Tên này rất am hiểu kiểu tra tấn người khác, nếu
như đổi tượng của hắn là người thường, thì vào trong thời khắc mấu chốt mà lại
bị cướp đi bảo dịch, không tức điên lên thì không được.
Lão già mắt màu bạc và Tuyên Mặc không thể nói
là không ác độc, muốn khiến Diệp Phàm tức đến chết, phải hối hận, chết trong
tuyệt vọng, vì vậy mới lựa chọn tấn công vào lúc sau nửa đêm này.
- Các ngươi cho rằng chắc chắn giết được ta
hay sao?
Khóe miệng Diệp Phàm nổi lên một tia cười lạnh.
- Không có người nào cứu được ngươi nữa đâu,
khu vườn này đã bị phong ấn, trà khi ta chết, nếu không thì bên ngoài cùng
không có người nào biết được chuyện gì đã xảy ra, người trẻ tuổi, ta tiễn ngươi
ra đi thôi!
Lão già mắt màu bạc nói.
- Ha ha...! Ha ha ha...!
Tuyên Mặc cười to cực kỳ kiêu ngạo, dùng âm
thanh sâm lãnh nói:
- Tên tiểu tử đến từ bên ngoài nhà ngươi, tới
lúc bị chém đầu rồi, không lâu trước đây ngươi còn khiến ta nhận hết mọi sự nhục
nhã, không ngẩng đầu lên được, ngày hôm nay ta muốn trả lại ngươi gấp trăm lần,
luyện hóa xương sọ của ngươi thành một chiếc nhẫn tinh xảo, làm chiến lợi phẩm
đeo trên ngón tay của ta.
Lão già mắt màu bạc dường như không định làm
ra động tính quá lớn nữa, trực tiếp vồ tới đánh giết, cơ giáp trên người hắn
cao tận mấy trượng, nhưng lại vô cùng linh mẫn, trong tay cầm một thanh đại kiếm
màu bạc.
- Vừa rồi bộ cơ giáp này còn chưa sống lại, hiện
tại ngươi lại đến thử xem thế nào!
Hắn áp dụng cận chiến, trên đời này mà không
thành Thánh, thì không có người nào có thể đối kháng với binh khí hình người
này.
Diệp Phàm biến sắc, đây là dao động Thánh cấp,
Thánh khí chân chính được sống lại, đại kiếm màu bạc cực kỳ sắc bén, bắn ra
ngàn vạn tia dấu vết đại đạo, biến nơi này thành một mảnh trắng xoá.
Hơn nữa, bản thân lão già này chính là một
Vương giả đại thành, là kẻ đến gần cấp Bán Thánh, khống chế bộ cơ giáp Thánh
khí này, có vẻ rất thuận buồm xuôi gió, nắm lực đạo trong tay tới mức lô hỏa
thuần thanh, không có chút làng phí một tia thần lực nào, toàn bộ đạo ngân mờ mịt
và kiếm khí buông xuống về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm rất dứt khoát, chân thân tiến vào
trong thạch thai, trên đầu có một mùi Thánh tiễn màu đen đang lơ lửng, tay trái
cầm một mùi khác, bày ra hai tầng phòng hộ, đồng thời tay phải cầm theo Lục
Đinh thoạt nhìn có vẻ rất tàn phá, hóa thành một tia chớp, lao về phía chiến
giáp màu bạc.
Đương...!
Lục Đinh bằng đồng nện vào đại kiếm màu bạc
kia, tuy rằng trên thận đinh không có dao động nào, cùng không có đại đạo thần
ngân, không có sống lại, nhưng vẫn như cũ đập gãy thanh đại kiếm này.
Ầm... ầm...!
Hơn nữa, thế đi của Lục Đinh vẫn không thay đổi,
bị Diệp Phàm vùng lên, như một mũi nhọn màu xanh đánh vào ngực của bộ kim chúc
chiến giáp màu trắng bạc này, ngay tại chỗ đâm xuyên qua.
Diệp Phàm được thể không buông tha người, cơ hội
của hắn không nhiều lắm, nếu như khoảng cách hai bên được kéo ra, đối phương khống
chế bộ cơ giáp này có thể bày ra pháp lực cấp Thánh nhân, nếu như làm kinh động
đến người ở bên ngoài, thì đối với hắn mà nói, đây chính là một hồi đại nạn.
Hắn muốn cầm chắc cơ hội khó có được nhất này,
giết chết đối phương.
Có thể nói, mới đầu thì hai bên cùng không muốn
tạo ra động tình quá lớn, xông lên liền dùng toàn lực giao chiến, đều muốn ở
trog thời gian ngắn nhất mà giải quyết xong cuộc chiến, thứ mà họ dựa vào đều
là thánh thân cực kỳ chắc chắn của mình.
Mà lúc này, lão già mắt màu bạc lại đang không
ngừng hối hận, đây là một tên quái vật, không có pháp lực Thánh cấp, mà lại đã
có thân thể Thánh cấp, hơn nữa cái Lục Đinh trong tay cùng quá mức khủng bố, vậy
mà lại có thể đập nát cả cơ giáp của Thánh nhân.
Đương...!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên không dứt,
Diệp Phàm liên tục đánh ra các đòn nặng tay, tất cả đều đánh vào các chỗ yếu hại,
khiến cho thân thể bộ cơ giáp này xuất hiện mấy lỗ thủng lớn, trong mấy ngày
nay, hắn toàn diện nahiên cứu về Thánh thuyền, cơ giáp các loại, biết được nhược
điểm của bọn chúng tập trung ở chỗ nào.
Răng... rắc...!
Đốm lửa bắn ra bốn phía, cơ giáp màu trắng bạc
có rất nhiều dấu vết đại đạo bị hủy diệt, bộ khung máy sáng bóng cùng đã bị ảm
đạm đi rất nhiều, lão già mắc màu bạc hoảng sợ tới mức biến sắc, kinh biến xay
ra quá nhanh, hắn chưa từng nghĩ đến việc một tên trảm đạo giả lại có thể phá vỡ
cả Thánh khí.
- Kim Thân Bất Diệt của ngươi... Huyết mạch đã
toàn diện sống lại, hóa thành một trong các loại thể chất mạnh nhất!
Hắn không kìm nổi kêu to lên.
Chỉ có Nguyên Thủy Ma thể, Phạm Thiên Chiến thể,
Thái Thượng Tiên thể thì mới có thể dùng tay không đánh vỡ Thánh khí, người trước
mắt này còn chưa thành Thánh mà đã có uy thế bậc này, tuyệt đối không phải chỉ
sống mấy thập kỷ.
Kéo theo một mảnh điện mang, Diệp Phàm cầm chiếc
Lục Đỉnh màu xanh trong tay, đập cho bộ cơ giáp này nổ nát bươm cả nửa người,
các loại đạo văn cùng ánh lửa bắn ra bốn phía, bốc lên từng đợt khói trắng một.
Lão già mắt màu bạc đã hối hận tới mức đâm đầu
mà chết, thật sự là quá tự phụ rồi, cứ như vậy mà bị người ta hủy đi một bộ
Thánh khí cơ giáp quý giá nhất, tổn thất là không thể đánh giá hết được.
Nhưng trước mắt cùng không phải là thời khắc để
chần chờ, bảo mệnh là thứ quan trọng nhất, hắn lao ra ngoài cơ giáp, xé mở hư
không, muốn bỏ chạy.
Nhưng mà, làm sao Diệp Phàm có thể cho hắn cơ
hội này được, tên này tới gây chuyện với hắn, khiến hắn phải bại lộ về Lục Đỉnh,
tuyệt đối không thể để thoát, cần phải diệt khẩu.
Ầm...!
Hắn mở ra bí quyết chữ Hành, hóa thành một luồng
sáng bắn nhanh mà đi, ngay lập tức đã tới gần đối phương, thò một tay bắt lấy
tên này.
Lão già mắt màu bạc hoảng sợ, hắn là một vị
Vương giả đại thành, nhưng lại bị người ta nhấc lên giống như đang bắt một con
gà con vậy, khó có thể tránh được.
- Người trẻ tuổi, chuyện gì cùng phải từ từ mà
nói, lão hủ có thể cho ngươi chỗ tốt vô cùng vô tận!
Lão già mắt màu bạc giờ này đã hoàn toàn mềm
xuống, sắc mặt tái nhợt.
Diệp Phàm cười lạnh, "phù” một tiếng, trực
tiếp ngắt đầu tên này xuống, máu tươi từ chỗ cổ gãy không ngừng phun ra.
- Dừng tay, dừng lại, giết một Vương giả đại
thành như lão phu, đối với ngươi mà nói thì sẽ gây ra phiền toái lớn bằng trời!
Nguyên thần của lão già mắt màu bạc hoảng sợ
kêu to.
- Vương giả đại thành thì có làm sao?
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lành khốc, vỗ một
tát xuống, giống như đập nát một quả đưa hấu, cái đầu này trở thành một bãi máu
thịt bầy nhầy, hoàn toàn giết chết tên này.
Một chưởng đánh xuống, đầu của Vương giả đại
thành nát thành một bài máu, chết tới mức không thể chết hơn nữa.
Bộ cơ giáp rách nát lóe lên ánh sáng kim loại ảm
đạm, không còn sáng rực rỡ nữa, mất đi đạo ngân và linh khí, trở thành một đám
phế thải.
- Đừng!
Tuyên Mặc kêu to, sắc mặt sợ hãi, liều mạng mà
chạy trốn, nhưng làm sao hắn có thể so tốc độ với Diệp Phàm được, chỉ trong thời
gian nửa hơi thở thì đã bị đuổi kịp.
Ba...!
Thủ đoạn của Diệp Phàm rất dữ dằn, một cái tát
được đánh xuống dưới, lập tức đánh nát nửa khuôn mặt của đối phương, cái cằm
cùng bị đánh văng ra ngoài.
- Tha mạng, ta là người của Tuyên gia tại Vĩnh
Hằng chủ tinh, ngươi không thể giết ta!
Hắn hoảng sợ kêu to, trên nửa khuôn mặt còn lại
đã không còn chút màu máu, bị dọa đến mới cái cổ rụt lại, toàn thân co rút.
Trong phiến tinh vực này, Tiên Vũ, Thủy Ma, Thần
Thổ là ba viên sinh mệnh hành tinh nho nhỏ, mà Vĩnh Hằng mới là chủ tinh có diện
tích bao la khôn cùng, độ lớn của nó cũng cực kỳ hiếm thấy trong vũ trụ bao la
mờ mịt này.
- Ngươi một lần rồi lại một lần tới tìm ta gây
phiền toái, hôm nay lại trong đêm tới tập kích ta, muốn đoạt tính mệnh của ta,
cướp lấy bảo bối dùng để tiến hóa của ta, người còn có gì để nói nữa!
Diệp Phàm nhấc chân lên, đạp xuống dưới.
Ầm...!
Đúng lúc này, hắn đã không còn lưu tình giống
như lần trước nữa, không chút nào che dấu thực lực, vận dụng chiến lực có thể
giết chết được Bán Thánh, một cước đạp xuống, cả trời đất cũng dường như bị đạp
cho vỡ nát.
Trên bầu trời mưa máu rơi xuống, Tuyên Mặc
phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị một cước đạp vỡ nát tan tành, chỉ có
một cái đầu dính máu bị văng ra ngoài.
- Ta thần phục, muốn ta làm gì cũng đều được,
hãy tha cho ta một mạng đi!
Nguyên thần trong đầu lao ra ngoài, muốn bỏ chạy,
nhưng mà thực lực lại kém xa, không có một chút cơ hội thành công nào cả.
- Thúc tổ của ngươi đã từng nói, anh tài chết
sớm a!
- Ta không phải là anh tài, ta rất ngu dốt,
hãy tha cho ta đi!
Tuyên Mặc ngày thường thì kiêu ngạo lên tận trời,
dám ngay mặt đánh cả thủ hạ của Phạm Tiên là đầu bóng lưỡng, không để ai trong
mắt, lúc này thì lại cực kỳ hoảng sợ.
- Không phải anh tài, vậy thì giống như thúc tổ
của ngươi, hưởng chung một kết cục đi!
Diệp Phàm không nói thêm nữa, một cước đạp xuống,
nghiền nát nguyên thần và cái đầu kia, biến chúng trở thành tro bụi.
Một lát sau, nơi đây trở nên sạch sẽ, tất cả dấu
vết đều biến mất, mà phong ấn do lão già mắt màu bạc bày ra cũng chậm rãi tan
rã.
Phía xa, trên một ngọn núi thấp, Tào Thanh
đang đứng tại đó, nhìn ra rất xa. Ở bên cạnh hắn còn có một lão bộc nhân, thấy
phong ấn lực biến mất, sắc mặt chấn động.
- Lão già kia đã chết, tiến vào còn sống mà đi
ra thì chỉ là một xác chết! Người này rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà giết được
một tên Vương giả đại thành.
Lão bộc nhân lộ ra một chút kinh hãi.
Tào Thanh vuốt cằm, gật gật đầu, nói:
- Quả thực rất bất phàm, nếu muốn tiêu diệt
tên kia thì tốt nhất nên vận dụng Bán Thánh, hơn nữa cần phải khống chế Thánh
nhân cơ giáp siêu hạng, ta sợ rằng các Thánh khí bình thường thì không hạ được
hắn!
Tại một nơi khác, Phạm Thiên cũng đang nhìn về
phía này, hắn có với mái tóc đỏ như lửa, vẻ mặt tràn ngập tà khí, sừng sững đứng
trong đám mây, trong bầu trời đêm nhìn chằm chằm vào vườn trúc của Diệp Phàm.
- Tiểu tử này thật mạnh, vậy mà tiêu diệt cả
thúc tổ của Tuyên Mặc, thật sự là một địch thủ cường đại, rốt cuộc thì hắn vận
dụng thủ đoạn gì vậy?
Hắn nhẹ giọng tự nói.
Đôi mắt đẹp của Phạm Tiên ánh lên các tia sáng
kỳ dị, nói:
- Ta đã sớm nói rồi, tiềm năng của hắn rất lớn,
ngày nay vẫn là một khối vàng chưa được tinh luyện, còn chờ người khai phá, tất
nhiên cũng có thể chính là một lưỡi dao sắc bén hại người hại mình, phải tìm
cách nắm nó vào trong tay của ta thì mới được!
- Hắc hắc... Ánh mắt của đường muội quả nhiên
không tồi, ta thấy có thể cho hắn ở rể, so với tên Tào Thanh kia thì có lẽ còn
mạnh hơn một ít!
Phạm Thiên mang vẻ tà khí lẫm nhiên.
- Phạm Thiên, ngươi bớt nói nhảm đi!
Phạm Tiên liếc mắt hắn một cái, vặn vẹo vòng
eo mềm mại, như một còn rắn nước, lả lướt mà đi, một đôi chân dài trắng như tuyết,
phát ra ánh sáng trong suốt, cực kỳ dụ hoặc người khác.
- Đường muội, ta nói chính là sự thật, nếu so
với việc bắt hắn dâng ra bộ phận tinh huyết của Kim Thân Bất Diệt, thì còn
không bằng ngươi thành thân với hắn, sinh ra một hài tử có hai tầng huyết mạch
Thần minh là kim thân và chiến thể, là thể chất mạnh nhất, đây có lẽ sẽ là cực
tốt đấy!
- Hừ, ngươi cố mà lo tốt chuyết của mình trước
đi!
Phạm Tiên cười lạnh nói, liếc mắt hắn một cái,
mang theo một tia lạnh lẽo, tự mình rời đi trong bầu trời đêm.
Trong một vùng trời khác, còn có mấy người
đang nhìn chăm chú, đôi mắt của Phạm Trụ rất thâm thúy, một câu cũng không nói,
im lặng thật lâu sau thì mới từ trong hư không mà biến mất.
Sắc mặt Diệp Phàm rất bình tĩnh, hẳn biết có
người đang chú ý tới đây, bởi vì hắn có lịnh giác rất nhạy cảm, có thể cảm ứng
được điều này, tuy nhiên hắn cũng không cần phải đi tìm kiếm cẩn thận làm gì cả.
- Lão bất tử này ra tay với ta, đối với những
người này mà nói thì chính là cơ hội cầu mà còn không được, kẻ nào cũng mang
tâm tính muốn thử xem một chút đây mà!
Hắn thật ra cùng không định dừng lại vùng đất
này cả đời, chỉ cần đạt được công cụ mà bản thân mình muốn có thì hắn sẽ không
chút lưu luyến nào mà rời đi, căn bản không có chút do dự gì.
- Cần phải nhanh lên, mục tiêu của ta chính là
tiến hóa mạnh nhất, ngày nay đã đến tay, không cần phải lưỡng lự nữa!
Sau canh ba, mọi âm thanh đã biến mất, ánh
trăng sáng ngời, chiếu xuống ánh sáng màu trắng bạc khắp nơi, cả vùng đất này
đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn trộm cũng đã biến mất.
Diệp Phàm suy nghĩ một lát, đổ toàn bộ Tiến
Hóa Dịch trong hồ lô ra, dốc hết vào trong bồn ngọc, làn nước trong suốt phát
ra hương thơm ập vào mũi, hóa thành từng luồng tiên khí một. Hắn thoát y mà bước
vào, ngồi xếp bằng ở bên cạnh, bắt đầu rèn luyện bản thân, thực hiện quá trình
tiến hóa tại Vĩnh Hằng Quốc Độ này.
Đây là một quá trình kỳ dị, giống như có thể
nhìn thấy từng viên tinh tú sinh ra rồi mất đi, chỉ lưu lại một chút thần tính
bất diệt, thong thả tụ tập với nhau. Cùng không biết đã có bao nhiêu tinh hệ
tàn tạ, cô quạnh, suy vong, rồi sau đó lại trải qua ức vạn năm diễn biến và
tích lũy, thần tính căn nguyên nhất của chúng cùng dung hợp vào một chỗ, luyện
thành một thể, hóa thành đá, luyện chế thành thần thạch, đây chính là Thiên Mệnh
Thần Nham.
Diệp Phàm đắm chìm trong cành này, cảm thụ năm
tháng trôi qua, thể ngộ thay đổi trong thời gian này, nắm được quá trình từng mảnh
tinh vực hưng thịnh và suy kiệt, khắc trong tinh không từng luồng quỳ tích.
Huyết mạch Tiến Hóa Dịch mạnh nhất chính là một
loại thần tích. Có thể khiến người ta mạnh mẽ ngộ đạo, hiểu được quá trình diễn
biến của thế giới, chân chính hiểu thấu căn nguyên của vũ trụ.
Diệp Phàm đắm chìm trong trạng thái vô ngã vô
vật, nghiêm túc cảm nhâ, trong lòng càng lúc càng trở nên yên lặng, ở bên ngoài
cơ thể hiện ra từng mảnh tinh hệ, thế giới sinh ra, phát triển, suy tàn, đây là
con đường đi đến đại đạo, tìm hiểu những thứ cơ bản nhất tạo nên thế giới này,
chậm rãi theo dõi quá trình này, trong lòng hắn càng lúc càng hiểu rõ, bên
ngoài cơ thể bắt đầu phát sáng lên.
Đây là tiến hóa của thể chất mạnh nhất, thật
ra thì cũng không phải là chỉ có rèn luyện về mạt thân thể, mà sẽ được thanh tẩy
về mặt tinh thần, dung nhập các mảnh nhỏ đại đạo, khắc sâu pháp tắc vĩnh hằng
trong tâm hồn.
Mỗi một tấc máu thịt trong thân thể của con
người đều là một bảo tàng, nếu như được mở ra toàn bộ, thì tiềm năng và thần
thông của con người sẽ trở nên vô cùng vô tận, được xưng là vạn diệu chi môn!
Diệp Phàm không ngừng cảm ngộ, thấy được bảo
tàng trong thân thể đang được mở ra, đang trong quá trình tiến hóa mạnh nhất, cảm
nhận rất rõ ràng được sự thần kỳ của loại căn nguyên lực nguyên thủy này, khiến
cho bàn thân được ngộ đạo, được thăng hoa, mở ra gông xiềng trong thân thể,
càng trở nên mạnh mẽ hơn.
- Có hi vọng tấn giai, tiến lên thêm một tiểu
bậc thang, nhưng sao ta lại luôn cảm thấy dường như còn kém một chút gì đó,
không thể đột phá được...!
Hắn nhẹ giọng tự nhủ.
Vào thời khắc này, thần thông di sơn đảo hải
được thi triển ra, bắt lấy cả lực lượng của trăng sao, Thiên Nhãn và Thiên Nhĩ
cùng được vận dụng tới mức tận cùng, bản năng tránh xấu tìm tốt và các loại bảo
tàng có thể mở ra thêm một bước, hoàn toàn được mở ra các thần môn.
Đây là tiến hóa của thể chất mạnh nhất, ẩn chứa
khoáng vật có thần tính nghịch thiên, đánh dấu xuống các mảnh nhỏ pháp tắc của
thế giới này, khiến cho bàn thân có thể siêu thoát và thăng hoa một cách toàn
diện.
- Đây là lực lượng của Thái Sơ Mệnh Thạch, khởi
nguyên hỗn độn, hình thành trong Thái Sơ, tạo ra lực lượng vĩnh sinh bất diệt!
Diệp Phàm ở bên trong ngọc bồn, lại tiến thêm
một bước trong việc cảm thụ loại lực lượng của khoáng vật kỳ dị này.
Trong nháy mắt này, hắn giống như đã đi xuyên
qua vũ trụ hồng hoang, cô đọng Thiên Địa Huyền Hoàng, thông suốt quá khứ, hiện
tại và tương lai, khắc sâu hơn lý giải đối với sinh cơ và tử vong.
Bên ngoài thân thể hắn hiện ra từng đợt đạo
vãn, nhất là trên Tiên Thai tại xương trán lại hiện ra các phù văn rất khó hiểu
và phức tạp, hơn nữa còn rất tinh mịn, giống như đây là thứ đã tồn tại từ thời
khai thiên lập địa.
Đột nhiên, thể nội của hắn chấn động, bí quyết
chữ Giả trong Cửu Bí tự động vận chuyển, ức vạn luồng đạo ngân được phát ra,
trong lúc ngộ đạo, hắn đã có được đột phá rất quan trọng.
Thứ này vốn là một cuốn tàn quyết, chỉ là một
bản không hoàn chỉnh, nhưng lúc này hẳn lại tìm hiểu được bất tử lực, hiểu rõ
sinh tử và nhân quả, lại không ngờ khiến cho nó chấn động, ảnh hưởng tới tâm
linh, tự động thôi diễn ra bộ phận ý nghĩa vốn đã thất truyền này!
Bí quyết chữ Giả được hoàn thiện thêm một bước
nữa, đây là một loại lực lượng rất thần kỳ, hắn vậy mà lại dựa vào bàn thân mà
tu bổ được sự thiếu sót trong Cửu Bí, nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài, tất
nhiên sẽ khiến cho thế gian phải khiếp sợ.
Bí quyết chữ Giả được cho là cổ kinh của Thần
linh, có huyền bí về vĩnh sinh bất tử, hắn có được thứ này từ Tử Vi cổ Tinh Vực,
còn một nửa còn lại nằm trong tay Doãn Thiên Đức, Diệp Phàm vẫn nhớ mãi không
quên, muốn tập hợp hoàn chỉnh lại, vậy mà ngày hôm nay lại tự mày mò ra hướng
đi.
Đồng thời, hắn nghĩ tới một vấn đề rất đáng sợ,
Cổ Quáng Thái Sơ rốt cuộc có thứ siêu phàm gì, chẳng lẽ ẩn chứa lực lượng bất hủ
hay sao?
Ánh trăng sao vẫn chiếu xuống, thiên linh cái
của Diệp Phàm trở nên trong suốt, dường như đang thành lập liên hệ nào đó với
vũ trụ tinh không, giống như muốn hòa hợp thành một thể, hóa thành một bộ phận
của đại đạo.
- Xích...!
Từ trong mi tâm của Diệp Phàm có một tiểu nhân
màu vàng bay ra, ôm một tiểu đỉnh mang phong cách cổ xưa, mạnh mẽ chặt đứt chùm
sáng vọt lên từ thiên linh cái, cắt đứt liên hệ với vũ trụ tinh không.
- Trong thân thể của con người có thể tự hình
thành một thế giới, có vô số các Thần Tàng, có thể trở thành cánh cửa chứng đạo,
có lẽ đây chính là căn bàn của việc mọc cánh thành tiên!
Tiên là bất hủ, có thể vĩnh viễn tồn tại, trở
nên bất tử, nhưng mà tinh hệ lại có ngày tan ra, nếu như cả vùng vũ trụ này đã
không thể tồn tại, vậy thì tất cả mọi thứ trong nó làm sao có thể sống sốt được?
Diệp Phàm xem các loại mảnh nhỏ đại đạo, nhưng
thật ra cũng không định ý lại những thứ này, không muốn ký thác mạng của bản
thân vào trong vũ trụ này, nếu như tương lai thật sư có thể bước ra một bước
kia để chứng đạo, thứ mà hắn dựa vào thì cũng chỉ là vũ trụ trong cơ thể con
người, chứ không phải là đưa tính mệnh của mình đi phụ thuộc vào đại thế giới
này.
Oanh...!
Một tiếng nổ phát ra, hẳn chặt đứt liên hệ giữa
căn nguyên bản thân và tinh hệ, nhưng cũng không ngăn cản thần huy của Vực ngoại
cổ tinh hiện ra phủ xuống.
Các loại ánh sáng trong tinh không vô cùng vô
tận, bao la hùng vĩ, được phủ xuống, đó là đang cùng nhau hộ ứng với thiên mệnh
thần nham, chúng chính là vô số các thần tính quang huy, chiếu rọi căn nguyên của
vũ trụ.
Rồi sau đó, hỗn độn khí cuồn cuộn bốc lên, cảnh
tượng như thời khai thiên lập địa, cùng với Thái Sơ Mệnh Thạch mà lẫn nhau hô ứng,
các loại lực lượng sinh và tử đang sinh ra và mất đi, đủ loại ánh sáng đang
tràn ngập nơi đây.
Hắn chặt đứt quan hệ với bầu trời mênh mông
kia, nhưng những thứ mất đi kia, những thứ vĩnh hằng kia, những loại huyền diệu
kia lại hiện ra trong thân thể hắn, hóa thành đạo tắc, tẩm bổ cho thân thể của
hắn.
Tuy rằng hiện tại đã là sau canh ba, cảnh tượng
nơi đây thực sự rất yên lặng, nhưng loại dị tượng này vẫn làm kinh động đến rất
nhiều người, rất nhiều cường giả tỉnh lại từ trong mơ.
Bởi vì địa phương này dường như trở nên cực kỳ
bao la hùng vĩ, hàng vạn luồng tinh huy đang đổ xuống, khi tức hỗn độn trở
thành những thác nước, các loại tinh hệ cổ xưa đang chìm nổi, vờn quanh Diệp
Phàm, bảo vệ xung quanh hẳn.
Đây là khí tức căn nguyên của trời đất, đây là
các huyền ảo cực kỳ phức tạp, đây là sự thể hiện của thần tắc hìn thành nên thế
giới này, hắn ra sức tìm hiểu, mà không phải là thuận theo hay ý lại, hắn có thể
dựa vào đó mà tham khảo, khiến cho đạo hạnh bản thân được tinh tiến.
- Người kia thật sự là khó lường, so với tưởng
tượng của ta thì còn đáng sợ hơn, ta thật sự là đã có chút khinh thường hắn rồi!
Phạm Tiên biến sắc, nàng đã rất coi trọng rồi,
không ngờ tới như vậy vẫn còn là xem nhẹ Diệp Phàm, vậy mà hắn lại bày ra cành
tượng như vậy tại Thiên Đường này.
- Đường muội thân yêu của ta, ngươi động tâm rồi
hay sao?
Phạm Thiên cười tà dị, nhưng trong mắt cũng có
một tia lãnh khốc.
- Hừ, ta mặc kệ ngươi!
Khuôn mặt tuyệt đại của Phạm Tiên khôi phục lại
vẻ lãnh ngạo và tự tin.