Mọi người sinh ra một loại cảm giác bất lực, bất
kể cùng lên đối chọi lại đều không thấy được một tia hy vọng, cổ Vương quá nhiều
khiến lòng người tuyệt vọng.
Hơn nữa, đây là còn không tính tới bảy vị Tổ
Vương đã đến ngày hôm qua, mặc dù bảy người có một chút kính ý với Thần Vương,
lúc này ngồi xếp bằng ở bên kia, nhưng vẫn như cũ làm cho người ta sợ hãi.
Đây là một cục diện khiến lòng người lạnh giá,
không một ai lên tiếng, thậm chí ngay cả thở dài đều không phát ra, ngay cả đầu
đều không đủ sức ngẩng lên.
- Thật là có chút thất vọng! Nhân tộc còn
không bằng niên đại thái cổ sao, ta nhớ rõ khi đó còn có mấy vị Thánh nhân,
ngày nay trên đời chỉ có một người này sao?
Ngay lúc này một giọng nói lạnh lùng từ trên bầu
trời vang xuống.
Một Cổ Vương từ trên trời giáng xuống kéo theo
ma khí ngập trời, một đôi cánh dơi tối đen như mực giống như một Tà Thần phá
tan nhà giam Âm phủ hiện ra.
- Thái Minh Tổ Vương cũng đến rồi!
Ngay cả rất nhiều cổ Vương đều vô cùng kinh
hãi, thối lui ra ngoài vài bước, hiển nhiên thân phận của hắn không tầm thường.
“Keng!”
Trên bầu trời khẽ ngân vang một tiếng, một cái
Huỵết Điện từ trên trời giáng xuống, vạch ra một luồng huyết quang chói mắt, hạ
xuống trên Thông Thiên Thai chấn động “leng keng”.
Đây là một cây Long Thương đỏ thẫm như máu, có
một con cầu long (rồng có sừng) quấn quanh, ngay mũi mâu phun ra nuốt vào một
luồng sáng đỏ tươi chấn nhiếp tâm hồn người ta.
Một nữ vương buông xuống, màu da tiểu mạch,
mái tóc đỏ chói, ngay cả đôi mắt đều là màu máu, hình thể rất khỏe đẹp, cao gầy,
cầm trong tay Long Thương đằng đằng sát khí.
- Huyết Điện Tổ Vương cũng đến!
Các tộc tại tràng đều lộ vẻ sợ hãi, kính sợ thật
sâu, tất cả đều lui lại, đây là một vị cường giả danh chấn thiên hạ, ít có người
dám trêu vào.
- Không thú vị mà!
Trong hư không, truyền đến một tiếng cười giễu
cợt, một người nam nhân mặc chiến y màu đồng thau từng bước một đi tới, ở chung
quanh hắn đại đạo hòa hợp ngân vang.
Mọi người kinh dị, bộ chiến y màu đồng thau
trên người hắn là Thánh binh chân chính truyền lại đời sau, đủ để nói lên thân
phận đáng sợ của hắn.
Xưa nay Thánh nhân trước khi tọa hóa đều có
binh khí, nhưng thật sự người có thể lưu truyền Thánh binh lại cho đời sau thật
sự rất thưa thớt, đây cũng là một loại bằng chứng tượng trưng cho thực lực.
- Đằng Thanh Tổ Vương đến!
Có một số sinh linh cổ cả kinh kêu lên thành
tiếng, đây cũng là nhân vật ở thời thái cổ giậm một cước là rung chuyển bốn
phương tám hướng.
Cường giả Nhân tộc tại đây đều lòng lạnh như
tro tàn, đều có cảm giác không còn một chút hy vọng, từ phản ứng của các tộc có
thể nhìn ra, ba vị cổ Vương vừa tới đáng sợ biết bao.
Bỗng nhiên, một cổ Vương rực rỡ như ánh sáng
bình minh sinh ra, sáng lạn loá mắt. Hắn được thần hoàn bao phủ giống như là mới
từ trong vầng thái dương đi ra, vô cùng thần thánh.
- Chúng ta muốn nhìn thấy Vô Thủy hiển hóa thần
tích như thế nào.
Hắn bước lên Thông Thiên Thai, hào quang hừng
hực phát sáng giống như một vị Thái Dương Thần giáng thế, nói rõ kẻ đến bất thiện,
không phải vì tham gia sự kiện mà đến.
Hắn vừa hiện thân, các cổ Vương khác đều động
dung, tất cả đều không tự chủ được thối lui một bước, hiển nhiên hắn có thân phận
cực cao.
- Đây là Hạo Dương Tổ Vương!
Trong các bộ cổ tộc có người có kiến thức uyên
bác cả kinh bật nói, khiến cho người khác không kìm nổi khiếp sợ. Đây chính là
một vị ở thời thái cổ chiến tích cực độ huy hoàng, xứng với cái tên ngoan độc.
Trên Thông Thiên Thai cộng tất cả hai mươi mốt
thân ảnh, người nào người đó thấu phát ra khí tức đáng sợ sụp đổ chư thiên vạn
cổ, khiến lòng người đều phát lạnh.
Trong đó bốn vị cổ Vương cường đại nhất song
song đứng ở trước nhất, bọn họ phân biệt là: Thái Minh Tổ Vương, Huyết Điện Tổ
Vương, Đằng Thanh Tổ Vương, Hạo Dương Tổ Vương.
Bốn người này cuối cùng chạy tới, làm cho các Cổ Vương khác đều phải kính sợ vài phân, ở thời thái cổ mỗi người đều là cao thủ
danh chấn
thiên hạ, đều từng đánh giết máu chảy thành sông, thây cốt chất thành núi, vạn tộc đều kinh sợ.
Một đám Cổ Vương như vậy tụ cùng một chỗ, đừng
nói là chiến đấu, chỉ riêng dựa vào khí tức phóng ra ngoài đã đủ để làm tan vỡ
đại địa, máu chảy thành sông.
Mà đối diện chỉ có một Thần Vương áo trắng như
tuyết, một mình đối mặt với nhiều người như vậy, đây là một trận chiến không
cân xứng, còn kém nhiều lắm.
Làm sao bây giờ? Đây là một tuyệt lộ!
Thần Vương trừ phi chứng đạo, bằng không dứt
khoát không thể chống lại. Hôm nay nếu thật sự khai chiến, thần thoại bất bại
chắc chắn phải tan biến, vả lại, lão còn phải chảy hết đến giọt thần huyết cuối
cùng.
Nên tới đều đến không sai biệt lắm, đối lập
như vậy làm cho mọi trái tim Nhân tộc đều băng giá, mặt xám như tro tàn.
Huyền Quy không hề động, bởi vì ở bên cạnh nó
có bảy vị cổ Vương vẫn ngồi ở chỗ kia cũng không có động, đã nói rõ bọn họ sẽ
không động thủ, nếu Thần Vương qua được một cửa này, bọn họ xoay người rời đi.
Diệp Phàm trong lòng đầy lo lắng, Thần Tàm
Công chúa báo cho biết hắn, có một số Cổ Vương sẽ đến không thiện ý, không nghĩ
tới lại là tới một đám như thế này.
Thần Vương dũng mãnh rành rành trước mắt mọi
người, nhưng cho dù lão là Chiến Thần cũng ngăn không được nhiều Thánh nhân như
vậy, huống chi bốn vị Tổ Vương khác thường đứng trước nhất kia.
“Bí quyết chữ “Giai”, hôm nay ngươi cộ không nở
rộ tia sáng kỳ dị?” Trong lòng Diệp Phàm tự nói. Trước khi trận chiến bắt đầu,
hắn báo cho Thần Vương biết bí quyết này.
Ở trong Cừu Bí đó chỉ có bí quyết này là đơn
giản nhất, chỉ là một yếu quyết thần bí không cần lĩnh ngộ, chỉ cần nhớ kỹ liền
có thể vận chuyển.
Đằng Thanh cổ Vương mặc Thánh binh chiến y màu
đồng thau truyền lại đời sau, thần sắc bình tĩnh nói:
- Trên đường Thánh nhân vẫn chưa đi bao xa,
nhưng lại có chiến lực đuổi kịp chúng ta, người thành Thánh ở thời đại này quả
nhiên không đơn giản.
Những lời này vừa ra, cường giả các tộc đều rất
giật mình kinh sợ, lần đầu tiên biết được thực lực của Bạch Y Thần Vương sắp đuổi
kịp bốn đại cổ Vương danh chấn thái cổ.
Nhưng mà tu sĩ Nhân tộc nghe đến mấy câu này
thì lại toàn thân lạnh như băng, Thần Vương mặc dù dũng mành nhưng so ra còn
kém đối phương, mà đối phương lại có tới bốn người.
Gió mát thổi tới, Thần Vương lẳng lặng đứng ở
trung tâm đạo đài, một thân áo trắng lay động, một người đối mặt với hai mươi mấy
vị Tổ Vương thái cổ nhưng thần sắc lão thủy chung vẫn không đổi sắc.
- Ngươi là một nhân kiệt, nhưng với sức của một
mình chống lại vạn tộc, đó là chuyện không thực tế lắm!
Cổ Vương Hạo Dương toàn thân đều bao phủ trong
thần quang, giống như một Thái Dương Thần lên tiếng.
- Nhiều Cổ Vương như vậy, thật sự là khiến người
ta kính sợ!
Bạch Y Thần Vương than nhẹ một tiếng, nói tiếp:
- Ta không ra tay, các ngươi cũng sẽ ra tay,
không có lựa chọn nào khác.
- Biết rõ không thể được, còn muốn chịu chết
sao?
Trong bốn đại cổ Vương, nữ vương duy nhất lên
tiếng, nàng tên là Huyết Điện, thân thể khôe đẹp, tay cầm một cây Long Thương,
sát khí nặng nhất hóa thành chất hữu hình.
Bạch Y Thần Vương không nói một lời.
- Nếu muốn ngồi xuống hội đàm cần phải có tư
cách như vậy, chỉ bằng một người ngươi như thế nào có thể tranh đấu với chúng
ta?
Phía sau có Tổ Vương lạnh lẽo nói.
- Thế giới này rất tàn khốc, muốn có quyền lên
tiếng tương ứng phải bày ra thực lực ngang nhau.
Thái Minh cổ Vương lạnh lùng lên tiếng, đôi
cánh dơi sau lưng vỗ một cái, lập tức vọt lên ma khí ngập trời, thật khủng bố dọa
người.
- Không có lựa chọn sao, vậy chiến một trận
đi!
Thanh âm của Bạch Y Thần Vương rất nhẹ, nhưng
long trời lở đất, chấn cho màng tai mọi người đều vang lên “ong ong”.
“Lão có một người làm thế nào chiến đấu cùng
nhiều Tổ Vương như vậy?”
Mọi người đều sợ run, đây là kết cục hẳn phải
chết, không có một chút hy vọng còn sống, lão lại lựa chọn như vậy gần như là
chịu chết.
- Không biết lượng sức! Ngươi tưởng mình là
Chuẩn Đế sao, dám nói ra như vậy, chư vị hay là sớm động thủ gạt bỏ hắn đi!
- Từ thái cổ hương vị máu huyết của Thánh nhân
Nhân tộc mất đi đã bao nhiêu năm rồi khó gặp, ta thực rất nhớ mong.
- Ngươi muốn tận lực một mình đánh bại vạn tộc,
đây là tự tìm đường cỉiết! Nếu vậy ta sẽ thanh toàn cho nhân loại ngươi được toại
nguyện!
- Một trận chiến này qua đi, các tộc đứng trên
thiên hạ, bình định hết thảy Nhân tộc như con kiến, giống như ở thời thái cổ,
chỉ có Vương tộc chân chính mới có thể thống trị cả đại vực này!
Phía sau, trong đám cổ Vương có mấy người nói
ra câu nói rét căm căm, băng lạnh đến thấu xương như vậy.
Mà ở phía trước, bốn đại cổ Vương danh chấn thời
thái cổ nhưng một câu cũng không nói, bốn người đều cảm giác được một bầu không
khí không tầm thường.
Bạch Y Thần Vương ngồi xếp bằng ở trên hư
không, trước người xuất hiện một cây cổ cầm, lão nhẹ nhàng khảy dây đàn, phát
ra một diệu âm thanh âm vang lên thấu càn khôn.
“Thần Chi Tự Khúc!” Ở phía sau, mắt Diệp Phàm
đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy, năm đó lão vì giúp hắn tiếp tục cắt đứt con
đường, cuối cùng chính là phát ra đạo âm như vậy, lại là cảnh tượng hết dầu đèn
tắt.
Lần này, bất kể như thế nào, hắn cũng không để
chuyện như vậy diễn lại lần thứ hai.
Thần Chi Tự Khúc vẻn vẹn chi là giai đoạn mở đầu,
nếu như diễn hóa ra chân chính toàn bộ Thần Khúc, lực lượng của nó có thể giống
như Thần linh!
“Leng keng!”
Đột nhiên, khúc nhạc và người nối liền hòa hợp,
thiên đạo hòa minh, từ từ mà động, thanh âm truyền khắp núi sông vạn dặm!
- Thần Khúc... đây là... Thần Khúc chân
chính...
Giọng của Diệp Phàm run run.
Cánh hoa bay múa đầy trời, từng phiến từng phiến
trong suốt, bay xuống trong thiên địa, mùi thơm ập vào mũi, phụ trợ Bạch Y Thần
Vương càng thêm tuyệt tục, không nhiễm hơi hám của trần thế.
- Giết hắn!
Phía sau, có cổ Vương quát khẽ, trầm trọng tiến
tới phía trước.
“Phốc!”
Một thân ảnh nổ tung, hóa thành mưa máu tung
tóe đầy trời, nhuộm đỏ những. cánh hoa trong suốt, hết sức tươi đẹp mà thê
lương.
- Chuyện gì xảy ra? cổ lực lượng này...
Một Cổ Vương khác gào lên, thân mình hắn đang
xông tới phía trước, khó có thể né tránh, “phù” một tiếng cũng hóa thành màn
mưa máu.
Trên bầu trời những cánh hoa bay múa, Thần Chi
Tự Khúc kinh động chín tầng trời, từng phiến từng phiến cánh hoa nhuộm máu tươi
đẹp mà chấn nhiếp thế gian.
Trong Dao Trì có hồ nước trong vắt, có ngọn
núi cao ngất lấp trong mây, có thác nước bao la hùng vĩ, có đường mòn thanh nhã
trong rừng trúc, cảnh trí lộ ra đa dạng.
Lúc này, cánh hoa bay múa đầy trời, tiếng đàn
du dương vang vọng cả vùng đất này, tường hòa mà yên ắng.
Nhưng, tất cả tu sĩ lại đều tuôn ra mồ hôi lạnh
đẫm ướt quần áo, mỗi người đều phát lạnh từ đầu đến chân, bởi vì lúc này trên
Thông Thiên Thai ẩn chứa sát khí tuyệt thế.
Nụ hoa rực rỡ, mùi thơm ngát tràn ngập, từng
phiến từng phiến hoa bay múa, trong suốt trong sáng lượn lờ chung quanh Bạch Y
Thần Vương, hắn nhẹ nhàng gảy dây đàn, đạn tấu ra đạo lý thiên địa, có khí cơ của
vũ trụ sơ khai.
“Bốp!”
Lại một Tổ Vương phóng tới bị dập nát, huyết
hoa ướt át tươi đẹp, nhuộm đỏ những cánh hoa rơi tươi đẹp, nở rộ sinh ra mùi vị
của sinh mệnh, rồi tản đi trong làn gió mát.
Từng phiến từng phiến cánh hoa trong suốt đầy
trời, mùi thơm nhàn nhạt, lóe ra tia sáng sinh mệnh, những cánh hoa trắng nốn
dính tơ máu không ngừng rơi xuống.
“Bốp!”
Lại một tiếng vang nhỏ phát ra, cả trăm đạo
huyết hoa tràn ra, Tổ Vương kế tiếp nổ tung, máu đỏ tươi nhiễm đỏ bầu trời, thi
thể tứ phân ngũ liệt, rơi xuống trên Thông Thiên Thai.
Hình ảnh tuyệt đẹp nhưng cũng có màu sắc nhuộm
máu, trong sự tường hòa và yên lặng nở rộ khí thế chấn nhiếp thế gian. Bạch Y
Thần Vương đạn tấu ra Thần Khúc khiến mọi người đều vừa kinh ngạc vừa kinh
hoàng.
Chỉ trong nháy mắt, bốn vị cổ Vương tan xương nát thịt, trở thành như mây
khói thoáng qua, lực sát thương như vậy, chiến quả như vậy sao không khiến cho
người ta kinh hãi?