Trước đó mọi người còn nhất trí cho rằng Diêu
Quang Vương tất thắng không thể nghi ngờ gì nữa, ngày nay làm gì có loại cao thủ
nào có thể tranh hùng cùng hắn được? Nhưng lúc này lại khác, bên này có một vị
Bán Thánh bị người ta tiêu diệt rồi.
- Quyết đấu đỉnh phong, Diêu Quang Vương đại
chiến với nhân trung chi vương có thể tiêu diệt cả Bán Thánh, làm sao đoán trước
được ai yếu ai mạnh đây?
Rất nhiều người có cảm xúc mênh, mông, vạn lần
cũng không nghĩ tới tại một đêm này sẽ phát sinh chuyện tình làm người ta kích
động đến thế, cảm thấy chuyến đi này thật sự không tệ chút nào.
Thật ra, Diệp Phàm là người đầu tiên đi tới,
chiến đấu vừa mới chấm dứt thì hắn đã từ trên cao lao tới phía trước, lưng đeo
thanh hắc thương lao thẳng về phía xa. Mà tất cả mọi người đều đi theo phía sau
hắn, cho dù Lý Khinh Chu có dùng hết tất cả các thủ đoạn, thi triển Thánh Quang
Thuật thì cũng không cách nào vượt qua hắn được.
- Hỏng rồi, khi nãy chỉ là một đạo thánh quang
thân thể, hiện nay người này lại mang cả chân thân tiến đến, có thể xảy ra vấn
đề lớn hay không đây?
Một đồng tử sắc mặt đã trắng bệch như tuyết.
- Nhanh chóng chạy về Thánh địa, đi mời chân
thân của Thánh chủ xuất quan, nếu không thì đêm nay có thể sẽ phát sinh biến cố
đó!
Một đồng tử khác vội vã xoay người bước đi.
Lý Khinh Chu thét dài một tiếng, nói:
- Nếu là đã quyết đấu, còn cần phải công bằng
thì mới được!
Trong lòng hắn âm thầm lo lắng, sợ xảy ra vấn
đề gì lớn.
Kinh thế đại chiến!
Mọi người rốt cuộc cũng chạy tới nơi này, phía
trước có các luồng hỗn độn khí đánh ra bên ngoài, mãnh liệt lao ra bốn phía, vô
cùng khủng bố. Chỉ có thể nhìn thấy hai luồng sáng ảnh đang di chuyển, căn bản
không thấy rõ bí thuật cùng chiêu pháp của bọn họ, không ai dám đi tới quá gần,
nếu mà bị dư âm chạm đến thì sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.
Khoảng cách từ nơi này tới Thanh Hà Thành cũng
khá xa, đạo thân của Diệp Phàm và thánh quang thân của Diêu Quang đã đánh vào tận
trong Thập Vạn Đại Sơn. rời xa vùng đất cư trú của nhân loại, nếu không chắc chắn
sẽ xảy ra một cuộc sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Đại chiến đã tới hồi gay cấn, hai người đi tới
vùng hoang dã, ai nấy đều buông hết cố kỵ, thả sức chiến đấu, không có gì giữ lại
cả, đạo pháp kinh động trời đất, từng ngọn núi lớn cao mấy ngàn trượng trở nên
yếu ớt như những mảnh giấy, dưới công kích của hai người thì liên tiếp vỡ nát
ra.
Tại nơi đây, đá vụn bắn vãng ra khắp không
gian, giống như từng đợt sóng lớn đang vỗ vào bờ, năng lượng mênh, mông như biển
rộng, cuốn lên tận trời cao, cuộc chiến của hai người đã tới hồi sôi trào, dường
như ngay cả trăng sao cũng đều phải rơi xuống.
Đông Hoang, tên như hiện thực, có rất nhiều
vùng đất hoang dã, các rừng cổ mộc mọc thành dãy, khu vực nguyên thủy này rộng
lớn không thấy bờ bến.
Diệp Phàm và đạo thân của Diêu Quang giao chiến,
đi vào trong vùng đất hoang dã, khiến cho không biết bao nhiêu hung cầm mãnh
thú bị kinh hãi, rất nhiều loài tại đây đều là thượng cổ dị chủng, vô cùng hiếm
thấy.
Thinh thoảng còn có mấy con man thú cấp Giáo
chủ lao ra, chúng phẫn nộ rống to, nhưng sự thực thì lại không chịu nổi một
kích. Mọi người rõ ràng nhìn thấy, một con đại bàng thượng cổ, lớn tới mấy trăm
trượng, toàn thân là một màu vàng sáng bóng, thân thể che khuất cả bầu trời,
nhưng lại bị dư âm cuộc chiến đánh thành một màn sương máu.
Chân thân của Diệp Phàm là người đầu tiên tới
đâỵ, tất nhiên cũng không ra tay, chi thờ ơ lạnh nhạt mà đứng, những người khác
đối với hắn lại vừa kính vừa sợ, không dám tới gần, đều đứng ở phía xa theo dõi
cuộc chiến.
- Đây là ai... vậy mà lại có thể tranh hùng
cùng với Diêu Quang Vương!
Tai nghe là sai, mắt thấy mới là thực, mọi người
đều cảm thấy trong lòng kinh hãi, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh khắp người, đây là
loại nhân vật cường đại tới mức nào a?
Hai người đại chiến thành một đường, giết tận
vào chỗ sâu trong vùng đất hoang dã, lưu lại trên mặt đất một đống hỗn độn, khắp
dãy núi trước mặt đã tràn ngập vết thương, rất nhiều dãy núi bị chặt đứt, ngoài
ra còn các ngọn núi cao hùng vĩ tại đây cũng đã biến mất trên đời.
Diệp Phàm và Diêu Quang đánh vỡ ra cả một cái
hố lớn trên mặt đất, sau khi tiến vào trong vùng màng hoang, cuộc đại chiến kịch
liệt đã đạt tới mức cực kỳ gay cấn.
- Các ngươi nói xem ai yếu ai mạnh, người cuối
cùng có thể chiến thắng là ai?
Mọi người đều ra sức bàn luận, đại chiến kinh
thế hãi tục cỡ này, cực kỳ làm cho lòng người rung động.
- Ta cảm thấy vẫn là Diêu Quang Vương có thể
chiến thắng, mặc dù vị cường giả Nhân tộc kia đã giết được một vị Bán Thánh,
nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua, Diêu Quang Vương đã đứng trên đỉnh cao, nhìn
xuống chúng sinh, sớm tu thành cảnh giới vô thượng rồi.
- Khó nói lắm!
Cũng có người lắc đầu.
- Sư phụ của ta tất nhiên sẽ thắng!
Lý Khinh Chu nói, hắn đứng thẳng dưới bầu trời,
nắm chặt bàn tay, phát ra âm thanh răng rắc, biểu hiện ra sự khẩn trương trong
lòng.
Mọi người thấy hắn nói như vậy, có không ít
người cũng gật đầu theo.
Keng...!
Đột nhiên, từ trong vùng mãng hoang truyền ra từng
trận sát khí, rất nhiều người vô cùng sợ hãi, vậy mà Diêu Quang Vương lại nằm
trong thế hạ phong.
Đạo thân của Diệp Phàm phun ra các luồng sáng
vô cùng vô tận, hóa thành một thanh đạo kiếm, giết chết tất cả mọi thứ trên thế
gian, giống như một tia chớp rực rỡ, cắt ngang qua bầu trời đen kịt, vô cùng
chói mắt.
Diêu Quang quát lạnh một tiếng, bên ngoài thân
thể hắn có các luồng thần quang đang sôi trào, hắn giống như một tòa thánh lô
đang hừng hực thiêu đốt, phát ra huyết khí mênh mông và thần lực cuồn cuộn.
- Giết...!
Diêu Quang Vương hét lớn, vừa rồi suýt nữa hắn
đã phải chịu thiệt thòi lớn, lúc này liền lộ ra sát khí, Thánh Quang Thuật có một
không hai được thi triển ra, trong phút chốc thân thể của hắn đã trở nên vạn
pháp bất xâm.
- Đây là thứ cường đại nhất mà Diêu Quang vô địch
cậy vào, pháp thuật này vừa thi triển ra, hắn đã ở trong thế bất bại rồi!
- Thánh Quang Thuật là thánh thuật tuyệt diệu
nhất thiên hạ, từ thuật này có thể diễn biến ra các bí pháp vô cùng vô tận, có
thể đánh gục bất kỳ cao thủ nào, Diêu Quang Vương lại bị áp bức tới tận bước
này rồi sao?
Mọi người giật minh, hô hấp như ngừng lại, thở
mạnh cũng không dám, khẩn trương theo dõi cuộc chiến.
Ầm...
ầm...!
Thân thể của Diêu Quang hóa thành vĩnh hằng
thánh lô, có khí thế nuốt trọn cả núi sông, mái tóc đen rậm rạp trên đầu đang
bay múa, vẽ ra từng luồng quỹ tích của đạo, càng lúc càng trở nên thần bí khó lường.
Lúc này, mỗi cái giơ chân nhấc tay của hắn đều
giống như ý trời, dung hợp cùng với đạo, phát ra một tiếng kêu to, cả dãy núi
nguy nga hùng vĩ cũng hóa thành bột mịn, dũng mãnh trấn áp cả thiên hạ.
Cánh tay của hắn chấn động, tất cả núi sông tại
đây đều bị phá hủy, dòng sông đảo ngược dòng lại, chảy thẳng lên trên trời,
thánh quang đảo qua, cả trời đất cũng đều run rẩy, trăng sao cũng ảm đạm vô
quang.
Hắn cường thế phản kích, dùng khí thế bẻ gãy
nghiền nát tất cả, vùng hoang dã này thiếu chút nữa đã bị hắn hủy diệt hoàn
toàn, san thành một vùng đất bằng, hắn muốn dùng lực ép chết đạo thân của Diệp
Phàm.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, vẫn không rơi xuống
hạ phong, hắn bắt đầu huy động cả ánh sáng trăng sao trên trời để trợ chiến, dải
ngân hà trên trời cao buông xuống, khiến cho chung quanh hắn là một mảnh trắng
xoá.
Cuối cùng, có thể nhìn thấy, ở chung quanh hắn
có các vầng mặt trời, mặt trăng đang chuyển động, các viên cổ tinh hừng hực
phát sáng, vô số các viên cổ tinh xuất hiện bốn phía, vờn quanh hắn vào giữa.
Nơi này dường như đã trở thành một tinh vực
trong vũ trụ, hắn đứng sừng sững tại trung tâm, ngưng tụ các loại ánh sáng để
luyện chế thành một thanh thần thương màu bạc do các luồng tinh tú hóa thành,
không gì không phá vỡ được, đâm về phía Diêu Quang.
Đại chiến đã tới lúc gay cấn nhất, Diệp Phàm
dùng mũi thương do các luồng tinh tú luyện chế thành đánh về phía địch nhân,
các tia lửa bắn ra bốn phía, thánh quang của Diêu Quang hóa thành một cái thánh
lô, ngăn cản công kích, phát ra từng âm thanh leng keng chói tai.
Đương...!
Đây là lần đâm thần thương ra thứ một vạn ba
ngàn linh tám của Diệp Phàm, đánh tới trước mi tâm của Diêu Quang, nơi đó có một
thánh lô đang ngăn cản, khó có thể tiến thêm, chỉ có các tia lửa chói mắt bắn ra
bốn phía.
Ầm...!
Diêu Quang lại một lần nữa tăng lên khí thế,
thân thể cũng chìm sâu vào trong thánh lô, huyết khí và thánh quang phát ra ngập
trời, chiếc vĩnh hằng đồng lô này giống như đã có từ thời khai thiên lập địa,
ép cho cả vùng đất hoang dã này gần như nứt ra.
Phía xa, tất cả mọi người đều sợ run, rất nhiều
người trực tiếp rơi xuống đất, không kìm nổi khiếp sợ, khó có thể nhúc nhích
thân thể, giống như bị một đầu thái cổ hung thú nhìn chằm chằm.
- Rất khủng bố, khó trách người ta bảo rằng
Diêu Quang Vương vừa xuất hiện, không ai dám tới tranh phong!
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Lúc này thân thể của Diêu Quang đã dung hợp
cùng với thánh quang lô, tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, giao hòa cùng
với thiên địa đại đạo, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều mang theo đạo tắc.
- Thiên Nhân Hợp Nhất, đạo pháp tự nhiên!
Diêu Quang cười vang, ép về phía trước.
Diệp Phàm cũng hét lớn một tiếng, hoàn toàn
khác với đối phương, tinh khí thần của hắn tăng lên cực nhanh, muốn đột phá tất
cả trói buộc của thế giới này, mỗi một giọt máu của hắn đều hóa thành một viên
Sinh Mệnh, Cổ Tinh, đạo cốt thì trở thành một dải ngân hà.
Mà dưới chân hắn thì lại xuất hiện nhất từng đợt
đạo ngân, hắn ngang nhiên đứng thẳng tại chỗ, đạp toàn bộ những đạo ngân này dưới
chân, cầm trong tay thần thương dùng tinh tú luyện chế thành, đánh về phía trước.
Hai người kịch liệt va chạm, thần lực lan khắp
mọi nơi, mặt đất dường như sắp vỡ nát, núi cao cũng đổ sụp, mọi thứ đều bị bẻ
gãy nghiền nát.
Diêu Quang Vương đang trong trạng thái Thiên
Nhân Hợp Nhất, vạn pháp bất xâm, thân thể được bao phủ bởi các luồng hào quang
vô cùng vô tận.
Vào lúc này, hắn giống như đã dung hợp với đạo,
bản thân hóa thành một tòa thánh lô bằng kim loại, phát ra ánh sáng rực rỡ, âm
thanh loãng xoảng vang lên mỗi khi mở ra cái nắp, phun ra nuốt vào tinh hoa của
nhật nguyệt, hiện lên vẻ tươi đẹp của thiên hà, sau đó nhanh chóng hút Diệp
Phàm vào trong.
Trong quá trình này, Thập Vạn Đại Sơn đều đang
rung động, mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều sắp rơi xuống, khủng bố vô
cùng.
- Ta đã sớm nói, không có người nào có thể địch
lại sư phụ của ta, Thánh nhân mà không xuất hiện thì sư phụ của ta chính là chủ
nhân của toàn bộ Nhân tộc!
Lý Khinh Chu hét lớn.
- Ngay cả nhân trung chi vương vừa mới tiêu diệt
cả Bán Thánh thì cũng không địch lại hay sao?
Mọi người đều cả kinh kêu lên.
- Sư phụ của ta là vô địch!
- Diêu Quang Vương thật là độc nhất vô nhị a,
huyền công cái thế, thiên hạ vô địch, ai có thể tranh phong được?
Mọi người đều kinh hãi, rất nhiều người đều
run giọng nói.