“Đông!”
Luân âm đại đạo vang lên, ở sau đầu của lão thần
hoàn tái hiện, nở rộ hào quang vô cùng tận, lão mượn dùng hoàng kim Thánh Y một
lần nữa ngưng tụ tín ngưỡng lực, hóa thành một vòng thần hoàn rực rỡ.
- Chúng sinh một lòng, cho ta mượn thánh lực...
Trong miệng lão ngâm tụng chú ngữ, thần hoàn
thêm thân, Thánh Y hoàng kim đang hô hấp, phun ra nuốt vào quang huy sinh mệnh,
ngay sau đó lão chủ động công kích, phát ra thần chú.
“Ầm!”
Diệp Phàm không sợ, mặc cho ngươi có muôn vàn
thần thông, tất cả pháp tắc, tất cả đều một quyền dập nát, Lục Đạo Luân Hồi Quyền
vừa ra, bí thuật, đạo quả đều không trụ được, hoàn toàn không ngăn chống được.
Giáo Hoàng mặc dù có Thánh Y hoàng kim hộ thể,
thân thể cũng phải chấn động mạnh, thần hoàn phía sau lại một lần xuất hiện vết
rạn, thiếu chút nữa vỡ nát.
- Triệu hoán Thần Ước Kinh!
Giáo Hoàng rống to, tới thời điểm này rồi
không thể không liều mạng, phải thi triển hết thủ đoạn, không có con bài chưa lật
nào được lưu lại. Nguyên thần chói mắt được Thánh Y hoàng kim thêm vào, từ
trong hư không kia triệu hoán đến một bộ kinh văn, được xưng là Điều ước của Thần!
Kỳ thật, chỉ là vài tờ giấy mà thôi, dùng thần
huyết viết thành, đồng nguyên cùng Thần kỵ sĩ tắm trong thần huyết. Trang giấy
sớm đã vàng ố, nhưng lại phát ra lực lượng khiến lòng người kinh sợ.
Ngàn vạn đạo hào quang lao ra đánh về phía trước,
Diệp Phàm trực tiếp vung động Hắc Tiễn trong tay, xuyên thủng toàn bộ, vài tờ
giấy vàng ố chỉ “phù” một tiếng bùng cháy lên, hóa thành tro tàn.
- Thần Ước Kinh bị hủy diệt rồi!
Rất nhiều người kêu to, đây chính là thánh vật,
không để cho khinh nhờn, ngày nay lại bị Ma của Trung Thổ đốt thành tro tàn,
làm cho rất nhiều lão già đau lòng kêu to.
Thông qua một kích này khoảng cách giữa hai
người lại kéo gần lại, Diệp Phàm đang ở trong thạch thai, thần sắc hờ hững,
vung nắm tay đánh ra, nhưng đúng lúc này đột nhiên hắn có cảm giác toàn thân
phát lạnh.
“Xoạt!”
Một đạo thánh quang xé rách hư không, một cây
thần thương hừng hực xé hư không mà ra, so với tia chớp còn nhanh hơn, cả vật
thể nở rộ hào quang rực rỡ bất hủ.
Đây là một cây Thánh binh, ngang trời xuất thế,
Giáo Hoàng cầm ở trong tay đâm vào ngực Diệp Phàm, độc mà chuẩn, thần uy mênh
mông cuồn cuộn xé nứt ra càn khôn.
“Keng...!”
Diệp Phàm nghiêng người, tránh đi mũi thương
nhọn, một quyền màu vàng đánh vào trên thân thần thương, phát ra một tràng tiếng
nổ vang, chấn ra vô số sóng dao động, rồi sau đó hắn rút lui ra ngoài.
Lang Cơ Nỗ Tư Thương!
Đây là một thần vật, là binh khí thí thần
trong truyền thuyết, năm đó chính cây thương này đã đâm vào cạnh sườn Da Tô sau
khi bị đóng đinh trên thập tự giá. Sau lại dùng đủ loại lý do cùng truyền thuyết,
cây thương này được Vatican tôn sùng là thánh vật.
Ở trong đạo chính thống phương Tây kế thừa,
kim ước quỹ, tấm vải liệm, chén thánh, thập tự giá... trong đó Lang Cơ Nỗ Tư
Thương là nổi danh nhất, phần lớn đều đã thất truyền, nếu có phần nhiều cũng chỉ
là hậu nhân giả tạo ra.
Chỉ có cây thần thương này truyền xuống đến
nay, là đệ nhất đại sát khí của Vatican, uy chấn khắp phương Tây, phi thường nổi
danh.
Đương nhiên, quá mức dài lâu, từng phát sinh đại
chiến, cây thương này đã gãy đoạn thành ba khúc, không còn hoàn hảo như trước,
không phải là Thánh binh truyền lại đời sau.
Nhưng ngày xưa uy danh của nó rất lớn, dù sao
nó cũng từng đâm chết Thánh nhân Da Tô, có lực lượng phi phàm ẩn chứa trong đó,
nghe nói có thể thay đổi vận mệnh con người, bởi vậy cũng được gọi là Vận Mệnh
Thương.
Giáo Hoàng cầm trong tay cây thương này tập
kích bất ngờ, kết quả vẫn như cũ không có thương tổn được địch thủ, sắc mặt lão
tối sầm, hôm nay hơn phân nửa khó có kết quả tốt.
“Ầm!”
Một ngày này, vĩnh viễn bị ghi nhớ là ngày đen
tối, cường giả Thần tộc Jerusalem bị giết chết, Vatican nơi thần thánh nhất bị
Ma bước vào, gặp phải bị khinh nhờn nghiêm trọng nhất.
Ngàn năm, vạn năm, mọi người mỗi khi nghĩ đến
đều không khôi đánh một cái rùng mình, mà đối với người của các giáo khác mà
nói lại là ngày vui mừng rầm rộ.
Xa xa, Trương Thanh Dương thần sắc kích động,
cái đỉnh trên đầu rơi xuống từng điều từng điều Vạn Vật Mau Khí, thủ hộ hắn ở
trong đó, cầm trong tay Bồ Đề Tử hắn hô to:
- Thiên Đình nay lập giáo.
Phía sau, rất đông tín đồ đi theo đến lúc này
cũng cùng kêu lên, thanh âm vang tận mây xanh, sóng âm chấn động khắp nơi, khắp
Vatican đều rung chuyển.
Giờ khắc này, các lão tu sĩ của Vatican, các tộc
chủ khắp nơi đến hỗ trợ tất cả đều thần sắc đại biến, điều này đối với bọn họ
mà nói là một hồi đại kiếp nạn.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, bay qua dãy
núi, lướt qua vạn lĩnh, vượt qua đại dương, truyền khắp thế giới tu đạo.
Phương Tây, rất nhiều kế thừa đều trầm mặc,
vòm trời như là áp sát xuống, làm cho mỗi người đều cảm thấy áp lực, tất cả đều
lo sợ bất an, hoảng sợ như là đang chờ đợi phán quyết cuối đời.
Ma đi phương Tây, bằng vào bản thân lực chiến
bại Thần ky sĩ cùng Giáo Hoàng, giết chết ba vị cường giả Thần tộc, không người
nào có thể tranh phong. Kế tiếp hắn sẽ làm gì đây? Nghĩ đến điểm đáng sợ này,
trong lòng mỗi người đều phát lạnh, không rét mà run.
Hậu quả nghiêm trọng nhất chính là, hắn trừ tận
gốc Vatican, giết hết phương Tây, điều này dường như không phải là việc khó.
Khi Đạo môn Trung Thổ nhận được tin tức, rất
nhiều người đều như ngây dại, có một số người không tin chuyện này sự thực: một
người một mình ra tay, đánh giết vào tận Da Lộ Tát Thánh Thành, đánh gục Thần tộc,
đây là bản lãnh loại nào? Rồi sau đó, lại với sức của bản thân công phá Vatican,
quân lâm phương Tây, thật giống như là chuyện thần thoại.
Phật môn cũng như thế, rất nhiều cao tăng tụng
Thích Ca Mâu Ni Phật, niệm Phật hiệu liên tiếp, cảm thấy có chút khó tin, rồi lại
từng trận hết hồn.
Giờ khắc này, thiên hạ sôi trào, toàn bộ ánh mắt
giới tu đạo đều ngắm nhìn về Tây Thổ, nhìn thẳng vào Vatican, đều đang đợi kết
quả cuối cùng.
Trung Thổ ra Ma!
Mỗi người đều bàn luận, ngày nay Ma đi phương
Tây rung động mọi người, cả thế gian đều kinh hãi, đều chú ý tới.
Giờ này khắc này, Diệp Phàm đi lên tuyệt đỉnh,
sau khi tiến vào thánh cung hắn hoàn toàn không biết khắp giới tu đạo đều sắp
hít thở không thông, tất cả đều ở tĩnh lặng chờ kết quả, nhìn xem kế tiếp hắn sẽ
làm gì.
Hắn thực bình tĩnh, bước chân hữu lực đi trong
đại điện trống trải, không ai dám ngăn cản, tất cả Thần sứ đều nơm nớp lo sợ,
rút lui ra ngoài.
Tòa cung điện này trường tồn từ xưa, rường cột
chạm trổ xanh vàng rực rỡ, mỗi một tấc đất đều nở rộ thánh quang, chất đầy bảo
vật, nơi nơi đều là kỳ trân.
Diệp Phàm không hề để ý tới, giống như đối mặt
với cặn bă bụi bậm. chỉ đi vào chỗ sâu trong cung điện, hắn cảm ứng được vị trí
tổ khí Trung Thổ, lập tức đi nhanh tới tìm kiếm.
Sau khi Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, dùng
Hoà Thị Bích khắc ngọc tỷ lại lẳng lặng trưng bày tại đây, mặt trên khắc chữ mặc
dù không phải đạo tắc, nhưng có một loại lắng đọng lại lịch sử sơn hà xã tắc.
Bên kia, một khối đất vàng làm cứng rắn sau trở
thành bệ đá, đặt ở vị trí rất cao, đây là đá Nữ Oa, có khắc đạo thể đầu người
thân rắn, có dấu vết đại đạo đan vào mà thành, dẫn tới Diệp Phàm ngưng thần chú
mục, quan sát rất lâu.
Cuối cùng, hắn tìm được tảng đá Tế Đàn có khắc
thiên thư thượng cổ, là cường giả của Vatican ở hai mươi mấy năm trước tự Thái
Sơn đoạt về, chất một đống lớn, năm đó bọn họ thu hoạch thật nhiều.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát thiên thư, trong
lòng đại động, chỗ cơ sở Tế Đàn đích xác có khắc điểu triện, thật sự ghi lại bí
tân thứ nhất kinh thiên - Cơ Hội Thành Tiên.
Giảng thuật về chín mươi chín Long Sơn thượng
cổ, đây là chuyện Diệp Phàm đã biết, hắn đã thấy được ở chỗ chôn xương cốt Chuẩn
đế họ Dung Thành, sớm đã sáng tỏ tiền căn hậu quả.