Trăm năm vội vàng mà qua, một đời người phàm ắt đã thành bụi bậm. Năm
tháng biến đổi làm tan biến rất nhiều thứ! Diệp Phàm như tnrớc không có xuất hiện,
hắn như là bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ có
thể trở lại... nữa, thủy chung không có một chút tin tức về hắn.
Rất nhiều người thở dài một tiếng, cứ như vậy
mất đi sao? Chịu khổ trăm năm, chung quy là không thể nghịch thiên mà!
Một trăm nám, Diệp Phàm không có xuất hiện
đúng hẹn, làm cho người ta cảm giác tiếc hận sâu sắc, cũng thật đáng tiếc. Ai
ai cũng đều biết hắn tranh hùng trên Đe lộ lực cạnh tranh mạnh tới mức nào, tiềm
lực vô tận, nhưng ở dưới áp lực khổng lồ của chí tôn cổ đại, hắn đã xảy ra vấn
đề lớn rồi!
Có người vui mừng, có người u sầu, lập trường
bất đồng, biếu hiện tự nhiên cùng không giống nhau.
- Ha ha...
Lão Sát Thánh Tề La cười bi thảm, kết quả này
quá mức tàn nhẫn. Bộ chúng Thiên Đình chịu nhục trăm năm, luôn luôn chờ đợi một
ngày Diệp Phàm trở về, không nghĩ tới lại là kết quả thế này.
- Sư phụ!
Tiểu Tùng ánh mắt đỏ bừng, đứng trên một ngọn
núi nhìn ra tinh hà xa xa, bốn phía từng đợt tiếng thông reo, trên mặt hắn có
giọt giọt nước mắt chảy xuống.
- Cứ như vậy chết đi sao?
Địa phủ, Âm phủ lớn bao phủ trong màn sương
mù, trong Trấn Ngục Điện truyền ra thanh âm lạnh như băng.
- Có điểm đáng tiếc a!
Trong Đạo Cung có người than nhẹ.
- Thật sự thất bại rồi sao? ngược lại ta đỡ một
phen tay chân!
Trên tổ tinh của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch
có một giọng nói vô tình vang vọng khắp tinh không.
Một trăm năm chờ đợi, một trăm năm trông
ngóng, một trăm năm trầm mặc, cuối cùng kết thúc với phương thức như vậy, bình
thường thản nhiên, ngay cả một tia sợn sóng cũng không hể nổi lên.
Nói tóm lại, lực ảnh hưởng của Diệp Phàm ở
trong vũ trụ cũng coi như thật lớn, có người một thế hệ từng chịu ảnh hưởng của
hắn. Khi hắn liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đai, chinh chiến với hắc ám
náo đông, để lai uy danh hiển hách.
Hắn thất bại, hắn kết thúc ảm đạm, làm cho rất
nhiều người lòng có u sầu, từng có không hề ít người trẻ tuổi lấy hắn làm mục
tiêu phấn đấu, kết quả người kia lại ngã xuống.
Đây là chấm dứt một thời đại, thuộc loại niên
đại huy hoàng của Diệp Phàm đi tới tận cuối.
- Huynh nói sẽ trở về, đó là ước định với muội
mà!
Trên ngọn núi từng chùm hoa tuyết lan lay động
theo gió, rơi xuống những cánh hoa trắng nõn, trên mặt Cơ Tử Nguyệt đầy nước mất,
ảm đạm tổn thương thần khí.
Nàng không có lớn tiếng khóc, nhưng nước mắt lại
vô thanh vô tức chảy xuống. Trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, sức chịu đựng của
nàng đã rất mạnh, nhưng vẫn như cũ đau lòng không chịu nổi.
- Diệp Phàm! Ngươi tên khốn này, nhanh lên trở
về, nếu ngươi cứ như thế này chết đi, đối với Tử Nguyệt còn có những hảo huynh
đệ chủng ta này phải làm sao đây?!
Bàng Bác rống giận.
- Diệp Phàm! Năm đó ngươi hứa hẹn với các
huynh đệ như thế nào, trăm năm sau nhất định sẽ trở về, chúng ta không mong
ngươi đột phá, chỉ cần ngươi còn sống!
Lý Hắc Thủy cũng ngửa mặt lên trời rít sào, nước
mắt chảy ròng.
Trong một gian mặt thất, có một ngọn hồn đăng,
rất nhiều người đều vọt đi vào, muốn xem đến tột cùng thế nào.
- Vỡ nát rồi!
Thánh Hoàng tử thở dài.
Khi nghe nói đến mấy chữ này, mọi người như bị
sét đánh, sắc mặt tái nhợt, thật sự không có một chút hy vọng nào sao?
- Năm đó khi hắn rời đi, tự mình bóp nát! Hắc
Hoàng nói.
Diệp Phàm trước khi rời đi đã ngấm ngầm làm vỡ
nát hồn đãng của chính mình, không cho mọi người biết sinh tử trong tương lai của
mình. Làm như vậy vì ý gì? Có lẽ, hắn đã đoán trước được kết cục, không có hồn
đăng, sẽ lưu lại cho mọi người một chút hy vọng chăng?
- Tên khốn này sao có thể như thế, nói chắc trở
về mà, sao còn chưa trở về chứ!
Bàng Bác rống to, rồi sau đó ôm đầu ngồi xổm
trên mặt đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hăn cùng với Diệp Phàm đên từ cùng một chỗ,
cùng smh cùng tử, trải qua quá nhiều đau khổ như vậy, từng thấy máu và xương,
trải qua gian nan đi đến ngày nay, kết quả là sinh tử cách xa nhau. Hắn khó có
thể chấp nhận.
Phong ba xa không chỉ như vậy, một trăm năm
trôi qua, các bộ Thiên Đình xao động, tất cả đều bất an, bọn họ chờ đợi lâu lắm,
nhưng ngày ước định tới rồi, cũng không thấy Diệp Phàm xuất hiện.
Hiện giờ giới bên ngoài đồn đãi rất nhiều, có
một điểm gần như mọi người đều nhất trí: Diệp Phàm thất bại rồi! Đã chết ở trên
đường thành Đế, đã hồn về hoàng thổ, không có khả năng còn sống trở lại.
- Tại sao có thể như vậy, chúng ta không tin!
- Còn nói đại kỳ Thiên Đình còn có ngày dựng lại,
chúng ta phải chinh phạt chín tầng trời, ngay cả cấm địa Sinh Mệnh đều không phải
chung điểm của chúng ta. Chúng ta phải tiến quân vào Tiên vực, có một mảnh chiến
đồ mênh mông đang chờ đợi chúng ta... Có thể nào như thế?!
Thiên Đình có mấy chục chiến bộ, mỗi một bộ đều
có cả vạn người, trăm năm qua đi đã bắt đầu đoàn tụ, nhưng hiện tại cùng là
công dã tràng, khiến mọi người hụt hẫng và bi thương.
- Ta còn muốn kiến thức một chút, đáng tiếc là
con quỷ đoản mạng, không có cơ hội hái xuống đầu của hắn, ha ha ha...
Dưới tinh không có người cười lớn.
Hơn nữa, hắn là đứng sừng sững ở tổng bộ cũ của
Thiên Đình trước kia, ngày nay nơi này sớm đã hoang dại, người đi nhà trống, chỉ
còn lại có cung điện trống rỗng.
Những năm gần đây, mấy đại cấm địa Sinh Mệnh
không ngừng có người đi ra, có tọa ky của chí tôn cổ đại, có thân vệ, có hậu
nhân huyết mạch, từng người thân phận đều thực kinh người.
Đám người Hắc Hoàng, Diệp Đồng. Dương Hi...
sau khi giết chết hung thú Thí Thiên, từng làm cho thiên địa yên tĩnh một đoạn
thời gian, nhưng theo bọn họ quy ẩn, những năm gần đây lại không yên tĩnh.
- Thì ra là Đạo huynh đến từ Luân Hồi Hải, ở
trong này phát biếu cảm khái sao? Chủ nhân Luân Hồi nhất mạch các ngươi kia đều
ngã xuống, nghe nói hơn ba trăm năm trước Thánh thể Diệp Phàm tuy rằng không mạnh,
nhưng cùng ở trong đó phát huy tác dụng nhất định!
Từ tinh không hạ xuống một nữ nhân, chưa nói tới
xinh đẹp, nhưng cũng có một phong thái xuất trần, mi tâm dựng thẳng một con mắt
thứ ba, khí tức bức người.
- Thần Khư cũng không tốt chút nào thì phải!
Ngay cả Lôi Thần Hoàng tử sau lại đi ra cũng chết trận!
Người trẻ tuổi của Luân Hồi Hải xoay người lại,
nhìn nữ nhân, nói:
- Ngươi là con gái của Thần Khư năm đó?
- Là ta! Ngươi là Vãng Sinh huynh của Luân Hồi
Hải thì phải?
Nữ nhân này thản nhiên hỏi.
- Không sai! Nhìn ngươi thật cũng không phải
muốn động thủ với ta chứ?
Vàng Sinh nói.
Con gái của Thần Khư nói:
- Vì sao động thủ với ngươi? Nghe nói có ba
lão già liên hợp đi chung với nhau, được xưng là Thế Ngoại Tam Chủng, đang tìm
tung tích Hỗn Độn thể, chúng ta cũng không thể không có động tác gì nha!
Vàng Sinh lập tức nỡ nụ cười, nói:
- Ta cùng muốn ra tay, nghe nói Thiên Đình nội
tình rất bất phàm, không bằng mấy người chúng ta cùng liên thủ, đại phá nhất mạch
này như thế nào?
- Đang có ý này, ngay cả Thánh thể Diệp Phàm đều
mất, ta cảm thấy cứ để cho nhất giáo này hoàn toàn trở thành tro bụi đi, ta
chán ghét cái tên này!
Con gái của Thần Khư nói.
- Không sai! Ta cũng rất chán ghét cái tên
này. Mấy vị đại nhân không thể xuất thế, cũng chỉ có chúng ta có thể càn quét bọn
chúng!
Vàng Sinh cười nói, hàm răng trắng lấp lánh
hàn quang.
- Chờ chuyện này kết liễu, vũ trụ cũng nên
thanh tịnh. Mà tới thời điểm đó, một Tiên lộ khác cũng không sai biệt lắm nên mở
ra rồi chứ, hy vọng lần này trở thành sự thật, nhìn thấy Tiên vực!
Con gái của Thần Khư mỉm cười nói, tia sáng
trong mắt thực dọa người.
Sau một ngày này, bộ phận con cháu trong vùng
cấm đi tới cùng nhau, hình thành một liên minh, phải đồ sát đám Diệp Đồng, Tiểu
Tùng, Dương Hi, toàn bộ phải diệt sạch, quyết định diệt cỏ tận gốc đối với
Thiên Đình!
Đây là một quyết định đáng sợ, cũng là một
liên minh khủng bố, những người này mỗi một người đều lai lịch lớn kinh người,
tuy rằng chỉ có mấy người mà thôi, nhưng lại đủ để quét ngang vũ trụ, không có
mấy người có thể đối địch.
- Chiến bộ Hoàng Kim sư tử bị diệt rồi! Chỉ có
Sư Tử Vương bị bộ chúng đẩy vào vực môn may mắn sống sót, hơn vạn người bị giết
chết toàn bộ!
Hắc Hoàng mặt sa sầm xuống trông dọa người.
Khi nhận được tin dữ này, gần như nó nhảy dựng lên, gần như định triệu hoán tất
cả Chuẩn đế đi ra đánh.
Nhưng nó nhịn xuống, đây là đối phương đang ép
bọn họ mà! Các con của vùng cấm liên hợp là muốn diệt trừ những nhân vật trọng
yếu bọn họ này, ngày nay chính là muốn dùng thủ đoạn đồ sát để bọn họ hiện
thân.
- Bộ Thiên Hạt cũng bị diệt!
Lần này càng triệt để, ngay cả Thiên Hạt thánh
giả năm đó từng đi theo Diệp Phàm ở tinh không cổ lộ cũng đã chết, bị Vãng Sinh
Hoàng tử của Luân Hồi Hải bóp vỡ nát thiên linh cái, hình thần câu diệt.
Đây là một lần giết chóc đẫm máu, khiến bộ
chúng Thiên Đình phẫn nộ.
Bọn họ đã ẩn nhẫn nhịn xuống trăm năm trôi
qua, phân tán ở tứ phương, ngày nay lại còn có người ra tay muốn giết sạch toàn
bộ bọn họ.
- Chỉ có mấy chiến bộ đến đây đoàn tụ, kết quả
bị giết như vậy!
Diệp Đồng trầm giọng nói.
- Mệnh lệnh cho bọn họ ẩn nhẫn, không cần tụ
cùng một chỗ, địch nhân quá cường đại, bây giờ còn không phải thời điểm cứng chọi
cứng!
Hắc Hoàng nghẹn một búng máu, mạnh mẽ nuốt xuống.
Hai cái chiến bộ, tới mấy vạn người cứ như vậy
bị giết sạch, làm cho bọn họ trong lòng lửa giận bừng bừng, hận không thể lập tức
liền đánh ra ngoài.
- Nhưng các huynh đệ không nín nhịn được, cảm
thấy nén giận quá mức rồi, phải dựng lại đại kỳ Thiên Đình, đoàn tụ chiến tướng
ngày xưa, là báo thù cho huynh đệ chết đi!
Dương Hi nói. Mấy chục chiến bộ Thiên Đình, gần
cả trăm vạn quân tinh nhuệ tất cả đều phẫn nộ. Mặc dù phân tán ở khắp nơi,
nhung khi nhận được tin tức vẫn là đoàn tụ muốn làm ra hành động.
- người của mấy cái vùng cấm kia củng hy vọng
chúng ta đi ra ngoài đấy! Đi ra chẳng phải là trúng ý bọn chúng sao?
Hắc Hoàng lạnh giọng nói, nó sát khí cuồn cuộn,
rồi sau đó nhìn lên phía vòm trời, nói:
- Đừng quên, đây là một trăm năm, còn có kỳ hạn
một năm, một trăm linh một năm còn chưa hết mà!
- Sư phụ... ông ấy... còn có thể trở về sao?
Mấy đại đệ tử của Diệp Phàm nói giọng run rẩy.
Mấy ngày nay trong lòng ai nấy như có lửa đốt, tràn ngập cực kỳ bi ai, nhưng
không thể biếu hiện ra ngoài, bởi vì còn có các loại chiến sự phải ứng phó.
- Chờ! Nói cho bọn họ biết, nhẫn nhịn một năm
nữa, nếu Diệp Phàm đã chết, bổn hoàng bằng bất cứ giá nào, sẽ mang theo bọn họ
đảo lộn vũ trụ này!
Hắc Hoàng nảy sinh lòng ác độc nói.
Không thể không nói, Hắc Hoàng vẫn là có uy
nghiêm nhất định, nó từng đi theo Vô Thủy Đai đế, một khi nghiêm túc lên, chiến
tướng các bỏ đều có chút kiêng dè.
- Được, chúng ta nhẫn nhịn, chờ đợi đại kỳ
Thiên Đình dựng lên lại!
Rất nhiều chiến bộ chịu đựng đau xót đáp lại.
- Chúng ta tự biết không phải đối thủ của con
của vùng cấm, hy vọng Chuẩn đế Thiên Đình chúng ta sớm dẫn dắt chúng ta đi ra
ngoài đánh giết, nếu còn muốn nhẫn nhịn, vậy chúng ta tuân lệnh!
Bọn họ mang theo không cam lòng, mang theo nghẹn
uất, chờ đợi mệnh lệnh.
- Phải không? Có mấy người con của vùng cấm
liên thủ, muốn diệt trừ Thiên Đình. Tốt lắm, cho hậu nhân trong cơ thể có chảy
xuôi Thương Thiên Bá Huyết cũng ra ngoài đi, theo chân bọn họ cùng nhau động thủ,
giết sạch sẽ cho ta!
Một ngày này, trong tổ tinh Bá thể đi ra mấy
người. Tuy không phải có được Bá huyết thuần túy, nhưng cũng đều vô cùng khủng
bố, có hai người lại từ trong tổ động phá phong ấn đi ra.
- Thống lĩnh của chiến bộ Tiên hạc bị người
đánh chết, không hề đoàn tụ chiến bộ chính là bị phát hiện, đã bị người trong
cơ thể có Bá huyết chém chết!
Khi nhận được tin tức này, các bộ Thiến Đình
phẫn nộ. Ba mươi năm trước bọn họ từng giận dữ, đánh gục tọa ky của Bá thể đại
thành, dương oai vũ trụ. Không thể tưởng được ngày nay bộ tộc này lại ra mặt,
giết anh kiệt của họ.
- Có một chiến bộ, không có nhẫn nhịn được, vận
dụng Đế trận không trọn vẹn công kích, nhưng thất bại, bị người của Bá thể nhất
mạch huyết tẩy, một vạn hai nghìn huynh đệ toàn bộ chết, máu nhiễm đỏ tinh không!
Khi tin tức này đến, Hắc Hoàng nổi giận, thân
dựng đứng lên, rống to một tiếng làm vỡ nát đại điện. Trong khoảng thời gian
này, mấy vạn bộ chúng của Thiên Đình bị giết, không có chết ở trong đại chiến
huy hoàng ngày xưa, lại nghẹn uất bị người tới cửa đánh giết, với tư thái cao
trấn chết.
- Làm nhục Thiên Đình tạ, giết đồng chí ta,
thù này không thể không báo!
Hắc Hoàng thề, nó bắt đầu nhanh hơn bố trí,
chuẩn bị trận văn Đại đế đáng sợ hơn.
Vũ trụ biên hoang, trên một khối Hỗn độn thạch,
một nam nhân đầu bạc nằm ở phía trên đó, sợi tóc hắn trắng tuyết, thân thể sớm
mất đi sáng bóng, ảm đạm vàng ệch, xương cốt thấu da mà lộ ra ngoài, trông rất
suy nhược, gần đất xa trời. Hắn không có một chút sinh cơ, không có một chút
dao động, như là đã chết đi một vạn năm dài lâu như vậy.