Thánh thể đại thành rồi, tên của Diệp Phàm
truyền khắp trong thiên địa, các nơi vũ trụ đều như động đất. Không hề nghi ngờ,
một cái tên xứng với cường giả vô địch xuất thế.
Trong thiên địa chấn động mãnh liệt, các đại
vương tộc, các loại sinh linh trong vũ trụ đều kinh sợ không thôi! Thánh thể đại
thành có thể khiêu chiến Đại đế cũng không phải chỉ là lời nói mà thôi, thật sự
có loại chiến lực này.
Nhiều năm trước, Thanh Đế tọa hóa, Cái Cửu U cảm
thán tiếc nuối, rốt cục lại tái hiện một người như vậy, đương thời sẽ xuất hiện
chiến lực vô thượng cấp Đại đế.
Đây là một con gió lốc không gì sánh nổi, vượt
qua dĩ vãng, thậm chí truyền tới nhân gian, ngay cả trẻ con đều nghe nói tới
hai chữ Diệp Phàm này.
Thế gian tiếng náo động rầm rĩ, thập hoang chấn
động!
- Một vị Thánh thể đại thành a! Sinh ra ở niên
đại chúng ta này, mới vừa độ kiếp đã đánh chết chí cường giả của Thương Thiên
Bá Huyết nhất mạch, ai có thể tranh hùng! Tương lai một vạn năm đều sẽ là thời
đại hắn thống trị sao?!
- Nhân vật có thể khiêu chiến Đại đế thật sự
xuất hiện rồi! Hắn sẽ đi thanh toán với chí tôn cổ đại sao?
Thế gian không yên tĩnh, nơi nơi đều là tiếng
bàn luận.
Rất nhiều người đều suy đoán. Diệp Phàm tất
nhiên phải đi đại chiến với cấm địa Sinh Mệnh, đòi lại công bằng. Lúc trước ngăn
cản đánh giết Diệp Phàm đã truyền khắp thế gian. Vả lại cũng có rất nhiều người
chính mắt thấy cảnh tượng hắn bị chí tôn truy kích, chạy trối chết.
Mọi người dự đoán, tất nhiên phải có một hồi
gió lốc lớn phi thường!
- Lời ấy sai rồi! Mọi sự lấy hòa làm quý. Ta
nghĩ Diệp đạo hữu sẽ lo lắng nhiều mặt, không cần thiết phải lập tức đại chiến!
Một lão nhân nói, đúng là Hồn Thác Đại Thánh
đã rất lâu không thấy. Tinh thần lão không tệ, mặt mày hồng hào, trán vô cùng
sáng bóng.
- Không tốt rồi! Vị Thần xui xẻo lại dự đoán.
Lão là cái miệng quạ đen đó, mỗi lần nói lời tiên đoán đều đã ngược lại, ta
nghĩ lần này cấm địa Sinh Mệnh ngược lại bị xui xẻo rồi! Nếu ta là chí tôn, trước
tiên tiêu diệt hạng suy đồi này!
- Gặp vị Thần xui xẻo các ngươi còn bình tĩnh
như vậy, mau mau chạy đi, ai sập phải lão đều không hay ho!
Có lão tu sĩ nhiều tuổi chạy trối chết.
- Không lẽ lão lợi hại như vậy? Thần Phong Đại
Thánh đều nhanh chân chạy, thật tà khí?
- Đám tiểu bối các ngươi này, đều là mới sinh
ra mấy trăm năm nay thôi! Năm đó thời điểm Hồn Thác tung hoành thiên hạ, tổ sư
gia các ngươi đều phải trốn chạy từ xa!
Diệp Phàm đại thành, ảnh hưởng thật lớn, đây
là một hồi sóng to gió lớn. Nhân vật rất nhiều năm chưa từng xuất hiện đều đi
ra.
Một thời đại thuộc về Thánh thể đến rồi! Có lẽ
sẽ mở ra một đoạn năm tháng huy hoàng vô địch, rất nhiều sợn sóng lớn, rất nhiều
ký sự lớn đều sẽ phát sinh ở thời kỳ này.
Mọi người đang chờ mong!
Chinh phạt cấm địa Sinh Mệnh có thể không phải
là nói suông, có lẽ lập tức sẽ trở thành sự thật.
- Thiên Đình ta rốt cục có thể tái hiện nhân gian rồi!
Kích động nhất không ai hơn những lão binh
kia, các chiến bộ Thiên Đình bắt đầu cầm đại kỳ trở về, vượt qua vô số tinh hà,
chậm rãi hóa thành một dòng thác lũ sắt thép hướng về di chỉ cũ của Thiên Đình.
- Tụ tập lại! Hãy gióng trống trận! Dựng thẳng
đại kỳ lên, kêu gọi đại quân Thiên Đình ta trở về!
Hắc Hoàng tự mình ra lệnh.
Địa phương Thiên Đình cũ, đại kỳ phất phơ phát
ra tiếng vang sấm gió “ù ù”, có chân long quay quanh, có phượng hoàng điếu hót vang, chấn động
vũ trụ.
- Hì hì...
Trong Thiên Đình cùng chỉ có hai cô bé có thể
hồn nhiên và không cần rầm rộ ngày nay như vậy. Tiểu Tử và cô bé truy đuổi lẫn
nhau, chơi đùa không quản hết thảy.
Cơ Tử Nguyệt ở một bên canh giữ, cưng chiều
nhìn chúng, tránh cho chúng quá sinh động chạy vào tinh không. Không có cách
nào khác, cô bé thì không cần phải nói, ngay cả Tiểu Tử hiện tại đều đã biết
bay rồi.
về phần đám người Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã,
Lệ Thiên đều sớm phấn khởi, mang theo vò rượu tuần tra các nơi, đốc xúc đệ tử
thu dọn Thiên Đình cũ phủ đầy bụi.
Một bộ lại một bộ đại quân xuất hiện, ngựa
không dừng vó hướng tới nơi này. Rất nhiều lão binh hốc mắt đầy nước mất, kích
động đến run rẩy. Lúc trước bị người của vùng cấm đuổi giết, đã chết không ít
lão huynh đệ, có vài chiến bộ hoàn toàn biến mất. Ngày nay, bọn họ cường thịnh
trở về cũng không có người nào có thể ngãn cản. Ngày xưa Diệp Phàm vẽ ra chiến
đồ mênh mông có lẽ có thể trở thành sự thật!
- Này, đó là đại quân Thiên Đình a, quả nhiên
đều là hùng binh tinh nhuệ, bách chiến bất tử!
- Chúng ta cùng tham gia vào Thiên Đình đi! Chỉ
có đội quân bách chiến như vậy mới đáng để chúng ta gia nhập. Tương lai ắt sẽ
có chiến đấu kịch liệt chinh phạt Thiên lộ, càn quét vùng cấm... coi như một hồi
oanh oanh liệt liệt của đại trượng phu trên đời!
Ven đường, rất nhiều tu sĩ đều bàn luận. Hiển
nhiên Thiên binh Thiên tướng trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người, rất nhiều
người đều muốn trở thành một thành viên trong bọn họ.
Xưa đâu bằng nay, mọi người đều biết, Thiên
Đình tất nhiên sẽ chân chính bao trùm ở phía trên các thế lực lớn, cũng không
ai có năng lực áp chế bọn họ, cho dù là cấm địa Sinh Mệnh cũng không dám vọng động.
- Hắn rồi lại đi tới từng bước này!
Ở Bắc Đẩu, một số người đều cảm thán, năm đó bọn
họ từng cạnh tranh với Diệp Phàm, ngày nay mới qua mấy trăm năm mà thôi, bọn họ
phát hiện chênh lệch aiừa SONG phương lớn đến khó có thể vượt qua. Một Thánh thể
đại thành đó là khái niệm gì? Có thể chiến một trận với Thanh Đế của hơn một vạn
năm trước, làm cho tổ sư các đời của họ đều phải nhìn lên và thần phục!
Một đêm này, rất nhiều người không ngủ, hơn nữa
người từng đối địch với Diệp Phàm, thậm chí từng quyết đấu... chỉ là nhìn lên
tinh không, trầm mặc.
Đại Diễn Thánh Địa Thánh chủ đầy đầu tóc đen
tung bay, thở dài một tiếng. Từ Thánh tử hậu tuyển trước đây đến giờ trở thành
người chủ một giáo, tiếp đến thánh hiền, dĩ nhiên rất cường đại, nhưng lại nhìn
về hướng thân ảnh vị cao cao tại thượng giống như Thần minh tòa vầng hào quang
chiếu sáng hơn phân nửa vũ trụ kia, hắn chỉ có thể im lặng.
Một nam nhân đầu bạc trắng như tuyết, cũng như
thế! Hắn là Thánh tử của Vạn Sơ Thánh Địa ngày xưa, ngày nay là Thánh chủ, đứng
đơn độc trong gió đêm, có vẻ thực cô đơn. Năm đó bọn họ là người cùng một thế hệ,
nhưng ngày nay lại như xa cách muôn đời, ảm đạm đối mặt với nhân vật đứng sừng
sững rực rỡ như ở thời đại thần thoại kia!
- Chúng ta đã không còn trẻ tuổi, đi tới cuối
huy hoàng, mà hắn mới chỉ bắt đầu mà thôi! Thánh thể đại thành trẻ tuổi như vậy, nhân vật có thể
đối kháng với Đại đế, xưa nay không có mấy người đâu?
Các cố nhân năm xưa đều chỉ có thể lắc đầu thở
dài.
Tại Dao Trì Thánh địa, Dao Trì Thánh nữ mặt
mày như bức tranh, xinh đẹp không đúng thực, đang ngồi xếp bằng đối diện Cửu
Khiếu Thần thai, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Không nói quá khứ, chỉ nói kiếp này, có lẽ chỉ
có ngươi có thể sánh vai chiến một trận với hắn.
Tiên thạch trong suốt, Thần nữ vẫn như cũ còn
phong ấn trong đá, phun ra nuốt vào tinh khí thiên địa, tiên tinh sinh mệnh cường
đại làm dịu khắp Thần thổ Dao Trì. Ngày nay nàng đã có thể phụng dường Thánh địa,
không chỉ vì chính mình.
Tại Phong tộc, một vài người trầm mặc. Mà
Phong Hoàng lại khẽ nở nụ cười, nói:
- Một Thánh thể đại thành xuất thế không tốt
sao? Như vậy trong thiên địa sẽ bình tĩnh thời gian rất lâu, không có hắc ám
náo động, bởi vì những người đó không đánh lai, sẽ sơ hài hắn!
- Đúng vậy!
Tổ phụ của nàng vẫn tóc đen như trước, cao lớn
thần vò, gật gật đầu đồng ý, không nói gì thêm.
Trong Phong tộc mọi người đều biết, rất nhiều
người trong bộ tộc bọn họ có tiếc nuối, đều không phải theo như lời nói trong
miệng như vậy, bởi vì ngày xưa rất có thể đã lôi kéo Thánh thể đại thành vào bộ
tộc bọn họ.
Bọn họ biết có lẽ rất nhanh có thể nhìn thấy
Diệp Phàm, bởi vì hắn tất nhiên phải đi một chuyến tới cấm địa Sinh Mệnh ở Bắc
Đẩu, cường thế buông xuống tìm lại công bằng.
Nghĩ đến khả năng này, mỗi người đều trong
lòng chấn động, một số đệ tử trẻ tuổi thậm chí nhiệt huyết sôi trào. Dám bước
vào cấm địa Sinh Mệnh, thanh toán chí tôn cổ đại, xưa nay có thể có mấy người?
Đều là Đại đế nha!
Thẳng đến một ngày này, bọn họ mới chỉnh thức
cảm nhận được, Thánh thể đại thành là đáng sợ tới nhường nào! Hỏi khắp thế
gian, ai là đối thủ? Thiên kiêu có thể chấn nhiếp từ xưa đến nay.
Thế nhưng, sự tình đều không phải như tưởng tượng
của mọi người như vậy.
Sau khi Diệp Phàm khôi phục chiến lực cũng
không có quay về Thiên Đình, cũng không có đi tổ tinh Bá thể, càng không tới cấm
địa Sinh Mệnh ở Bắc Đẩu.
Tinh tú lấp lánh, hào quang sáng lạn bay ngược
bên cạnh, hắn không che giấu khí tức, kinh động thế lực lớn khắp nơi tinh
không, đi tới hướng một vùng đất tai nạn.
Thánh thể đại thành, huyết khí xông thẳng lên
trời cao, tóc đen dày rậm bay phất phới, ánh mắt sáng như điện... trạm thứ nhất
chính là đi tới Địa phủ, tiến vào địa phương bất tường bao phủ trong sương mù
âm u kia.
Xuyên Anh đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ
chết đi, là vì ngăn chặn Minh Hoàng mà táng thân trong Địa phủ. Diệp Phàm muốn
tới xem cho rõ ràng, đòi lại công lý.
Xuyên Anh trấn áp Địa phủ một trăm năm, là để
tranh thủ thời gian quy giá nhất cho Diệp Phàm, bất kể về phương diện nào hắn đều
phải đi tới đây một chuyến.
- Diệp Phàm đi Địa phủ!
Tin tức này truyền ra, các giới chấn động.
Thánh thể đại thành muốn mạnh mẽ chống chọi với Địa phủ thần bí nhất xưa nay,
tin tức này tuyệt đối là mang tính bùng nổ!
Đây chính là trận chiến đầu tiên sau khi Thánh
thể đại thành Diệp Phàm độ kiếp viên mãn, cũng không biết thu hút bao nhiêu tâm
thần mọi người, có nói cả thế gian đều động tâm cũng không sai biệt lắm.
Địa phủ thật sự rất thần bí, từ tử mà sinh, đoạt
hết tạo hóa.
Khi còn sống là cao thủ Hoàng Đạo, sau khi chết
thân thể tái biến, một lần nữa thành đạo chính là Minh Hoàng, hắn là người thứ
nhất!
Hắn có lai lịch thần bí, cường đại đến trình độ
khiến người ta khó có thể tưởng tượng!
Tử khí tràn ngập, trong Âm phủ toàn cảnh cô quạnh!
Địa phương này bị đánh cho tàn phế, một viên lại một viên tinh tú rơi xuống,
làm nơi này bị nện thành vô số hố to.
Âm phù mênh mông không bờ bến, như là một phiến
vũ trụ khác, tử vong là chù đề muôn đời, vô cùng vô tân đất đai màu đen.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn thấy được rất nhiều cảnh
tượng ghê người. Âm phủ này rộng lớn không có cuối, mà dưới những hố sâu tinh
tú nện thành kia có rất nhiều thi hài, không biết là từ niên đại nào.
Hắn một đường đi qua, bước qua vùng đất u tối,
thấy đều là cảnh hủy diệt, trong lòng đất thường xuyên có thể thấy được sông
máu, thi thể các thứ, cũng có rất nhiều quan tài.
Địa phương này đồ nát tan hoang, bị người phá
hủy không thành hình dáng, Địa phủ dường như rơi xuống điểm cuối suy tàn, có thể
nghĩ mà biết trận chiến ấy kịch liệt biết bao.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, một mình Xuyên
Anh mà khủng bố như vậy sao, chẳng lẽ thật sự hủy diệt phân nửa Địa phủ? Nghe nói
nơi này nhưng không chỉ một vị chí tôn ngũ say mà.
Nếu đánh tới loại tình trạng này, ngay cả Âm
phủ đều bị phá hủy hơn phân nửa, các chí tôn khác không có đạo lý nào không xuất
thể!
Hắn đi tới phía trước, rốt cục thấy được âm
binh. Tuy nhiên nhừris âm binh này vừa nhìn thấy hắn, tất cả đều rút lui, không
có công tới, bất kể người cường đại cỡ nào, ở dưới khí tức của hắn đều sợ run,
làm sao dám chiến?
Đây là uy thể của chí tôn, chỉ cần huyết khí bắt
đầu khởi động, vạn linh đều phải sợ run, hơi chút phóng thích khí cơ, những âm
tướng cường đại kia phải vỡ nát.
Mọi người đều thối lui, bọn họ như con trùng
con kiến nhìn lên thiên long, cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
Từng tấm từng tấm bia to kia, tất cả đều là tấm
bia từng huy hoàng, khắc lên kỷ nguyên của Địa phủ, cùng với chiến tích của chù
nhân các đời, mà hiện tại lại nứt vỡ, mặt trên đính đầy máu.
Xuyên Anh là một đường đánh vào, chiến đấu với
Minh Hoàng rất thảm thiết, hủy diệt rất nhiều thứ của Địa phủ.
Địa vực nơi này rộng lớn khôn cùng, từ vô số hố
sâu do tinh tú đập xuống kia là có thể nhìn ra được.
Âm tướng sợ hãi, đối mặt với Diệp Phàm đi đến,
rất nhiều người không chịu nổi quỳ sụp xuống mặt đất. Đây không phải phát ra từ
chân tâm, mà chính là uy thế của chí tôn gây nên.
Trong lúc đó, có chiến nô cường đại xuất hiện,
không thiếu Chuẩn đế chí cường, nhưng cuối cùng cũng đều kinh hãi, nơm nớp lo sợ,
không thể tới gần.
Diệp Phàm xông thẳng vào Địa phủ như đi vào chỗ
không người.
Cuối cùng, hắn đi tới trọng địa Địa phủ, một
Trấn Ngục Điện to lớn vắt ngang ở phía trước. Nơi đó có một người ngồi ở trên bậc
thềm, trên người có vết máu loang lổ.
Hắn một thân mặc chiến y Minh Thiết màu đen,
lưu động ô quang, có mấy chỗ vỡ nát đang chảy máu màu đen, trong tay phải cầm một
cây chiến qua, chống trên mặt đất, tay trái nắm một mặt thuẫn hắc kim, đặt ở
trên bậc thềm.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, xem ra Địa phủ
đã xảy ra kinh biến khó có thể tưởng tượng, không giống với tưởng tượng của hắn!