Diệp Phàm ngồi khoanh chân trên không trung,
trong bóng đêm vĩnh hằng, nhìn về phía Bắc Đẩu Tinh Vực phía xa, nơi đó có ánh
sáng ảm đạm lóe lên, có cố nhân quen thuộc, không biết hiện tại bọn họ như thế
nào rồi.
Bảy năm, hẳn là đã xảy ra rất nhiều chuyện, những
địch nhân và bằng hữu khi xưa đang ra sao, có còn sống trên đời nữa không?
Chu Nghị, Vương Tử Vãn, Lâm Giai sau khi chia
tay nhau thì đều không thể gặp lại, hiện giờ có còn sống hay không, Bàng Bác và
những người bạn cũ này bây giờ như thế nào rồi?
Đám ngựời Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, Ngô
Trung Thiên có đoàn tụ được với Đồ Phi tại Bắc Nguyên chưa?
Tên hỗn đản Hắc Hoàng lúc nào cũng kêu gào,
gây họa khắp thiên hạ, nhưng tại sao nó luôn có một loại âm thầm buồn bã, nó
đang lo lắng những gì, sẽ không phát sinh chuyện gì không hay đấy chứ?
Bảy năm qua, cô bé con có lớn lên chút nào
không, thay đổi thành thế nào rồi?
Cơ Tử Nguyệt, cô nương xinh đẹp này đẹp từ
trong ra ngoài, liệu bây giờ có nhìn lên bầu trời đêm, có còn hay nghiến răng rùa
thầm tên hắn không?
Cơ Hạo Nguyệt trời sinh ra thân thể vô địch,
hiện tại có trở thành đệ nhất nhân trong một thế hệ trẻ tuổi tại Đông Hoang hay
không?
Nghĩ đến hắn, trong đầu Diệp Phàm không tự chủ
được hiện lên thân ảnh của Diêu Quang Thánh tử, tên này là một kỳ tài chân
chính, căn bản không thể nhìn được nông sâu, lúc nào cũng muốn vượt thẳng lên tận
trời cao, khi hắn chính thức ra tay thì có lẽ sẽ gây ra sự kiện nào đó long trời
lở đất, rung động cả thiên hạ.
Dao Trì Thánh nữ, Diêu Hi, Nhan Như Ngọc, Kim
Sí Tiểu Bằng Vương, Hạ Cừu u, Trung Hoàng, Nam Yêu, Tây Bồ Tát và nhiều người
khác, hiện giờ đều có thành tựu như thế nào?
Hai đại Thần triều là Nhân Thế Gian và Địa Ngục,
bọn họ chuyên tìm giết các thần tử mạnh nhất trong chư vương, liệu bây giờ bọn
họ đã xuất thế hay chưa, họ tạo ra áp lực như thế nào cho chư vương khắp ngũ vực?
Các Thánh địa tại Đông Hoang, Thần triều tại
Trung Châu, rất nhiều ngôi chùa cổ tại Tây Mạc, đã nhiều năm như vậy trôi qua,
có đại sự kiện nào xuất hiện không?
Bệnh lão nhân chính là Cái Cừu u chín ngàn năm
trước sao, bây giờ tình trạng thân thể của hắn như thế nào rồi? Đấu Chiến Thắng
Phật trên Tu Di Son thật sự là thúc thúc của hầu tử sao, hiện giờ có tu vi sâu
tới tận đâu? Các Vương tộc Thái cổ đều đã xuất thế chưa, sẽ tạo thành áp lực lớn
tới mức nào cho Nhân tộc?
Tại cấm địa Thái cổ, chín con rồng kéo quan
tài mà đi, cái vực sâu vô tận kia liệu có biến cố gì xảy ra không?
Trong Bất Tử Son có u Minh Thảo, Huyền Vũ thần
dược, Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, Thánh linh do Tiên Lệ Lục Kim hóa thành, mà nhân vật
vô thượng do vô đầu kỵ sĩ thủ hộ tại chỗ sâu nhất đó, liệu hắn đã xuất thế
chưa?
Cổ Quáng Thái Sơ thần bí nhất trong số các cấm
địa, trước thời thái cổ thì ngay cả vạn tộc cũng không dám đến gần, lúc trước
nhìn thấy nó phun ra nuốt vào ánh sáng nhật nguyệt, tạo thành một mảnh trắng
xóa, có cổ thi đang chìm nổi, mà hiện nay sinh linh cổ đó đã sống lại, liệu có
thể vạch trần được đại bí mật muôn đời tại đó hay không?
Thần Khư có Nam Thiên Môn, có các cung điện của
Thiên Đình cổ xưa, hầu tử có tìm được Bất Tử Bàn Đào Thụ của bộ tộc Đấu Chiến
Thánh Viên hay không?
Tiên Lãng Mộ theo truyền thuyết là một lãng
viên cực lớn của tiên, thật sự nơi đó có chôn cất tiên hay sao, hắn vẫn chưa từng
đi qua đó lần nào.
…
Những thứ trên đó thực sự rất nhiều, Diệp Phàm
chỉ ngẫu nhiên thất thần thì đã lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện cũ tại Bắc Đẩu
Tinh Vực, đại bộ phận là những chuyện tại Đông Hoang.
- Vốn muốn liều chết phấn đấu một lần, trở lại
quê hương, không ngờ lại lưu lạc trong vũ trụ vô tận này, chỉ e bây giờ cũng
không còn biện pháp nào quay về nữa.
Đối mặt với tinh không mênh mông này, hắn thực
sự cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, không chỉ nói thân thể nhỏ bé của hắn,
cho dù là một tinh cầu to lớn thì cũng chỉ là rất nhỏ bé trong một mảnh tinh vực
mênh mông vô tận này, không khác gì một hạt bụi cả.
Trong tinh vực hư vô mờ mịt này, con người thực
sự rất nhỏ bé, sức lực con người không thể làm được gì, muốn đi từ một tinh vực
tới tinh vực khác thì chỉ riêng bay đi cũng có thể mất mấy trăm đời rồi mà chưa
chắc đã tới được.
Như vậy thì không cần nói đến đi từ vũ trụ tối
đen như mực này đến một cổ vực khác, thật sự quá mức gian nan, gần như không có
khả năng thực hiện được.
- Hơn phân nửa là ta sẽ vĩnh viễn trôi dạt
trong này, trở thành một hạt bụi vũ trụ, có khi tới tận khi sinh mệnh kết thúc
cũng không gặp được bất cứ kẻ nào cả.
Diệp Phàm than nhẹ.
Đây là chuyện không còn cách nào thay đổi được,
căn bản không đủ sức tạo ra biến hóa nữa, trừ khi hắn không ngừng đột phá tu vi,
tiến giai trở thành nhân vật cờ Thánh nhân viễn cổ, có lè như thế thì còn có cơ
hội trở về được.
- Bảy năm rồi, tại sao ta luôn cảm thấy bất
an, chẳng lè có chuyện gì xảy ra rồi sao, nếu là có cố nhân chết trận, ta cũng
không thể trở về đưa tiễn bọn họ a!
Đột nhiên Diệp Phàm cả kinh, chẳng lè thật sự
có cố nhân nào đó chết hay sao, tại sao ngẫu nhiên sẽ có lúc tâm thần cảm thấy
bất an, ngay cả khi đang đả tọa cũng bừng tỉnh lại, chẳng lè tại Đông Hoang thật
sự xảy ra biến cố lớn nào đó sao?
- Những địch nhân của ta đều không thể đoán ra
sâu cạn a. nếu bọn họ giận chó đánh mèo, liên lụy đến đám người Bàng Bác, vậy
thì không hay chút nào rồi...!
Hai đại thần tử của Sát Thủ Thần Triều chưa từng
xuất hiện qua, người trong Vạn Long Sào sớm muộn gì cũng biết là hắn từng dẫn
người đi quấy phá tại đó...
Trong vũ trụ tối đen, Diệp Phàm thầm than nhẹ,
không thể làm gì được, hiện giờ hắn mới chỉ là nhân vật cấp Thánh chủ, mặc dù
có thần thông lớn bằng trời thì cũng không thể làm được gì cả.
- Thánh thể cấp đại năng a. đáng tiếc lại
không thể chấn nhiếp bọn họ được!
Trong bảy năm dài dằng dặc, hắn trôi nổi trong
vũ trụ mênh mông không chút sinh mệnh này, chịu đựng tịch mịch không gì so được,
rốt cuộc thì tu vi cũng đạt được thành tựu tới mức này.
Nếu so với quá khứ thì trong bảy năm nay, tốc
độ tu luyện của hắn cũng không tính là nhanh, nhưng lại vô cùng vững chắc, bước
đi từng bước chậm mà chắc, nếu hắn muốn chứng đạo thì tất nhiên phải làm như vậy
thì mới được.
Nhưng đó cũng chỉ là so với quá khứ, nếu so với
những người khác thì tốc độ tu luyện của hắn vẫn là rất nhanh.
Đột nhiên, trong lòng Diệp Phàm chấn động, lão
già áo xanh bên cạnh dường như là sống lại, đôi mắt ảm đạm vô thần bỗng nhiên
lóe lên trong vũ trụ đen tối, giống như hai viên hằng tinh đang nổ tung.
Từ trong ánh mắt của hắn, bay ra hai tòa Ngũ sắc
Tế Đàn không hoàn chỉnh, sau đó chúng va chạm cùng một chỗ, tạo thành một cổ trận
thai hoàn hảo không chút hao tổn gì.
- Đây là...!
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Tất cả chuyện nàỵ đều rất bất ngờ, Thần Chi Niệm
của tên đã thân tử đạo tiêu, gần như không thể tồn tại này, lại nhiều lần khiến
cho hắn kinh dị, mà bây giờ thì lại còn hiện ra một tòa tế đàn tới đây.
- Đưa ta trở về Tử Vi Cổ Tinh, ta cho ngươi tạo
hóa, nếu bỏ ta mà đi, muôn đời phải chịu nguyền rủa...!
Nét mặt của lão già áo xanh rất đáng sợ, phun
ra mấy câu âm trầm như vậy, sau đó thân thể hắn nhanh chóng biến mất trong Ngũ
sắc Tế Đàn.
Cuối cùng, chỉ còn lại một luồng hư ảnh, đang
ôm cái quan tài bằng đá kia, lặp lại câu nói giống như ma chú kia, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Nếu ngươi có thể tìm được đường đi thông tới
Tử Vi Cổ Tinh Vực thì tất nhiên là không thành vấn đề gì!
Diệp Phàm thật sự cảm thấy cô độc trong vũ trụ
mênh mông lạnh như băng, không chút dấu hiệu sinh mệnh này, nếu có cơ hội thì tất
nhiên hắn muốn rời đi, tiến vào một nơi có sinh mệnh.
Xoát!
Ánh sáng bùng lên, thân ảnh của lão già áo
xanh lại càng nhạt đi, một thân tinh khí rót vào trong Ngũ sắc Tế Đàn cao hai
thước này, sau đó từ trong mi tâm của hắn có một toàn tiểu tháp bay ra, hắn và
cái thạch quan cùng nhau tiến vào trong đó.
Đinh!
Tòa tháp này quả thực rất nhỏ, chỉ bé bằng một
đốt ngón tay, nó rơi trên mặt của Ngũ Sắc Tế Đàn, phát ra tiếng vang giòn tan.
Diệp Phàm kinh ngạc, sinh linh do ác niệm của
thần linh biến thành này không ngờ cũng phải đi cầu hắn, chẳng lè có thể một lần
nữa bay đi sao?
Hắn đợi rất lâu, vẫn không thấỵ cái Ngũ sắc Tế
Đàn nhỏ này có biến hóa nào, cuối cùng Diệp Phàm nhấc tòa tiểu tháp lên, làm giống
như lão già áo xanh, rót tinh khí bản thân vào trong Ngũ sắc Tế Đàn.
Rốt cuộc thì Ngũ Sắc Tế Đàn cũng bị kích hoạt,
năng lượng trong vũ trụ tối đen lao tới như nước, đây chỉ là cảm giác của hắn,
nhưng không thể hấp thu được.
Ầm!
Trong vũ trụ tối đen như mực này, có một luồng
thần mang rực rờ phát ra, là ánh sáng đầu tiên hiện ra sau mấy chục, thậm chí mấy
trăm vạn năm tại đây.
Ngũ Sắc Tế Đàn phát ra ánh sáng chói mắt, năm
loại thần quang tạo thành một đồ hình bát quái nhỏ, cao hai thước, tạo thành một
không gian trùng động, hút Diệp Phàm vào trong đó.
- Tử Vi Cổ Đế Tinh!
Diệp Phàm đi xuyên qua không gian trùng động
sâu thẳm kia, thấy được một viên tinh cầu nở rộ ánh sáng màu tím, nằm yên lặng
tại tận cùng của hư không vĩnh hằng này.
Đây chính là Tử Vi chù tinh trong truyền thuyết
mà Trung Quốc cổ đại nhắc đến sao? Diệp Phàm rất kích động, cổ nhân đã tạo ra
cho nó rất nhiều sắc thái thần bí, nhưng hiện tại bản thân hắn lại được trực tiếp
đi tới tinh vực này.
Tinh không chỉ môn tạo ra một thông đạo sâu
hun hút, Diệp Phàm bay nhanh về phía trước, thinh thoảng còn có những thiên thạch
sáng chói lướt qua hắn.
Trong lòng hắn thực sự rất bất an, không biết
lần này có tới được đích hay không, vài lần trước đó đều thất bại cả, nửa đường
thì gặp biến cố, không thể đi tiếp, ngay cả chín con rồng kéo quan tài cũng bỏ
qua nơi này.
Ánh sáng lóe ra, cổ lộ lui lại, Diệp Phàm cảm
nhận được ánh sáng có chút vặn vẹo, không gian thông đạo biến đổi, tất cả trở
nên không chút chân thực nào nữa.
Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, hắn hiện ra
tại viên tinh cầu to lớn màu tím nằm ở trong trung tâm tinh vực, lập tức cảm nhận
được một loại khí tức không tầm thường.
- Khí tức của Đại đế cổ!
- Chấn nhiếp của Thiên đế ?
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mành liệt, mới
đầu còn tường rằng có một người đã chứng đạo đang ở phía trước, khi cảm nhận cẩn
thận lại thì phát hiện ra khí tức này là của cả phiến tinh vực, tới lúc này thì
hắn rốt cuộc cũng biết được mảnh tinh vực này bất phàm tới mức nào.
Chưa để cho hắn có thời gian nghĩ nhiều, không
gian thông đạo lại vặn vẹo, sau đó uốn lượn, nhanh chóng truyền tống hắn đi, thả
hắn xuống một địa phương cổ xưa có sinh mệnh.
Hai tai Diệp Phàm nghe thấy tiếng gió ù ù, âm
thanh rung động toàn thân, cảm giác như toàn thân đang bốc cháy lên, hắn đi ra
từ trong trùng động, đang rơi xuống viên Cổ Tinh này.
- Lần này thành công rồi, ta đã đi tới địa
phương có sinh mệnh trong Tử Vi Cổ Tinh Vực.
Hắn gần như không dám tin, trôi nổi trong vũ
trụ bảy năm, đã không còn có hy vọng xa vời gì nữa rồi, nhưng nháy mắt hắn lại
đi được đến một viên Cổ Tinh có sinh mệnh.
Thế giới cổ trong truyền thuyết này khiến cho
Diệp Phàm càng nghĩ càng thấy khó tin, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không tin rằng
có một ngày minh tới được tận nơi này.
Đây là một tinh cầu lớn. mênh mông vô ngần,
làm cho người ta có cảm giác vô cùng bao la hùng vĩ, Diệp Phàm đang bay qua bầu
khí quyển, rơi thẳng xuống đất.