Thần Ma dịch rất ít, lấp lánh mê người, như là
từng giọt sương màu sắc rực rỡ lăn xuống từ trên sườn núi nứt nẻ, rồi tụ lại cũng
một chỗ, chìm sâu vào chỗ sâu trong tuyệt địa.
Các Đại Thánh đều khát vọng, các lão nhân cao
niên trong Thần vực cũng hoài mong, ai cũng muốn thu được, ai nấy cũng thi triển
thủ đoạn muốn thu vào tay.
Trên thực tế, Thần lão có khả năng thu được
hơn, bọn họ chung sức thúc dục Sát trận đồ, đáp xuống giữa ngọn núi, có thể đến
gần Thần Ma dịch.
Nhưng mà, sự tình đều không phải đơn giản như
trong tưởng tượng, cỗ quan tài kia lập tức phát ra dao động đạo, chấn nhiếp Thần
đồ. Thi thể Đế không cho phép binh khí Cực Đạo tới gần mình, đây là một loại tự
bảo vệ mình.
Một phương là thi thể Đại đế cổ, một phương
khác là binh khí của Đại đế cổ, hai thứ sập nhau đương nhiên là không ai nhường
ai, khó cỏ thể tới gần nhau.
Thần lão nóng vội tận dụng thời cơ, không muốn
bỏ qua, cả đời có lề chỉ có một lần cơ hội như vậy. Bọn họ dùng hết khí lực tiến
tới phía trước, nhưng chung quy là thất bại, quan tài đá thật lớn nổ vang, dao
động đạo va chạm mạnh cũng Trận đồ, làm cho bọn họ không thể không trước tiên
tránh lui.
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc...
Mọi người ai cũng thở dài.
Thần Ma dịch không bị ngăn cản, toàn bộ chìm
sâu vào chỗ sâu trong tuyệt địa, bên trong có thể có người. Đây là suy đoán của
chư thánh.
Không hề nghi ngờ, tại chiến trường ở khu tuyệt
địa hôm nay, cường giả của Thần vực và Đại Thánh của Vực ngoại đều muốn đi vào,
ngoại trừ cỗ quan tài đá, Thần Ma dịch kia cũng trở thành mục tiêu của họ.
- Thần vực trống không, chúng ta có nên nghĩ
biện pháp công vào hay không?
Long Mã nhỏ giọng nói. Quan sát nhiều ngày nên
nó hiểu biết về tình hình ở tuyệt địa và Thần vực không ít.
Nó tự nhiên biết được, trên người Diệp Phàm có
đại sát khí cũng là một cỗ quan tài. Nếu vận dụng được nó có lẽ có thể phá vỡ
Thần vực, xông vào bên trong cướp đi Sinh mệnh cổ thụ.
- Không sai! Trên người Diệp tử có quan tài
chín lớp thời đại thần thoại, có lẽ chúng ta thật sự sẽ thành công!
Bàng Bác cũng động tâm.
Năm đó, công phá trọng địa Thần triều Vũ Hóa tộc,
Diệp Phàm ở nơi đó thu được một cỗ quan tài nhỏ bằng bàn tay, đồng dạng là quan
tài chín lớp. Tương truyền trong quan tài này có mai táng Thần linh.
Bởi vì, Thánh Hoàng tử nói qua, nó đã từng xuất
hiện ở thời đại thái cổ, gần như làm cho một đại Cổ tộc bị diệt vong, bị trọng
táng trên chín tầng trời!
Diệp Phàm lấy ra quan tài nhỏ, phong cách cổ
xưa tự nhiên, nhìn không ra có gì khác thường. Hắn dùng tay sờ sờ. Lúc trước,
Sát Thánh Tề La bảo hắn ném đi, hoặc là táng trong tinh không, nhưng hắn vẫn
mang theo trên người, không có nghe lời khuyên bảo.
Giờ phút này, Hoàng Kim sư tử, Cửu Vĩ Ngạc
Long. Thánh giả Hắc Hùng... đều động tâm, ánh mắt nóng cháy... hiện tại có lẽ
thật sự là một thời cơ tốt xông vào Thần vực.
- Trong quan tài nhỏ này không nhất định là
táng Đại đế, khó có thể nói rõ có thể áp chế được Thần vực bị nguyền rủa hay không?
Diệp Phàm nói.
Long Mã còn thiếu điều giơ lên cả bốn chân,
nói:
- Không đi thử làm sao biết được! Hôm nay bất
cứ giá nào, chúng ta giành trước những Đại Thánh kia đi vơ vét nhà của Thần vực!
- Đừng nóng vội! Ngày nay Thần vực và chư
thánh Vực ngoại đang giàng co, trong lúc nhất thời sự cân bàng này khó có thể phá
vỡ, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có cơ hội hành động, Ta thủy chung cảm thấy
trong đó có hung hiếm lớn, tốt hơn là là im lặng chờ xem một thời gian là tốt
nhất!
Diệp Phàm nói.
Hắn đưa ra phán đoán này không phải không có
nguyên nhân: nên biết rằng ở trong thần thoại cổ Vực, trên một hòn đảo san hô từng
bay xuống lá cây của Sinh mệnh cổ thụ để chãn nuôi cổ thú trong tinh vực.
Loại thủ đoạn này khiến người ta sợ hãi! Cách
một tinh giới nuôi dưỡng đàn cổ thú. điều này luôn làm cho người ta cảm thấy bất
an.
Ngày nay, bọn họ gặp được Sinh mệnh cổ thụ cắm
rễ ở trong Thần vực, cho là người ở nơi đó trồng nên, nhưng đến nay không có
tin tức gì về chuyện này.
Diệp Phàm cảm thấy Thần vực có thể còn có bí mặt
gì đó, đến nay chưa hiện ra.
Những người khác sau khi nghe nói cũng đều
bình tĩnh lại, cảm thấy trong đó nhất định có bí ẩn gì đó không muốn người biết.
Bàng Bác nhíu mày, nói:
- Có lẽ là vô tận năm tháng trước kia tổ tiên
bày ra pháp trận, lá cây Sinh mệnh cổ thụ một khi muốn rơi xuống, có thể phải
xuyên qua pháp trận này truyền vào thần thoại cổ vực. Ta nghĩ rằng, chư hùng Thần
vực ngày nay có thể cũng không biết được việc làm bố trí của tổ tiên.
Điều này không phải không có khả năng, nhưng để
ổn thỏa, Diệp Phàm bọn họ cho rằng cứ lẳng lặng quan sát, còn chưa đến lúc trực
tiếp tranh giành.
Quả nhiên, chưa tới nửa tháng sau phát sinh một
sự kiện xác minh một ít suy đoán của họ, Thần vực thực không lường được!
Ngay một ngày gần đây, có Đại Thánh ra tay tiến
hành một kích lôi đình, cầm tổ khí thái cổ trong truyền thuyết công kích vào Thần
vực, gần như làm cho nơi đó tan rã, vỡ nát.
Có thể nói, đây là một chấn động lớn, ai cũng không
nghĩ tới, có Đại Thánh của Vực ngoại mang theo tổ khí cường đại như vậy tiến
vào. Tuy rằng cổ khí như vậy uy lực khó bàn, tất nhiên so ra kém Đế binh, nhưng
có cá biệt cũng khủng bố tuyệt thế.
Nói đến cũng, loại cổ khí này đa số là thần vật
mạnh nhất của một tộc, lưu truyền từ xưa tới nay, là chí bảo thủy chung bất diệt!
Vị Đại Thánh này quả thực có thể ẩn nhẫn, ngủ
đông nhiều nẫm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng tế ra lần nào, đợi tới thời
khắc mấu chốt mới một mình đi vơ vét hậu phương Thần vực. Đây là hắn định chiến
một trận thành công.
Đáng tiếc thời điểm cuối cùng lại thất bại
trong sang tấc. Hắn đánh phá cổ sơn của Thần vực nứt vỡ tả tơi. Không nghĩ tới,
thời điểm cuối cùng chỗ nứt vỡ của cổ thần sơn Thần vực phóng vọt ra bốn đạo
sát kiếm khí, đương trường đánh nát kiện tổ khí kia.
Vị Đại Thánh này cũng chết thảm, hình thần câu
diệt!
Tin tức vừa ra thiên hạ đều chấn động, trong
Thần vực có Thần khí khủng bố bực này, ngay cả chính người của Thần vực cũng
không biết. Quả thực rúng động lòng người.
- Hắn làm thái quá! Không ngờ lại muốn hủy diệt
tòa cổ sơn kia! Nên biết rằng trong cảm nhận của người Thần vực, địa vị của nó cũng
cấp như Tu Di Sơn của Phật môn!
Không ít người lắc đầu cảm khái.
Chính là chuyện này đã vang lên tiếng cảnh báo
cho mọi người, Thần vực còn bí ẩn hơn so với tưởng tượng của mọi người, cổ tổ của
họ đến tột cũng đã bày ra chuẩn bị cái gì cho hậu thế cũng khó có thể nói rỗ.
Tất cả tu sĩ trong Thần Vực đều phấn chấn lên
tinh thần. Bọn họ tung ra tìm kiếm trong cổ thần sơn, nhưng cũng không phát hiện
sát kiếm chí cường kia, mà chỉ có một mảnh đạo văn, vào thời khắc mấu chốt dường
như có thể mở ra, nối tiếp với một vực khác, có thể mượn đến kiếm uy.
Ngày nay Thần vực đã sớm không còn là nơi tường
đồng vách sắt, tin tức bực này không che giấu được, rất nhanh liền truyền ra
bên ngoài, khiến mọi người rơi vào suy nghĩ sâu xa.
- Nối thông với Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, có thể mượn uy
lực của bốn thanh sát kiếm ở nơi đó!
Đại Thánh đến từ Vực ngoại đều trước tiên làm
ra phán đoán.
Chuyện này thật khó giải quyết, nếu muốn công phá
Thần vực phải có Đế binh mới được, mà còn phải chờ đến lúc Sát trận đồ của Linh
Bảo Thiên Tôn rời Thần vực mới hành động, bằng không thật sự không thể áp chế
triệt để được.
- Tách đất làm lao tù, chẳng lẽ nói hết thảy đều
là Linh Bảo Thiên Tôn làm ra để chế ước Thần vực, đồng thời cũng giúp bọn họ có
thể tự bảo vệ mình!
- Thần vực vì sao nên nỗi? Tục truyền sau một
trận chiến ở thời đại thần thoại, một ít Thần Ma còn sót lại bị giam cầm ở đây,
nơi đây bị nguyền rủa, trở thành lao tù!
- Không phải chân chính bốn thanh sát kiếm là
tốt rồi, hẳn là có phương pháp phá giải!
Trong lòng đám người Diệp Phàm càng thêm ngưng
trọng, thời khắc mấu chốt nén nhịn quả nhiên là làm đúng! Bằng không bọn họ đi
thử nghiêm theo ý Long Mã, có thể sẽ bị thương vong thảm trọng.
Thần vực đã xây ra chuyện như vậy, mấy vị Thần
lão khống chế Sát trận đồ quay về, định dùng Thần đồ câu động sát kiếm, triệu
hoán chân thân kiếm thể lại đây. Đáng tiếc đã thất bại, những trận văn kia một
chút phản ứng cũng không có.
Một ngày này, tuyệt địa đã xảy ra kịch biến,
các Đại Thánh bắt lấy cơ hội khó cỏ này, toàn thể xuất động, triển khai công kích
khủng bố nhất, phá tan cá dày núi Thần Ma, vừa đánh vừa đi vào.
Các ngọn núi này vẫn chưa bị hủy diệt, như là
Địa long có sinh mệnh đều tự di chuyển ra bốn phía, nhường ra rất nhiều con đường
cho bọn họ, mọi người tấn công lao vào.
- “Nạp tu di trong giới tử” (thu cả thế giới
trong hạt cải), cỗ quan có thể nhìn mà không thể tới gần...
Các Đại Thánh đều kinh hãi, ở chỗ sâu trong
tuyệt địa có pháp tắc không gian khó lường, hư không rộng lớn cô đọng làm một
thể, cả vùng cấm này thoạt nhìn thực quỷ dị, một khi cất bước đi tới giống như đặt
mình trong một đại lục rộng lớn mênh mông.
Mọi người nhìn thấy cỗ quan tài đá, nhưng thủy
chung khó có thể đến gần. Mỗi một bước đi, đều có thể sẽ bước vào trong hư
không vũ trụ khác. Nơi này phi thường cổ quái!
Diệp Phàm trong lòng chợt nghiêm lại, nói:
- Đây là quan tài của Hư Không Đại đế không thể
nghi ngờ. Còn đây là pháp tắc đại đạo của hắn. luyện hóa vũ trụ hư không, mặc
dù là một nơi chật hẹp nhỏ bé cũng có thể trở thành rộng lớn mênh mông như biển
cả. huống chi nơi này vốn đã rộng lớn như thế!
Lão nhân cao niên Thần vực lại quay trở lại
đánh giết, nhưng đã chậm rồi, các Đại Thánh đã đi sâu vào trong, mục tiêu là cỗ
quan tài. Hơn nữa đều phân tán ra, đi lại trong phạm vi đạo vãn đặc thù của
quan tài chín lớp.
Mấy vị Thần lão thúc dục Sát trận đồ cũng khó
mà công kích xuyên vào, cũng chỉ đành phải xông theo vào trong đại lục rộng mênh mông này, chân thân tiến
vào tìm giết địch.
- Địa phương này thật đúng là một chỗ tốt, một
ngày kia nếu ta có thần uy cái thế, nhất định phải tới đây lập tổ địa tối thần
thánh cho Thần Ma thái cổ nhất mạch ta!
Tang Cổ cười to, rồi nhoáng lên một cái, tiến
vào chỗ sâu trong đại lục, hắn là hướng về phía đạo chính thống của Thần Ma mà
tới.
Không bao lâu sau, tại một phía khác Địa Thi
xuất hiện, hắn cắn chặt rãng, nhảy vào trong một cái một khe nứt lớn, trong đó
có máu dâng trào cuồn cuộn, đối với Thi Ma đạo của hắn mà nói là bảo địa tu luyện.
- Đạo của ta, pháp của ta, cắn nuốt hết thảy
nơi này, ta có lẽ sẽ trở thành Chân Thần!
Thôn Thiên Thú lành lạnh nhìn quét bốn phía, rồi
Ìihoáng lên một cái tiến vào chỗ sâu trong cổ địa.
Đám người Diệp Phàm, Bàng Bác cũng đi vào! Hai
mươi năm qua thủy chung không thể bước vào một bước, ngày nay nhờ có các Đại
Thánh hợp lực rốt cục phá mở ra tuyệt địa, giúp bọn họ lần đầu tiên đi vào.
Địa phương này rất rộng lớn mênh mông, địa thế
cũng rất phức tạp, sâu không lường được. Những thứ này hoàn toàn là do quan tài
đá cùng với cổ phù của nơi mai táng Thần Ma tác dụng lẫn nhau mà tạo thành.
Sau khi đi vào, bọn họ phát hiện rất nhiều điếm
đáng ngờ, nhìn thấy dấu vết có người ở lại rất lâu trong này, còn nhìn thấy một
cọng lông đuôi màu vàng, đúng là của con thần điểu hai mươi năm trước nhìn thấy
kia lưu lại.
Liên tiếp bảy tầm ngày sau, chư hùng đều thật
cẩn thận tự thăm dò, cũng không có biến cố gì.
Nơi này địa thế thực phức tạp, không có người
nào dám sơ suất, hơi có vô ý liền có thể bị lạc trong đó. Diệp Phàm trầm tư suy
nghĩ thật lâu sau, dần dần ngộ ra đạo nơi này, bởi vì hắn từng thu được truyền
tống trận bàn cờ của Hư Không Đại đế, bên trong dường ngang dọc đó có ẩn chứa đại
bí.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm có thể mang theo đám
người Bàng Bác, Long Mã rất nhanh đi vào sâu phía trong, không còn lo lắng gặp
phải Thích Thiên, các sinh linh khác, khi gặp liền né tránh từ xa.
“Ầm...”
Truyền đến tiếng nước chảy vang trời, sau khi
vào sâu mấy trăm dặm, bọn họ nhìn thấy một thác nước cao lớn hùng vĩ, từ tận
mút sườn núi trên cao nghìn trượng rơi xuống, phía dưới sương mù tràn ngập, tiếng
nước như tiếng sấm nổ vang.
Ở nơi đó, có một thân ảnh đang luyện quyền,
đưa lưng về phía bọn họ. Mỗi một quyền đánh ra. đều là đại đạo ù ù vang động, ở
trên đầu hắn có một vầng trăng sáng treo trên cao như một vòng hào quang thần
thánh, rực rỡ lóa mắt.
Đây là một nam nhân oai hùng đang ngộ đạo, nghiền
ngẫm pháp của mình, đang ở vào cảnh quên mình quên vạn vật.
- Hạo Nguyệt huynh!
Bàng Bác ngẩn ngơ. rồi sau đó lộ ra vẻ mừng rỡ.
Không nghĩ tới lại thật sự gặp được Cơ Hạo Nguyệt. Tuy rằng đưa lưng về phía bọn
họ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai.
- Chậm đã!
Diệp Phàm kéo hắn lại, nói:
- Cơ Hạo Nguyệt hẳn là đang ở trong vùng cấm này,
nhưng đây không phải chân thân hẳn!
- Ngươi nói cái gì?
Bàng Bác cả kinh.
- Ngươi xem hồ sâu chỗ thác nước rơi xuống. có
điều cổ quái: Đây có thể là Thần Hồn Đám thần thoại trong truyền thuyết!
Diệp Phàm cảnh giác cao độ, thần sắc vô cùng ngưng
trọng.