“Vù!”
Một tinh tú to lớn bị cắt thành hai nửa, Kỳ
Lân Trượng có thể so với thiên kiếm, có được sắc bén tuyệt thế, nhẹ nhàng vung
lên, ngay cả một tinh tú cực lớn đều phải bị hủy diệt.
Nó màu lam trong suốt, lóng lánh đẹp mắt, là
thần trượng của Cổ Hoàng, đại biểu cho quyền thế vô thượng, trên có thể đánh
tiên, dưới có thể phạt thánh, quang huy chiếu rọi cổ kim.
Đại Thánh Viêm Kỳ của Hòa Lân Động cầm nó công
kích mãnh liệt, từng mảng từng mảng vẫn thạch bị quét thành bụi bậm. Trong vũ
trụ này không có gì có thể ngăn cản, dù là tinh hà cũng không được.
Nhưng qua thời gian dài lâu như vậy, hắn thủy
chung không thể đánh hạ được đối thủ. Người này cũng là một Đại Thánh, pháp lực
thông huyền, ngạo thị vạn linh, tuyệt đối là một kình địch đáng sợ.
Tiếng sấm chấn động vũ trụ, đối phương lại
công tới, đơn giản một quyền công chính bình thản, không bàn mà hợp cũng thần
uy thiên đạo, có một loại khí thế nuốt gọn núi sông.
Tiên Y của Thần minh cổ đại truyền lưu lại
cũng không phải là cơ giáp cao lớn, mặc vào rất sát thân mình, cũng rất giống
chiến y ở Bắc Đẩu, có khắc vào Hoàng đạo thiên địa.
Người này mặc bảo y, thủ đoạn nghịch thiên, lực
công kích trên đời khó chống trả, mỗi một lần đều là phong ba cuồn cuộn cuốn xa
vạn dặm, một quyền này trong nháy mắt chấn vỡ nát một hành tinh!
Đại Thánh Viêm Kỳ của Hỏa Lân Động chau mày, chiếu
theo tình huống hắn nắm được, người của tinh vực Vĩnh Hằng chỉ dựa vào ngoại
khí, tự thân khó có thể công tham tạo hóa, nhưng người này vì sao có tính đảo
ngược như vậy.
Hắn có thể nhìn ra, lực công kích của đối
phương siêu phàm, đối với hiểu biết về đại đạo đạt tới độ cao hiểm thấy, là một
địch thủ khó tìm.
Viêm Kỳ là một người thân phận rất đặc biệt,
cũng không phải là tu sĩ của những năm cuối thái cổ, mà niên đại của hắn rất cổ
xưa, là cự phách ở thời kì Hỏa Lân Động trung hưng, bị phong ấn trong Thần
Nguyên cho tới kiếp này mới thức tỉnh.
Hắn cầm trong tay Kỳ Lân Trượng, cả vật thể đều
bị nhuộm thành màu lam óng ánh, chiến khí mênh mông, sát khí cuốn lên vòm trời,
khiến nhật nguyệt tinh hà đều thất sắc.
“Ầm!”
Hắn huy động quyền trượng, ẩn chứa diệu thuật
vô thượng, đánh ra một con kỳ lân cao tới ức vạn trượng, nuốt thiên nạp địa,
bao trùm lấy đối phương.
Tinh không chấn động mạnh! Từng mảng sao băng
xuất hiện, rơi xuống hướng phương xa, tất cả đều là do một kích này tạo thành.
Nhưng mà, Đại Thánh của Vĩnh Hằng vẫn như cũ
không sợ, thân ở dưới áp bách của kỳ lân thần tượng, trong miệng khẽ quát, đạo
quang nơi mi tâm xông lên tận trời, mượn dùng chiến y của Thần minh đối kháng lại
một kích này.
Tiên hỏa hừng hực thiêu đốt mãnh liệt, toàn
thân Đại Thánh của Vĩnh Hằng rải kim hà đầy vũ trụ, làm cho cả tinh vực rung
chuyển. Tiên Y của hắn khẽ ngân lên, sau lưng hiện ra rất nhiều đạo văn ngưng tụ
thành mấy chục thanh chiến kiếm màu vàng, đồng loạt phóng tới phía trước.
Trong tiên quang sáng lạn, kỳ lân bị chém, Đại
Thánh Viêm Kỳ của Hỏa Lân Động thổi lui lại, trong ngực phập phồng xem ra đã bị
công phá nhất định, hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Quang lưu màu vàng chuyển động, Đại Thánh của
tinh vực Vĩnh Hằng mặc Thần Y hoàng kim, thân thể dược bao phủ trong bảo quang
trong suốt, đây là giáp trụ do Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, trên đời khó
tìm ra bộ thứ hai.
Tiên Lệ Lục Kim, Vĩnh Hằng Lam Kim, Đạo Kiếp
Hoàng Kim... mỗi một loại thần kim đều là hân thế, Đại đế Cổ đều không nhất định
có thể có được.
Tài liệu của Tiên Y này tinh thuần, cả vật thể
vàng óng ánh trong sáng, rực rỡ loá mắt, phụ trợ làm cho chủ nhân nổi bật như một
Chiến Thần.
Hiển nhiên, người này rất cao tuổi, sợi tóc
màu xám tung bay, đôi mắt sâu sắc, dường như là không thuộc về thời đại này.
Đây là giáp trụ của Thần minh Đạo Diễn lưu lại
từ trăm vạn năm trước, thất truyền cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm, ngay cả
người của chủ tinh Vĩnh Hằng vẫn không tìm được nơi hạ lạc, hôm nay lại xuất thế.
Chiến đấu lại tiếp tục, Viêm Kỳ Đại Thánh dũng
mãnh phi thường, trong tay kỳ lân quyền trượng bay múa từ trên xuống dưới, vạch
ra từng đạo tiên quang, làm cho vũ trụ đều nổ vang, có thể dễ dàng cắt đứt tinh
hà.
Thể nhưng, Đại Thánh của tinh vực Vĩnh Hằng thận
mặc Thần Y của Đạo Diễn, nhất thời pháp lực có một không hai, bức tới từng tấc,
vô cũng cường thể.
“Ầm!”
Ở phía sau hắn, đạo kiếm màu vàng bay múa, mấy
chục thanh nối tiếp chuyển động, chém cho từng viên hành tinh phía trước chìm
xuống, Viêm Kỳ cũng không thể không tạm lánh mũi nhọn này.
Đại Thánh Viêm Kỳ của Hỏa Lân Động chau mày,
càng đánh càng kinh hãi, đối phương không kém gì hắn, nếu muốn phân thắng bại
phi thường gian nan.
- Ngươi không phải là tu sĩ của tinh vực Vĩnh
Hằng, bọn họ không chú trọng khai quật bảo tàng của thân thể, chỉ cậy vào ngoại
vật, mà thực lực của ngươi lại tuyệt đỉnh.
Viêm Kỳ lão thánh vừa lên tiếng, vừa theo dõi
ánh mắt hắn.
- Ai nói luyện khí sẽ không có thể thông lên
tuyệt đỉnh, thế gian hàng vạn hàng nghìn đạo pháp, có người có thể bằng vào thi
họa đắc đạo, thì sao lại không thể dùng ngoại khí vang dội cửu thiên?
Viêm Kỳ nghe nói trong lòng chợt ngưng trọng,
đây tuyệt đối là một nhân vật khó dây vào, chạm tới liền mượn dùng ngoại khí chứng
tỏ bản thân mình.
Dần dần, hai người đều sắp kiệt lực, Cổ Hoàng
binh đáng sợ biết bao, có thể hút khô cạn tinh lực của Đại Thánh, trở thành bộ
xương khô. Tiếp tục kéo dài một lúc bọn họ đều không chịu nổi, khóe miệng trào
ra đầy máu tươi.
- Đại Thánh thỉnh tức tốc qụay về, chủ tinh
Vĩnh Hằng sắp giữ không được nữa rồi, một trường hạo kiếp sắp đến, sinh linh đồ
thán!
Tiếng kêu rên suy yếu từ trong tinh không truyền
đến.
Đại Thánh của chủ tinh Vĩnh Hằng lập tức biển
sắc, hất mái tóc màu xám trên đầu, hắn xoay người bước đi, xé mở vũ trụ quay trở
về.
- Chạy đi đâu!
Viêm Kỳ Đại Thánh của Hỏa Lân Động ngăn cản, Kỳ
Lân Trượng trong sáng như ngọc xanh trong tay xé mở hư không, quét ngang ra, muốn
cuốn lấy hắn.
Đạo hỏa phun trào, ngọn lửa màu vàng bay vút
lên, Thần Y của Đạo Diễn phát ra hào quang rực rỡ như Thần minh, hắn chấn một
kích về phía sau, dựa thể tăng tốc đi xa.
Nhưng mà, từ trong Kỳ Lân Trượng bay ra một
con kỳ lân thật lớn lại thiếu chút nữa đánh trúng hắn, trong miệng hắn tràn ra
vệt máu tươi.
Viêm Kỳ cười to, nói:
- Đi không được rồi! Trừ phi ngươi phải trả
cái giá tương ứng, bằng không chỉ có thể nhìn Vĩnh Hằng bị hủy diệt!
Một đuổi một chạy, đại chiến vẫn tiếp tục, giữa
hai người lam quang cũng kim quang thỉnh thoảng va chạm nhau, động một cái sẽ hủy
diệt cả tinh hà. Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ toát mồ hôi lạnh cả
người.
Tại tinh vực Vĩnh Hằng, đại chiến đã tới giai
đoạn cuối cùng, từng chiếc từng chiếc phi thuyền vũ trụ nổ tung, từng cái từng
cái tiểu hành tinh bốc cháy, khắp tinh vực đều là ánh lửa xông lên tận trời,
như là đến ngày tận thế.
Tiếng kêu thảm thiết tràn lan, đó là dư ba của
thần thức tán loạn, truyền đi khắp hướng. Cường giả của chủ tinh Vĩnh Hằng ké
tiếp bại lui, không ngăn được Cổ tộc.
Dưới dẫn dắt của Cửu Hoàng Vương, Lân Thiên
Vương, Cổ tộc dùng mảnh thẳng tiến, thể không thể chống đỡ, chém vỡ tan từng
tòa từng tòa công sự chiến tranh của Thánh nhân, rất nhanh tiến lên phía trước.
- A...
Một Thánh nhân của Tào gia bị lão Thánh nhân của
Đại Lực Ngưu Ma tộc dùng sừng bỏ hất bay đi, chết trong tinh không.
- Trời xanh phụ Vĩnh Hằng ta rồi sao? Nhiều
năm qua như vậy, chúng ta viễn chinh các nơi, xưng tôn trong tinh hải, kết quả
không ngờ lại gặp phải nhiều “Thánh thú” như vậy.
Cường giả cấp Thánh của Bắc Đẩu quá nhiều, khiến
cho người của chủ tinh Vĩnh Hằng rơi vào tuyệt vọng, chỉ riêng phương vị này đã
có hơn mười vị Cổ Thánh, mỗi người đều pháp lực thông thiên!
Bọn họ không còn lựa chọn, nhằm về phía chủ
tinh Vĩnh Hằng, ở trong tinh không chiến không nổi nữa, công sự phòng ngự gần
như bị phá hủy hơn phân nửa.
- Trăm vạn năm trước từng sinh ra Thần minh, mấy
chục vạn năm nay huy hoàng, văn minh Vĩnh Hằng rực rỡ chẳng lẽ ngày hôm nay phải
đi tới chung điểm hay sao?
Ngay cả Thánh nhân đều tuyệt vọng.
Tại tinh vực Vĩnh Hằng, bất kể là tu sĩ hay
phàm nhân thông qua màn hình quan sát một trận chiến này, sau đó đều lạnh từ đầu
xuống chân: một trận chiến này bọn họ đại bại.
Máu chảy đầm đìa, sự thật kết cục đã định, sắp
hạ xuống màn che cuối cùng.
- Trời xanh a! Bất công biết bao! Để Vĩnh Hằng
ta phồn thịnh đến nay, vì sao đột nhiên muốn hủy diệt?
- Ô ô ô... vì sao lại có nhiều “Thánh thú” như
vậy, điều này không phù hợp lẽ thường mà! cổ tinh Bắc Đẩu kia như thế nào đáng
sợ như thế chứ!
Mọi người bi ai kêu gào, khóc rống, không thể
chấp nhận đây là sự thực, bọn họ chiến bại, mọi chủ lực đều bại lui, có lẽ sắp
bị san bằng.
Chủ tinh Vĩnh Hằng rơi vào tình cảnh bi thảm,
tiếng khóc bi ai nổi lên khắp nơi, ngay cả Thánh nhân đều chiến bại, bọn họ còn
chạy đi đâu, có thể ngay hôm nay toàn bộ chấm dứt sinh mệnh.
- Rống...
Đột nhiên, một tiếng thét dài truyền đến. hào
quang của Tiên Y Đạo Kiếp Hoàng Kim chiếu sáng khắp vũ trụ, Đại Thánh của chủ
tinh Vĩnh Hằng xé mở tinh vực, vọt vào.
- Mau lui!
Cửu Hoàng Vương biển sắc, hắn còn thiếu chút nữa
sẽ trở thành Đại Thánh, thần thức nhạy bén, phá vỡ ra vòm trời, mang theo Thánh
nhân bên cạnh rất nhanh bỏ chạy.
Những người khác cũng có cảm giác đại sự không
ổn, tất cả đều bay trốn. Tiên uy Cực Đạo cách một mảng đầy sao đè ép tới, làm
cho thân thể bọn họ sắp nứt toạt ra.
Thần thức gào rít chấn càn khôn, cuối cùng có
ba Cổ Thánh chậm một bước, mới vừa bước vào vực môn, đã bị tiên quang hoàng kim
kia quét trúng, ngay cả hừ cũng không thể hừ một tiếng đã biến thành màn sương
máu.
Đại Thánh của chủ tinh Vĩnh Hằng, tuy nhiên lại
phải trả cái giá không nhỏ, trong miệng phun ra một ngụm máu, Thần Y hoàng kim
của Đạo Diễn đều nhiễm đỏ.
- Lưu lại Thần Y!
Đại Thánh Viêm Kỳ của Hỏa Lân Động đuổi tới,
giơ lên thần trượng màu lam bổ tới phía trước.
Kim quang nhoáng lên một cái, Tiên Y Đạo Diễn
hộ chủ, xuyên thấu qua thiên địa, bay xuống viên tinh tú thật lớn phía trước.
- Nếu ngươi không xuất ra đừng trách ta vô
tình, hủy diệt cả Sinh mệnh cổ tinh này!
Viêm Kỳ lạnh lùng nói ra, tay giơ cao thần trượng
màu lam.
Hiện tại Tiến hóa dịch cũng không trọng yếu, nếu
có thể thu được bảo y của Thần minh cổ đại, đợi cho thực lực của Cổ Hoàng tử đủ
mạnh có thể luyện hóa làm của riêng. Lúc đó nội tình của Hỏa Lân Động ai có thể
sánh bằng, chắc chắn là thiên hạ vô địch.
Chủ tinh Vĩnh Hằng toàn cảnh tiếng khóc bi ai,
mọi người chạy tản bốn phương tám hướng, không ít tinh môn xuất hiện, rất nhiều
thế lực lớn muốn xa xứ, vượt qua vòm trời mà đi, còn sống dù sao cũng hơn cái
chết.
- Có Cổ Hoàng binh Cực Đạo trấn áp ở đây, ai
có thể đủ sức rời đi?
Viêm Kỳ ác nghiệt nói, chậm rãi ép Kỳ Lân Trượng
xuống, Hoàng uy sôi trào thổi quét khắp cổ tinh.
Thể nhưng đúng lúc này, từng dòng từng dòng thụy
khí thịnh vượng dựng lên, xoay tròn vòng quanh cổ tinh, bảo vệ toàn bộ nơi đây,
không cho phép Hoàng uy hạ xuống.
Viêm Kỳ vô cũng kinh ngạc, hắn đè mạnh Kỳ Lân
Trượng, vốn muốn mở ra một khối đại lục trên tinh vực này, nhưng lại bị một lực
lượng đáng sợ cản trở.
- Đại đạo Cổ Hoàng!
Hắn không thể không biển sắc, nhớ tới một sự tình,
trên mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng yên lặng thu hồi Kỳ Lân Trượng.
- Có chuyện gì?
Có Cổ Thánh khó hiểu, tiến lên thỉnh giáo.
- Tinh tú từng sinh ra Cổ Hoàng, có lạc ấn đại
đạo của họ, muốn hủy diệt sẽ gặp phản phệ nhất định!
Viêm Kỳ nhíu mày nói.
Mọi người nghe nói, sợ run một trận.
- Là Đại Thánh mặc Tiên Y Đạo Kiếp Hoàng Kim vừa
rồi kia kích hoạt hay sao?
Viêm Kỳ gật đầu, nói:
- Chính là hắn! Viên cổ tinh này rất bất phàm,
khiến người ta kinh sợ, từ xưa đến nay, tối thiếu từng xuất ra hai nhân vật cấp
Cổ Hoàng, được hai loại đại đạo che chở!
- Có như vậy sao? Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ đi
sao?
Một Cổ tộc khác cấp bách muốn thu được Tiến
hóa dịch và bí mật của chủ tinh Vĩnh Hằng luyến tiếc hỏi.
- Ta sớm chịu đủ bọn họ rồi! Không ngờ dám xưng
hô chúng ta là “Thánh thú”, hận không thể lập tức vọt vào đại khai sát giới,
tàn sát cái sạch sẽ!
Một vị Tổ Vương sau lưng có hai cánh chim bằng
màu đen nói.
Viêm Kỳ còn thật sự suy nghĩ một hồi, sau đó
nói:
- Không được vọng động, trước chờ một chút,
nơi đây từng sinh ra hai vị chí tôn, không thể tùy tiện đi vào, hơn phân nửa có
một trận sát kiếp!
- Ta hy vọng nơi đây có lưu lại con nối dòng của
Thần minh để bồi tiếp ta chiến một trận!
Hỏa Kỳ Tử lên tiếng, thân thể thon dài cường
kiện, hai mắt sáng như điện, nhìn chằm chằm vào chủ tinh Vĩnh Hằng.
Trên mặt đất, các đại tộc đều trầm mặc, lúc
này đại đạo phong bể vòm trời, ngay cả tinh môn đều không có cách nào mở ra,
không thể rời đi.
- Nghiêm ngặt thẩm tra Tu Đà tộc, nhất định phải
tra hỏi cho minh bạch!
- Không sai! Tu Đà tộc làm hại cả viên cổ
tinh, nhất định bọn họ có cấu kết cũng những “Thánh thú” kia, làm ra cuộn da thần,
để cho cường giả tuyệt thế Loan Phong, Di La rời đi, bằng không chiến dịch này
không nhất thiết sẽ bại!
Không ít người kêu gào, đề nghị lập tức tập nã
người của Tu Đà tộc.
Lúc này tại tinh vực Thản Mưu đã lạnh tanh, mọi
người đều đi về hướng một chỗ tinh vực xa hơn, để thăm dò chỗ Sinh mệnh cổ địa
kia.
- Tìm được rồi, thật sự có một Sinh mệnh cổ
tinh!
Hai ngày sau, cường giả của một Đoàn dong binh
ngạc nhiên vui mừng kêu to.
Cũng không chỉ bọn họ, rất nhiều người đều có
cảm ứng, phát hiện dao động đặc biệt chỉ có Sinh mệnh tinh mới có. Từng chiếc từng
chiếc mẫu thuyền vũ trụ phóng tới phía trước.
Ngọại trừ Tào gia, Nhật Bất Lạc Vương tộc,
Thương Hải tộc, Phạm tộc các kế thừa bất hủ, Đoàn dong binh Thánh Quang tự
nhiên cũng trong hàng ngũ, chạy tới tinh vực hoàn toàn mới này.
- Thật sự có một Sinh mệnh tinh tú!
- Kỳ tích!
Mọi người đều hoan hô, thiên tân vạn khổ, đạp
khắp tinh vũ, không ngờ lại tìm ra được.
Diệp Phàm vẫn ngồi xếp bằng trong phi thuyền,
sau khi tới gần cổ tinh, trong nháy mắt hắn mở con ngươi, một loại bóng ma bất
tường nói không nên lời nổi lên trong lòng.
Lão dong binh Hoắc Bạch dường như cũng có điều
phát hiện, hắn đứng lên trong khoang thuyền, lẩm bẩm:
- Ta có dự cảm như tai họa sắp đến nơi, như là
đặt mình ở trong sát tràng!
- Lão Hoắc đầu! Ngươi lại sinh ra ảo giác rồi!
Rốt cục tìm được viên Sinh mệnh cổ tinh này, hơn phân nửa sẽ nhìn thấy Sinh mệnh
thụ trong truyền thuyết, nên ngươi phát nói mê ư?
Một dong binh khác giễu cợt.
- Ôi! Lão Hoắc ta bốn sự gì khác không có,
nhưng đối với dự cảm sinh tử có thể nói là đệ nhất của giới dong binh! Bằng
không vì sao người cũng thế hệ đều chết sạch, ta còn có thể sống sót!
Hoắc Bạch nói.
- Hoắc thúc nói rất đúng! Có người trời sinh
có một loại bản năng đáng sợ, nếu trong lòng ngươi có dự cảm, hay là mau mau rời
đi đi.
Đạo Nhất lên tiếng, dọc theo đường đi hắn thực
hiền hoà, tươi cười dễ thân, mái tóc vàng giống như hắn cũng sáng lạn. Lúc này
lại lộ ra vẻ trịnh trọng. Sau khi nói xong, hắn quay đầu nhìn về hướng tinh vực
xa xa, đúng là tọa độ phương vị của chủ tinh Vĩnh Hằng, như là muốn nhìn thấu
điều gì đó.