Thiên Chi Thôn vui sướng hướng tới quang vinh,
bởi vì Diệp Phàm để lại rất nhiều thứ quý báu, gần như là “toàn thân xuất ra hết”,
tất cả tích góp xưa nay không sai biệt lắm đều để lại.
Không nói các loại Thần liệu, riêng là thiên
Luân Hải “Đạo Kinh”, quyển Tiên Thai “Thái Dương tiên kinh”... chính là một khoản
bảo tàng vô giá.
Sáng sớm, một đám trẻ em Thiên Chi Thôn đón
ánh bình minh còn thật sự tu luyện, mỗi đứa đều tinh thần phấn chấn, hiển lộ ra
hết hy vọng lực lượng tương lai.
Diệp Phàm rời đi, cũng không có mang theo đám
Long Mã, ngoại trừ đứa nhỏ, đều là những người từng để lại dấu chân ở Tử Vi.
Mặc dù Diệp Phàm không phải lần đầu tiên vượt
qua hư không, nhưng đối mặt với vũ trụ mênh mông, vẫn không kiềm nổi than thở:
nhân loại so với một viên tinh tú mà nói chỉ là một hạt bụi, mà tinh tú so với
vũ trụ mà nói cũng là bụi bậm.
Từ một tinh vực tiến vào một phiến tinh vực
khác, từ một sinh vật nhỏ bé như bụi bậm mà vẫn làm được, điều này đáng được gọi
là một loại hành động vĩ đại. Vì vậy cũng còn có loại cách nói: sinh mệnh là kỳ
tích vĩ đại nhất thế gian.
Vũ trụ không bờ bến, như một tấm màn tối đen
thật lớn, từng viên từng viên tinh tú như là những viên kim cương sáng lấp lánh
tô điếm trên đó.
Xuyên qua trong hư không vũ trụ, Diệp Phàm đứng
sừng sững dưới tinh hà rực rỡ nhìn ra viên đại tinh màu tím xa xa phía trước, cảm
nhận được một loại uy áp bàng bạc.
Đây là tinh tú từng xuất ra Đại đế, chỉ có như
thế mới có loại dao động cường đại này.
Tương truyền, phàm là tinh tú từng xuất ra Đại
đế đều rất khó bị hủy diệt, bởi vì có đạo ngân căn nguyên của họ lưu lại, cũng
có pháp tắc thành đạo của họ thủ hộ.
Lúc này Diệp Đồng mắt đỏ bừng, nước mắt không
kiềm được tuôn rơi, khóc không thành tiếng. Cha mẹ, tỷ tỷ, cùng với rất nhiều
thân nhân của hắn đều chết đi, hết thảy đều do Kim Ô tộc huyết tẩy.
Không có kế thừa bất hủ, cũng không có Đế và
Hoàng trường sinh, tuy là hậu nhân của Thái Dương Thánh Hoàng, nhưng đã xảy ra
quá nhiều chuyện, bản tộc sớm đã suy vong, pháp trận tan biến, binh khí Đế
không có, tiên kinh thất lạc... cuối cùng đi về hướng suy vong.
- Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ... ta đã trở về!
Diệp Đồng rốt cuộc không kiềm nổi lớn tiếng
khóc ròng, nước mắt tuôn rơi thành chuỗi.
Được Diệp Phàm, Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên khuyên
bảo, một hồi lâu sau hắn mới bình tĩnh trở lại.
Đoàn người bay đi tới phía trước, tới gần chỗ
sinh mệnh cổ địa này, đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, nói:
- Cảm giác có chút quen thuộc, cùng với nơi
sinh ra ta có chút tương thông!
Rốt cục đến gần trên không trung viên đại
tinh, ở Vực ngoại nhìn xuống đã có thể thấy trời đất mênh mông cùng với biển rộng
bao la hùng vĩ phía dưới. Từng tia pháp tắc lấp lánh, một mảng mông lung mờ ảo.
- Rốt cục đã trở lại rồi! Hai vị tổ sư trung
hưng Nhân Dục Đạo đã trở về chốn cũ, các mỹ nữ hãy run rẩy đi, nghênh đón Quân
vương vĩ đại nhất giá lâm!
Lệ Thiên cao giọng hô lớn, thần sắc phấn chấn.
Yến Nhất Tịch cũng lộ vẻ kích động. Một lần đi
chính là một trăm mấy chục năm! Ở trong năm tháng hắn trải qua, thật ra có đại
đa số thời gian chỉ ở lại Bắc Đẩu, nay trở về lại cố hương, trong lòng sao có
thể bình tĩnh?
Thời gian quá lâu rồi, ngay cả Diệp Phàm đều sắp
quên đi, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch bên cạnh mình đều là người của Tử Vi Tinh Vực,
đều không phải là sinh ra ở Bắc Đẩu, đây là địa phương sinh ra bọn họ.
- Càng về gần quê hương tâm tình càng phức tạp!
Lệ Thiên nói, cảm thán như thi sĩ: rời đi nhiều
năm, sáng nay trở về, tâm tình vui sướng, cũng có một chút buồn bã... nhưng một
câu kế tiếp của hắn lại phá hủy loại không khí này, hắn lẩm bẩm:
- Không biết mỹ nữ của ta năm đó đều lập gia đỉnh
hết chưa? Trong lòng thực không yên mà!
- Phỏng chừng sẽ không còn ai nhớ tới ngươi!
Trước khi chúng ta rời đi, đối với nữ nhân mà nói ngươi đúng là chuột chạy qua
đường, ai ai cũng đều rượt đánh!
Yến Nhất Tịch cười nói.
Bọn họ hạ xuống cực nhanh, phía dưới là một mảng
núi sông mênh mông vô ngần mà lại vô cùng tráng lệ.
Đất trời mênh mông, rộng lớn khôn cùng, núi lớn
nguy nga cao lấp trong tầng mây, sông lớn cuồn cuộn uốn khúc mấy chục vạn dặm,
bốc hơi sương mù, cũng có rất nhiều linh khí tiên thổ xông thẳng lên trời cao.
Đây là một mảng thế giới tươi đẹp, bao la hùng
vĩ mà lại không mất tú lệ, bàng bạc mà không mất tiên khí, thật rung động lòng người.
- Lệ Thiên Đại đế ta đã trở lại!
- Nhân Dục Đạo kế thừa bất diệt, sẽ toả sáng
muôn màu ở kiếp này!
Khi rơi trên mặt đất, linh khí mãnh liệt như
nước như thủy triều, nhất là vùng đất này lại đặc biệt, Diệp Phàm cảm thấy có
phần quen thuộc, phát hiện thực vừa khéo lại là vùng Huyền Đô Động ở Bát Cảnh
Cung.
- Lại là địa phương này...
Hắn không kiềm nổi khẽ lẩm bẩm. Năm đó buông
xuống đây, chính vì dừng ở ngoài sơn môn này mới bị bức rồi kết thù kết oán với
Doãn Thiên Đức.
- Thái Thanh Thánh Cảnh Bát Cảnh Cung! Đây
chính là một địa phương tốt đây!
Ngay cả Yến Nhất Tịch truyền nhân lịch sự tao
nhã của Nhân Dục Đạo, lúc này ánh mắt đều sáng lên.
- Doãn Thiên Đức chạy lên trên tinh không cổ lộ
rồi, không có cơ hội giao thủ với hắn, không biết có lưu lại cái gì hay không?
Lệ Thiên cũng xoa xoa tay hưng phấn nói.
Đáng tiếc, bọn họ thất vọng rồi: người đi, nhà
trống! Ngay cả cái gọi là Bát Cảnh Cung cũng bị dọn sạch, cái gì cũng không còn
lại.
- Doãn Thiên Đức, một tên ở năm đó đã có được
Thần cấm, mới vừa trảm đạo đã dám đoạt Thần Linh Cổ Kinh từ trong tay Vương giả
đại thành, tương lai tuyệt đối là một đại địch cái thế!
Yến Nhất Tịch nói.
- Sư phụ! Lòng ta có sầu não, dao động cảm xúc
kịch liệt, hiện tại phải độ kiếp Vương của Thánh nhân!
Diệp Đồng nói.
Vừa bi thương vừa mừng rỡ, nỗi lòng như sóng vỗ
bờ, làm cho Diệp Đồng khó có thể áp chế loại dao động này, hắn không kiềm nổi
phải độ kiếp Thánh Vương của mình.
- Cứ thuận theo tự nhiên, không cần áp chế, ta
hộ pháp cho ngươi!
Diệp Phàm gật đầu nói, rất vui mừng.
“Ầm!”
Diệp Đồng độ kiếp, dẫn tới các loại dị tượng,
lôi hải mờ mịt, trời sụp đất nứt.
Diệp Phàm vội vàng ra tay, bày ra Khi Thiên trận
văn của Vô Thủy Đại đế, bảo vệ cả khu vực phụ cận, bằng không thực e rằng bị
lôi hải đánh chìm, bị hủy trong lôi đình.
Hết thảy đều rất thuận lợi! Cuối cùng tuy rằng
thật lâu, nhưng Diệp Đồng từ trong sấm rền chớp giật đi ra, hóa thành một Vương
của Thánh nhân chí cường, từng đạo tia chớp còn lượn lờ trên người hắn.
Cùng lúc đó, trong Thái Dương Tinh kia bắn ra
một luồng hào quang hừng hực giao hòa cùng với hắn, thanh tẩy thân thể, tẩm bổ
nguyên thần hắn.
Một đạo tiếp theo một đạo xuất hiện dị tượng bực
này làm kinh động Tử Vi Tinh Vực, rất nhiều cường giả xuất động, vọt tới hướng
địa vực này. Đáng tiếc, chờ tới khi bọn họ chạy tới nơi, đám Diệp Phàm đã triệt
hồi pháp trận, sớm rời đi.
Núi rừng sông suối mờ mịt, địa vực mênh mông,
cả viên tinh tú này chia làm mấy khối đại lục: Lô Châu, Thần Châu, Hạ Châu... ở
giữa có khoảng cách đại dương mờ mịt.
Cả địa vực rộng lớn như vậy muốn tìm một người
có thể nói như tìm kim dưới biển rộng, nói dễ hơn làm, khó khăn rất lớn.
- Sư phụ! Ta muốn đi tế bái các người nương
ta, trước rời đi một thời gian!
Diệp Đồng run giọng nói.
Kim Ô bộ tộc giết cả nhà hắn, gia tộc bọn họ
nơi đó ngày nay sớm đã không có một ngọn cỏ, tuyệt không có sinh cơ, có chăng
chỉ là xương khô, hắn là muốn đi xây dựng phần mộ.
Diệp Phàm thở dài một tiếng, nói:
- Đi đi! Nếu thực có cường địch xuất hiện,
ngàn vạn lần không cần cứng rắn chống đỡ, tức tốc tới tìm vi sư!
Diệp Đồng gật đầu, tỏ vẻ biết, rơi nước mắt rời
đi.
- Nương ta là ai vậy?
Đứa nhỏ lẩm bẩm, đôi mắt to sáng trong suốt,
xuất thần một hồi lâu.
- Cố nghĩ lại đi! Ta cũng muốn biết rốt cuộc
là quái vật gì mới có thể sinh ra mầm tai họa như ngươi vậy?
Lệ Thiên trêu đùa hắn.
- Ngươi hiện tại khi dễ ta, coi chừng tương
lai ta trấn áp ngươi một vạn năm!
Tiểu mập mạp từ trước đến nay ngoài miệng là
không chịu thua ai.
- Vậy được rồi! Thừa dịp ngươi còn nhỏ, đánh
nhiều vào mông vài cái, để cho đại nhân vật tương lai có một hồi ức tốt đẹp đi!
Lệ Thiên cách không đánh loạn một trận “bốp bốp...”
lên cái mông nhỏ của nó, nhưng thật ra không có dùng sức.
- Ai đánh lên mông ta, ta đều ghi nhớ sổ sách
hắn!
Tiểu mập mạp oa oa kêu to, thất thố, thật đúng
là sợ tương lai có một ngày
đứng trên thiên hạ bị người ta nhắc tới chuyện
xấu hổ bực này.
- Phải làm sao bây giờ, làm thế nào đi tìm?
Diệp Phàm than nhẹ.
Cuối cùng, không có cách nào, hắn liền vẽ ra
dung mạo cô bé, chuẩn bị treo giải thtrởng kếch xù, phát động hết thảy mọi lực
lượng tìm kiếm manh mối, vả lại có thế lực lớn cao cấp nhất tương trợ cho bọn họ.
Nhưng mà, kết quả sự việc ra ngoài dự liệu của
bọn họ.
Ở trong một tòa thành lớn, hắn vừa mới lấy ra
bức họa đầu tiên, mới đó đã có người lên tiếng nhận ra, hơn nữa còn nói thế
này: “Đó là lẽ đương nhiên!”
- Ngươi nhận biết?
Diệp Phàm mang theo vẻ hồ nghi hỏi.
- Đương nhiên!
Một đại thúc thoạt nhìn thực thô lỗ nội, tu vi
bản thân chỉ đạt tới Đạo Cung Bí Cảnh, so với Thánh nhân mà nói thật ra rất thấp
kém, làm cho hắn hoài nghi không biết lời nói của tay đại thúc này là thiệt hay
giả.
- Ngươi tin chắc?
Yến Nhất Tịch hỏi bổ sung.
- Thiên hạ ai không biết?!
Đại hán râu ria xồm xòm khinh thường bọn họ, một
bộ dáng nhìn thằng nhà quê ra thị.
Lệ Thiên lập tức buồn bực, áo gấm về nhà,
không có đợi cho chư hùng triều bái, lại bị một đại hán râu ria xồm xòm cảnh giới
thấp kém đến “vô cùng thê thảm” như vậy ngạo nghễ nhìn xuống.
Đại hán râu ria xồm xòm một bộ dáng răn dạy tiểu
bối, nói với Lệ Thiên:
- Thằng nhóc nhỏ! Mới vừa xông vào giới tu luyện
phải không? Bằng không như thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết!
Lệ Thiên càng thêm buồn bực, muốn hộc máu, cả
giận nói:
- Lão Tử ở mười tám năm đã thành tựu là Vương
của Thánh nhân!
- Cái rắm! Nếu ngươi là Vương của Thánh nhân,
ta là Chuẩn đế, tổ sư của Vương của Thánh nhân!
Đại hán râu ria xồm xòm nói lại với vẻ mặt
khinh thường.
- Ta...
Lệ Thiên cứng họng, bị nghẹn không thể nói đối
lại được! Thật đúng là không tiện ra tay với “phàm nhân” này, cũng không thể
tùy tiện ở trước mặt hắn hiển lộ thánh uy, thật sự là lòng bực tức mà không biết
làm sao.
Đứa nhỏ được Diệp Phàm dùng thủ thuật che mắt
che dấu, hận không thể ngã ra đất cười lăn cười bỏ, không ngừng nhếch miệng cười.
Lệ Thiên tức giận lại đảnh vào mông nó một trận.
- Tà môn!
Lệ Thiên cả giận nói:
- Ngươi nói cho ta nghe xem, vì sao khắp thiên
hạ đều biết!
Diệp Phàm cũng lộ vẻ ngạc nhiên! Kỳ thật bất kể
là hắn hay Lệ Thiên, trong lòng đều sớm đã chấn động, cảm thấy đã xảy ra chuyện
rồi! Theo như lời của đại hán râu ria xồm xòm hơn phân nửa không phải giả.
- Trời giáng Thần Anh, ai không biết, người
nào không hiểu? Chuyện này hơn một trăm năm qua, phàm là tu sĩ ai cũng từng thấy
bức họa này!
Đại hán râu ria xồm xòm quở trách Lệ Thiên:
- Hiện nay lớp người trẻ thật là kiêu căng
nóng nảy, càng ngày càng kém đạo đức, không biết tôn sư trọng đạo là gì! Nhìn
thấy tiền bối ta như vậy, cũng không biết lễ kính!
- Cảm ơn, tiền bối cao nhân cảnh giới Đạo
Cung, ta cảm ơn trên dưới ba đời nhà ngài!
Lệ Thiên sa sầm mặt nói, bị xem thành tiểu tử
đầu xanh, hắn thật sự chịu không nổi đại hán râu ria xồm xòm này, liền chụp lấy
một tu sĩ khác bên cạnh, còn thật sự thinh giáo, hỏi lai lịch cô bé.
Nhưng mà, đại hán râu ria xồm xòm lại phi thường
nhiệt tỉnh, ở một bên thỉnh thoảng xen mồm, báo cho biết đủ loại bất phàm về Thần
Anh.
- Nước mắt của nàng, có thể sống lại da thịt
xương cốt người, có thể so với Bất tử dược!
- Một sợi tóc của nàng rơi xuống, người có được
nó nghiền nát thành phấn, trực tiếp uống vào trị liệu đại đạo thương vô cùng hiệu
quả!
- Hoàng cung Tử Vi Thần triều ở nơi nào?
Diệp Phàm không muốn nghe chỗ thần dị của cô
bé, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy cô bé.
- Đúng rồi! Đừng nói gì khác, chúng ta muốn đi
Tử Vi Thần triều!
Lệ Thiên cũng lớn tiếng nói.