Lúc này ai không biết bộ tộc Kim Ô có mười
Thái tử, cường thịnh nhất từ khi khai sáng tới giờ, cộng thêm với lớp cao thủ
cao tuổi thì quả thực là dọa người tới cực điểm.
Đúng lúc này thì một gã đệ tử của lão Lang Thần
đi tới. Người này gần ba mươi tuổi, mặc thanh y, thần sắc bình thản nói:
- Xin vị này lưu tình. Hôm nay là đại thọ của
gia sư, xin đừng để xảy ra chuyện.
- Đây là đệ tử quan môn của lão Lang Thần,
nghe nói tu vi kinh người, Thiên Lang kinh cảnh đã đạt tới cảnh giới nhập hóa.
- Hắn chính là thanh niên mạnh nhất thế hệ này
của Thiên Lang Sơn, tương lai có thể sẽ là người kế thừa mạnh nhất của Thiên
Lang.
Rất nhiều người cả kinh, không ngờ Lang Thiên
Dã lại tới đây, tự mình ra mặt khuyên giải.
- Tốt, ta cũng không phải là người thích sinh
sự. Vậy bỏ qua tính mạng cho bọn họ đi.
Diệp Phàm nói xong liền ra tay rất nhanh, điểm
lên mấy người một chỉ, khiến một đạo kim quang tiến vào, phát ra những tiếng vỡ
vụn.
- Ngươi...phế chúng ta sao?
- Ngươi sẽ là kẻ địch của toàn tộc Kim Ô, ngày
sau cả thiên hạ không còn chỗ dung thân.
Mấy con Kim Ô này muốn điên cuồng lên. Tu vi bản
thân bị phế, so với giết bọn chúng còn khó chịu hơn.
- Ta chỉ chém mười năm công phu của các ngươi,
chưa phải phế bỏ. Tuy nhiên xem ra vẫn quá nhẹ tay rồi. Các ngươi ngang ngược
như vậy, tới giờ còn dám nói thế.
Diệp Phàm trầm mặc nói.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, vừa rồi mọi
người đều không có phản ứng, dù là Lang Thiên Dã muốn ngăn cản cũng không được,
khiến mọi người thấy được tu vi đáng sợ của Diệp Phàm.
- Đủ rồi. Ngươi ra tay đã quá phận, nên dừng lại
thôi.
Sắc mặt Lang Thiên Dã không tốt lắm.
- Các ngươi còn dám thốt ra một chữ thì ta sẽ
lập tức đập chết luôn. Cút ngay cho ta.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Mấy thanh nhiên bộ tộc Kim Ô mặt trắng như tuyết,
cũng không dám nói thêm gì nữa, tất cả đều vọt ra ngoài không quay đầu, giống
như chim sợ cành cong vậy.
Ngay vào ngày này, tu sĩ Tử Vi Cổ Tinh Vực lần
đầu tiên nhớ tới cái tên Diệp Phàm, không phải bởi một bức tranh mà còn vì thủ
đoạn mạnh mẽ của hắn.
- Hóa ra hắn tên là Diệp Phàm. Giết chết đệ đệ
của Doãn Thiên Đức, gặp bộ tộc Kim Ô tối cường cũng không lùi bước, phế đi thủ
hạ của Lục Nha tại chỗ, đúng là bất phàm.
- Kẻ này có tu vi thật đáng sợ, rốt cục là từ
đâu tới, vì sao trước giờ chưa hề nghe nói tới?
Trong Thiên Lang Sơn trang, mọi người đều bàn
tán, không biết lai lịch của Diệp Phàm.
Sau nửa canh giờ, ở ngoài Thiên Lang Sơn có mười
mấy luồng kim quang phá tan không trung bay nhanh tới. Đây là một đám Kim Ô cường
đại.
- Báo, cửu Thái tử của bộ tộc Kim Ô tới chúc
thọ.
Một gã đệ tử Thiên Lang tộc lớn tiếng bẩm báo,
cảm thấy rất có áp lực, ngay cả giọng nói cũng hơi dao động.
Bên ngoài Thiên Lang Sơn có mười mấy người đứng
thẳng, mái tóc hoàng kim rũ xuống, đồng tử màu vàng khiếp người, giống như mấy
cường giả Thần tộc vậy.
Rất nhiều người đều ra đó. Bộ tộc Kim Ô quá mạnh
mẽ, ngay cả rất nhiều Giáo chủ đều muốn tạo quan hệ. Một môn mười Thái tử,
tương lai
thiên hạ ai có thể kháng cự chứ?
- Người nào phế tộc nhân của ta?
Cửu Thái tử của bộ tộc Kim Ô đi tới, giọng nói
lạnh lùng nhưng cũng rất bình tĩnh.
Một số nữ tu sĩ, một số đệ tử kinh diễm của
các phái, còn mấy vị Thánh nữ đều nhìn chăm chú, khe khẽ đám luận, ánh mắt bừng
sáng.
- Lục Nha Thái tử cũng đến sao?
Lúc này có người kinh ngạc kêu.
Mười vị Thái tử của bộ tộc Kim Ô người nọ mạnh
hơn người kim trong đó mạnh nhất chính là lão lục, Lục Nha, khiến rất nhiều
Giáo chủ phải cúi đầu.
Đây là một con Kim Ô khiến người ta sợ hãi nhất,
tuổi nhỏ đã từng giết giao long, Thiên Bằng, thiên phú dị bẩm. Mà nay Giáo chủ
chết trong tay hắn cũng đã vượt qua số đầu ngón tay.
Hai tay của hắn đẫm máu, thực lực bản thân cường
đại tới cực độ. Có mười người như hắn đồng loạt xuất hiện thì thiên hạ ai dám
trêu chọc chứ?
Nói cách khác có thể Doãn Thiên Đức, Tam Khuyết
đạo nhân và Thái Âm thần tử trờ thành huynh đệ kết bái thì bọn họ chính là mấy
người đáng sợ nhất trong tương lai của Tử Vi Cổ Tinh Vực.
Lúc này hắn vừa xuất hiện liền lập tức kinh động
tới nhiều người. Ngay cả một số nhân vật cao tuổi, Giáo chủ cũng phải đối xử
ngang hàng dù hắn còn rất trẻ tuổi.
Rất nhiều nữ tu sĩ đều tập trung ánh mắt vào hắn.
Mà Lục Nha vẫn chưa có đạo lữ, lão vương Kim Ô tộc cũng đang chọn lựa, không ít
nữ thiên tài của cổ giáo đều có chút mong đợi.
- Không đúng. Đây là một khối hóa thân của Lục
Nha, không phải là chân thân của hắn.
Một vị Giáo chủ nói.
Cửu Thái tử cũng không ngại Lục Nha đoạt đi
phong thái của hắn, vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Bởi vì hắn đã sớm
quen rồi. Vị lục ca này tư chất ngút trời, từ nhỏ tới lớn đều như vậy rồi.
Dáng dấp hai người đều rất anh tuấn, mái tóc
hoàng kim tung bay, tòa ra kim quang. Đồng tử màu vàng bắn ra ánh sáng thần
thánh như lợi kiếm.
Bọn họ sóng vai mà đi, giống như hai Thánh
linh hoàng kim viễn cổ, hùng vĩ khiếp người, khí tức hoàng kim tràn ngập ra. Hỏa
diễm màu vàng cũng bùng lên.
- Hai vị Thái tử...
Lang Thiên Dã tiến tới, nghênh đón tộc nhân
Kim Ô. Mặc dù chỉ là hóa thân của Lục Nha nhưng hắn cũng không dám coi thường
chút nào.
Rất nhiều đại nhân vật đều đi ra, chủ động
chào hòi hai vị Thái tử, chỉ thế đã nhận ra tộc này cường đại tới mức nào, khiến
người ta phải kiêng kỵ tới mức này.
Thế hệ thanh niên lại cũng có không ít người
tiến tới chào, rất nhiều người còn hành lễ vãn bối, rất câu nệ trước mặt hóa
thân của Lục Nha.
- Là người nào trong đám kia?
Mái tóc của cửu Thái tử giống như một đám lửa
vàng thiêu đốt, để tên Kim Ô bị phế kia đi ra xác nhận.
- Hắn không ở trong này.
Tu sĩ tiến lên nghênh đón nói nhỏ.
- Cao giá thật.
Cửu Thái tử thản nhiên nói, sau đó hắn quay đầu
lại nhìn vài tộc nhân kia, bảo họ gọi đối phương đi ra.
- Hôm nay là đại thọ của lão Lang Thần, ta
cũng không muốn đại khai sát giới trong sơn trang, huyết thẫm Thiên Lang Sơn.
Mọi người đều nghiêm lại. Cửu Thái tử đúng là
rất mạnh miệng. Đây là hắn tha cho không giết, căn bản không muốn nhiều lời.
Một số nữ tử trẻ tuổi đều lộ thần sắc khác thường.
Kim Ô tộc quá cường đại, khó trách một số nữ tử thiên tài lại bị các Giáo chủ
muốn đưa vào tộc này.
Đồng thời mọi người cũng thật giật mình. Diệp
Phàm không ngờ vẫn ngồi yên ổn trong sơn trang, căn bản không đi ra. Ngay cả hai vị Thái
tử tới đây hắn vẫn bình thản đối mặt.
Mấy vị Kim Ô bị phế kia đều cắn răng, trông rất
khác hình tượng khi bị đuổi đi cách đây không lâu, ngẩng đầu mà bước, cười lạnh
liên tục đi vào trong sơn trang.
- Họ Diệp kia, ngươi thật đúng là trầm tĩnh,
còn có thể ngồi uống trà ở nơi này.
Khi bọn họ tiến vào trong sân thì lại nhìn thấy
Diệp Phàm một lần nữa, ánh mắt tràn ngập vẻ hận thù, giọng nói cao vút, quát lớn.
- Cửu Thái tử của tộc ta đã tới, hóa thân của
Lục Nha Thái tử cũng tới, ngươi đối địch với bộ tộc Kim Ô chúng ta, ngươi...hừ
hừ.
Diệp Phàm nhìn bọn họ, phun một chữ:
- Cút.
Hắn đuổi giống như đuổi ruồi bọ, không kiên nhẫn
phất phất tay, không muốn nhìn nhiều một chút.
- Cửu Thái tử của tộc ta muốn ngươi đi ra
ngoài gặp mặt...
Một con Kim Ô mở miệng, cười lạnh liên tục.
- Quên giáo huấn vừa rồi rồi à?
Diệp Phàm ngẩng đầu hòi, cắt ngang lời nói của
hắn, bàn tay màu vàng khổng lồ đánh ra. Mấy tiếng tát vang dội truyền ra. Mấy
người nọ miệng đầy răng gày, bay ngược ra ngoài.
Lực lượng này quá lớn khiến bọn họ bay xuyên
qua sân, vọt ra ngoài trang viên hơn ba trăm trượng, nằm lăn ra như cá chết, thở
ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Trước Thiên Lang Sơn, mọi người đều kinh hãi.
Thật sự đúng là không nể mặt mũi Kim Ô cửu Thái tử chút nào. Người đi vào truyền
lời bị ném ra giống như chó chết vậy.
Sắc mặt Kim Ô cửu Thái tử rất khó coi. Hắn điềm
nhiên nói:
- Đúng là cao giá thật. Muốn ta vào trong đại
khai sát giới sao?
- Thái tử điện hạ. Hôm nay là đại thọ của sư
tôn ta, mong rằng ngươi đừng nổi cơn lôi đình.
Lang Thiên Dã khuyên giải, tất nhiên không hy
vọng sai lâm gì.
- Lão Lang Thần công tham tạo hóa, ta tất
nhiên không muốn phá hoại ngày sinh của người. Nhưng chính người này không biết
trời cao đất rộng, làm việc như vậy thì ta không giết hắn thì tổ tiên Kim Ô sẽ
trách cứ ta.
Kim Ô cửu Thái tử nói.
- Nếu qua hôm nay thì sao?
Lang Thiên Dã nói.
- Ngươi vẫn nên cho người gọi hắn ra đi. Đã
nói là ta muốn thấy hắn, có tránh trong sơn trang tìm kiếm sự che chở cũng vô dụng.
Kim Ô cửu Thái tử nói.
Không lâu sau, đệ tử Thiên Lang Sơn trang tiến
vào gặp Diệp Phàm, kiên trì mở miệng. Một số tu sĩ tới chúc thọ cũng tiến vào,
muốn nhìn xem Diệp Phàm lần này còn có khí thế mạnh mẽ nữa hay không.
- Muốn ta đi gặp hắn? Chưa từng nghe nói tới
Kim Ô cửu Thái tử. Muốn gặp ta thì để hắn tự tới đây đi.
Diệp Phàm từ chối luôn.
Mọi người đều giật mình. Ngay cả Kim Ô cửu
Thái tử cũng không coi vào đâu, lại còn bảo là chưa từng nghe nói tới. Đây đúng
là làm to chuyện, tất nhiên sắp tới sẽ là một trận chiến rồi.
- Ngươi...
Một cường giả của Kim Ô tộc cũng tiến vào,
nghe thấy thế liền biến sắc.
- Ngươi, ngươi cái gì?
Diệp Phàm ngạo nghễ, nói:
- Các ngươi cũng cao ngạo nhỉ, tự cho mình Đại
Thánh hiệu lệnh thiên hạ sao. Lập tức biến mất cho ta.
Người của Kim Ô tộc này không thể nhìn thấu tu
vi của Diệp Phàm, cảm thấy hắn rất cường đại, không nhiều lời nữa, xoay người rời
đi.
- Ầm!
Kim Ô cửu Thái tử biết liền đạp một đạp nứt cả
mặt đất, bước từng bước về phía trước, tiến vào bên trong Thiên Lang Sơn trang,
thần sắc lạnh lùng, hoàng kim khí bao phủ thân thể.
Khi còn cách sân một khoảng, hắn ngừng lại,
đôi mắt màu vàng tòa ra hai luồng ánh sáng thần thánh dài cả trăm trượng, chìm
sâu vào hư không.
- Diệp Phàm.
- Ngươi có chuyện gì?
Diệp Phàm ngồi yên ổn trên ghế đá, lẳng lặng
không nhúc nhích, cầm chén rượu trong tay.
- Cao ngạo lắm. Ta tự mình tới mà ngươi vẫn ngồi
như cũ.
Thần sắc Kim Ô cửu Thái tử lạnh lẽo, bước từng
bước về phía này.
- Là ngươi ra vẻ, muốn ta tới gặp ngươi. Ngươi
cho ngươi là ai hả?
Diệp Phàm rất lạnh nhạt đáp.
Kim Ô cửu Thái tử tới gần, ánh mắt có một loại
lực lượng ma tính, vô cùng sắc bén linh hoạt, nói:
- Hy vọng thực lực của ngươi và lời nói tương
xứng với nhau, không làm cho ta thất vọng.
- Ngươi thất vọng thì liên quan gì tới ta. Đừng
nói là ngươi tới, dù là cha ngươi là Kim Ô vương tới ta cũng không tham kiến. Đừng
có mà ra vẻ uy phong Thái tử với ta, ta chẳng quen gì ngươi.
Diệp Phàm đối chọi gay gắt với đối phương.
Ánh mắt của Kim Ô cửu Thái tử bừng lên khiếp
người, nhìn Diệp Phàm từ trên cao xuống, sát khí bùng lên.
Mọi người đều rất giật mình. Diệp Phàm đúng là
không coi Kim Ô tộc vào đâu. Cửu Thái tử tới mà hắn vẫn không đứng dậy như cũ.
Đúng lúc này thì Lục Nha rốt cục mở miệng lần
đầu tiên, vừa kéo cửu Thái tử lại vừa bước tới nói:
- Hiện giờ ta cũng hơi coi trọng ngươi rồi đó.
- Ngươi coi trọng ta mà lại muốn giúp Doãn
Thiên Đức giết ta. Hắn còn chưa xuất quan, ngươi đúng là rất tích cực đó.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Lúc này ta thật ra rất muốn kết giao với
ngươi. Đáng tiếc ngươi lại giết đệ đệ của Tiểu Diệp Tử, khiến người ta thực sự
tiếc nuối mà.
Lục Nha lắc đầu nói.
- Ta giết đệ đệ của hắn liên quan gì tới
ngươi. Kim Ô tộc các ngươi tự cho là đúng, thực sự muốn thống trị mọi người
sao?
Diệp Phàm nói.
- Lục ca đừng nhiều lời. Hắn phế tộc nhân của
chúng ta, sớm đã là kẻ địch của Kim Ô tộc, đưa hắn ra đi thôi.
Kim Ô cửu Thái tử lạnh lùng nói.
- Mấy vị xin bớt giận, không nên động thủ vào
ngày hôm nay.
Lang Thiên Dã nói, thần sắc hơi bất lực.
- Chúng ta đi ra bên ngoài đánh một trận,
không nên làm hòng tiệc thọ của lão Lang Thần.
Lục Nha bình thản nói.
- Đi thôi. Ở bên ngoài chọn cho ngươi một chỗ
chôn thân tốt, vài thước đất vàng là đủ rồi.
Kim Ô cửu Thái tử điềm nhiên nói, hàm răng lóe
lên hàn quang.
- Ngươi chỉ là một con quạ đen mà thôi, đừng
tưởng rằng mình là Thánh nhân viễn cổ.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ một tia cười lạnh.
Đương kim thiên hạ có ai dám nói Kim Ô tộc như
vậy chứ? Tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi. Tên tu sĩ Diệp Phàm này rốt cục
có lai lịch thế nào?
Ở bên ngoài Thiên Lang Sơn trang, Diệp Phàm đối
đầu với mười mấy con Kim Ô, thần sắc bình tĩnh, không hề có chút khẩn trương, đứng
vững nơi đó.
- Cửu Thái tử, báo thù cho chúng ta đi. Nhất định
phải giết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, lấy lại uy danh cho Kim
Ô tộc chúng ta.
Mấy người bị Diệp Phàm phế cắn răng mở miệng
nói.
- Tốt, ta cũng phế hắn, cho các ngươi trút giận,
sau đó mới kết thúc tính mạng hắn.
Kim Ô cửu Thái tử nói.
Phụt! Phụt!...
Năm ngón tay của Diệp Phàm bắn ra mấy luồng
kim quang, xuyên thủng trán của mấy kẻ kia trước mặt Kim Ô Thái tử, đánh chết
tươi bọn họ.
- Ngươi...thật to gan...
Kim Ô cửu Thái tử mắng.
Mọi người giật mình. Đây là một cái tát trắng
trợn, trước mặt cửu Thái tử giết mấy tộc nhân Kim Ô, giống như vả thẳng vào mặt
hắn.
- Mười vị Thái tử của Kim Ô tộc đều có tư chất
ngút trời, rung động thiên hạ, rốt cục cũng gặp phải người đối phó được với bọn
họ rồi.
Thiên Lang Khiếu Nguyệt đài giống như một ngọn
núi gãy, bị một lưỡi búa chặt đứt, mặt cắt bằng phẳng. có đạo văn trên đó, tạo
thành một Diễn Vố Trường thượng cổ.
- Không biết trời cao đất dày, dám đối địch với
Kim Ô tộc chúng ta. Ta cho ngươi ba thước đất chôn thân thể còn lại của ngươi.
Kim Ô cửu Thái tử cảm thấy hết sức nhục nhã,
đi lên tát một cái về phía má phải Diệp Phàm, vừa vào thân thể cực nhanh và mạnh
mẽ của Kim Ô mà đánh tới.
Chát!
Bàn tay khổng lồ màu vàng của Diệp Phàm đón
đánh, phát ra một tiếng vang lớn. Máu tươi bắn ra. Bàn tay phải của Kim Ô cửu
Thái tử bị đánh nát bét.
Hắn thét dài một tiếng, mang theo tay gãy vọt
ra bên ngoài, lưu lại một đám máu vàng.
Mọi người giật mình. Thân thể Kim Ô tộc mạnh mẽ
tới mức nào, không ngờ vừa đối mặt đã bị thua thiệt. Người này có thể chất đáng
sợ tới mức nào chứ.
Kim Ô cửu Thái tử và Diệp Phàm chiến đấu liền
lập tức tới hồi gay cấn, khiến mọi người quanh đó kinh người. Đúng là đại chiến
khiến đất trời ảm đạm.
Thái Dương Chân Hỏa ngập trời, dẫn động mặt trời
trút xuống thánh hỏa hoàng kim, hóa thành một biển lửa không bờ bao phủ cả càn
khôn.
Kim Ô cửu Thái tử cũng không dám dùng thân thể
đón đánh nữa, không cận chiến mà dùng pháp lực trấn áp.
Nhưng Diệp Phàm lại vui vẻ không sợ hãi. Một
luồng thánh lực màu đen đánh ra, từng tia từng đợt tiêu diệt sạch Thái Dương
Chân Hỏa. Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.
Thái Âm Thánh lực.
Đây là thánh lực chí âm khi hắn luyện Thái Âm
và Thái Dương cổ kinh, có thần lực cường đại, diệt được Thái Dương Chân Hỏa.
Đột nhiên một vùng kim quang chói mắt bay tới.
Tám mươi mốt cây đại kỳ màu vàng tung bay phất phới, rực rỡ như do hoàng kim
luyện chế thành. Ngay cả mặt cờ cũng là màu vàng, trên có thần điểu Kim Ô, sắp
hàng lao xuống từ không trung, vây lấy Diệp Phàm.
- Lục Nha Kim Ô đại kỳ.
Mọi người đều giật mình. Đây là một truyền
thuyết đẫm máu đó.
Năm đó Lục Nha với tám mươi mốt cây đại kỳ màu
vàng này từng đồng thời vây khốn năm vị Giáo chủ tuyệt đỉnh, luyện hóa rồi giết
chết tất cả ở bên trong, máu tươi nhuốm trời cao.
Hôm nay hắn lại giao đại kỳ cho Kim Ô cửu Thái
tử, lúc quyết đấu dùng tới liền lập tức phong tỏa Diệp Phàm ở bên trong.
Việc đã tới nước này, mọi người đều thầm thở
dài. Đây là một kỳ bảo của Kim Ô tộc, căn bản không thể phá nổi, ẩn chứa thần
trận Kim Ô bên trong. Diệp Phàm dù có cường đại tới mấy cũng có thể so sánh với
năm vị Giáo chủ tuyệt đỉnh sao? Hắn hẳn là phải chết chứ không còn nghi ngờ gì
nữa.
- Chỉ bằng vào ngươi mà dám đối địch với bộ tộc
Kim Ô ta sao?
Kim Ô cửu Thái tử chắp tay sau lưng, đứng bên
ngoài trận kỳ, mái tóc hoàng kim tung bay, liên tục cười lạnh.
Bị nhốt trong Kim Ô thần trận thì dù là cao thủ
cao tuổi cũng không thể thoát nổi. Hắn đương nhiên vừa kiêu ngạo vừa khinh thường,
coi Diệp Phàm như một người đã chết.
Nhưng sự tình lại vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Diệp Phàm đạp bước theo bí quyết chữ Hành, giống như đi vào chỗ không người,
không hề dừng lại mà lao vọt ra.
Bí quyết chữ Hành khi có thành tựu thì chín tầng
trời cho tới địa ngục cũng có thể đi. Diệp Phàm sau khi xem thiếu niên điên thi
triển ra tới lĩnh vực thì lập tức được dẫn dắt, lý giải lại càng sâu hơn.
Ầm!
Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Thân thể thi triển ra, khí nuốt núi sông, chưa
từng có từ trước tới nay, trên trời dưới đất đều khó có người bằng được.
Đây quả thực là quyền pháp sáng tạo ra cho Diệp
Phàm, hình như có lực lượng sáng lập lục đạo, độc nhất vô nhị, cuồng lực đánh
nát trời.
Kim Ô cửu Thái tử hóa thành một đạo kim quang
tránh né nhưng vẫn phải kêu to một tiếng, nửa thân thể bị đánh đứt, máu màu
vàng tung tóe, thân thể bay tứ tung ra ngoài, vô cùng thê thảm.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, gần như dại ra.
Đây là một trong mười Thái tử Kim Ô, có thể giết Thánh chủ, danh chấn thiên hạ,
vậy mà lại rơi vào tình cảnh này.
Tới giờ khắc này mọi người đều bừng tỉnh, cảm
thấy đã xem nhẹ tu sĩ không rố lai lịch này. Người tên Diệp Phàm này hôm nay nhất
định nhờ một trận chiến này mà chấn động Lô Châu.
Chỉ có một số Giáo chủ ở Thiên Nguyên Thành mới
biết sự phi phàm của Diệp Phàm. Bọn họ biết hắn là người quen cũ của Lão Phong
Tử, tuy nhiên cũng không nói ra.
- A…
Kim Ô cửu Thái tử rống giận, không thể thừa nhận
kết quả này. Kim Ô bảo kỳ thần trận cũng không thể ngăn cản địch thủ, bị đối
phương dẫm lên như đi trên đất bằng, đúng là rất khó tin nổi.
Diệp Phàm phóng lên cao, thi triển bí quyết chữ
Hành vô song, đuổi theo Kim Ô cửu Thái tử, vung tay chuẩn bị đánh ra một quyền.
Lục Nha rốt cục ra tay, tuy là hóa thân nhưng
cũng có thể thi triển ra đại thần thông, tế ra một cây Tổ Ô Thần Vũ màu vàng
lao tới kéo cửu Thái tử đi.
- Lục ca ra đi. Thế hệ trẻ ngoài Doãn Thiên Đức
ra thì ngươi chính là vô địch đương thời, có thể giết năm đại Giáo chủ, không
ai dám chống lại. Đánh chết hắn đi.
Kim Ô cửu Thái tử kêu to.
- Chân thân của ta chưa tới, hóa thân có không
tới hai thành chiến lực, nên rời khôi nơi này rồi hãy nói.
Lục Nha nói. Kim Ô bảo kỳ không thể vây giết
được đối thủ cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Ta không cam lòng thất bại mà chạy trốn.
Kim Ô cửu Thái tử bị lửa giận công tâm, hộc ra
một ngụm máu lớn.
Diệp Phàm đứng trên hư không, không đuổi theo
nữa, lấy một cây bảo cung ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, bắt
đầu giương cung thành hình trăng tròn. Đây đúng là Vạn Thương Cung.
Mọi người đều khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào
không trung.