Ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, toàn bộ viên
cổ tinh này thật yên tĩnh, không có một gợn mây, một mình Diệp Phàm chậm rãi bước
tới, cẩn thận cảm ứng phiến đại địa xa lạ này.
Sau khi đi ra khỏi Ngũ sắc Tế Đàn, hắn đi tới
một cổ tinh không rõ, mặt đất vô cùng cứng rắn, lại rất lạnh lẽo. Nhiệt độ nơi
này thấp khủng khiếp.
Không có thực vật, không có nguồn nước, bầu trời
đầy sao, đêm khuya tịch mịch, trên mặt đất là một mảnh trống trải, chỉ có sương
mù lượn lờ nơi những ngọn núi.
- Muốn tìm được một viên cổ tinh có sinh mệnh
chân chính khó như vậy sao?!
Diệp Phàm rời đi hơn nửa năm, nơi duy nhất
nhìn thấy sinh linh chính là cổ tinh tử vong kia, mà những tinh hệ khác, ngay cả
một khối xương cốt cũng không có, không có thứ gì liên quan tới sinh mệnh cả.
Địa phương này không có một ngọn cỏ, mặt đất cứng
rắn như sắt thép. Hắn đi tới hơn ngàn dặm nhưng không phát hiện ra gì, nhưng vẫn
không hề cảm thấy sốt ruột.
- Từng viên lại từng viên tinh cầu bị một cổ lộ
xâu chuỗi, cổ nhân năm đó đang thăm dò cái gì?! Khẳng định không phải là chuyên
an bài thí luyện tràng cho hậu nhân, có lẽ chính là vì các loại đau khổ cho nên
mới được hậu nhân sử dụng.
- Chẳng lẽ nói, một nơi phía trước có cổ hiền
chiến đấu sao?!
Diệp Phàm suy nghĩ rất nhiều, con đường tiên
dân viễn cổ sáng lập ra nhất định tràn ngập nguy hiểm, có lẽ không ngừng phát
sinh chiến đấu. Mà hậu duệ của bọn họ chỉ sinh sống ở những khu vực an toàn mà
thôi.
Đột nhiên, thần sắc hắn bị kiềm hăm, sau khi
đi thêm mấy trăm dặm, dưới ánh trăng thanh lành, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh,
rất khô héo, cũng đang chậm rãi bước đi.
- Có người?
Diệp Phàm lộ ra dị sắc. Vừa rồi khi thần thức
của hắn quét ra cũng không phát hiện được nhưng lúc này đột ngột gặp được một
sinh mệnh thể.
Cách nhau rất xa, người kia ở tận cuối chân trời,
thân hình cao gầy như một đạo âm hồn, không nhanh không chậm di chuyển.
- Đây là người sao?!
Diệp Phàm đề phòng cao độ. Đây là một viên tử
tinh, không khí rất lăng, hơn nữa đều là độc khí, không có cây cỏ hay sinh cơ.
Đúng líc này đột nhiên xuất hiện một sinh linh
hình người tất nhiên khiến hắn cảm thấy giật mình, muốn nhìn xem đến tột cùng
là ai, không chừng gặp được bất ngờ.
Khi Diệp Phàm mở Thiên Mục ra nhìn lập tức cả kinh.
Đây không phải là nhân loại mà là một sinh vật với toàn thân sinh ra lông đỏ,
cúi đầu mà đi, không nhanh không chậm.
- Sinh vật hình người lông đỏ...
Khoảnh khắc khi Diệp Phàm nhìn thấy, trong
lòng lập tức kinh dị. Hắn lập tức nghĩ tới Nguyên Thiên Sư lúc về già nhưng
ngay sau đó lắc đầu.
- Đều tiến nhập tinh vực, hẳn không có quan hệ
gì với nhất mạch Nguyên Thiên Sư!
Hắn chậm rãi bước tới.
- Ngao hống...
Đột nhiên, một tiếng gào rít vang lên, sinh vật
hình người khô gầy kia dựng hết lông đỏ toàn thân, ngửa mặt nhìn trời kêu gào.
Đây là tình cảnh vô cùng khủng bố. Sự tĩnh mịch
lập tức bị phá vỡ, núi đòi chấn động, đất đá bay chạy.
Đây là một sinh vật trảm đạo, thực lực rất cường
đại, trong lòng có phẫn nộ, thật lâu sau mới trờ lại bình tĩnh, tiến vào trong
dày núi.
Ở cuối dãy núi có một đại động màu đen, nối thẳng
vào trong lòng đất, nơi đó có sương mù sôi trào, không ngừng phun lên khiến người
ta úy ky. Nếu là người bình thường khẳng định không dám đi vào mà quay đầu lại.
Nhưng Diệp Phàm không dừng bước. Hắn muốn tìm
ra manh mối, không chừng sinh vật này đã từng gặp Cơ Hạo Nguyệt, Bàng Bác, Cơ Tử
Nguyệt, Tây Bồ Tát!
Huyệt động này rất sau, nối thẳng vào lòng đất.
Vừa mới hạ xuống không lâu, Diệp Phàm đã cảm nhận được từng trận linh khí.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm nhận ra viên cổ tinh
này không phải không có sinh cơ mà là đều ở trong lòng đất, tự thành một tiểu
thế giới.
Sau khi đi sâu mấy ngàn trượng liền xuất hiện
dung nham cuồn cuộn sôi trào, rất nhiều sinh vật hình người ở trong lòng đất. Bọn
chúng không ngờ có thể uống được dung nham, hấp thu năng lượng trong đó.
Hỏa Thần Hầu!
Trong lòng Diệp Phàm liền hiện ra cái tên này,
không ngờ sớm bị diệt sạch ở Bắc Đẩu mà lại xuất hiện nơi này. Trường cư trong
lòng đất, chi cần có nguồn lửa là có thể sinh tồn.
Đây là một loại chủng tộc sinh linh cường đại,
toàn thân kim cương bất hoại, lì lợm, vô cùng khủng bố! Bọn chúng thường bạn
sinh với một ít linh trân.
- Là ai?
Diệp Phàm vừa tiến vào lập tức nghe được một
tiếng hét lớn, tất nhiên là dao động thần thức, như thủy triều quét tới.
Bán Thánh!
Cổ động này có nhân vật cấp Bán Thánh, Diệp
Phàm vừa tiến vào liền mơ hồ cảm giác được, lúc này được chứng thật thì càng
thêm yên tâm.
- Nhân loại, lại là nhân loại, thật đáng giận!
Tên Hỏa Thần Hầu vừa tản bộ trên mặt đất vừa rồi
hét lớn, chính là nhân vật thống lĩnh.
- Ta đi ngang qua viên cổ tinh này, không muốn
gây thù chuốc oán với các ngươi, chi muốn thinh giáo các ngươi một vài chuyện
mà thôi!
Diệp Phàm nói.
- Ta không thích nhân loại! Các ngươi đoạt đi
Hỏa thần thạch của tộc ta, khiến chúng ta sinh tồn rất gian nan! Tên nhân loại
ti tiện, không muốn tương giao với các ngươi nữa!
Một đám Hỏa Thần Hầu lao lên, con nào cũng dữ
tợn, bộ lông đỏ toàn thân lành lạnh, hận không thể lập tức xé nát hắn.
Diệp Phàm nhíu mày, gặp phải tai bay vạ gió,
thay người khác chắn họa. Hắn cũng không thể giải thích được.
- Tuy không phải là ngươi nhưng cũng là nhân tộc
các ngươi, không giết ngươi thật khó giải mối hận trong lòng ta!
Con lão hầu tử cường đại kia rống lớn.
Một hồi chiến đấu căn bản không thể tránh được
diễn ra nhưng đáng tiếc là bọn họ lại gặp phải Diệp Phàm. Dù là một đám Hỏa Thần
Hầu kim cương bất hoại cũng không thấm vào đâu, từng con bị đánh cho miệng mũi
phun huyết, da dẻ nứt nẻ.
Diệp Phàm không hề khách khí tiến vào cổ động
bọn chúng, cẩn thận tìm tòi, mở ra từng thạch bình, lập tức mùi rượu xông nức
mũi, khiến hắn như suýt say mất!
- Thần tửu!
Hắn không khách khí nâng một vò lên uống một
ngụm lớn, toàn thân lập tức nóng bừng, tinh khí tràn ra bốn phía, rất có lợi
cho việc tu luyện.
- Đàn hầu tử các ngươi, con nào cũng đỏ mắt liều
mạng với ta, hiện tại sao nằm bẹp hết ra vậy?!
Diệp Phàm thẳng tay thu lấy thần tửu của đàn hầu
tử cho vào pháp khí, đây đúng là một loại rượu rất ngon!
Một đám Hỏa Thần Hầu đều đỏ cả mắt, cho rằng lại
gặp thêm một tên cướp bóc nữa, trong lòng phẫn uất vô cùng, con nào cũng gào
thét, trợn mắt nhìn hắn.
Diệp Phàm tươi cười, sau khi thu lấy mấy chục
vò rượu lớn thì ném ra một đống Thần Nguyên lớn, tinh khí dật tán, chiếu sáng cả
tòa cổ động.
- Ta thấy loại rượu này thật bất phàm, có thể
đại hữu dụng cho các ngươi tu luyện! Ta cũng không phải là cướp bóc, trao đổi đồng
giá với các ngươi!
Đám Hỏa Thần Hầu cảm thấy rất bất ngờ, hai mặt
nhìn nhau, không còn gào thét nữa.
- Ta nghĩ các ngươi đã gặp những người này?
Hắn lấy ra bức họa đám người Cơ Tử Nguyệt,
Bàng Bác, muốn xác định bọn họ có từng đi trên con đường này không.
- Từng gặp, từng qua đây mấy năm trước.
Khi thu được câu trả lời rõ ràng, Diệp Phàm thở
vào một cái:
- Các ngươi ở đây lâu năm như vậy, tổ tông các
ngươi có phải cũng từng gặp một số người đặc biệt phải không?
- Có mấy người để lại ấn tượng rất sâu, một
người là Vô Thủy, một người là Vạn Thanh, nghĩ lại còn có mấy người cũng không
khác ngươi nhiều, một khi chiến đấu thì huyết khí màu vàng mênh mông.
Hỏa Thần Hầu nghĩ tới một ít truyền thuyết
liên quan tới tổ tông, bởi vì ngăn cách, cũng không có nhiều cơ hội nhìn thấy
ngoại tộc cho nên nhớ được rất rõ.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Những người mạnh
nhất trên lịch sử Bắc Đẩu quả nhiên đều đã tới. Vô Thủy không cần phải nói, ai
ai cũng biết mà Vạn Thanh ở định là một gốc sen vạn cổ thanh thiên, là chỉ
Thanh Đế.
- Lần này, chúng ta sở dĩ gặp họa, bị người ta
cướp đi Hỏa thần thạch chính là có liên quan tới Vạn Thanh kia.
Lão hầu tử đạt tới Bán Thánh thấy Diệp Phàm
cho bọn họ nhiều Thần Nguyên như vậy, sẽ có tác dụng tu luyện rất tốt đối với hậu
bối thì tâm tình bĩnh tĩnh lại, thật sự nói ra một ít chuyện.
- Ồ, có liên quan tới Thanh Đế sao?! Chuyện là
như thế nào?
Diệp Phàm chấn động, cảm thấy hơn phân nửa có
bí mật.
Sau thời thái cổ, thiên địa đại biến, Thanh Đế
là người chứng đạo duy nhất, được Yêu tộc xưng là Vạn cổ nhất đế, chính là vì
đã đi trên con đường thí luyện mạnh nhất này.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Diệp Phàm
không thể không chú ý. Không ngờ bộ tộc Hỏa Thần Hầu này lại biết đôi chút.
- Nghe nói gã Vạn Thanh kia đi qua một đám
tinh vực cường đại, ở nơi nào cũng dừng lại rất lâu, lưu lại không ít dấu vết.
Mấy năm qua, bọn họ dường như ở lại nơi Vạn Thanh bế quan, có manh mối quan trọng,
tìm hiểu vô cùng điên cuồng.
Bộ tộc Hỏa Thần Hầu chỉ là gặp phải tai bay vạ
gió, đám người kia vốn không phải là vì Hỏa thần thạch mà đến nhưng kết quả vẫn
bị cướp đi!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Thanh Đế lưu lại
cái gì?! Sẽ không phải là bí mật chứng đạo năm đó chứ?! Điều này khiến trong
lòng hắn nổi lên hãi lãng ngập trời.
Cuối cùng, sau khi biết được đủ tin tức, hắn
liền tò biệt bộ tộc này, tiếp tục bước lên cổ lộ.
- Cổ tinh có sinh mệnh đã xuất hiện, ta vô
cùng khát vọng, cuối cùng có thể xuất hiện ở tinh vực nhóm người kia!
Diệp Phàm cầu nguyện, thật sự rất chán ghét những
viên khô tinh lạnh lẽ, đơn độc hành trình.
Nhoáng cái đã qua thêm một năm. Dọc đường này
Diệp Phàm gặp phải mấy lần nguy hiểm nhưng đều hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Một năm qua, hắn cũng không gặp thêm một cổ
tinh nào chân chính có sinh mệnh nhưng gặp được mười mấy loài sinh linh đơn độc,
có mấy loài thực lực rất đáng sợ.
- Lại thêm một viên cổ tinh nữa, vẫn không có
sinh linh sao?!
Diệp Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn khao khát được
nhìn thấy một thảm thực vật màu xanh, được nhìn thấy các chủng tộc khác.
Đáng tiếc, hắn lần nữa lại phải thất vọng, đây
cũng chỉ là một tiểu tinh trụi lủi, không có thứ gì cả.
- Ồ, không đúng, có người giám thị ta?
Diệp Phàm sừng sững đứng giữa hư không, đột
nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng mở ra Thiên Mục, bống nhìn thấy một loại phi
hành khí cỡ nhỏ bay qua đinh đầu.
- Ồ?
Điều này làm cho hắn biến sắc, chân đạp bí quyết
chữ hành, thân thể hóa thành một tia chớp đuổi theo, nhanh chóng lao tới, rất
nhanh đã đuổi kịp.
- Đây là?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, đây là một phi
hành khí cổ xưa đang bay quanh viên tiểu tinh này.
- Nhìn dấu vết bề ngoài thì hơn phân nửa đã trải
qua mấy vạn năm, nó vẫn không rơi xuống, vẫn bay giữa bầu trời...
Trong lòng hắn chấn động. Đây là kết quả của
văn minh khoa học kỹ thuật, chỉ có điều đã bị người ta vứt bỏ mấy vạn năm trước.
Hắn vừa đuổi theo vừa phân tích.
- Nơi này từng sinh ra một nền văn minh khoa học
cực kỳ phát đạt sao?!
Diệp Phàm tự nhủ, trong lòng hiện lên chút do
dự, đến tột cùng là nên tiếp tục đi tới hay là ở khu vực này sưu tầm một phen.
Cuối cùng, Diệp Phàm ngừng lại, quyết định tìm
tòi ở nơi này một phen, nhìn xem có thu hoạch được gì không.
Hắn mượn dùng những trận thai mà Hắc Hoàng chuẩn
bị cho hắn, vượt qua mấy viên cổ tinh khác, đương nhiên cũng không thể lập tức
tới nơi mà phải liên tiếp không ngừng sử dụng mấy trận thai bàn cờ.
Liên tục đi qua bốn tiểu hành tinh khô héo, một
ít di tích lưu lại, hẳn là những căn cứ mà phi thuyền vũ trụ tạm thời dựng nên,
đáng tiếc cuối cùng cũng bị vứt bỏ.
Khi hạ xuống tiểu hành tinh thứ năm, trong
lòng Diệp Phàm chấn động. Hắn thấy được trên một đài cao còn lưu lại hai phi
thuyền vũ trụ.
Nơi này là một mảnh căn cứ, dù đã bị vứt bỏ
không biết bao nhiêu năm nhưng có thể nhận ra đã được sử dụng gần đây, có dao động
sinh mệnh rất mạnh.
- Có người ở nơi này sao?
Diệp Phàm nhanh chóng tiềm hành trong lòng đất,
dùng đạo ngân tận lực che dấu khí cơ.
- Các ngươi có thu hoạch gì không? Lâu như vậy
mà chúng ta căn bản không tìm được thứ gì. Năm đó Vạn Thanh rốt cuộc để lại cái
gì?! Đã qua ha ba vạn năm mà còn khiến bề trên coi trọng như vậy, tìm kiếm khắp
những nơi hắn từng đi qua!
Diệp Phàm thông qua thần thức liền hiểu rõ ý tứ
bọn họ, trong lòng không thể bình tĩnh. Vạn Thanh chính là Thanh Đế, những người
này đang truy tìm dấu vết của hắn!
- Chúng ta cũng không tìm được manh mối của Vạn
Thanh nhưng cũng có đại thu hoạch, chiếm được một viên Hỏa thần thạch là một
khoáng vật quý hiếm để tu luyện thể chất tiến hóa dịch bậc nhất.