Đây là
một viên thần thạch trong suốt, lớn chừng bằng nắm tay, toàn thân đỏ tươi, trên
đó có một lỗ thủng như để hô hấp, như có sinh mệnh.
Ánh đỏ
thông thiên nhuốm đỏ cả viên tiểu hành tinh này, vô cùng tinh khí, giống như
Huyết Kim Cương, toàn thân đỏ tươi ướt Tử Sơn, bất cứ ai vừa nhìn thấy đều biết
đây là thần vật.
Hỏa thần
thạch!
Đây là
chí bảo của gia tộc Hỏa Thần Hầu, là một khoáng thạch thần tính, cực kỳ hiếm có
trong vũ trụ cô quanh, từ xưa tới nay cũng không có được bao nhiêu.
Sáu tên
tù binh nhìn thấy khối thần thạch này rơi xuống, tất cả đều hô hấp dồn dập, ánh
mắt đỏ rực. Đây chính là phúc lợi tương lai của bộ tộc họ, chỉ cần một khối thần
thạch nho nhỏ này cũng đủ khiến cho họ lên như diều gặp gió, Vương hầu khắp nơi
đều muốn mời chào.
-
Các ngươi đừng có đỏ mắt, đây là của các ngươi
sao?! Nó vốn thuộc về bộ tộc Hỏa Thần Hầu, cũng chính là chủng tộc thấp kém
trong miệng các ngươi ấy! Chính các ngươi đã cướp đoạt của bọn họ!
Nhưng điều bất ngờ chính là nó không quá nóng rực, rất ấm áp,
một mảnh sương mù màu đỏ thẫm nhiễu ngoài thân khiến hắn như được ngâm vào
trong nước nóng, toàn thân vô cùng thoải mái.
-
Quả nhiên là bảo bối, dù không chế thuốc, hàng
năm để trên người cũng rất tốt cho việc tu luyện.
Diệp Phàm hài lòng gật đầu rồi thu đi.
Sau tên tù binh đều hô hấp dồn dập, vô cùng buồn bực. Chúng hận
không thể lập tức lao lên nhưng lại biết không có thực lực đó, đành phải tuyệt
vọng.
Người cầm đầu lau sạch vết máu trên miệng nói:
-
Ngươi là tu sĩ khổ tu, khám phá tiềm năng thân
thể, thứ này không có tác dụng nhiều với ngươi, không bằng cùng chúng ta đi tới
quốc gia Vĩnh Hằng, hiến nó cho Vương hầu một phương, không chừng có thể được
ban cho tiến hóa dịch mạnh nhất! Đối với ngươi mà nói thì đó mới là thần vật.
-
Ngươi rất hiểu biết về dịch mạnh nhất sao?!
Diệp Phàm không đổi sắc nói.
-
Chưa nói gì nhiều nhưng ta khẳng định với ngươi
nó sẽ rất có diệu dụng. Bởi vì nó đã sinh ra một ít thể chất mạnh nhất, trên đời
hiếm có.
Tên đầu lĩnh này nói.
Diệp Phàm từ nhữ nhân nhìn mắt tím kia đã biết được ở nơi họ
quả thực từng xuất hiện vài loại huyết mạch mạnh nhất, lúc này cũng không khỏi
cẩn thận truy vấn.
-
Nghe nói có Nguyên Thủy Ma Thể, Phạm Thiên Chiến
Thể, Thái Thượng Tiên Thể, vân vân… Cái sau lại khủng bố hơn cái trước, đều từng
xuất hiện trong lịch sử, vô cùng kinh người.
Diệp Phàm kinh ngạc, cẩn thận lắng nghe.
Những kẻ này giảng giải rằng phiến tinh vực của chúng chú trọng
sự cảm ngộ và lý giải đối với đạo, lại gần như không luyện thể, đều mượn ngoại
lực đột phám tiến hóa dịch là một thứ trọng yếu!
Cũng vì như vậy, bọn họ cày nát viên cổ tinh này đến viên cổ
tinh khác, tìm kiếm khoáng vật thần tính, luyện hóa thành bảo dịch khiến người
ta lột xác.
Hơn nữa, cũng có một nhóm người đi ra vực ngoại, bắt giữ những
sinh mệnh thể cường đại, thu lấy máu huyết, nhờ đó trợ giúp họ tiến hóa.
Nhiều năm tích lũy, thực sự bọn họ cũng tạo ra được một ít
thân thể mạnh nhất, hiểu được đại đạo vô cùng sâu sắc, thân thể đạt tới cảnh giới
hoàn mỹ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
-
Một mảnh tinh vực thật có ý tứ, quả đáng giá ta
tới làm một chuyến!
Hai mắt Diệp Phàm như kim đăng,
phát ra quang huy sáng lạn.
Sáu người này cực lực du thuyết,
khuyên hắn cùng chúng tiến vào quốc gia Vĩnh Hằng, đến lúc đó bọn chúng phụ
trách dẫn tiến, với thể chất của hắn nhất định sẽ rất được thưởng thức, trở
thành khác quý trong phủ các đại Vương hầu.
-
Lá Gan của các ngươi cũng thật không nhỏ! Muốn sống
cũng không sai, còn muốn bán ta nữa sao?!
Diệp Phàm cười lạnh.
Những người này đơn giản là nghĩ để
hắn lưu tình, dẫn bọn họ đi cùng, kết quả càng nói càng nảy sinh tâm tư, mưu đồ.
-
Hiểu lầm, chúng ta không có ác ý!
Kẻ cầm đầu liền biến sắc, vội vàng
ngụy biện.
Diệp Phàm điểm tay ra, xương trán
sáu người lập tức trở nên trong suốt, Tiên Thai co rút lại, thức hải trong suốt
gần như bị tướt đoạt đi ra, chớp động giữa không trung.
-
Ahhhh, ngươi muốn làm gì?!
Sáu người kinh hoảng la lớn. Thần hồn
ly thể, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị tiêu diệt, ai cũng vô cùng sợ hãi.
Diệp Phàm chỉ hơi điều tra đã biết
được sáu gã tù binh này quả nhiên lòng dạ bất lương, trở lại quốc gia Vĩnh Hằng
không chỉ muốn tước đoạt lại Hỏa thần thạch mà còn muốn bán máu huyết của hắn để
thu lãi kếch sù.
-
Một đám tù nhân mà thôi, còn không thoát vây mà
trong lòng đã có âm mưu ám toán ta, còn định bán ta nữa, các ngươi thật là giỏi…
Khóe miệng Diệp Phàm hiện ra nụ cười
tàn khốc.
-
Chúng ta sai rồi, xin tha mạng!
Giờ khắc này, bọn họ đã thực sự sợ
hãi. Đó chỉ là ý niệm nho nhỏ trong đầu nhưng không ngời lại trắng trợn bị lôi
ra, căn bản không thể giấu được.
Thức hải của nhân thể là phức tạp
nhất, dưới tình huống bình thường, dù cường
giả cũng không thể đọc được trí nhớ của người khác, bởi vì thức hải vô cùng phức
tạp, khi tiến vào sẽ như trải qua một kiếp đời người khác vậy.
Rất nhiều tu sĩ xuất thế chính là
vì hy vọng có thể thoát trần, tâm cảnh tường hòa, bớt đi tạp niệm, gần hơn với
đại đạo.
Mà cũng vì những ý nghĩ tạp nham
quá nhiều, nguyên thần dịch hủ, một ít tu sĩ về già còn chém điệu “Trần Tâm”,
chỉ mong tâm sáng như gương, tương hợp với đại đạo.
Diệp Phàm không hề lo lắng nhiều
nhưng cũng không muốn quấy phá trí nhớ
người khác. Giờ thì hắn vì muốn tiến vào quốc gia Vĩnh Hằng cho nên mới bất đắc
dĩ phải thi triển thủ đoạn này.
Nhân sinh bề bộn, quốc gia kỳ diệu,
kinh lịch nhưng điều thật khác thường… không ngừng lóe lên.
Cuối cùng, Diệp Phàm chỉ lựa chọn đọc
những phần mấu chốt nhất và những gì
liên qua đến ngộ đạo. Những loại tạp ức khác đều bị hắn lao đi sạch sẽ.
Sáu dóa nguyên thần chi hỏa nở rộ rồi
vụt tắt, Diệp Phàm hủy diệt đi một chiếc phi thuyền, chôn cùng mấy thi thể này
rồi tự mình chữa trị tinh môn.
Một đạo thần hoàn lóe ra, giống như
từ kim loại luyện thành, lóe ra ánh sáng mãnh liệt, bên trong là một mảnh hư ảo.
Diệp Phàm lái một chiếc phi thuyền
còn lại, hóa thành một đạo ánh sáng chìm sâu vào tinh môn kia. Hết thấy điều là
do hắn đã nắm giữ được từ thức hải đối phương.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn
hoàn thành cú nhảy không gian này, lao ra khỏi một tinh môn cổ xưa, tiến vào một
mảnh tinh không sáng lạn.
-
Là nơi này, ta cảm nhận được khí tức Sinh Mệnh Cổ
Tinh!
Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, phía
trước tuyệt đối thích hợp cho sinh mệnh tồn tại, dù cách xa nhưng vẫn có thể cảm
nhận được loại dao động kỳ dị này.
Hắn tự mình lái phi thuyền tiến vào
mảnh tinh vực có sinh mệnh này, dù chưa tới gần tâm thần đã đại chấn. Phía trước
có một viên đại tinh, không hề thua kém Bắc Đẩu, cũng không thua kém Tử Vi, khí
thế vô cùng lớn.
Khí tức Đại Đế Cổ.
-
Sao lại như vậy?!
Trong lòng Diệp Phàm rung động. Nơi
này như có một vị Đại đế cổ đang ngủ, tựa như khi hắn đối mặt bóng dáng Vô Thủy
Đại Đế trên đạo thai ở Tử Sơn. Cũng như áp lực kinh khủng hắn cảm nhận được khi
xâm nhập vào cấm khu thái sơ.
-
Nơi này từng xuất hiện Đại đế sao?!
Trong lòng Diệp Phàm dâng lên kinh
đào hải lãng, khó có thể bình tĩnh được, không dám lập tức tới gần. Hắn nhận ra
phiến tinh vực này có mấy viên tiểu tinh có sinh mệnh khác.
-
Đại tinh là quốc gia Vĩnh Hằng, mấy tiểu tinh
kia là quốc gia phụ thuộc! Thật không ngờ phiến tin vực này lại có mấy viên tiểu
tinh khác nhau.
Không hề nghi ngờ, đây là văn minh
cùng loại, chính là nơi đóng quân của các thế lực khác nhau. Đây đúng là một
nơi như trong mộng!
Diệp Phàm không tới gần. Hắn không
muốn tùy tiện xông vào, muốn tìm một phương thức dung nhập thật ổn thỏa. Dù sao
đây cũng là một tinh vực cường đại, chỉ hơi vô ý cũng đủ khiến hắn lâm vào cảnh
vạn kiếp bất phục. Tộc đàn này đều coi các chủng tộc khác là loại thấp, chắc chắn
sẽ có chỗ hơn người.
Hắn khống chế phi thuyền bay sâu
vào trong trời sao, tạm thời rời xa mấy viên Sinh Mệnh Cổ Tinh. Hắn cần hiểu biết
tỉ mỉ về tinh vực này, thậm chí bày ra một tòa trận thai, tương lai vạn nhất có
biến cũng có thể rời đi.
Đột nhiên, phía trước truyền tới một
trận dao động kịch liệt. Một mảnh ánh sáng chói mắt ập tới, chiếu rọi bốn phương
tám hướng. Diệp Phàm kinh hãi, có một hạm đội khổng lồ đang chiến đấu!
Loại uy lực này thật lớn, đủ phá
nát một ít tiểu tinh, chùm sáng đánh lên chiến hạm, tự nhiên không lưu lại chút
gì, tất cả đều hóa thành tro tàn.
Nơi đó có một viên thái dương nổ
tung, quang hoa chói mắt bao phủ vũ trụ khiến tinh vực này sáng như ban ngày,
vô cùng rực rỡ.
Diệp phàm rung động. Qua màn hình
trong phi thuyền, hắn có thể quan khán được trận chiến đó.
Chiến hạm của song phương không ít
nhưng một phương rõ ràng đã không địch lại được, một đường thất bại, từng con
thuyền bị nổ tung, hóa thành quang vũ, nở rộ như pháo hoa.
Kỳ cảnh bực này trong vũ trụ có thể
nói vô cùng huyến lệ, tàn khốc, xinh đẹp. Mỗi một phi thuyền nổ tung cũng khiến
cho không biết bao nhiêu người phải thiệt mạng, thiết hạm thành tro, thi thể
thành khói, xương máu khô héo.
Khi Diệp Phàm che dấu thật tốt, cuộc
chiến đã gần tới giai đoạn chót, trận chiến cuối cùng của hai chiến thuyền cấp
Thánh, phân ra thắng bại mà hạ màn cuộc đại chiến này.
Một chiến hạm màu bạc tổn hại không
ra hình dáng gì, một con thuyền khác lóe ra tử quang, toàn thân trong suốt,
hoàn hảo không tổn hao, bắt được chủ hạm của địch thủ, bắt đầu tiến hành cướp
bóc.
Đại diệt vong!
Phe thất bại chỉ còn có mười mấy
chiến thuyền, lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng khó có thể trốn thoát được.
Ầm!
Một con thuyền màu bạc dài hơn ba
trăm trượng hóa thành ánh lửa, ánh sáng thổi quét một phương.
Xích xích…
Một đạo lại một đạo chùm sáng bắn
ra, như một mảnh mưa sao bay tới, quét về phía những phi thuyền bỏ chạy phía
trước. Liên tiếp có bảy tám chiến thuyền nổ tung, hóa thành quang đoàn đáng sợ,
lan tới rất xa.
-
Ha ha ha… Gia tộc Tiên Vũ bút tích thật lớn! Lần
này đi xa không ngờ tìm được một chủ tài liệu luyện chế bảo dịch mạnh nhất,
đúng là Thiên Mệnh Nham Thạch! Dù người ta tìm kiếm mấy đời cũng không nhất định
có thể tìm được.
Đám người thắng cuộc cười lớn, đổ bộ
xuống con thuyền màu bạc đã hư hỏng, lấy ra một khối đá màu xám lớn, chuyển lên
thành khí màu tím của họ.
Ánh mắt Diệp Phàm dại ra, nhìn rõ hết
thẩy. Đây chính là khoáng vật thạch nham thần tính hắn thấy ở Bắc Đẩu, được xây
thành ao. Khi ngâm người vào đó, hắn thu được kêt quả vô cùng tốt.
-
Thật không ngờ tới, ngay cả viên tiên châu rực rỡ
nhất Tề Manh Công chúa của Tiên Vũ gia tộc cũng ở đây! Mỹ nữ nổi danh nhất
trong các quốc gia phụ thuộc Vĩnh Hằng cũng muốn tới Thiên Đường của chúng ta
làm khách đây!
Thiên Đường là danh hiệu của một đám hải tặc, cũng là một trong ba đội
ngũ cướp bóc lớn nhất của phiến tinh vực này. Bọn chúng dám xuống tay với một
thế lực lớn không chỉ vì có phi thuyền Thánh khí mà bọn họ còn có một vị đạt tới
Cổ Thánh tọa trấn.
Nhóm người này rời khỏi phi thuyền,
vẫn có thể hành tẩu giữa tinh không chúng tỏ đều là những tu sĩ cường đại. Bọn
chúng vơ vét hết những thứ quý hiếm nhất trong Thánh thuyền màu bạc kia.
Một nữ nhân từ trong Thánh thuyền
kia đi ra, vẻ đẹp gần như hư ảo khiến cả đám đạo tặc này cũng ngây ra như hóa
đá.
Diệp Phàm cách đó không quá xa, hắn
láy phi thuyền ẩn phục trong một mảnh phiến thạch, không thấy rõ nữ nhân nhưng
biết rằng nhất định là vô cùng xinh đẹp mới khiến đám người kia ngẩn ra như vậy.
-
Ồ! Ta nghe nói mấy vạn năm trước Tiên Vũ gia tộc
từng xuất hiện một Thái Thượng Tiên Thể, danh chấn muôn đời, từng thống nhất cả
quốc gia Vĩnh Hằng. Ta thấy trong cơ thể Tề Manh khẳng định còn có chút Thần
minh huyết. Ta sẽ nhờ tổ gia Phạm Vân Cổ Thánh để người thành toàn cho hai ta,
kết quan hệ thông gia với Tiên Vũ gia tộc. Hiện tại, Thần liệu hình thành thể
chất tiến hóa thần dịch cũng sắp tụ tập đủ, hậu nhân của chúng ta sau khi được
thanh tẩy nhất định có thể tái hiện Thái Thượng Tiên thể, sẽ là đệ nhất thế
gian.
Một nam nhân tóc đỏ tuy rất ngạo mạn
nhưng không thể không nói có chút anh tuấn, lúc này lộ ra hàm răng trắng như
tuyết, khí chất có chút yêu tà lên tiếng.