Diệp Phàm ở trong sát trận mà không chịu ảnh
hưởng. Hắn đã sớm lĩnh ngộ bí quyết chữ Hành lên một cảnh giới mới, giữa hư
không mà như đạp trên đất bằng vậy.
Một đôi nắm tay huy động, như thần cổ rung trời,
mỗi lần đánh ra đều tạo ra những tiếng nổ vang.
Ầm!
Cuối cùng, hai nắm tay Diệp Phàm hợp lại, dùng
sức chấn động cả trời cao, phát ra một mảnh quang hoa ngập trời, quyền lực dao
động khiến mọi người phải lui ra sau.
Mà ở trung tâm chiến trường, một mảnh tiếng
kêu thảm thiết phát ra, từng đạo thân ảnh nứt toạc ra, hóa thành một đoàn huyết
vụ, toàn bộ dập nát.
Ông!
Ngay lúc này, từ giữa trời cao có một bàn chân
màu bạc đạp xuống, như một ngọn núi lớn áp xuống, hướng về phía thân thể Diệp
Phàm.
Bốn phía, tất cả cao thủ đều rút lui. Hiển
nhiên là một nhân vật vô cùng cường đại trong các tộc xuất đầu, muốn đánh phủ đầu
Diệp Phàm.
Keng!
Một đạo sát khí sắc bén như Phi Tiên Lực phóng
tới, một Thần nữ của Sát Thủ Thần Triều rốt cục ra tay, cường đại vô cùng.
Từ xưa tới nay, trong thời đại chư thánh ngủ
đông, còn ai dám không kiêng nể gì, dùng một bàn chân thô to trực tiếp đạp xuống
Diệp Phàm?!
Người này pháp thân thông thiên, đầu gối trở
lên tràn ngập trong tầng mây, không thể nhìn thấy chân thân hắn. Một chân mang
theo khí thế nguy nga như núi, âm thanh ầm ầm như sóng thần đạp xuống.
Chân phải Diệp Phàm quét ngang, thân mình như
một con quay bắt đầu xoay tròn, phát ra hào quang vô cùng tận sau đó đá chéo
ra, đối quyết với đối phương.
Ầm!
Bàn chân màu bạc đạp xuống quang hoa như tinh
vân, mãnh liệt run rẩy. Mà chân Diệp Phàm cũng đánh ra quang hoa vạn trượng, cả
thiên địa là một mảnh chói mắt, rất nhiều người đều nhanh chóng thối lui ra xa.
Lấy nơi này làm trung tâm, một thần năng dao động
như đủ nghiền nát một mảnh tinh vực tràn ra, như thần hải mãnh liệt, quang hoa
che lấp mặt trời.
Diệp Phàm giật mình. Đây rốt cục là người
nào?! Có thể cùng thân thể hắn đối kháng, đạt tới trình độ này chỉ sợ phải là một
trong mấy tên Cổ Hoàng tử.
Quang ảnh trên bầu trời nhoáng lên, người kia
biến nhỏ, bay chéo ra ngoài nhưng không hao tổn gì, trấn định tự nhiên.
- Hắn là Nguyệt Thiên Thu, mặc trên người
Phong Vân Chiến Ngoa của Ngân Nguyệt tộc, nghe nói đã đạp lên cánh cửa trảm đạo!
Có người cả kinh kêu lên.
Người này mặc một bộ chiến y màu bạc, nhất là
hai chân mang một đôi giày sáng bóng, từng đạo pháp tắc đan vào nhau, lưu động
bảo huy.
Hắn có một mái tóc dài trắng như tuyết, trên
mi tâm có một ấn ký loan nguyệt, trong tay nâng một tòa Linh Lung Tháp, vụ khí
mênh mông.
Diệp Phàm còn không kịp đánh giá bởi vì có một
đạo ánh sáng sắc bén tuyệt thế ở trong hư không vô ngần đang nhằm ngay thiên
linh cái hắn bắn tới.
Keng
Từng đạo kiếm quang chém rụng, như đạo đạo Phi
Tiên Lực, đẹp mắt mà tủng nhân. Hai tay Diệp Phàm kết kiếm quyết, không ngừng
phá giải.
Hơn nữa, hắn nhìn chằm chằm vào trời cao. Sau
làn độ kiếp vừa rồi, Thiên Nhãn của hắn rốt cục đại thành, khi mở ra lập tức
nhìn thấu căn nguyên, thấy được một nữ nhân mặc hắc y.
Địa Ngục Thần nữ.
Hoàn toàn là một loại trực giác, Diệp Phàm lập
tức cảm giác ra thân phận người này vì nàng có một loại khí tức rất đặc biệt, cực
độ cường đại, khó có thể đánh giá được.
Ầm!
Bầu trời sụp đổ, phía sau nữ nhân hắc y này xuất
hiện một mảnh Sâm La Điện, đều không phải thực thể mà từ hào quang vô tận hóa
thành, trở thành một phiến bối cảnh cho nàng.
Thân thể nàng yểu điệu, thoạt nhìn rất yểu ớt
nhưng có khí cơ khiếp nhân, chỉ có linh giác cực độ mẫn duệ như Diệp Phàm mới
có thể cảm ứng được.
Trên mặt nàng có một tấm mặt nạ, không biết
dùng tài liệu gì luyện thành mà có thể đối kháng lại Thiên Nhãn. Đó là một tấm
mặt quỷ của Địa Ngục.
Người này hẳn là một nữ nhân tuyệt thế, sau
khi mang mặt nạ quỷ khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị. Trong miệng nàng quát
khẽ, cả bầu trời đột nhiên tối đen, nơi nơi đều là Sâm La Điện.
Ở giờ khắc này, nàng đột nhiên biến mất, như địa
ngục buông xuống nhân thế, các loại luyện ngục, điện vũ, huyết trì, cốt sơn vô
tận, chồng chất giữa vòm trời.
Các tộc thái cổ đều rất giật mình. Bọn họ đều
gần như không thể nhìn thấu, cảnh tượng rất chân thật, mà Địa Ngục Thần nữ lại
thường xuyên lướt lên trong cảnh tượng này.
Coong…
Kiếm minh động thiên, thi thoảng lại có từng đọa
kiếm quang bắn ra từ trong huyết trì, luyện ngục, cốt sơn khiến người ta khó
lòng có thể phòng bị. Địa Ngục Thần nữ đột nhiên lại biến mất, dung nhập vào hư
vô.
Diệp Phàm lần đầu tiên đối mặt với Thần nữ của
một tổ chức sát thủ, cảm nhận được sự cường đại của đối phương. Nếu không phải
Thiên Nhãn của hắn đã tu thành, lại xem qua các loại cổ tịch sát sinh của Thiên
Đình thì nhất định sẽ vô cùng bị động.
- Hết thảy đều là vô căn cứ, đối với tạ mà nói
đều là vô dụng!
Diệp Phàm lao lên, dùng tay thay kiếm, đại
khai đại hợp, phá vỡ huyết trì, hủy diệt cốt sơn, chém nát Sâm La Điện!
Nữ nhân kia tuy rằng di chuyển liên tục nhưng
đa phần vẫn không tránh né được Thiên Nhăn, thường xuyên bị Diệp Phàm nhận ra.
Hai người rất nhanh giao kích, không ngừng đại chiến.
Đậy dĩ nhiên là một nữ nhân gần như đã trảm đạo,
một chân đã đặt vào. Điều khuyết thiếu chính là một trảm cuối cùng, minh tâm ngộ
đạo.
Mặc dù là mới một chân đặt vào Tiên Tam Trảm Đạo
nhưng chiến lực cũng đột biến, thực lực cường đại vô song, dù chưa thể trực diện
tranh phong với Diệp Phàm nhưng đủ loại ảo cảnh, ám sát cho nên cực độ nguy hiểm.
Ngày nay, Diệp Phàm đã ở Tiên Thai tầng thiên
thứ hai đại viên màn, ngoại trừ mấy người con ruột của Cổ Hoàng ra, không mấy
ai có thể tranh hùng với hắn. Địa Ngục Thần nữ hiển nhiên là một trong mấy người
ít òi đó.
Các loại quang hoa lóe ra, một tòa cốt tháp nhẹ
nhàng bay tới nhưng Diệp Phàm cũng không dám có sơ suất, vận dụng Nhân Vương Án
đánh tới.
Ầm!
Toái cốt bay loạn, cốt tháp bị chấn vỡ, vô
cùng cuồng bạo. Từ bên trong lao ra ngàn vạn lũ ô quang, chính là tử vong nguyền
rủa, nếu nhập vào người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thân thể Diệp Phàm run lên, tạo ra Thánh vực
hoàng kim, ngăn cản hết thảy ánh sáng nham hiểm, chặn loại sát thuật này lại.
Rất nhiều người của các cổ tộc biến sắc. Không
ít người tuy rằng chưa từng gặp loại sát quang vừa mới được sáng tạo ra ở đời
sau này nhưng cũng cảm thấy được sự nguy hiểm của nó, có thể ăn mòn thần hoa.
- Ở trong số Thần nữ, Thần tử của hai đại Sát
Thủ Thần Triều viễn cổ, Địa Ngục Thần nữ là yếu nhất, Thần tử của bọn họ và Thần
nữ của Nhân Thế Gian là mạnh nhất, cũng không đến!
Tề La truyền âm.
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm lại, Địa Ngục Thần
nữ dĩ nhiên là yếu nhất, mà ba người còn lại càng mạnh hơn nữa. Đây cũng không
phải là tin tức tốt, khó trách nghe đồn bọn họ có thể giết chết chư vương!
- Như vậy thì đã sao?! Ngươi dù chân chính tiến
nhập Tiên Tam thì ta cũng không hề sợ hãi.
Diệp Phàm hét lớn, có sự tự tin tuyệt đối, lao
lên phía trước.
Hắn giao thiệp lĩnh vực Bát cấm, dù đối phương
có Thất cấm, bước đầu trảm đạo cũng chỉ ngang hàng với hắn mà thôi, trực diện
giao thủ, hắn có tự tin tuyệt đối oanh sát.
Ầm!
Quanh thân Diệp Phàm đều có thánh quang hoàng
kim lưu chuyển, phá vỡ các loại ảo cảnh, truy đuổi nữ nhân mặc hắc y này, muốn
trực tiếp diệt sát.
Trên bầu trời, chi còn mười tám tòa hắc ngục
chưa bị biến mất, vững chắc đứng đó, nửa thật nửa ảo. Địa Ngục Thần nữ thường tới
lui trong đó.
Diệp Phàm dùng bí thuật chưa tinh thục của
Thiên Đình đối kháng sát thuật Địa Ngục, ám sát lẫn nhau, đã siao chiến mấy trăm hiệp.
- Ồ, không đúng!
Hắn đột nhiên cả kinh.
Mười tám tòa hắc ngục nửa thật nửa ảo này dường
như có một loại lực lượng kỳ dị khiến thân thể hắn càng ngày càng nặng, như
mang gông cùm xiềng xích trên người.
- Phá cho ta!
Diệp Phàm hét lớn, trên người nở rộ hào quang,
vô cùng vô tận, như thần diễm thiêu đốt hừng hực.
- Trật tự tỏa liên, triền phược vĩnh thế!
Địa Ngục Thần nữ quét khẽ, vẫn ẩn nấp trong hắc
ngục, vận dụng pháp tắc cực kỳ quỷ dị.
Mười tắm căn xiềng xích từ trong hắc ngục vươn
ra, sớm trói trên người hắn, đại biểu mười tám tầng địa ngục, muốn ma diệt hắn.
Đây là mười tám đạo thần tắc hóa thành, khó có
thể chặt đứt, không thể giày. Mười tám tòa hắc ngục hóa thực, từ giữa hư không
hiện ra, buông xuống.
- Trật tự tòa liên, trấn áp vĩnh thế!
Nữ nhân hắc y lại quát khẽ, mười tám tòa ma ngục
cùng nhau hạ xuống, hợp cùng một chỗ, muốn luyện hóa Diệp Phàm.
- Chính lúc này!
Bên ngoài cơ thể Diệp Phàm xuất hiện một vòng
tròn tự nhiên mà thành, thái cực hoàng kim bay ra, Thái Âm và Thái Dương giao
hòa, chuyển hóa lẫn nhau, phóng về phía trước, chủ động chìm sâu vào trong mười
tám tầng địa ngục.
Đột nhiên, vạn kiếm tề minh, trên bầu trời,
nơi nơi đều là kiếm quang, tất cả đều vọt vào hắc ngục.
Diệp Phàm dùng Viên Thái Cực hoàng kim hộ thể,
cố gắng chặt đứt xiềng xích, đồng thời vận chuyển bí quyết chữ Binh, hóa sát
khí thành kiếm quang chém rụng.
Coong…
Một đạo kiếm minh đặc biệt tới từ Tích Huyết
Ma Kiếm của Địa Ngục Thần nữ, chém lên thân thể nàng, nửa người rơi xuống.
Điều này vô cùng quỷ dị khiến toàn trường kinh
hãi. Tất cả không ai nhìn rõ cho nên đều kinh ngạc tới tròn mồm.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm ra sức giãy, toàn thân
đều là thánh quang hoàng kim, chặt đứt mười tám sợi xiềng xích, tiếp tục khống
chế binh khí Địa Ngục Thần nữ.
Phốc!
Phía trước, nửa người rơi xuống bị hắn đánh
nát, hóa thành huyết vụ, mà Địa Ngục Thần nữ lại vận dụng bí thuật, hết sức trốn
vào trong hắc ngục sắp biến mất.
- Chạy đi đâu?!
Diệp Phàm đuổi giết.
Đột nhiên, một đạo u quang hàn lãnh đâm tới,
vô thanh vô tức tới ngoài thân hắn mới bừng lên. Đây là một đạo sát khí tuyệt
thế.
Keng!
Diệp Phàm nghiêng người, dùng tay ngăn cản.
Cánh tay hắn lập tức nhỏ ra vài giọt máu. Nếu là thường nhân chỉ sợ một chiêu
này đã hình thần câu diệt nhưng Diệp Phàm hắn chỉ mất vài giọt máu, để lại một
vết thương mà thôi.
- Còn có Thần tử và Thần nữ phục kích sao?! Quả
nhiên càng mạnh.
Ầm!
Phi thường đột ngột. Từ trong mười tám tòa hắc
ngục sắp biến mất có một móng vuốt màu đen vươn ra, gầy như quy củi, ô sâm u
lãnh, chụp về phía trước.
Tề La đứng trong cổ điện, hai mắt như hai lỗ
thủng đang diễn biến một mảnh vũ trụ hắc ám. Hắn vẫn chưa ra tay nhưng thấu
phát một lũ khí cơ đánh về phía trước.
Xoát!
Móng vuốt màu đen như có cảm ứng, nháy mắt biến
mất. Những người khác không rõ nguyên do, không hiểu vì sao người thần bí kia đột
nhiên thu tay.
- Như là một vị Vương giả tu đạo thành công tới
từ Địa Ngục bị Tề La chấn kinh mà thối lui!
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, chỉ có hắn
mới cảm ứng được. Lúc này Địa Ngục Thần nữ cũng đã sớm biến mất.