần điện đan vào nhau,
một ít núi cổ di dời, hỗn độn mênh mông vô tận, ở trong lôi điện hừng hực và
sương mù lộ ra một thế giới thần bí.