Già Thiên

Chương 124: Chương 124: Xin hỏi trời cao, có tiên hay không?






"Không nên hỏi nữa, rời khỏi nơi này rồi nói sau."

Trong mắt thiếu nữ áo tím hiện lên sự sợ hãi vô cùng.

Dưới đáy hồ vô cùng hỗn loạn và đen tối, thân thể Diệp Phàm tán phát ra hào quang, giống như 1 ngọn đèn di chuyển trong nước.

Phía trước là một toà điện rỉ xanh, nói chính xác hơn nó là một tòa cung điện bằng đồng to lớn, nó truyền ra một loại lực lượng, ba động truyền tới vô cùng kỳ dị.

Diệp Phàm nhấc theo thiếu nữ áo tím lùi về sau, khói đen phun ra, phía sau bức tường đổ lại có thêm 6, 7 chá thi xuất hiện, trông có vẻ vô cùng quỷ dị.

"Nhanh lên một chút nữa"

Thiếu nữ áo tím nước mắt lưng tròng, trông rất tội nghiệp, sắc mặt nàng trắng bệch.

Diệp Phàm cũng không phải là kẻ lỗ mãng, ở trong hoàn cảnh hắn không biết một chút gì như thế này, thì không bao giờ hắn mạo hiểm, hắn nhanh chóng rẽ nước bơi lên, ý muốn rời khỏi đáy hồ.

Nhưng mà, ở ngay phía dưới lúc này có một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, tràn ngập khắp thiên địa, làm cho hai người sợ tới mức run rẩy.

Có một bóng đen như một đám mây che khuất mặt trời, đang từ từ bay lên.

Diệp Phàm cũng không ngồi im bị động, quang hoa từ trong thân thể tỏa ra, nhưng trong nháy mắt này, Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím cảm giác như ngừng thở, bởi có một lực lượng vô cùng lớn ép xuống, làm cho hai người bắn trở lại đáy hồ.

"Nó là cái thứ gì vậy?"

Diệp Phàm kinh sợ không thôi, Thần Thức cường đại của hắn tán phát, chỉ như cát ném xuống biển, cái bóng đen trước mặt đang bay tới, giống như một con quái vật khổng lồ.

Hắn không cam lòng, hắn lại nhấc thiếu nữ áo tím lên, bơi về một hướng khác, sau đó lại rẽ nước bơi lên.

Nhưng mà, chuyện tương tự giống lần trước lại phát sinh, phía trên có một bóng đen, như ma khí được một hắc động phun ra, sức ép như một ngọn núi lớn dìm xuống nước.

Áp lực như núi cao, khiến người ta hít thở không thông, Diệp Phàm giống như bị chiếc búa lớn của lôi thần đập trúng, thân thể hắn chấn động, lần thứ hai rơi xuống, nhưng khác với lần trước, lần này hắn không đi lên nữa.

"Cái thứ này rốt cục là thứ gì vậy, nó có phải là sinh vật đang sống không?"

Thần sắc hắn ngưng trọng, có một cảm giác rất không ổn.

Thiếu nữ áo tím thần lực bị phong ấn, bị áp lực kinh khủng này xô tới, lúc này nàng đã sắp ngất đi rồi, vô lực rúc vào trên người Diệp Phàm.

"Tỉnh táo lại đi."

Diệp Phàm đem lắc lắc, nói.

"Xong rồi, chúng ta trốn không thoát đâu."

Thiếu nữ áo tím mặt cắt không còn một giọt máu, trong đôi mắt to linh động chỉ còn toàn vẻ sợ hãi, không còn chút nào tinh nghịch như trước.

Bóng đen to lớn giống như một loại Cổ thú thời khai thiên tích địa, lớn tới vô cùng, bao phủ toàn bộ mặt nước, làm cho Diệp Phàm không thể nào bơi lên được.

Hắn lại muốn tìm một mạch nước ngầm, theo dòng nước thoát khỏi nơi đây, thế nhưng hắn tìm không được.

"Không cần tìm nữa, đây là "vô căn chi hà" (1), cũng được gọi là “thông u chi hà”(2), một khi đã tới đây rồi, thì không còn cách nào có thể rời đi đâu."

Thiếu nữ áo tím vừa khóc nức nở, vừa uể oải nói.

(1) Vô căn chi hà: con sông không có nguồn.

(2) Thông u chi hà: Con sông chết.

Lúc này, bốn phương bị phong bế, không có cách nào rời đi cả, Diệp Phàm cũng không tìm tòi nữa, hắn ổn định tâm tình, hỏi kỹ:

"Rốt cục thì đang xẩy ra chuyện gì, đây là nơi nào, Thanh Đồng Tiên Điện có lai lịch gì?"

Thiếu nữ áo tím nhíu mày, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt to híp lại, khóc:

"Ô ô. . . Ta không muốn chết, ta thông minh mỹ lệ có một không hai trên thế gian, lại còn chưa tu luyện tới thành tựu xuất sắc, chưa danh chấn Đông Hoang, tại sao lại gặp phải cảnh này cơ chứ?"

"Đừng có tự sướng nữa, mau nói đi."

Diệp Phàm không chút khách khí, gõ lên cái trán mịn màng của nàng một cái.

"Thanh Đồng Tiên Điện, Cổ sử cũng nói qua rất ít, nó có lại lịch rất thần bí, không có ai biết được quá khứ của nó, một khi đã lạc vào đây, thì không có đường nào để sống sót cả. . ."

Thiếu nữ áo tím than thở.

"Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao?"

Trong lòng Diệp Phàm hiện giờ đang vô cùng bất an.

"Nó chính là phần mộ của tuyệt đỉnh cường giả, mỗi lần nó xuất hiện, đều chấn động Đông Hoang, các nhân vật cái thế sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bất chấp tất cả mà xông tới đây."

"Tại sao?"

Diệp Phàm không rõ.

"Theo truyền thuyết, toà đồng điện hùng vĩ này là do Tiên nhân tạo ra, biết bao nhiêu năm tháng rồi, ở Đông Hoang chưa có một ai thành được tiên, nơi này chính là một lối đi để đạt tới Tiên đạo, các nhân vật cái thế đã bị vướng ở đây quá lâu rồi, đương nhiên họ sẽ bị mê hoặc mà xông vào”..

"A "

Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, Thanh Đồng Tiên điện này dường như có lai lịch rất lớn.

"Ngươi nói kỹ một chút xem nào."

Sự sợ hãi của thiếu nữ đã qua đi, tâm tình của nàng cũng ổn định lại không ít, nhưng tinh thần vẫn uể oải, vuốt cái mũi của mình, nói:

"Từ thời Thái Cổ, nó đã có rồi. . ."

"Lâu như vậy ư. . ."

Diệp Phàm đang tập trung suy nghĩ, nếu mà như vậy, Thanh Đồng Tiên Điện nó đã xuyên suốt toàn bộ lịch sử của Đông Hoang rồi còn gì.

"Truyền thuyết nói, nó là do tiên nhân tạo ra, nhưng không có căn cứ gì cả, không biết bao nhiêu năm tháng rồi, nó mới xuất hiện tầm 4, 5 lần, cũng là mồ chôn của rất nhiều nhân vật tuyệt đỉnh."

Theo những gì thiếu nữ áo tím nói, thì Thanh Đồng Tiên Điện này vô cùng thần bí, đây chính là một khu di tích di động dưới lòng đất của Đông Hoang, mỗi một thời gian sẽ xuất hiện ở một khu vực khác nhau, dựa theo dòng chảy của “thông u chi hà” mà trôi”.

"Nếu truyền thuyết là thật, thì nhất định sẽ có biện pháp."

Diệp Phàm cau mày suy nghĩ, sau đó lại hỏi:

"Ngươi nghĩ lại thật kỹ xem, còn chỗ nào bỏ qua hay không?"

"Những điều ta biết này, chỉ được ghi lại trong sách cổ, chẳng qua chỉ là một vài ghi chép nhỏ mà thôi."

Nói tới đây, thiếu nữ áo tím dường như là nhớ ra cái gì đó, nói:

"Dường như còn có một chuyện".

Thiếu nữ áo tím thỉnh thoảng có nghe kể về một truyền thuyết, ở vào một thời đại nào đó, Đông Hoang vô cùng phồn thịnh. Đã xuất hiện không ít Đại nhân vật kinh tài tuyệt diễm, khi Tiên điện này xuất hiện, tất cả các nhân vật cái thế này liên thủ, móc ra được một bộ thi hài ở bên trong.

"Có người nói đó là một bộ thi thể của tiên nhân. . ."

Diệp Phàm giật mình, nói:

"Thật sự là có tiên hay sao? !"

Thiếu nữ áo tím lắc đầu, nói:

"Chuyện này không ghi trong sách cổ, đây chỉ là một lời đồn lưu lại ở Đông Hoang mà thôi, không biết thực hư ra sao."

"Bộ thi thể tiên nhân kia sau này ra sao?"

"Dường như. . . Bị Thánh Địa cùng Thái Cổ Thế Gia chia đều."

"Lại còn có chuyện như vậy. . ."

Diệp Phàm giật mình, không trách nơi đây được gọi là Thanh Đồng Tiên Điện, dường như có chút liên quan tới Tiên, hắn lập tức nghĩ tới Cơ gia, nói:

"Nói như vậy, Cơ gia các ngươi chẳng phải cũng được một bộ phận của thi thể tiên nhân hay sao?"

"Có người nói, đã rất lẩu rồi, nhà chúng ta có được một cánh tay của Tiên nhân, nhưng các lão giả trong gia tộc một mực phủ nhận, cho nên ta chưa thấy bao giờ."

“Cho dù chuyện này là thật, thì họ cũng phủ nhận, làm sao có thể cho một tiểu nha đầu như ngươi biết được”.

"Uy uy uy, tiểu đệ đệ đừng có ra vẻ người lớn như vậy, ngươi lớn hơn ta sao?."

Thiếu nữ áo tím bất mãn liếc mắt nhìn hắn một cái.

Diệp Phàm hắc hắc nở nụ cười, véo cái mũi tinh xảo của nàng, nói:

"Lão nhân gia ta sống hơn mười vạn tuổi, tiểu nha đầu, ngươi sao có thể so sánh với ta được."

Tòa đồng điện này to lớn như một thành trì, khí thế bàng bạc, đã bị rỉ xanh loang lổ, những nét chạm khắc chứa đầy hơi thở của thời gian.

Diệp Phàm đi xung quanh mấy vòng, nhưng không dám đi vào bên trong.

Nó từng xuất hiện ở Đông Hoang mấy lần, mai táng không biết bao nhiêu nhân vật tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không có ai làm sáng tỏ lai lịch của nó được, cũng chẳng còn ai còn sống mà đi ra, chuyện này càng làm nó thần bí khó lường hơn.

Diệp Phàm ngưng mắt, nhìn về phía mấy Chá Thi, hắn muốn tìm một số manh mối trên những thi thể này.

"Những thi thể này rất có khả năng, ngày xưa là những cường giả cái thế. . ."

Thiếu nữ áo tím không ngừng vặn vẹo thân thể, nói:

"Thả ta ra đi, để ta tìm manh mối."

Trong lòng Diệp Phàm không thể nào bình tĩnh lại được, nếu thật đây là tuyệt đỉnh cường giả trong cổ sử, nói không chừng có thể tìm được trọng bảo trên người bọn họ.

Hắn bóc lớp sáp bên ngoài thi thể ra, bên trong để lộ ra một thân thể sống động, đây là một đạo cô xinh đẹp như hoa, giống như đang ngủ thật say, sinh động vô cùng.

Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt hồng nhuận của đạo cô nhanh chóng khô đi, sau đó huyết nhục biến mất, hóa thành một bộ xương, gió thổi khẽ lay, bộ xương cũng nát bấy, không còn lại chút gì.

"Chuyện này… "

"Thời gian là lực lượng đáng sợ nhất, nếu không thành tiên, thì không ai có thể chống đối lại nó."

Thiếu nữ áo tím lộ ra kinh sợ, nói:

"Cỗ thi thể này đã tồn tại qua vô tận năm tháng, được cỗ lực lượng thần bí bao phủ, có thể tồn tại tới tận bây giờ, sau khi được bóc, làm thân thể lộ ra, thì lại hoàn toàn biến mất."

Diệp Phàm liên tục bóc lớp sáp trên mấy bộ Chá Thi ra, thân thể bên trong rất sống động, nhưng chỉ trong chốc lát, đã nhanh chóng biến mất, không còn lại một chút gì.

Ở bên dưới, hắn còn phát hiện một ít sắt vụn, đó là linh bảo cường đại của cổ nhân, nhưng cũng đã bị thời gian ăn mòn, động vào là hoàn toàn nát bấy.

"Đây là người thời Thái Cổ, cũng không biết đã tồn tại qua bao nhiêu vạn năm rồi, chẳng còn sót lại chút gì cả. . ."

Thiếu nữ áo tím lần thứ hai kêu lên: "Buông ta ra, ta có thể tìm được manh mối đấy”.

Diệp Phàm bóc lớp sáp của mấy chục bộ Chá Thi, nhưng kết quả hoàn toàn giống nhau, chỉ cần bóc ra là biến thành tro bụi.

Đúng lúc này, Diệp Phàm lại cảm giác được một ba động kỳ dị, nó được truyền đến từ trong tòa đồng điện, hắn trầm giọng nói:

"Không tốt, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Hắn nhấc thiếu nữ áo tím lên, xông lên phía trên, hắn muốn mạnh mẽ phá lên, nhưng cỗ lực lượng này đã bao trùm lên bọn họ."

“Ai nha, chạy mau!"

Thiếu nữ áo tím kêu sợ hãi, nàng phát hiện hai người đang bay ngược về hướng đồng điện, có vẻ như sắp rơi vào trong đó rồi.

Diệp Phàm giật mình, Khổ Hải của hắn sôi trào, Mệnh Tuyền phun ra dữ dội, hắn dùng toàn bộ thần lực, nhưng không cách nào thoát khỏi trói buộc, đồng điện như có ma lực kỳ dị, hút thẳng bọn hắn vào.

"Bịch "

Hai người rơi xuống đất, chất chồng lên nhau, bên trong đồng điện vô cùng trống trải, yên tĩnh không ra yên tĩnh, hỗn loạn cũng không phải hỗn loạn, có thể nhìn được khung cảnh một cách mờ nhạt.

Nơi đây như một sa mạc, không có sinh cơ, không tìm thấy cửa điện, thời gian bên trong này như dừng lại, như tới tận cùng của thế giới.

"Ta không muốn chết đâu, Cơ Tử Nguyệt ta phong hoa tuyệt đại, diễm tuyệt thiên hạ, chưa tu luyện thành Tiên, sao có thể chết ở nơi này được. . ."

"Ngươi đừng có tự sướng như thế được hay không?"

Diệp Phàm đúng là thua nàng rồi.

Bên trong đồng điện trống trải, khói tỏa mông lung, không thể nào nhìn tới tận cùng, giống như là thời kỳ thiên địa mới hình thành.

"Răng rắc"

Có tiếng vỡ vụn truyền đến, thiếu nữ áo tím nhất thời kêu sợ hãi, nói:

"Chân ta dẫm phải cái gì ấy?

Trên mặt đất có một bộ hài cốt trắng như tuyết, đã bị vỡ vụn nhiều chỗ, chỉ sờ nhẹ vào, đã hòa thành bụi phấn.

"Người này lúc còn sống nhất định vô cùng cường đại, hắn không được lực lượng thần bí bao phủ, nhưng vẫn có thể lưu lại di cốt của chính mình."

Diệp Phàm vô cùng giật mình, hắn cúi người, xem xét một cái tỉ mỉ.

Trên mặt đất có mấy chữ được viết bằng máu đã khô, hình rất mờ nhạt, không rõ hình thể, dường như cường giả này phải ngưng tụ toàn bộ tinh, thần, khí mới có thể viết được, làm cho người khác tò mò, hắn muốn truyền đạt tâm nguyện gì đây?.

"Xin hỏi trời cao, có tiên hay không?"

Đây chính là mấy chữ mà trước khi người này chết lưu lại, tràn đầy hận ý và sự không cam lòng.

Người có thể lưu lại di cốt của mình, tuyệt đối là một cường giả, nhưng tới tận lúc chết hắn vẫn còn nghi hoặc, có thể đoán hắn vô cùng tiếc nuối, đám mây mù chưa được vén màn bí ẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.