Già Thiên

Chương 1738: Chương 1738: Xưa nay chưa từng có




Người cảnh giới này chính là như thế, tự tin vô địch cổ kim, duy nhất chỉ có ta độc tôn, bằng không cũng sẽ không đi đến từng bước này!

Mà người có loại tính cách này ở trong thế tục cũng không hiếm thấy. Kẻ bại tự nhiên trở thành trò cười, mà người thành công thì tỏa vầng hào quang vạn trượng, cả đời cường thế. Cái loại tự phụ này là tính chất đặc biệt vốn có.

Bá thể đại thành hiển nhiên chính là người sau, vô địch thiên hạ có liên quan với tính cách của hắn. Hắn chính là tự tin như vậy, cho tới bây giờ đều là như thế, tin tưởng đánh bại tất cả, trong mắt không có người khác.

- An tâm độ kiếp Chuẩn đế tầng thiên thứ tám của ngươi đi, bằng không giết ngươi đều cảm thấy được bẩn tay của ta!

Hắn khẽ nói, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng. Loại này nói rất khó nghe, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói cũng là lời nói thật.

Hắn đã từng bước tới một bước này, sớm xem như một loại thành đạo khác, từng tự tay giết chết Thánh thể đại thành, đối mặt một người ở tầng thiên thứ tám tự nhiên có vốn để nói như vậy.

- Ha ha ha ha ha...

Diệp Phàm cười một tràng dài, mặc dù nắm tay máu chảy đám đia, nhưng như trước rất dũng cảm, nói:

- Chữ “chết” viết như thế nào ngươi còn không biết, hôm nay ta sẽ hái xuống đầu của ngươi, cho ngươi thấy rõ ràng!

Bá thể đại thành sắc mặt lạnh xuống, nói:

- Nếu không muốn sống lâu, cầu mau chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

“Ầm!”

Trong trường, cái đầu Ma thể kia càng ngày càng khủng bố, bóng người trên nó càng thêm chân thật, đây là ý chí của đại đạo thiên địa, thần uy cái thế.

Diệp Phàm tung một quyền va chạm cùng hắn cùng một chỗ, tay hai người đều bị vỡ ra máu thịt bầy nhầy, lộ ra xương trắng dày đặc, máu đỏ thầm bay bắn lên rơi văi ra chung quanh.

- Có máu có thịt, có hình thần, thật là có thứ quỷ quái này hay sao? Ta không tin, cũng chỉ là tia chớp khắc theo nét vẽ cường giả ngày xưa mà thôi, ta giết ngươi!

Diệp Phàm hét lớn, lỗ chân lông toàn thân thư giãn, cơ thể hắn lưu động tiên huy, hai tay bấm ấn, trong nháy mắt liền chấn ra một khí tức kinh sợ nhân gian giới.

Hắn vạch ra tay trái, ở trên hư không khắc ra một cái phù văn, “ầm” một tiếng, một chữ “THÌ” xuất hiện, chấn vỡ thiên địa, có một loại thanh âm của dòng chảy thời gian chen chúc lao xuống.

Ở phụ cận thời gian hỗn loạn này, thiên địa mơ hồ, cái gì đều như là không còn nữa tồn tại, bị nhốt đánh vào trong biển năm tháng, hoàn toàn đảo điên.

Mà tay phải hắn bấm ấn, cũng vạch ra một cái phù văn thật lớn đồng dạng khắc ở trên hư không, một chữ “KHÔNG” xuất hiện vũ trụ sụp đổ, tinh không rung chuyển hỗn loạn.

Lực lượng không gian khuếch tán, lật úp nơi đây, làm cho càn khôn đều rơi vào run sợ. Đây là một loại lực lượng bẻ gãy nghiền nát, trời cao xé mở ra rồi lại trọng tổ, theo tay phải của Diệp Phàm mà thay đổi.

Thánh thể đại thành lập tức biến sắc. Loại pháp này quá mức khủng bố, tay trái đại biếu “thời gian”, tay phải đại biếu “không gian” hai tay cùng hợp lại chẳng phải chính là “VŨ” và “TRỤ” sao!

Đây là loại khí thế hùng tráng cỡ nào mới có thể sáng chế ra bí thuật như vậy?!

Bá thể đại thành lộ sắc mặt lãnh liệt. Hắn ý thức được loại bí thuật này diễn biến tiếp tất nhiên có thể đặt song song với Cửu Bí, sẽ cực độ đáng sợ, tiền cảnh kinh người.

Quả nhiên, Diệp Phàm tay trái ấn xuống, tay phải chấn ra, thời gian phía trước hỗn loạn, không gian nổ tung, làm cho kia đạo hư Thần kia bạo lui, trong miệng ho ra máu.

“Ầm!”

Tiếp theo, Diệp Phàm hợp hai tay lại, nắm vào cùng nhau, giống như xuyên qua hồng hoang vũ trụ, cô đọng Thiên Địa Huyền Hoàng, giờ khắc này hắn giống như đang sáng tạo thế giới!

Thiên địa nổ tung, Ma thể trấn áp xuống kia trực tiếp xuất hiện vết nứt, phát ra tiếng răng rắc đáng sợ, sau đó nổ tung.

Cứ như vậy bị hủy diệt, lực lượng đại ngũ hành toàn bộ tán loạn, nguyên thần màu vàng của Diệp Phàm bay trên trời, nuốt nạp những tiên quang ngũ hành cùng với lôi kiếp này. Đồng thời cái đỉnh cũng như thế, chìm nổi ở nơi đó nuốt lấy mảnh nhỏ của Ma thể, thân cái đỉnh càng ngày càng có vẻ phong cách cổ xưa.

về phần thân thể của hắn không cần cố ý khống chế, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, mỗi một tể bào đều như cái động không đáy, cắn nuốt ngũ hành thần kiếp.

Đại kiếp nạn khủng bố như vậy, ngưng luyện chế thành Ma thể, ngay cả ý chí đại đạo đều buông xuống, hóa thành hư thần, lại bị Diệp Phàm ở thời khắc mấu chốt dùng hai tay đánh nát!

Hư thần cùng tiêu tán, bị màu vàng nguyên thần giam cầm, há mồm nuốt vào luyện thành tiên tinh.

Hắn không có lăng phí một giọt lực lượng nào, toàn bộ luyện hóa cất chứa trong bản thân mình, tiến hành rèn luyện bổ sung nhu cầu... điều này quả thực nghe những điều chưa từng nghe, chấn khiếp thế gian.

Có ai dám làm như vậy? Đối với thiên kiếp đều “cướp bóc” như vậy. Tham lam nuốt nạp, không lưu một cọng cỏ, không lăng phí cho dù là một phần nhỏ... điều

này thật sự là không có đạo lý mà, bởi vì người khác nếu muốn sống sót trong đó đều khó.

Bá thể đại thành Thương Lan mí mắt co giật, cảm giác thật không thích hợp: thực lực của đối phương quá cường đại, vượt qua phạm trù tầng thiên thứ tám, dường như còn ở trên một bậc thang khác!

- Không có khả năng!

Hắn bùng phát ra ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm không ngừng quan sát.

Hắn có điều không thể tin được, cả thế gian đều biết: Chuẩn đế ở bậc thang cuối cùng, một kiếp so với một kiếp vượt qua càng khó hơn, không thể vượt cấp, chỉ có thể độ kiếp từng tầng từng tầng một.

Từ xưa đến nay ngoại trừ truyền thuyết không được chứng thật, còn không có một lần nào ngoại lệ. Từ trước nay không có người nào có thể độ kiếp nhảy vượt khi ở tầng thiên thứ tám thứ chín cuối cùng, đều chỉ có thể vượt từng bước từng bậc thang một.

Mọi người đều cần có tích lũy, đó là một nhà lao giam cầm thần thoại không lay chuyển!

Nhưng, vì sao lúc này hắn có chút tim đập nhanh, cảm nhận được một ít uy hiếp? Dự cảm nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong lòng, Thần giác nhạy bén nói cho hắn biết sắp xảy ra vấn đề lớn.

“Ầm!”

Phía trên kiếp tầng thiên thứ tám kia, lại có một đợt thiên phạt chấn nhiếp thế gian buông xuống, lớn đến khiến người không thể tưởng tượng, bao phủ cả nơi đây, xuyên thủng tất cả lôi quang của kiếp tầng thiên thứ tám.

Loại cảnh tượng này dọa khiếp tâm thần người ta!

Ánh sáng của hủy diệt này như từ Tiên giới giáng xuống, phá hủy vạn vật, cái gì đều phải bị san bằng, hóa thành bụi bậm.

Đại kiếp nạn buông xuống, hủy diệt thiên phạt tầng thiên thứ tám trước đó, đánh tan một cái đại thế giới lôi hải, xuất hiện tiên lực trình tự cao hơn, lượn lờ sương mù hỗn độn.

Đó là một loại gợn sóng mờ mịt, thực quỷ dị, thực huyền diệu, đập vào mắt vô cùng vô tận, trong chốc lát mờ nhạt, trong chốc lát mờ ảo, trong chốc lát lại cuồn cuộn như biển cả mênh mông.

Pháp tắc căn nguyên tối cổ xưa đang lan rộng, muốn một lần nữa làm tan biến nơi này, để khai thiên lập địa!

Bá thể đại thành hít ngược một hơi khí lạnh. Như thế nào hắn cùng không thể tin được điều mình chứng kiến, nhưng không thể không thừa nhận, thật sự đây là có người đang vượt qua hai kiếp, phá vỡ thần thoại xưa nay.

Chuyện này là không đúng thực như thế, quả thực như là một cảnh mộng, làm cho hắn trố mắt nhìn trân trối, một thực tế rõ ràng xảy ra trước mặt, chứng thật truyền thuyết.

Bá thể đại thành Thương Lan rút lui ra ngoài, không có chân chính lây dính cái loại thiên phạt này. Tuy rằng hắn cũng từng trải qua, nhưng cũng không muốn tùy tiện tiến vào.

- Tầng thiên thứ chín... Đại thành!

Trong mắt hắn tràn ngập tia sáng kinh người, như Thiên Hỏa đang thiêu đốt hừng hực. Chuyện hôm nay có lẽ là xưa nay chưa từng có!

“Ầm ầm...”

Trong cơ thể Diệp Phàm huyết quang nổ bắn ra, cơ thể rung chuyển, tay trái bấm ấn chữ “trụ”, tay phải ấn chữ “vù”, va chạm ra một vầng sáng rực rỡ. “Ông” một tiếng, máu huyết và xương cốt của hắn biến đổi kịch liệt, nâng cao một bước, huyết khí cuồn cuộn mãnh liệt, bao phủ vũ trụ.

Thời không này đang sụp đổ, dòng chảy thời gian xỏ xuyên qua!

Cảnh tượng nơi này vô cùng khủng bố, Diệp Phàm mạnh mẽ đi trên một cái bậc thang, vượt qua cổ nhân, làm ra chuyện phá vỡ lẽ thường khiến Bá thể đều khó mà tin được.

Cảnh giới của Diệp Phàm hắn khi đối mặt với đệ nhất thần tướng không hề che giấu, nhưng khi một người một mình độ kiếp, đối mặt với Bá thể đại thành, vẫn là có điều giữ lại.

Bản thân hắn cùng đủ cường đại cho nên khi ứng phó với đại kiếp nạn tầng thiên thứ tám, cũng không hề cổ sức lắm, ngày nay dẫn động đại kiếp nạn không chỉ là tầng thiên thứ chín!

- Tầng thiên thứ chín lại như thế nào, năm đó từng bị ta giẫm lên!

Thương Lan bình tĩnh lại, dù sao hắn cũng là chí tôn, từng đứng trên thiên hạ ở một thời đại.

Lời tuy nói như thế, nhưng hắn cũng không dám sơ suất, mà chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch. Bởi vì biếu hiện yêu nghiệt của Diệp Phàm vượt qua dự liệu của hắn, vượt qua đại kiếp hai tầng thiên một lúc là việc trọng đại xưa nay chưa từng có.

Quá khứ cũng có truyền thuyết như vậy tỷ như Độc Nhân, tỷ như Hư Không tỷ như Vô Thủy, nhưng cũng không có lưu lại chứng cớ gì.

Bởi vì, cũng có một loại truyền thuyết khác nói là Tiên Chung che chở, Hoang Tháp che phủ bầu trời, ngày nay Diệp Phàm này mới xem như là ví dụ thực tế!

Thân là chí tôn, mẫn cảm nhất với loại tình huống này, Thương Lan biết rằng tiền đồ của Diệp Phàm không thể đo lường, có lẽ thật có thể phá vỡ lời nguyền rủa, Thánh thể thành Đế cũng nói không chừng!

“Ầm!”

Đại kiếp nạn cái thế của tầng thiên thứ chín, là xứng với cái tên diệt thể, loạn thiên động địa, lôi quang thổi quét hết thảy, vòm trời nứt ra, thiên địa vạn vật đều bị hủy diệt.

Cường đại như Diệp Phàm, đương trường cũng thiếu chút nữa bị chém thành mảnh vỡ. Chỉ vừa đối mặt một cái mà thôi, máu thịt hắn bay tung, mưa máu vãi ra, xương trắng lộ ra ngoài, vô cùng đáng sợ.

Thân thể Diệp Phàm đều thiếu chút nữa nứt vỡ ra, có mấy chỗ lộ ra xương trắng dày đặc... Đây là một loại cảnh tượng đáng sợ. Xưa nay có không ít người đi đến từng bước này, nhưng đều chết ở trong lôi kiếp.

Trên đời không thiếu nhất chính là anh kiệt!

Đại kiếp nạn “tầng thiên thứ chín” của Diệp Phàm lại hơn xa người khác. Lôi quang mạnh sánh với thần thoại, có quan hệ trực tiếp với thực lực của hắn mà thành, kiếp nạn này được liệt vào hạng mạnh nhất xưa nay.

Thế nhưng, sau khi lôi quang thật lớn giáng xuống, bỗng nhiên lại ổn định, chỉ cuồn cuộn mãnh liệt ở trong hư không, không hề đánh xuống.

Hơn nữa, địa phương này có vẻ rất tường hòa, có từng đạo từng đạo tiên khí lượn lờ, nhẹ nhàng bay đến, làm cho người ta có một loại cảm giác như sắp mọc cánh thành tiên.

Đây không phải là ảo giác, từng mảng lớn màn ánh sáng chiếu xuống, cả thân thể Diệp Phàm phát sáng, miệng vết thương lập tức liền khép lại, hơn nữa tinh huyết càng thêm tràn đầy.

- Đây là sắp xuất hiện... Cửu Trọng Tiên Kiếp sao?!

Bá thể đại thành khiếp sợ, kiếp của tu sĩ một khi dính thêm chữ Tiên kia, tuyệt đối có ngụ ý phi phàm, tất nhiên sẽ vang dội cổ kim.

Hắn cảm giác đại kiếp nạn đang nổi lên, thật sự sắp xuất hiện Cừu Trọng Tiên Kiếp trong truyền thuyết. Hậu bối của nhất mạch kẻ địch truyền đời này khiến sắc mặt hắn càng ngày càng sa sầm xuống, chính là hiện tại, sớm giải quyết đi cho thỏa đáng!

Lôi quang không hiện, ngưng tụ trên trời cao, chỉ có tiên vụ vờn quanh cùng với màn ánh sáng chiếu ra. Thương Lan vọt tới, mồm to nuốt màn ánh sáng, hơn nữa toàn thân lỗ chân lông đều thư giãn, điên cuồng hấp thu những điểm mưa màu vàng này.

- Ngươi già rồi!

Diệp Phàm không có ngăn cản, chỉ nói ra ba chữ như vậy, rất lạnh lùng, thực vô tinh.

Mà đúng là ba chữ này khiến thân thể Thương Lan chấn động, thoắt xoay người, ánh mắt như mũi đao nhọn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Lời nói của đối phương đâm trúng tim hắn!

Hắn khát vọng vật chất sinh mệnh, mong được loại tiên vũ này, chính là có thể sống lâu thêm, nhưng nếu với tuổi tác của người trẻ tuổi đối diện kia, hắn đâu cần phải làm như vậy?

Đối phương mới bắt đầu quật khởi, huyết khí tràn đầy như hải dương, căn bản không cần những thứ này. Ba chữ đó làm cho trong lòng hắn khó yên lặng, đối phương nói rất đúng, hắn không còn trẻ tuổi nữa rồi!

- A cũng đúng! Ha ha...

Thương Lan cười to, đầu đầy tóc tím bay ngược ra sau, hắn bức tới phía trước, nói:

- Nhất mạch các ngươi này tính cái gì! Năm đó ta cùng không phải chưa từng giết qua Thánh thể đại thành, chỉ là thấy một đống phế cốt chứng tỏ huy hoàng ta, giết cho các ngươi thần phục!

- Nội tâm suy yếu, ngươi không được rồi!

Diệp Phàm nói rất ngắn gọn.

- Phải không, đánh đi!

Đại chiến bùng nổ, hai người đi lên liền vận dụng Thần thuật cấm kỵ. Có lẽ cần tới mấy trăm hơn một ngàn chiêu mới có thể phân ra thắng bại, nhưng bọn họ hy vọng trong nháy mắt liền có kết quả.

Bá thể đại thành chín loại Thần hình đều hiện, rồi sau đó dung hợp làm một, đó dĩ nhiên là một Chiến Tiên!

Kết quả này khủng bố tuyệt thế, bất cứ người nào đều phải khiếp sợ. Ngày xưa hắn có thể xưng hùng thiên hạ, vô địch vũ trụ, không phải không có đạo lý.

Chung quanh Diệp Phàm lộ ra dị tượng, vả lại tay trái bấm ấn chữ “trụ”, tay phải bấm ấn chữ “vũ”, xé mở ra thời không, va chạm kịch liệt cùng với Chiến Tiên và Bá thể kia.

“Phốc!”

Máu tươi vẩy ra, đầu vai Diệp Phàm bị xuyên thủng, bắn lên một chuỗi máu đáng sợ, nhưng hắn cũng không quay đầu lại phóng vọt tới.

Mà đối phương máu tươi càng nhiều, Bá thể đại thành cả cánh tay bị xé rách, gần như sắp rơi xuống, chỉ còn dính lại một lớp da mà thôi, thiếu chút nữa bị chật đứt tới vai.

Mà đáng sợ nhất chính là, dị tượng của Diệp Phàm hợp nhất, ngưng kết làm một thân Thiên Đế, giống nhau như đúc với chính hắn, bễ nghễ thiên hạ, đạp Chiến Tiên kia ở phía dưới.

Hắn cưỡng ép đè ép Chiến Tiên quỳ sát xuống, trong miệng quát to:

- Thần phục!

Mà Diệp Phàm chính mình cũng xoay người, lạnh lùng vô tình nhìn Bá chân thân thể, nói:

- Đến tột cùng là ai phải thần phục với ai?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.