Thần kỵ sĩ bị đánh bại, Long Thương cắm trên mặt
đất, lão ngồi xếp bằng không nhúc nhích trên mặt đất, sinh cơ đang chậm rãi tan
đi.
Các giáo phương Tây không thể chấp nhận, đây
là gánh nặng không thể chịu đựng, Ma đi phương Tây, ai có thể chống lại?
- Vì sao như vậy, hận là kỳ tài đệ nhất của
Tây Thổ ta mấy vạn năm nay, thiên tư trác tuyệt cổ kim hiếm thấy, ngay cả thánh
hiền đã qua đời đều từng khen tặng, vì sao lại bại?
Mọi người không thể chấp nhận, nhất là số ít
người hiểu biết chân tướng lại càng không thể chịu đựng: người thân thể tắm rửa
trong huyết nhục bất hủ của Thần minh, đạt tới đãng phong tạo cực, ngày nay lại
cả người nứt nẻ, tánh mạng sắp đoạn tuyệt.
Diệp Phàm đứng giữa hiện trường, lẳng lặng
không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng dưới cây thập tự giá trên Thánh
sơn, có lẽ đây là một địch thủ cuối cùng của hắn ở Tây Thổ.
Đột nhiên, có thần mã đạp trời cao bay tới, một
đám người trẻ tuổi vây quanh một cô gái tóc vàng toàn thân phát sáng từ trong
núi rừng nguyên thủy lao ra. Mọi người đều cưỡi trên lưng dị thú, chỉ có cô gái
ở giữa cưỡi trên một con Độc Giác Thú phát ra thánh huy, dường như từ dương chi
ngọc chạm khắc mà thành.
Phần đông kỵ sĩ đến từ các gia tộc bất đồng,
là một đám anh kiệt trẻ tuổi đương thời, cùng Thánh nữ của Vatican hợp thành một
chi đội ngũ, đạp chân ở phương vị bất đồng, cùng nhau ngâm xướng chú ngữ cổ
xưa.
Đây là một loại cầu nguyện thần thánh tối cao
của Tây Thổ, những người tuổi trẻ này đều có được tín ngưỡng thành tín nhất,
trên thân mình mỗi người đều đeo một thập tự giá sáng choang, bọn họ đang thi
triển pháp thuật cấm kỵ cổ xưa.
Thánh nữ dáng người thon thon, thân mặc lụa mỏng,
da thịt như mỹ ngọc chăm chút, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập vẻ thần thánh,
tóc dài kim quang óng ánh, cưỡi trên con Độc Giác Thú giống như nữ nhi của Thần
linh.
Đám người bọn họ hợp cùng một chỗ, với lòng
thành tín nhất dẫn động tín ngưỡng lực thần thánh khắp phương Tây, niệm lực cuồn
cuộn mãnh liệt, mênh mông như đại dương “ù ù” vang động trên vòm trời.
Cảnh tượng này khiến cho người ta sợ hãi, thần
thánh bao la, khuynh đảo thiên địa.
Không chỉ đám người Trương Thanh Dương, Hoàng
thiên nữ biến sắc, ngay cả Diệp Phàm cũng lộ thần sắc ngưng trọng, đây là niệm
lực của chúng sinh Tây Thổ, bị bọn họ tác động mà đến, mênh mông vô ngần, chỉ bằng
sức một người căn bản không thể đối kháng!
Vòm trời bị đều ép chìm xuống, đó là một mảnh
hải dương màu bạc thánh khiết như ánh trăng, niệm lực đầy trời từng tia từng đợt
quẩn quanh cùng một chỗ, hóa thành một biển sinh mệnh.
“Ầm!”
Thánh nữ Vatican vung lên bàn tay ngọc nhỏ nhắn,
trên bầu trời lập tức đánh xuống một đạo lôi đình vạn trượng, muốn dùng tín niệm
lực của chúng sinh đánh chết Diệp Phàm.
Không hề nghi ngờ, đây là lực lượng thuần túy
và thánh khiết nhất, đối với người theo tín ngưỡng Vatican mà nói, đắm chìm
trong loại quang huy này có thể diệt hết bách bệnh, vạn ách nạm toàn bộ tiêu
tan.
Nhưng mà, nếu là tử địch không có một chút tín
ngưỡng, thì đây chính là một loại độc dược đáng sợ nhất, một khi chạm vào tất
nhiên sẽ bị quang huy thần thánh hừng hực thiêu đốt hóa thành tro tàn.
Cho dù là hắc ám sinh vật đối kháng cùng Vatican,
cuối cùng sẽ bị thực thi hoả hình, ở trong thánh quang vĩnh hằng sẽ hóa thành bụi
đất. Không có tín ngưỡng, đây sẽ là thương tổn trí mạng.
Diệp Phàm không có khả năng có tín ngưỡng của Vatican,
Giáo Hoàng mệnh lệnh cho Thánh nữ cùng tín đồ thành tín nhất lúc này ra tay,
không thể nghi ngờ là một kích trí mạng vô cùng đáng sợ.
Thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt chiếu xuống,
như là có ngàn vạn vầng trăng thần treo trên đỉnh đầu của hắn. Nơi này trở
thành hải dương của ngân hà tụ thành, hắn hoàn toàn bị bao bọc ở bên trong.
- Thần không phải vạn năng, giáo ta là không
gì làm không được!
Giáo Hoàng đứng trên Thánh sơn, lão như một ngọn
núi đè ép xuống, ở chỗ sâu trong con ngươi là biển sao thành phiến, giống như một
thiên thần đang nhìn xuống chúng sinh.
Rất nhiều giáo đồ cùng xướng thánh ca, giống
như âm thanh của tự nhiên, toàn thân bọn họ tắm rửa trong vầng hào quang tường
hòa, mỗi người đều siêu trần thoát tục như Thần sứ của Thiên giới.
Thánh nữ là linh động nhất, mái tóc màu vàng
như thác nước, trên gương mặt trắng nõn tràn ngập thánh khiết, con ngươi màu
lam như là bảo thạch sáng lấp lánh, miệng tụng chú ngữ, dẫn động niệm lực tinh
thuần như biển muốn luyện hóa Diệp Phàm.
Giờ khắc này, mọi người song phương đều như ngừng
lại hô hấp! Đây là một loại tuyệt sát, có lẽ là biện pháp duy nhất, khởi động Vatican
tích lũy năm tháng dài lâu, với niệm lực như biển luyện hóa Ma của Trung Thổ.
Diệp Phàm đích xác phải chịu đựng một loại
thiên uy, dường như toàn bộ vòm trời mênh mông ép xuống trên người hắn, đều muốn
cắt nát xương cốt cùng huyết nhục của hắn.
Nhân lực luôn có điểm hạn chế cuối cùng, dù
sao hắn cũng chỉ là một thân thể huyết nhục của con người, mà không phải một vị
Tiên chưa từng được chứng thật có tồn tại kia.
Đây là thiên uy!
Lúc này, đám người Thánh nữ dẫn động tới niệm
lực không gì sánh nổi, hắn một người một mình đối kháng với lực căn nguyên của
đạo chính thống ở cùng khắp phương Tây, phải chịu đựng đau khổ mà thường nhân
khó có thể tưởng tượng.
- Sư phụ!
Trương Thanh Dương kêu lên sợ hầi, hắn nghĩ rằng
đã nhìn thấy một góc tương lai, lập giáo bất hủ, không nghĩ tới lại rơi vào
tình cảnh như thế này.
Diệp Phàm cắn răng, lực lượng này không chỉ là
tín ngưỡng, mà còn có thánh quang hủy diệt của Vatican, không ngờ lại có thể khổng
lồ mênh mông như vậy, vượt ra ngoài ý liệu của hắn.
Một người phàm có lẽ sẽ rất yếu ớt, ở trong mắt
tu đạo sĩ chẳng khác nào con kiến, nhưng nếu là ngàn vạn, thậm chí cả trăm vạn,
ngàn vạn... vậy thì rất khủng bố, niệm lực vô tận thêm thân đủ để hủy diệt
Thánh nhân.
Cả người Diệp Phàm máu huyết hoàng kim sôi
trào, cả thân thể nở rộ bảo quang vô lượng, miệng tụng cổ kinh, trong lòng
không minh, hắn cố nén cơn đau tan xương nát thịt, cực lực đối kháng lại thánh
uy thiên đạo này.
Hắn muốn xông ra phía ngoài, lại như rơi xuống
vũng bùn sâu, khó có thể nhích động, Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh, Hằng Vũ Kinh các
kinh toàn bộ nổ vang, trên thân thể hắn các Bí Cảnh phát ra âm thanh hợp đạo.
“Mênh mông như biển sao, nhưng cũng không thể
tập trung vào một điểm, như vậy thì không cách nào đâm thủng và luyện hóa thân
thể ta được!”
Diệp Phàm bình tĩnh lại, bản thân gặp phải đại
kiếp nạn, tuy rằng niệm lực chúng sinh hóa thành thánh quang thực trí mạng,
nhưng kéo dài lâu như vậy vẫn không thể luyện hóa hắn thành bụi bậm.
“Nếu niệm lực mênh mông như vậy tập trung vào
một điềm, hóa thành một thanh thánh kiếm đủ để hủy diệt một vị Đại Thánh, từng
đợt từng đợt như vậy có lẽ cũng có thể hủy diệt ta, nhưng cần phải có đủ lực và
đủ thời gian!”
Diệp Phàm bình tĩnh trở lại rồi, trong lòng
không sợ, coi như một loại lịch lăm, bởi vì hắn nghĩ tới một truyền thuyết, giờ
phút này lại chiếm được thể hiện - Nghiệp Hỏa!
“Ác nghiệp hại người ví như lửa...” Trong nháy
mắt hắn hiểu ra, trong lòng tường hòa, không còn chút gợn sóng nào.
Hắn không có tín ngưỡng của Vatican đối với đạo
chính thống phương Tây mà nói là một kẻ dị đoan, là một tội nhân, tràn ngập
nghiệt lực.
Mà nói ngược lại, Vatican có rất nhiều tín ngưỡng
lực tinh thuần, với hắn mà nói chính là nghiệp hỏa, lúc này hắn đang đau đớn vì
gặp phải Thần thiêu đốt thân mình.
về nghiệp hỏa, ở trong Phật Giáo có truyền
thuyết tường tận và đáng sợ nhất, được xưng khủng bố nhất là chi hỏa diễm vô
thượng.
Nó là hỏa diễm ngưng tụ từ nghiệp lực chúng
sinh, có thể thiêu đốt Bồ Tát cùng chư phật thượng cổ thành tro tàn, hủy diệt hết
thần linh cổ, không gì có thể ngăn cản.
Chư tội thế gian thêm thân, tụ tập cùng một chỗ,
liền trở thành nghiệp hỏa. Diệp Phàm đối lập cùng tín ngưỡng phương Tây, chẳng
khác nào đối kháng với hết thảy chúng sinh bên này, ý chí vô tận thêm thân, cái
này trở thành là nghiệp hỏa của hắn.
Khi Thích Ca Mâu Ni ngộ đạo, có lời đồn đã từng
trải qua nghiệp hỏa thiêu đốt, là thêm vào trên người mình tất cả tội lỗi của
tín đồ phạm phải, dẫn động nghiệp hỏa chúng sinh, cậy vào một gốc cây Bồ Đề chống
đỡ được đủ loại nghiệp lực, lửa tắt mà bất diệt, thành tựu đạo quả.
về phần Lão Tử khi ra cửa tây Hàm Cốc, Duẫn Hỉ
từng nhìn thấy khí tường hòa đến từ phía đông, mênh mông cuồn cuộn ba vạn dặm,
bao phủ bầu trời che lấp mặt đất. Tuy rằng theo truyền thuyết gọi là quý khí tường
hòa, nhưng thật ra rất có thể là dựa vào đạo hỏa của chúng sinh để luyện thân
mình.
Cái gọi là Lão Tử đi về phía tây hóa hồ, có lẽ
còn có một loại giảng giải và cách nói khác.
Diệp Phàm nghĩ tới những điều đó, tự nhiên
bình tĩnh trở lại, hắn xem những đau đớn này trở thành một loại rèn luyện, các
bậc tiền bối khi sắp bước vào cảnh giới Chuẩn đế mới có cơ hội thế này, mới dám
dùng tâm hoả của chúng sinh thiêu đốt bản thân mình.
Mà hắn mới ở cảnh giới này đã có cảnh ngộ như
vậy, nếu có thể vượt qua chẳng khác nào là một loại đạo quả, với một thân đạo hạnh
thần thông đối kháng với tín ngưỡng lực mênh mông nhất của Tây Thổ.
May mà niệm lực tinh thuần như một ngân hà này
không có hóa thành kiếm, không có hóa thành thương, không có tập trung thành một
điểm, nó chỉ là tán rộng ra, không cố định thành hình, tản rải rác ở khắp mọi
ngõ ngách.
Điều này giúp cho Diệp Phàm có khả năng đối
kháng, đến sau lại hắn tế ra Vạn Vật Mau Khí Đỉnh, cùng hắn trải qua nghiệp hỏa
khôn cùng thiêu đốt.
Thời gian kéo dài, mọi người bên ngoài đều sửng
sốt, chi thấy một người một đinh lơ lửng lên xuống ở giữa tín ngưỡng màu bạc
như đại dương mênh mông, mặc dù có thánh quang thiêu đốt, nhưng hắn cũng không
bị hủy hoại, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Năm xưa, mỗi khi Vatican tế ra một đạo thánh
quang, cừu địch Hắc Ám đều phải hóa thành tro tàn, hoàn toàn không ngăn chống
được. Nhưng mà, hiện giờ tất cả lực tín ngưỡng của khắp Tây Thổ đều bị dẫn động,
không ngừng vọt tới, lại không thể hủy diệt Ma đến từ Trung Thổ, điều này quá mức
khủng bố.
Trong lòng Diệp Phàm càng ngày càng không minh
hiểu rõ, mặc dù chịu đựng đau khổ thật lớn, nhưng đây cũng là chuyện hữu ích,
trải qua muôn ngàn thử thách, rèn luyện khí lực cùng thần thức của hắn, thiêu đốt
không chết, sinh mệnh sẽ càng tăng lên.
- Thiêu đốt không phải là thân thể ta, mà các
loại niệm trong lòng ta, chư tội thêm thân, đốt cháy sạch, đạo ta bất tử!
Diệp Phàm tự nói, thân thể đã bị thương tổn,
nhưng không ngừng phục hồi như cũ, ý chí hắn như sắt thép, bất khuất đối kháng.
về phần cái đỉnh, không ngừng tăng cao từng tấc
một, cùng hắn cùng nhau chịu đựng, lấp lóe ở trước mi tâm, như một tấm bia đạo
bất hủ, ghi lại từng tí từng tí một ngộ đạo của hắn.
Đây không phải đang độ kiếp, cũng không phải
đang trảm đạo, nhưng còn hơn thế. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói hắn đã coi như
là trảm đạo, ở trong lửa sống lại, tuy nhiên cũng chưa được thiên địa tán thành
mà thôi.
Bởi vì thực lực hắn sớm đã đạt tới, nhưng điều
cần thiết chính là phải thu được một loại đạo quả, phá bỏ đại đạo thiên địa,
chém ngược ra đạo.
Diệp Phàm cùng đinh chìm nổi, trở thành một vầng
sáng vĩnh hằng, niệm lực khôn cùng như hải dương càng tăng lên biến thành thánh
hỏa hừng hực.
Sau hai canh giờ, hắn lại lấy ra Hắc Tiễn các
thứ, cùng nhau nhận thanh tẩy, lại lấy ra hạt giống của Thánh thụ Bồ Đề kia
ngao luyện lại lần nữa.
Năm đó, khi ở Bắc Đẩu Tinh Vực hắn từng đưa vật
ấy cho Đồng Đồng bọn họ sử dụng, nhưng sau này thu hồi lại sử dụng cầm nó khi
đi vào Hỏa Vực. Trên nó có lạc ấn của Thích Ca Mâu Ni, cuối cùng mượn dùng tiên
hỏa lau đi sạch sẽ, đánh lên lạc ấn của hắn, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng,
vì vậy không để lại cho đệ tử.
Ngày nay ở địa phương này, hắn mượn dùng nghiệp
hỏa khôn cùng bắt đầu thiêu đốt, cuối cùng luyện hóa thông suốt toàn bộ, cảm nhận
được vật ấy tương liên cùng thể xác và tinh thần hắn, đã không còn mảy may lạc ấn
của người khác, hắn hoàn toàn yên tâm.
Rồi sau đó, hắn dùng tâm thần là ấn, tế luyện
vật ấy thành ngàn vạn biến, rốt cục làm cho văn lạc mặt trên hỗn độn như trời
sinh, tắm trong lửa sống lại, thân ảnh hắn sống động ở trên mặt, giống như thần
giống như ma!
“Ầm!”
Diệp Phàm cả người nở rộ tiên quang vô lượng,
cái đỉnh ở mi tâm hợp nhất cùng hắn khó phân biệt, chung quanh còn có Hắc Tiễn,
Bồ Đề Tử, Đạo Kinh, Nguyên Thiên Thư cùng chìm nổi, muôn hình vạn trạng, phát
ra khí tức nuốt thiên nhả địa.
Cuối cùng, hắn bật người đứng lên, tín ngưỡng
lực tinh thuần mênh mông như đại dương kia cũng không thể thiêu cháy hắn, thoát
ra ngoài cả người hắn như tắm trong thánh huy bất hủ.
Ông!
Cái đỉnh ở mi tâm hắn ngân một tiếng, bay về
phía phương xa, bao phủ ở trên đầu Trương Thanh Dương, rồi sau đó Bồ Đề Tử
trong tay hắn cũng bay ra, xuất hiện ở trong tay tiểu Thiên Sư.
- Thời gian trước khi ta đi vào tinh vực, hai
kiện thánh vật này sẽ do ngươi quản lý, là thánh vật thay ta truyền đạo, phát
dương quang đại kế thừa Thiên Đình!
Sau đó, Diệp Phàm lại dùng mật ngữ dặn dò, báo
cho Trương Thanh Dương biết, đạo của hắn khắc trong đỉnh là thánh vật đệ nhất,
mà Bồ Đề Tử chỉ là biểu tượng, không được lẫn lộn.