Băng Nguyên rộng lớn nhìn không thấy cuối, một
màu trắng xoá, nơi nơi đều là sông băng, rét lạnh thấu xương, hơi thở ra sẽ lập
tức đông lạnh thành mảnh băng vụn.
Ở nơi này rất khó nhìn thấy sinh linh, nơi nơi
đều là vùng đất lạnh khủng khiếp, trừ tuyết trắng và sông băng phập phồng liên
miên vô tận, không còn nhìn thấy thứ gì khác.
Diệp Phàm đi bộ đi tới trước, với tu vi của hắn
ngày nay không cần thật cẩn thận như quá khứ, mà một đường thẳng tắp, yên tâm
đi tới.
Trên đường, hắn gặp được một ít di tích và băng
điện thật lớn, cũng không đáng nghỉ chân, tiếp tục đi thẳng tới trung tâm của Băng
Nguyên: Bắc Cực. Đây là một khu vực đáng sợ, không gian vặn vẹo, tràn ngập các
loại sương mù sặc sỡ, phản chiếu ánh sáng đan vào nhau sáng lạn.
Cả “tràng vực” đặc biệt này không tính là nhỏ,
bán kính có thể tới mấy trăm dặm, ở quá khứ Diệp Phàm khi đến đây chỉ có thể dừng
lại, nếu cưỡng ép cất bước đi tới nhất định sẽ bị cắt đứt ra, kim thân vỡ nát.
Ngày nay, hắn gần như sắp bước ra khỏi điếm mấu
chốt kia trở thành Đại Thánh, phiến tràng vực này tự nhiên không ngăn được hắn,
có thể ung dung tiêu sái đi vào.
Sương mù toàn lan, hình thành một lốc xoáy thật
lớn, không ngừng chuyển động. Đá núi từ trên núi tuyết xa xa lăn xuống, vừa rơi
vào đó ngay khoảnh khắc biến thành bột mịn.
Diệp Phàm trấn định tự nhiên, tay áo phất phới,
lưng đeo kiếm tiên, thể xác và tinh thần buông lỏng, đi tới cấm địa trung tâm Bắc
Cực, đi vào vùng cổ địa thần bí nhất trên Băng Nguyên này.
“Ô ô...”
Truyền ra đủ các loại tiếng động quái dị!
Trong lốc xoáy sương mù này có mảnh xương vụn, có tấm bia đá, có binh khí gãy
đoạn của các cường giả ở quá khứ, chuyển động mãnh liệt theo tràng vực.
Những thứ này đối với người khác mà nói có thể
sẽ có phiền toái rất lớn. Nhưng đối với thể chất cường đại trời sinh của Diệp
Phàm thì lại không coi là gì. Tràng vực bắn ra từng tia từng tia sáng đầy màu sắc
bổ vào trên người hắn, phát ra từng tràng tiếng “leng keng”, khó có thể làm tổn
thương hắn.
Cuối cùng, hắn đi tới mục đích, vẫn chưa phát
sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Nơi này có một cái giếng lớn, thô to và sâu thẳm,
nhìn không thấy đáy, có rất nhiều vầng sáng hổn độn xoay tròn chung quanh nó.
Đây là nơi xuất xứ của lốc xoáy.
Từ đáy giếng sâu phát ra từng luồng sáng đẹp mắt,
hơi mù bốc hơi, các loại mảnh băng vụn văng bắn ra, muôn màu muôn vẻ, có từng
trận dao động thần bí đáng sợ, so với ở bên ngoài cường đại hơn gấp cả trăm lần.
Đây chính là tiên địa cổ xưa sinh ra tiên
quang Bắc Cực, mười vạn năm mới có một lũ xông thẳng lên trời cao, rất khó bắt
giữ được.
Diệp Phàm chau mày. Hắn ở trong này vẫn chưa
nhìn thấy Đồ Phi, càng không nhìn thấy lão ẩu cùng chung niên đại với Lão Phong
Tử ngày xưa. Trong giếng cổ tiên quang càng mãnh liệt hơn, Thái Âm chi tinh và
từ quang đáng sợ, giống như sông như biến phun trào cuồn cuộn, nếu là cường giả
bình thường đi vào sẽ lập tức trở thành bột mịn.
Trước cấm vực có tấm bia cổ cảnh báo: Không phải
Thánh nhân không được đi vào!
Diệp Phàm đã vào tới đây, tới giếng sâu này tự
nhiên không có lý nào lùi bước, hắn nhấc chân bước từng bước đi vào trong giếng,
từ từ đi xuống phía dưới.
Dưới hố băng màu sắc sặc sỡ, quang hoa như hơi
nước bốc hơi lạnh giá thấu xương. Hàng ngàn thi thể chìm nổi, phần lớn đều đã
đông cứng, trở thành mảnh vỡ, cùng chuyển động theo lốc xoáy.
Phục sức trên người những người này rất cổ xưa,
niên đại khác nhau, gần như đều là cổ nhân, sớm đã chết đi cũng không biết bao
nhiêu vạn năm.
Không hề ít đều là Thánh giả, Diệp Phàm nhìn
thấy chau đôi chân mày.
Hắn đi thẳng xuống dưới ba ngàn trượng, chìm
vào tới chỗ sâu trong giếng cổ, các loại tinh khí như sông như biến chen chúc
lao xuống, dao động càng thêm kịch liệt, hắn vẫn chưa tới đáy.
Cho đến khi xuống sâu thêm vạn trượng xa, hắn
mới đáp xuống trên mặt đất một khu trống trải.
Thế giới trong lòng đất cũng không u ám, ngược
lại được các loại hào quang bay múa chiếu sáng, một mảng sáng trưng, thoạt nhìn
như một vùng đất của Thần.
Trong lòng đất có rất nhiều di tích, trong đó
có một cửa đá thật lớn ở trung ương nhất, ngày nay mở ra một khe hở. Thái Âm
chi tinh và từ quang đúng là từ bên trong tràn ra ngoài.
Ngay cả Diệp Phàm đều thừa nhận có áp lực nhất
định. Hắn nhìn chằm chằm vào dao động có thể xé nát Thánh nhân, rồi từng bước một
đi tới gần, nhìn chằm chằm đôi cánh cửa đá to lớn này.
“Tiên Phủ!”
Hắn nhìn thấy một tấm biển trên cửa, thấy hai
chữ như vậy lập tức ngẩn ra, đánh giá khu kiến trúc cổ trong lòng đất này, lập
tức có cảm giác phong cách có chút nhìn quen mắt.
Hắn đi vòng một vòng lớn vẫn chưa phát hiện
cái gì, hắn lại đi tới trước cửa, chậm rãi dùng sức đẩy ra cánh cửa cực lớn,
trong tiếng vang “kẹt kẹt” hắn cất bước đi vào.
Băng lạnh thấu đến xương, sát khí ập tới, quả
thực có thể đông lạnh Thánh nhân ngay lập tức. Sau lưng cánh cửa cực lớn là
đáng sợ như vậy, là hủy diệt như thế. Chùm tia sáng đan vào nhau, thần tinh
mênh mông, linh khí như biến, quả thực như là đi tới một phiến thế giới Tiên vực
cuồng bạo.
Diệp Phàm bước đi gian nan, nhìn chằm chằm áp
lực lớn lao đi xuyên qua mấy chục dặm mới đi ra, hắn thở phào một hơi.
Ra ngoài ý liệu, phía trước không còn lạnh
giá, không có Thái Âm chi tinh, cũng không có các loại hào quang bay múa, có chăng
chỉ là tĩnh mịch, hắn như là đi tới thời khai thiên lập địa.
Đây là một mảnh thế giới mờ mờ tối, lọt vào
trong tầm mắt là núi cụt, khe núi nứt sụp, lòng sông... toàn trường một cảnh u
ám, vô cùng cô tiêu tịch mịch, không có mảy may dao động sinh mệnh.
Từ đó có thể thấy được, ngày xưa nơi này hẳn
là một vùng Thần thổ, nhưng đã từng gặp phải một trường hạo kiếp, làm cho hết
thảy sinh linh đều bị hủy diệt, chỉ còn lại phế tích.
“Ầm!”
Khi Diệp Phàm bước vào một khe núi, trận văn lấp
lánh hừng hực đánh bay hắn ra ngoài, cơ thể hắn rách tung tóe, thiếu chút nữa nổ
tung hình thần câu diệt.
Đây là địa phương gì?!
Hắn không thể không rúng động: cường đại như hắn,
có thế lực áp Đại Thánh bậc thấp, vậy mà thiếu chút nữa ngã xuống ở địa phương
này, nếu truyền ra ngoài cũng không có ai tin tưởng.
Khe núi này rất bình thường, là một khu hoang
phế, năm đó từng phát sinh đại chiến kịch liệt, sớm đã bị đánh cho tàn phế.
Nhưng chi như thế, chi lưu lại ở chỗ này một
khối nhỏ trận văn không trọn vẹn mà thôi, còn thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm nuốt
hận. Chỉ nghĩ lại đã khiến cho da đầu hắn run lên.
Diệp Phàm nghỉ chân tại chỗ này cẩn thận tìm
tòi, xem xét kỹ càng, trận văn vừa rồi rất quỷ dị gần như xé nát hắn.
Nhìn kỹ hắn càng ngày càng kinh sợ.
Chỉ có một khối văn lạc một thước vuông không
trọn vẹn, sắp bị tan biến, ảm đạm không có sáng bóng, sau khi đả thương hắn lại
bị phá hủy thêm một nửa, rất khó tồn tại ở thế gian.
- Trận văn Đại đế!
Diệp Phàm trầm giọng lẩm bẩm, cho ra một cái kết
luận như vậy.
Đây là một góc trận văn không trọn vẹn, vả lại
ở trong đại trận là một cái điếm nút không tầm thường, còn giữ lại đến nay, mặc
dù không trọn vẹn vẫn lợi hại như vậy, vẫn có thể đả thương Đại Thánh!
Đây rốt cuộc là địa phương nào, mà lại từng có
trận văn Đại đế dầy đặc, kết quả lại bị đánh thành mảnh đất khô càn? Thần văn
cường đại như thế cũng không còn tồn tại!
Phóng mắt nhìn tới, cả vùng đất chết khô cằn vạn
dặm, không có một ngọn cây cọng cỏ, ngọn núi bị gãy đoạn, mặt đất rạn nứt, mặc
dù có trận văn Đại đế thủ hộ đều bị hủy thành cái dạng này, đó phải là lực lượng
cường đại đến mức nào?
Chẳng lẽ nơi này từng phát sinh Đế chiến hay
sao? Điều này không khỏi quá mức kinh người!
Diệp Phàm nhíu sát chân mày, “ông” một tiếng
vang nhỏ, ngay mi tâm hắn bay ra một cái đỉnh treo lơ lửng trên đầu, buông xuống
từng dải từng dải hào quang như tinh hà, bảo hộ hắn ở trong đó để ngtra bất trắc.
Hắn đi tiếp tới phía trước, tra xét phiến thế
giới này, tới cuối cùng hắn khẽ nói:
- Nếu có sinh cơ bừng bừng, nếu có cỏ cây
phong phú. Chẳng phải là rất giống với thế giới Tiên Phủ ở Trung Châu sao?
Nhất là hai chữ “Tiên Phủ” ở bên ngoài cửa
chính kia phong cách của nó càng gần với vùng đất lành Trung Châu.
“Giữa hai nơi có liên hệ gì chăng?” Trong lòng
Diệp Phàm nhảy rộn, cảm thấy mơ mơ hồ hồ đoán ra được chân tướng, hai chữ Tiên
Phủ này có ngụ ý sâu xa.
Hắn rất nhanh đi tới phía trước muốn chứng thực,
nhưng mà ngay ở phía trước lại là một vùng hỗn độn mênh mông, hắn đã đi tới cuối
của tiểu thế giới này rồi, con đường phía trước bị cắt đứt!
Hiển nhiên, có một số núi cụt, có một số khe cốc
nứt sụp... là ở địa phương này bị mạnh mẽ tàn phá, con đường phía trước bị cắt
đứt, tiểu thế giới trước đây đã bị phá hủy.
- Đáng tiếc! Kịch chiến cấp Đại đế đã hủy diệt
tất cả manh mối rồi! Tuy nhiên nhưng thật ra có thể đi thế giới Tiên Phủ ở
Trung Châu tiếp tục chứng thực!
Diệp Phàm cẩn thận tìm kiếm, không nghĩ bỏ qua
một chỗ nào, rốt cục ở trong một khe núi rách nát phát hiện một con đường nối
thẳng tới chỗ sâu trong hỗn độn.
Hắn đi vào, đây là một con đường mòn ruột dê,
dẫn hắn đi tới một cái hang động nhỏ giống như bọt khí hỗn độn, phạm vi không tới
mấy dặm.
Địa phương này bố trí trận văn dầy đặc, đường
đi tới bị phong tỏa. Tất cả đều là pháp trận cấp Đại Thánh, hơi chạm phải một
cái tất nhiên sẽ dẫn động công kích cuồng bạo nhất.
Diệp Phàm cầm kiếm tiên trong tay, vẫn chưa lập
tức chém tới, mà ngóng nhìn phía trước. Cảm giác kinh ngạc, có một loại khí tức
thần thánh tường hòa ập tới.
Nơi đó có một đoàn tiên quang, mông lung mờ ảo,
dung hợp cùng đại đạo, bao bọc một người đang chìm nổi. Kinh văn nổ vang, đinh
tai nhức óc làm cho người ta tỉnh ngộ.
- Đó là... tiên quang Bắc Cực!
Diệp Phàm giật mình, truyền thuyết mười vạn
năm mới xuất hiện một lũ, ngày nay chứng kiến không phải chỉ một lũ đơn giản
như vậy, tối thiểu phải hơn mười lũ quấn quanh một bóng người.
Mỗi một lũ đều như là một con Linh long, dài đến
mấy trượng, uốn lượn lên xuống, tiên khí bốc hơi khí cơ kinh thế.
- Đồ Phi!
Diệp Phàm khẽ kêu lên, người bị bao bọc đó
đúng là Đồ Phi! Nhiều năm trôi qua hắn vẫn như trước bị phong ấn trong Huyền Băng,
được tiên quang tẩm bổ, không nhúc nhích.
Một cổ dao động sinh mệnh khác dẫn tới chú ý của
Diệp Phàm, nơi đây gần như có thể nói là một cái bọt khí hỗn độn, là do người
sáng lập ra, một thân ảnh bao bọc trong sương mù rất mơ hồ.
Đây là một lão ẩu, trên người nàng cũng có
tiên quang Bắc Cực, xem ra đã hoàn toàn luyện hóa, chỉ có một chút hào quang
lưu động ở bên ngoài cơ thể.
Ở trên đỉnh đầu nàng có một Thanh Kim Tháp, chớp
động sáng bóng, giao hòa với nàng cùng một chỗ, trôi nổi bồng bềnh.
- Là nàng! Không phải đã hóa đạo rồi sao?!
Đây là lão ẩu cùng chung thời đại với Lão
Phong Tử, năm đó khi hắn tới nơi này nhìn thấy nàng dường như đang hóa đạo,
ngày nay như thế nào còn sống, vả lại huyết khí tràn đầy như biến, ẩn ở trong
cơ thể nàng.
- Người trẻ tuổi ngươi lại tới nữa...
Truyền đến một đạo thần thức dao động như hải
dương, khẳng định là Đại Thánh đỉnh phong.
Lão ẩu vẫn như cũ nhắm mắt, không nhích động mảy
may, dường như không tiện hành động, chỉ có thể truyền âm như thế.
- Ra mắt tiền bối!
Diệp Phàm thi lễ.
- Tiến cảnh của ngươi khiến ta kinh ngạc!
Thiên địa này rốt cục lại đại biến đã trở lại rồi!
Lão ẩu cảm thán, như là có nỗi lòng vô tận.
Lão ẩu chưa chết, mà nàng đoạt được Thanh Kim
Tháp là một kiện tổ khí Thái cổ tổn hại, một người một binh khí lần này đều nhận
được tiên quang tẩm bổ, nàng được gia tăng thọ nguyên, binh khí cũng khôi phục
dần dần hoàn thiện không tì vết.
Tương truyền, mười vạn năm mới có thể bay ra một
lũ tiên quang, nhưng bọn hắn gặp cơ duyên lớn lao, trong lúc sáng lập vùng đất
thần bí bị cắt đứt này đã đục ra một phiến không gian nhỏ hẹp chiếm được hai
mươi mấy lũ tiên quang.
- Đây là địa phương nào?
Sau một lúc nói chuyện với nhau ngắn ngủi, Diệp
Phàm trực tiếp hỏi.
- Đây là một con đường, ta chỉ đào ra được một
đoạn!
Lão ẩu nói.
- Con đường, là đường gì?
Diệp Phàm chấn động, càng ngày càng cảm thấy đến
gần với dự đoán của mình.
- Đây là con đường thành tiên mấy trăm vạn năm
trước, ta đang thử khôi phục, một lần nữa sáng lập ra!
Lão ẩu đáp.