Quân Tuyên phát sáng, hư không vặn vẹo, ở
chung quanh hắn xuất hiện một lực lượng kỳ dị, khí tức khủng bố ngập trời.
“Xoạt!”
Một đạo dao động khó có thể tưởng tượng bổ tới,
vượt qua cực nhanh của thế gian. “Phù” một tiếng Diệp Phàm nổ tung, bị đánh vỡ
nát tan tành, máu thịt bay tung tóe.
Đó dĩ nhiên là chân thân Quân Tuyên, thần tốc
có một không hai, là hắn đột phá lẽ thường trong vũ trụ, cả thế gian khó sánh, ảnh
hưởng tới sự ổn định của không gian và thời gian.
Vừa rồi tốc độ của hắn nhanh đến mức người ta
khó giải thích, mấy chí tôn trong đại vùng cấm đều hít một hơi khí lạnh, hắn là
Thiên Tôn khai sáng bí quyết chữ “Hành”, không ngờ lại còn sống.
Trong vùng cấm có chùm tia sáng xông lên tận
trời, có hai người nhận ra hắn, có ân oán lớn với hắn. Năm đó khi bọn họ độ kiếp
thành Hoàng gặp phải cản trở truy sát, người này muốn đoạt đạo quả của họ.
Tiêu Diêu Thiên Tôn, một tồn tại cổ xưa tung
hoành thời đại thần thoại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, được xưng là muốn
đánh phá thời gian hỏi bất diệt, muốn chứng đạo trường sinh.
Một nhân vật như vậy hẳn nên sớm qua đời rồi,
nhưng hôm nay chân thân lại xuất hiện, khiến người ta rúng động, không thể hiểu,
không phải nghe đồn hắn đã sớm tọa hóa rồi sao?
Trong vùng cấm hai đại cao thủ Hoàng Đạo mặc
dù phẫn nộ, nhưng không có xuất thế. Bọn họ đang theo dõi, hy vọng Diệp Phàm và
người này có thể đồng quy vu tận.
Tiêu Diêu Thiên Tôn khai sáng bí quyết chữ
“Hành”, độc nhất vô nhị, được xưng bước vào lĩnh vực thời gian, có thể thay đổi
năm tháng, phản lão hoàn đồng, gia tăng thọ nguyên vô lượng.
- Cuối cùng vẫn còn bị chửng minh rồi, có thể ảnh
hưởng tới năm tháng, nhưng như trước vẫn không thay đổi được bản thân mình!
Diệp Phàm trọng tổ chân thân, hắn là Thánh thể
đại thành, nửa thân mình thò vào cảnh giới thành đạo, tự nhiên lực khôi phục
kinh người, cộng thêm có nắm giữ bí quyết chữ “Giả”, gần như chỉ một ý niệm là
khôi phục như lúc ban đầu.
- Vô dụng! Gặp phải bí quyết chữ “Hành” của
ta, hết thảy đều sẽ mất đi hiệu lực. Bí quyết chữ “Giai” và bí quyết chữ “Giả”
cũng không được, bức ta lộ ra chân thân, ngươi chỉ có thể bước trên một con đường
không có lối quay về!
Quân Tuyên nói.
Hắn cực độ tự tin với pháp tắc của chính mình,
thậm chí xem thường không đặt thần thuật của Đế Tôn ở trong mắt, bễ nghễ thiên
hạ, biếu hiện ra tự phụ và cường thế của một vị Thiên Tôn phải có.
“Ầm!”
Quân Tuyên lại ra tay, vượt qua vận tốc ánh
sáng, thời gian hỗn loạn, hoàn toàn không thấy được thân ảnh hắn, cường thế xuất
kích.
“Phốc!”
Thân thể Diệp Phàm nổ tung, bị hắn đánh nát nửa
người, không sao đề phòng được. Loại tốc độ này khiến mọi người khiếp sợ.
- Thật nhanh!
Diệp Phàm thở dài, đích xác bội phục áo nghĩa
thần thông của đối phương, trong lĩnh vực này đối phương tuyệt đối là đệ nhất từ
xưa đến nay, không người nào có thể sánh bằng.
Toàn thân Diệp Phàm phát sáng, cũng vận hành
bí quyết chữ “Hành” để chống lại bí thuật của đối phương, đồng thời thêm vào bí
quyết chữ “Giai”, lập tức nhanh chóng hơn gấp mười lần.
Như vậy vừa động vũ trụ sụp đổ, không còn ổn định,
bởi vì thật sự có lực lượng của thời gian đang lan rộng, bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Ông!”
Va chạm mạnh kịch liệt, Diệp Phàm lại bay tung
ra ngoài, trên đầu vai phải xuất hiện một cái lỗ máu đáng sợ, mà nửa người bên
trái trở thành thịt nát, không thành bộ dáng.
- Ở lĩnh vực của ta cũng muốn tranh đấu cùng
ta! Mặc dù có bí quyết chữ “Giai” cũng không được, đạo của ta đạt tới cảnh giới
nhất định căn bản không cần tăng thêm cái gì!
Quân Tuyên lạnh giọng nói.
Đây là pháp của hắn thành Đế, hắn có tư cách
nói như vậy. Không có người nào tốc độ nhanh hơn so với hắn, xưa nay đệ nhất. Đối
với bí quyết chữ “Hành” hắn nghiên cứu sớm đã thông thiên.
Diệp Phàm cũng không đáp lại, cùng lúc vận
hành vài loại bí thuật, vết thương trên người tiêu hết, trên mặt vô cùng ngưng
trọng, từng bước một bước tới phía trước, quyết đấu với đối phương.
Thế nhưng, ở trong quyết đấu kế tiếp mấy chục
lần, trên người Diệp Phàm đều là máu bắn tung toé rất cao, liên tục bị thương nặng,
căn bản là không cách nào tránh khỏi công kích của đối phương.
Cái loại tốc độ không gì sánh nổi đó, trên
thiên hạ này không ai có thể né tránh.
- Không được là không được! Ở lĩnh vực này,
xưa nay tất cả Đại đế và Thiên Tôn đều phải cúi đầu trước ta!
Quân Tuyên nói.
Hắn sợi tóc dày rậm, trong hốc mắt màu bạc
phát ra tia sáng rọi, tay áo phất phơ, siêu nhiên không tả nên lời. Quá khứ hắn
được xưng là Tiêu Diêu Thiên Tôn, tự nhiên là có đạo lý của nó, bởi vì tốc độ
quá mau, người khác không thể gây tổn thương đến hắn, khó có thời điểm nào chật
vật.
“Ông!”
Vạn Vật Mẫu Khí xuất hiện, Diệp Phàm dùng cái
đỉnh hộ thể, buông xuống từng đạo mẫu khí, lại có vạn linh hiển hóa, côn bằng,
chu tước, thiên long... các thứ vờn quanh hắn, lấp đầy vũ trụ bảo vệ hắn ở
trung tâm.
- Cái đỉnh, này không tồi, nếu hợp nhất với bảo
bình của ta, sẽ càng thêm hoàn mỹ, trở thành Tiên khí không thành vấn đề!
Quân Tuyên nói, nhìn thẳng vào binh khí trên đầu
Diệp Phàm.
- Còn phải xem ngươi có mạng để lấy nó hay
không!
Diệp Phàm nói.
Quân Tuyên nở nụ cười, nói:
- Cái đỉnh là của ta, ngay cả thân thể và
nguyên thần của ngươi cũng là của ta!
Nói xong lời sau cùng, sắc mặt hắn rất lãnh liệt,
đã thăng hoa cực hạn, trận chiến này qua đi khó có thể sống qua năm tháng dài
lâu, chỉ có nghịch đoạt tạo hóa của Diệp Phàm mới có thể kéo dài sinh mệnh.
“Ầm!”
Đại chiến tiếp tục, Tiêu Diêu Thiên Tôn như rồng
uốn mình, như phượng hoàng bay lượn, ngạo thế mà đi, mỗi một lần ra tay đều phi
thường tiêu sái, nhưng thời khắc mấu chốt luôn là tan biến đi, quá nhanh.
Bất kỳ một kích nào của hắn đều có tính chất
huỷ diệt, tốc độ đạt đến cực hạn, tống xuất thần lực, uy lực cái thế vô song,
quả nhiên có khí thế vô địch thiên hạ. Loại thủ đoạn này, loại pháp môn này,
làm cho chí tôn cổ đại trong vùng cấm đều vô cùng kiêng kỵ.
“Keng!”
Hắn vài lần đánh lên trên cái đỉnh, để lại từng
cái từng cái dấu tay, gần như sắp đánh xuyên qua cái đỉnh, nếu không phải là Vạn
Vật Mẫu Khí Đỉnh, tất nhiên đã thành tro bụi.
Hắn dựa vào thần tốc không gì sánh nổi rồi lại
đột phá qua phòng ngự của Vạn Vật Mẫu Khí, suy diễn thủ đoạn công kích tới phụ
cận, làm cho Diệp Phàm vài lần thiếu chút nữa gặp nạn.
Diệp Phàm một lần nữa tăng tốc, cùng một lúc
phát ra mấy bí: dùng bí quyết chữ “Binh” giam cầm Tiêu Diêu Thiên Tôn, dùng bí
quyết chữ “Đấu” công phạt, dùng bí quyết chữ “Hành” tăng lên tốc độ, toàn lực
thúc động đại chiến với Quân Tuyên.
Đây là một hồi va chạm mạnh kịch liệt xưa nay
hiếm thấy, Quân Tuyên thăng hoa, tương đương với Đại đế ra tay, Diệp Phàm đại
chiến với hắn thời gian dài như vậy mà không chết, đủ để chứng tỏ cường đại.
Phốc!
Diệp Phàm lại tiếp một lần đẫm máu, bay tung
ra ngoài. Lần này là bị bảo bình của đối phương đánh trúng, tiếp theo bị đối
phương ấn một chưởng, thân thể nứt ra, Thánh huyết bay vãi ra như mưa.
- Ngươi cho là hiểu được Thần thuật càng nhiều
càng tốt sao? Pha tạp không tinh, vĩnh viễn không chạm tới lĩnh vực cao nhất!
Quân Tuyên cười lạnh nói:
- Mỗi một vị thành đạo đều là thăng hoa cực hạn
ở một lĩnh vực, đạt tới cảnh giới cao nhất. Không phải học nhiều là tốt mà chỉ
làm phân tán tinh, lực của ngươi, cuối cùng cái gì đều không học đến tận cuối!
Tiêu Diêu Thiên Tôn vừa công kích vừa nói. Ánh
mắt nhìn Diệp Phàm mang theo một tia chế nhạo. Thế gian này chỉ sợ cũng chỉ có
hắn mới dám nói lời bình với Diệp Phàm như là giáo huấn một văn bối như vậy.
- Ngươi cũng nói, mỗi người đạo bất đồng,
ngươi làm sao biết như vậy ta tu không được?
Diệp Phàm không chút động tâm, ánh mắt càng
thêm kiên định.
“Ầm!”
Diệp Phàm đột nhiên triển động dị tượng, quyết
đấu với Tiêu Diêu Thiên Tôn, phải nhét đối phương vào trong thế giới hỗn độn của
bản thân mình, hóa giải thể công tốc độ của đối phương.
Đích xác nổi lên tác dụng, dị tượng mở rộng,
khỏ khăn giam Quân Tuyên đi vào, làm cho hắn lập tức như rơi vào giữa vũng bùn,
tốc độ cực hạn đã bị hạn chế.
- Sát!
Trong mắt Diệp Phàm bùng phát ra thần mang,
Thiên Đế Quyền đánh tới phía trước, hắn không nghi ngờ chiến lực của mình, duy
nhất kiêng kỵ là tốc độ của đối phương, thủy chung không đuổi theo kịp.
Hiện tại cơ hội tới nơi, tự nhiên phải xuất động
với thủ đoạn cực hạn, ra hết toàn lực liều mạng đọ sức!
“Đông!”
Sau đó, truyền đến một tiếng nổ vang đáng sợ,
Quân Tuyên biến mất tại chỗ, vả lại có một tia sáng quỷ dị bay tới, đánh xuống
đầu Diệp Phàm.
Không hề nghi ngờ vẫn là thần tốc cực hạn, hơn
nữa lần này còn khủng bố hơn trước đó. Trước tiên Diệp Phàm hạ thấp cái đỉnh xuống
bao phủ chính mình, sau đó toàn thân phát sáng, bùng nổ khí tức chí cường ngăn
cản.
“Keng!”
Cái đỉnh chấn động mạnh, xuất hiện dầy đặc vết
rạn nứt.
Diệp Phàm tung Thiên Đế Quyền đánh trúng một
lũ hào quang. Tuy rằng đánh tan, nhưng nắm tay lập tức xuất hiện rất nhiều nếp
nhăn, như là bị hóa già đi không ít.
Điều này làm cho hắn hít một hơi khí lạnh, đây
là lực lượng của năm tháng, đối phương đã phát huy bí quyết chữ “Hành” đến cực
hạn, dùng nó công kích hắn, quả nhiên là bước vào lĩnh vực thời gian.
Diệp Phàm cảm giác nhức đầu một trận, ý thức
được đối phương nói không phải không có đạo lý: khi một loại bí thuật đạt tới cực
hạn, đúng thật là vô địch, không cần gì khác.
“Ầm” một tiếng, Tiêu Diêu Thiên Tôn vung tay, như tiên phượng giương
cánh, như thần viên bay nhảy, đánh ra dao động đạo mờ mịt, tất cả đều là lực lượng
của năm tháng.
Đây mới là đòn sát thủ của hắn, Diệp Phàm hiểu
rằng đối phương không muốn chờ đợi, lúc này phát động công kích đáng sợ nhất. Nếu
hắn không ngăn cản được, thật sự có thể phải rơi vào bi kịch xong việc.
Bí quyết chữ “Hành” khủng bố như vậy, không phải
bất cứ người nào cũng có thể đạt tới cực hạn, xưa nay chỉ có Tiêu Diêu Thiên
Tôn chính mình có thể xuất thần nhập hóa, thông tiên mà đi.
“Ầm!”
Diệp Phàm chấn cái đỉnh ra ngoài, vạn linh bay
múa, long, phượng hoàng, côn bằng, bạch hổ... đều cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ
vũ trụ, rất nhiều đại tinh trực tiếp vỡ nát.
Thế nhưng, giờ khắc này liền phát sinh chuyện
kinh khủng: khi vạn linh gặp phải những dao động đạo kia tất cả đều vô thanh vô
tức già cả, cuối cùng máu thịt khô héo, hóa thành xương khô, chết già ở nơi đó.
Trong vũ trụ, các đại cường tộc da đầu đều run
lên. Đây phải là thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào chứ! Thật sự có thể nắm trong tay
thời gian, Tiêu Diêu Thiên Tôn quả nhiên khủng bố, khó trách hắn tự phụ như vậy!
“Đoạn!”
Diệp Phàm hét lớn, hắn cũng không có gián đoạn
vài loại trong Cửu Bí, vẫn như cũ đang thi triển. Đồng thời tay phải đột nhiên
dẫn dắt thi triển ra bí thuật của Vô Thủy, đánh hết thảy đều trở về nguyên điểm,
mạnh mẽ gián đoạn pháp của đối phương.
“Ầm!”
Tiêu Diêu Thiên Tôn, bước chân lảo đảo một
cái, lực lượng của thời gian tuy rằng không có toàn bộ tán đi, nhưng cũng bị kiềm
hãm, gần như bị gián đoạn.
Diệp Phàm rống to, xuất kích lực công kích vô
cùng tuyệt thế, đánh tới phía trước. Vả lại một tay vươn ra, chộp tới vô số
tinh hà, vô số đại tinh như mưa điên cuồng đập xuống.
“Ầm!”
Lực lượng của năm tháng bị phân tán, bay tản
ra khắp nơi, rất nhiều đại tinh nổ tung.
- Ngươi biết bí thuật nhưng thật ra không ít,
nhưng như trước không ngăn cản được bốn Thiên Tôn!
Quân Tuyên quát lạnh, nhưng trong lòng lại
sinh ra báo động: bí thuật của Diệp Phàm không ít, đều phi thường kinh người. Nếu
cứ diễn biến kéo dài thể này khẳng định có thể uy hiếp đến hắn.
Hắn dựng thân trong vĩnh hằng, phát huy bí quyết
chữ “Hành” đến cực hạn, lại đánh ra, lần này lực lượng năm tháng càng bằng bạc.
Hắn muốn sớm một chút giải quyết Diệp Phàm.
Mà Diệp Phàm thi triển bí thuật cũng càng nhiều,
tuy nhiên lần này bí thuật chủ đạo lại thay đổi, bắt chước Vạn Hóa Thần Quyết của
Độc Nhân!
Hóa hết mọi thần kỳ thành mục nát, ngăn chặn hữu
hiệu năm tháng, làm cho lực lượng thời gian của Tiêu Diêu Thiên Tôn lọt vào quấy
nhiễu, không còn thông thuận như trước.
- Ta xem ngươi còn có thể có thủ đoạn gì!?
Quân Tuyên quát.
Hai người chiến đấu kịch liệt, lại giằng co nửa
canh giờ, Diệp Phàm vài lần bị đánh trúng, thân mình nổ tung. Năm tháng tạo
thành thương tổn thật lớn đối với hắn, nếu không có Thánh huyết cái thế, cực
nhanh thanh tẩy loại lực lượng quỷ dị này, hắn có thể đã ngã xuống.
Chinh phạt kịch liệt, tới cuối cùng cả người
Diệp Phàm đều thiêu đốt lên, tất cả bí thuật ra hết, phiến vũ trụ này sôi trào.
Trong cơ thể hắn vang lên tiếng kinh văn không
dứt, các loại áo nghĩa thi triển hết, trở thành hải dương pháp tắc và bí thuật,
ngay cả dị tượng cùng chiếu rọi trên bầu trời.
Tiêu Diêu Thiên Tôn biến sắc, hắn cảm giác được
dị thường. Theo Diệp Phàm liều mạng như vậy, mặc dù thỉnh thoảng máu tươi tưới
tinh không, thậm chí thân thể nổ tung. Thế nhưng đối phương như trước không suy
yếu, mà lại đang phát sinh, lột xác đáng sợ nào đó.
Chung quanh Diệp Phàm pháp tắc đan vào, kinh
văn hóa thành phù văn dầy đặc, cộng thêm dị tượng chống đỡ, hắn như là bị một
cái đỉnh lô bao bọc ở bên trong, giống như một Thần thai đang lột xác.
- Lò dưỡng bách kinh! Ngươi muốn lợi dụng ta để
lột xác, thật can đảm!
Quân Tuyên cả giận quát một tiếng.
Hắn rốt cục biết đạo của đối phương. Địch nhân
trẻ tuổi này lá gan quá lớn, nhiều lần bị đánh nát thân thể, thoát hiếm trong
cái chết, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, không ngờ ở dưới hoàn cảnh này
còn muốn ngộ đạo và đột phá.
Lò dường bách kinh, vạn pháp phát ra, các loại
tiên quang dung hợp, Diệp Phàm nơi đó trở thành một mảng hỗn độn, hắn trở thành
“Nhất” kia, muốn vượt thoát đi ra.
Đây là con đường hắn phải khai sáng, lúc này
có vô tận tiên quang hỗn độn bay múa, bao bọc quanh hắn.
- Diễn biến đến cuối cùng, chẳng lẽ muốn trở
thành là Hỗn Độn thể sao?
Quân Tuyên kinh hãi, gào thét phóng tới phía
trước.