Ngày xưa Hắc Hoàng tửng nhìn thấy cái rương đá
này!
Truyền đến thanh âm của Vô Thủy Đại đế, làm
cho nó kinh sợ toàn thân lông đen dựng đứng, nhảy lên rất cao, kêu to vang động
không thôi.
Thanh âm của nam nhân có một loại mị lực kỳ dị,
khiến lòng người sinh kính ngưỡng, không kiềm nổi muốn dùng cả tâm hồn để nghe,
muốn thăm dò hết thảy về hắn.
- Cũng đã tìm được tới đây, tất là một hồi đại
kiếp nạn...
Hiển nhiên, con đường thành tiên là một điếm tạm
dừng, phi thường đặc biệt, thời không hỗn loạn, ngăn cách hết thảy, ngay cả Vô
Thủy Đại đế cũng không thể nhìn xuyên qua muôn đời, tất cả những điều này đều
là suy đoán.
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dường như hắn
đang tan biến trong dòng thời gian, dần dần biến mất.
“Bất lực quản nó!”
Đây là bốn chữ thực rõ ràng, vật gì đó của Vô
Thủy Đại đế lưu lại cũng không khẳng định có thể xoay chuyển càn khôn, trong lời
nói như gió thoảng kia, làm cho Diệp Phàm cảm nhận được thân thể mình hơi giá lạnh.
- Tại sao có thể như vậy?
Hắc Hoàng tử kích động đến cô đơn, rồi đến trầm
mặc.
Đại đế chân chính đã chết rồi... cũng không phải
đây là lần đầu Hắc Hoàng nói ra. Từ thời cổ đại đã có người đề cập tới, ngày
nay xem ra không phải không có đạo lý!
Người chết sao lại tranh với chí tôn còn sống
sót?
Kiếp này, con đường thành tiên cũng không phải
là tình thế hỗn loạn lớn nhất muôn đời, mà biến cố lớn nhất là hắc ám náo động
với quy mô to lớn, thảm thiết đẫm máu khủng bố, vượt qua tất cả trên lịch sử,
nhiễu loạn nhân gian, nhiễm đỏ vũ trụ.
- Trước hãy rời nơi này đi!
Diệp Phàm lưng đeo Thánh thể đại thành, xách
theo rương đá, cất bước đi trước.
về phần Tây Hoàng, tuy rằng là một cỗ thi thể
Đế, nhưng căn bản không thể sử dụng. Diệp Phàm có thể nhập chủ Thánh thể đại
thành không sứt mẻ này, cũng chính vì có được loại huyết mạch đó, vả lại trước
đó đã dung hợp một thân thể Thánh thể có thương tích, mới có thể chống lại được
uy áp này.
Vô Thủy Đại đế năm xưa phân thân không tỉ vết,
không có lưu lại lực lượng dư thừa để trấn áp kiếp này, vật gì đó trong rương
đá cũng không nhất định có thể dùng được.
Hơn phân nửa chỉ là một sự thực tàn khốc!
Diệp Phàm bọn họ đi lên trên mặt đất, rời khỏi
chốn Dao Trì cũ. Hắn yên lặng dung hợp thân thể phụ thân của Vô Thủy Đại đế.
Tuy có bất kính, nhưng ngày nay thật sự không quản được nhiều như vậy, hắn cần
có một trận chiến này.
- Đại đế cũng không hề nói ra hết, khẳng định
vẫn là có thần uy cái thế!
Hắc Hoàng nói, trên mặt đầy vẻ ảm đạm.
“Ầm!”
Đúng lúc này, Diệp Phàm dung hợp xong, bộc
phát ra ức vạn tiên hà, kinh động khắp vũ trụ tối đen, làm cho tinh vực này vốn
đã sớm cô quạnh bùng phát lên hào quang sáng lạn.
Hắn hoàn toàn dung nhập vào Thánh thể đại
thành không sứt mẻ! Ngày nay ba vị dung hợp làm một thể, hắn cảm giác có được một
lực lượng có thể quét ngang muôn đời không đối thủ, thật sự quá cường đại.
Không thể không nói, Thánh thể đại thành cường
hãn tới cực hạn. Đây mới là không sứt mẻ, so với thể xác tinh huyết chảy mất đi
rất nhiều trên Thánh Nhai kia, càng có thể thể hiện thần uy cái thế khi còn sống.
Mà hết thảy ít nhiều cũng nhờ có cây Thanh
Liên trong cơ thể Diệp Phàm, tới hiện tại hắn thực nghi hoặc, trong Luân Hải
các Thánh thể khác dường như cũng không có cây Thanh Liên hỗn độn này.
Hắn thấy tận mắt mấy cỗ Thánh thể, vẫn chưa từng
phát hiện trong Khổ Hải của họ có thứ này. Cho dù là không trọn vẹn, héo rũ
cũng không hề nhìn thấy, chỉ có sinh ra trong cơ thể hắn.
Cây Hỗn Độn Thanh Liên này thực thần bí, mới vừa
cắm rễ xuống liền trực tiếp làm cho Luân Hải khô cạn của hai cỗ Thánh thể đại
thành kia sống lại, hiện ra uy lực cuồn cuộn mãnh liệt chấn động muôn đời, khiến
Diệp Phàm chính mình đều hết hồn.
Có lẽ trước kia hắn đã từng có một ít suy đoán,
nhưng cảm thấy thực vớ vẩn. Ngày nay dung nhập rồi không cần suy nghĩ nhiều, phải
đi vào vũ trụ tiến hành một hồi huyết chiến!
“Rắc” Đại hắc cẩu sờ soạng trên rương đá,
không lâu sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, bị nó mở ra.
Chỉ trong nháy mắt này, tâm tỉnh của nó đang u
sầu lập tức phấn khởi lên, cố nén kích động lui lại mấy bước, rồi sau đó ngửa mặt
lên trời gào một tiếng:
- Ngao...
Bộ dạng nó đâu còn giống con chó, mà rõ ràng
như là một con sói với cái đuôi to lớn, nặng nề rít gào kinh động rung chuyển
vòm trời, núi lớn bốn phía cũng ù ù lay động, sắp sụp xuống.
Trong rương dá có một bảo bình trong suốt, bên
trong tràn ngập ánh sáng đỏ tươi rực rỡ loá mắt, chiếu xạ hào quang rung động
thiên địa, làm cho đại đạo lại gào thét, không ngừng dao động.
Đây là một lọ máu có được ma lực kỳ dị, còn
chưa ra ngoài đã trực tiếp áp chế đại đạo, vô cùng khủng bố!
- Ô ô...
Trong thiên địa, tiếng Thần Ma kêu khóc, tiếng
gió lốc thổi quét, hiện ra các loại dị tượng thiên địa, tinh tú trong vũ trụ đều
rung chuyển dữ dội, như là sắp nổ tung.
Đây là tinh huyết của Vô Thủy Đại đế, được
chính Vô Thủy tinh luyện ra, niêm phong cất giữ lưu lại cho đời sau. Có thể nói
là bảo huyết vô thượng, ẩn chứa mảnh nhỏ đại đạo của Vô Thủy Đại đế, quả thực
kinh người nói không ra lời.
- Đại đế ôi! Lúc ấy ngài đã tuổi già sức yếu,
không đủ sức quản hết thảy mà còn rèn luyện ra nhiều tinh huyết như vậy...
Hắc Hoàng run rẩy kêu rên.
Ngoài ra, còn có một số chữ viết, đây dĩ nhiên
là viết dành riêng cho Hắc Hoàng.
- Đại đế ngài biết ta sẽ đến đây! Thì ra năm
đó không phải ngài tùy tiện nói, mà rõ ràng là bảo ta nhớ kỹ...
Nước mắt trong mắt Hắc Hoàng tuôn rơi “lộp độp”.
Lời nói không nhiều lắm, nói nếu như tìm được
một người Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, cho dùng mấy thứ này có thể một thời
gian ngắn tái hiện Vô Thủy Đại đế ở nhân gian!
Đáng tiếc, đương kim kiếp này còn chưa có loại
thể chất đó xuất hiện.
- Quả là mối hận lớn cả đời mà! Tiểu tử ngươi
thấy năm đó bổn hoàng có nên bức ép ngươi hay không? Không ngờ lại thật sự cần
tới Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai a...
Hắc Hoàng gào to một tiếng xé nát tim gan, thiếu
chút nữa phóng lại đây.
Có lẽ, đó là cơ hội cuối cùng hắn cùng với Vô
Thủy Đại đế có thể thấy được.
Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai không có khả
năng tìm được cấp thời, Thánh thể nhưng thật ra có một. Dựa theo phỏng đoán,
không thể làm tái hiện Vô Thủy Đại đế, nhưng hẳn là có thể sử dụng mấy thứ này.
Hắc Hoàng ngày xưa gần như cố chấp, gần như
điên cuồng, tiến hành bức ép Diệp Phàm muốn cho Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xuất
thế, ngay cả chính nó cũng không biết kết quả lại có công dụng lớn như vậy.
- Quả nhiên a... trong lời nói của Vô Thủy Đại
đế năm đó thuận miệng nói đều có chỗ dụng ý khác, đáng tiếc ta không có lưu tâm
suy nghĩ!
Hắc Hoàng hối hận không thôi.
Hiện tại không có gì thời gian để trì hoãn, Diệp
Phàm cầm bảo bình ở trong tay. Khi rương đá mở ra, phong ấn trên nắp bình liền
tự động tan rã, chỉ cần mở ra là được.
Máu trong bình ẩn chứa pháp tắc đạo Đế, là thứ
ngày nay Diệp Phàm cần thiết nhất!
Nhưng dù vậy, thứ này cũng không thấm vào đâu,
bởi vì những thứ này đều cần thời gian tìm hiểu. Thế nhưng hắn tin tưởng bình
máu này tất nhiên có thể đánh bị thương nặng một vị chí tôn.
- Còn chưa hết, nơi này còn có một tòa pháp trận,
dường như có thể triệu hoán cái gì đấy!
Hắc Hoàng nói.
Đó là một tòa pháp trận rất nhỏ, thật sự rất
nhỏ, chỉ có thể đứng lên được một người, nhưng lại rất phức tạp huyền ảo, dường
như là do áp súc khắp vũ trụ mà thành, điếm điếm tinh tú lạc ấn ở trên nó, hoàn
toàn không thể nhìn thấu.
Hắc Hoàng nhức đầu một trận, nó cũng nhìn
không ra được gì, phá giải không được. Tuy nhiên cuối cùng nhờ trình độ cao
thâm, từ trong trận văn nó đọc ra một hàng chữ, dường như là để triệu hoán một
thứ gì đó.
- Đây là... để triệu hoán cái gì?
Đại hắc cẩu không nghĩ ra, quá mức thần bí.
Pháp trận này nó chưa từng nghe nói qua, ngày xưa Vô Thủy Đại đế cũng chưa từng
lộ ra.
- Hẳn là một loại lực lượng cường đại, hơn
phân nửa có thể đánh bị thương nặng chí tôn!
Đây là quan điếm nhất trí của Diệp Phàm với Hắc
Hoàng, hơn nữa cảm thấy được vì để ổn thỏa, tốt nhất tới chiến trường rồi mới sử
dụng.
Diệp Phàm bay lên trời, ngày nay hắn thân thể
cường đại xưng được với cái thế, nhẹ nhàng chấn một cái là có thể dập nát tinh
vực.
Hắn không có lập tức tiến vào vũ trụ, mà đi tới
phía Hỏa Vực trong trí nhớ. Toàn bộ tinh tú đều vỡ nát tan tành, rất nhiều núi
sông đều không còn tồn tại, không biết còn có thể tìm được chỗ đó hay không.
Khi tới nơi này, thân thể hắn chấn động, bởi
vì có một bóng người sớm đã tới trước, đứng trong tầng thứ mười Hỏa Vực, đang kết
nối với Tiên hỏa chung cực kia.
- Có người cùng một mục đích với chúng ta sao?
Diệp Phàm tới nơi này định thử một phen! Hắn rất
muốn mang đi đoàn tiên hỏa kia. Ngay cả Hoang Tháp đều dựa vào nó rèn luyện, có
thể nghĩ mà biết. Có thể sát thương chí tôn hay không, mặc dù hy vọng xa vời,
nhưng không thử một lần thật sự không cam lòng.
- Là Cái Cửu U tiền bối!
Trong nháy mắt, Diệp Phàm liền hiểu rõ đó là
ai, lão nhân này từng kinh diễm nhân gian, vì có đại đạo của Thanh Đế áp chế
nên không thể thành đạo cái thế. Ngày nay càng thêm già cả.
Cái Cửu U đang thổi Độ Kiếp Tiên Khúc, một đạo
hỏa diễm từ Tiên phù tạo thành, nhảy múa ở trước người lão nhân, không ngừng di
chuyển, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
- Các ngươi đi đi! Ta cũng đến góp chút tàn lực,
tiên hỏa sẽ do ta dẫn tới!
Cái Cửu U dùng thần niệm truyền đến.
Diệp Phàm trong lòng run lên, Cái Cửu U thật sự
càng thêm già nua, sinh mệnh không còn nhiều. Năm đó nếu không có Thanh Đế, lão
nhân ắt đã thành đạo, bởi vì ở dưới loại áp bách đó, lão nhân gần như không thể
bước ra một bước kia!
Từng là một nhân kiệt cái thế, ngày nay lại là
hình dáng vô cùng già nua như vậy, thật khiến lòng người chua xót. Lúc này dường
như lão nhân định dẫn tiên hỏa nhập thể, để đi vào vũ trụ tiến hành chiến một
trận!
- Tiền bối... Bảo trọng!
Diệp Phàm cũng chỉ có thể nói như vậy, ý muốn
ngăn cản nhưng rồi dừng lại! Đó có thể là một trận chiến tỏa sáng cuối cùng của
lão nhân Cái Cửu U.
Hắn mang theo cô bé cùng vói Hắc Hoàng, trực
tiếp hóa thành một luồng hào quang dập nát chân không, sau đó đi tới cấm địa
Thái cổ, hắn chưa từ bỏ ý định với Hoang chủ kia, muốn mời nàng đi ra chiến một
trận!
Địa phương này đương nhiên cũng được giữ lại,
không có khả năng hủy diệt. Mới vừa tới gần, bọn họ liền nhìn thấy một thân ảnh
cao lớn đang ở dưới vực sâu vỡ nát kia.
Không ngờ là Lão Phong Tử, đã cách nhiều năm
không thấy, huyết khí của lão vẫn tràn đầy như cũ, mà còn cường đại hơn.
- Các ngươi đi trước đi! Nơi này do ta đến!
Lão Phong Tử nói.
Ngày nay, Hoang chủ đang ngủ say, địa phương
này mất đi lực lượng cướp đoạt năm tháng. Tuy nhiên lão Phong Tử vẫn phải cố hết
sức, bởi vì lão đang nhổ lên hai khối cổ Bi, dường như định vận dụng lực lượng
cấm kỵ nào đó ẩn chứa trong chúng!
Một khối là Thành Tiên Bia, một khối là Lục Đạo
Luân Hồi Bia!
- Được rồi! Ta phải đi chiến một trận, Hắc
Hoàng ngươi chiếu cố tốt cho cô bé...
Diệp Phàm nói.
Hắn biết cô bé rất thần bí, hơn nữa tiềm năng
thật lớn, nhưng đối mặt với chí tôn cổ đại chân chính, cô bé hoàn toàn không có
một chút ý thức chiến đấu, khẳng định là vô dụng.
Cô bé lập tức ôm lấy chân hắn, nước mắt tuôn
rơi thành chuỗi, nói cái gì cũng không chịu buông ra, muốn cùng đi với hắn cùng
nhau chiến đấu.
- Ta không muốn đại ca ca đi chịu chết... Bé rất
lợi hại, phải cùng đi với đại ca ca!
Cô bé nghẹn ngào khóc lớn, bởi vì bé biết rằng
lần này Diệp Phàm ra đi sẽ không còn trở về.
- Bé ngoan nghe lời! Đại ca ca không chết được
đâu, còn phải... nhìn bé lớn lên nữa chứ!
Diệp Phàm nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng liếc mắt
nhìn lại bọn họ một cái, rồi sau đó thân thể phát ra một đạo thần quang, rút ra
khỏi tay nhỏ bé, dứt khoát mà kiên quyết nhằm ra phía Vực ngoại.
- Không! Ta không muốn đại ca ca đi chịu chết!
Cô bé khóc lớn, cố gắng vói theo bàn tay nhỏ
bé về hướng tinh không, như muốn chụp bắt lại cái gì.
Hắc Hoàng thở dài, đứng ở ngoài vùng cấm hoang
cổ, nhìn lên tinh không lạnh như băng, dùng sức vung vẫy móng vuốt lớn, nói:
- Máu là không thể để hao phí! Đời sau nhất định
sẽ có người đi tiêu diệt đám chí tôn kia! Chỉ đáng tiếc là kiếp này đã có biết
bao nhiêu anh kiệt vùi xương nơi đất khách quê người, táng thân nhiều lắm!