CHƯƠNG 3 QUYỂN 2
Lam Mộc Ân cảm thấy thân thể của mình như muốn rã ra.
Hắn luôn ghét chuyện tình một đêm, không thích tìm đại ai đó rồi lên giường, cho nên sau khi giải quyết xong chuyện bạn trai, hắn gần như không hẹn hò nữa, đồng thời cũng là do chế độ làm việc quá điên cuồng của Haier.
Bởi vì không có thời gian hẹn hò, bồi dưỡng tình cảm rồi đưa về nhà này nọ, tất cả sinh lực đều dồn vào công việc, tất cả sinh lực đều chỉ tập trung vào Haier, kết quả cho dù có về nhà cũng chỉ nằm vật ra rồi ngủ thôi.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình ngủ trên giường của Haier.
Cho nên Lan nói rất đúng, hắn đúng là không thể từ chối Haier.
Thở dài, lấy tay bóp bóp vai và thắt lưng đau nhức, cũng may trong thang máy không có ai, hắn có thể thả lỏng, giãn gân giãn cốt phá hư hình tượng ngày thường.
Sau khi thang máy dừng lại, hắn bước về phía văn phòng mà tháng nào cũng phải tới, gõ cửa mấy tiếng rồi bước vào trong.
Lan nở nụ cười ấm áp, “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới.”
“Đừng nói như tôi không có lựa chọn nào khác vậy.” Lam Mộc Ân vô thức đáp lại, ngồi xuống ghế sô pha mà mỗi lần nhìn thấy đều muốn đạp nó.
Lan chỉ cười không đáp, lấy hồ sơ của Lam Mộc Ân rồi bước ra ngồi xuống đối diện hắn.
Lam Mộc Ân hơi ngập ngừng, có chút hối hận với lời nói của mình, “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”
“Đừng lo.” Lan xem ra cũng không để ý, “Đây là địch ý với bác sĩ tâm lý chứ không phải với tôi.”
Lam Mộc Ân khẽ thở dài, hắn mệt muốn chết không muốn chơi trò chơi với Lan, hắn hơi đè giọng xuống, ngả ra sô pha nói, “Được rồi, hôm nay muốn chơi cái gì? Như cũ?”
“Lần trước tôi cũng nói rồi, nếu cậu không muốn chơi thì đừng chơi.” Lan ôn hòa nói.
Lam Mộc Ân nhìn Lan, hắn biết Lan muốn giúp hắn, nhưng Lan không rõ rằng hắn không cần và cũng không muốn ai giúp.
“Vậy… cậu muốn làm gì?” Lam Mộc Ân khoanh tay lại.
“Tôi đã xem qua vụ án của Lidia Max…” Lan còn chưa dứt lời, Lam Mộc Ân đã ngồi thẳng dậy.
Có đôi khi Lan cảm thấy Lam Mộc Ân chỉ là một con nhím quá mức đơn giản thôi, chỉ có một vài thời điểm mới xù lông lên, ví dụ như lúc nói chuyện với bác sĩ tâm lý.
“Muốn nói cho tôi nghe nhận xét về vụ này?” Biểu tình của Lam Mộc Ân có chút giận hờn, “Đúng vậy, tôi cảm thấy tôi đã làm bể vụ này, tôi không nên đặt vào quá nhiều tình cảm cá nhân, tôi phát hiện khi nhận ra người bị hại tôi sẽ không kiểm soát được bản thân, không nên đưa quá nhiều tâm huyết, hoặc là, tôi phải tìm ra Lidia Max sớm hơn, có lẽ con bé sẽ không chết.”
Lan chỉ im lặng nghe hắn nói xong, sau đó ôn hòa nói, “Cho dù sau khi xem báo cáo khám nghiệm tử thi thì cậu vẫn nghĩ như vậy?”
Lam Mộc Ân ngập ngừng, hai tay lau mặt thật mạnh bạo, hắn cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, rồi còn nghĩ tới Lidia.
Hắn đã xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi, Lidia mất tích được sáu tiếng thì bị hại, Lidia bị thuốc chết, cũng chỉ có thể nói là, ít ra nó được đi nhẹ nhàng.
“Tôi biết trên thực tế tôi không cứu được con bé, nhưng điều đó cũng không giúp tôi bớt cảm thấy tội lỗi.” Lam Mộc Ân nằm lại sô pha, mở miệng nói.
“Hôm vụ án kết thúc cậu đã làm gì?” Lan nhìn Lam Mộc Ân, hắn nhìn ra đối phương rất mệt mỏi, nhưng cũng không biết tại sao cả tinh thần cũng thế, chắc chắn hắn đã làm gì đó để phát tiết và phẫn giận.
Lam Mộc Ân giật mình, nói dối với Lan không hiệu quả, lựa chọn im lặng là tốt nhất, hắn chỉ nhún vai không trả lời.
Lan liếc nhìn hắn, nhìn cái dấu xanh dưới cổ, “Lên giường với Haier?”
Lam Mộc Ân trừng mắt, “Bộ nó viết trên mặt tôi sao?”
Lan cũng học theo nhún vai không đáp, xoay bút bốn năm vòng rồi khép hồ sơ lại, “Được rồi, hôm nay tới đây thôi ha?”
Lam Mộc Ân sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Cậu chắc không? Tôi chỉ mới ngồi được năm phút thôi.”
Lan bình tĩnh đáp, “Dù sao cậu cũng không nói chuyện của Haier với tôi, về vụ án của Lidia tôi cũng không biết cách xử lý của cậu có vấn đề gì, mấy chuyện khác cũng đâu thể nói nhiều, kết thúc sớm chẳng phải cậu nên vui sao?”
Lam Mộc Ân nhìn Lan một lúc lâu, thở dài, nằm trên ghế trừng Lan, “Cậu biết không? Cậu mới là vấn đề lớn nhất của tôi, tôi hận bác sĩ tâm lý, nhưng cậu lại là bạn thân nhất của tôi, hai tháng nay, cứ mỗi lần bước ra khỏi văn phòng này tôi sẽ bắt đầu nghĩ tới thái độ của mình, tôi lại thấy tội lỗi.”
Lan nở nụ cười, mở hồ sơ ra viết gì đó, “Tôi phải ghi chép lại, cậu hận bác sĩ tâm lý.”
Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn Lan, “Nếu không còn gì thì tôi về.”
“Tôi tiễn cậu.” Lan đứng lên, ném hồ sơ lên bàn làm việc, đi cùng Lam Mộc Ân ra khỏi văn phòng.
Đây là lần đầu tiên ngoại trừ vì vụ án, hắn có thể rời khỏi đây chỉ trong vòng mười phút. Nếu Hughes còn ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ làm Lam Mộc Ân bất an, nhưng bởi vì là Lan nên hắn muốn nhận ý tốt của người bạn này.
“Có muốn đi thang bộ không, giúp tôi vận động tí xíu?” Lan mỉm cười chỉ vào cầu thang bộ.
Lam Mộc Ân nhún vai không tỏ vẻ phản đối, đi cùng Lan xuống bằng thang bộ.
Chưa xuống được mấy tầng, Lan đã lên tiếng, “Tôi đã xem báo cáo của Cubi Alan.”
Lam Mộc Ân dừng bước trừng hắn, “Tôi tưởng cậu đã cố vấn xong rồi?”
“Đúng là xong rồi, tôi đang đứng ở lập trường của người bạn để tâm sự.” Lan cười khổ nhìn hắn đang muốn bốc hỏa.
“Không có gì để tâm sự hết.” Lam Mộc Ân xoay đầu bước tiếp.
Lan đành phải theo sát phía sau, “Ý cậu là Cubi Alan không tạo ảnh hưởng gì với cậu?”
“Không!” Lam Mộc Ân gần như rống lên.
Lan không đáp lại, nhưng vẫn đi theo sau Lam Mộc Ân, xuống được hai tầng, Lam Mộc Ân không thể chịu nổi sự trầm mặc và cảm giác tội lỗi này, hắn dừng bước xoay đầu nhìn Lan, cố gắng ôn hòa nhất có thể.
“Được rồi, cảm xúc của tôi đúng là không kiểm soát được, nhưng vụ án đã kết thúc rồi, tôi không sao.”
Lan cũng dừng bước, thở dài, “Lam, cậu giống như con nhím vậy, cứ nhắc tới mấy chuyện này là xù lông lên.”
Lam Mộc Ân vô cùng mất hứng, cũng không biết mình đang nghĩ gì, “Nếu cậu cảm thấy vụ án này có ảnh hưởng với tôi, thì cần gì phải kết thúc cố vấn rồi ra đây thẩm vấn tôi?”
Lan nhíu mày nhìn hắn, “Bởi vì cậu sẽ không mở miệng với bác sĩ tâm lý, cho nên tôi nghĩ nếu cậu đồng ý nói với tư cách bạn bè, thì mặc kệ là cầu thang, tầng hầm hay sân thượng đều được, chỉ cần cậu chịu nói.”
Lam Mộc Ân hơi mất kiên nhẫn, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nói, “Lan, tôi không biết phải nói câu này bao nhiêu lần nhưng tôi thật sự không sao.”
“Lam…” Lan tạm dừng, sau đó thở dài, “Có lẽ trong lòng cậu tôi lúc nào cũng là bác sĩ tâm lý chứ không còn là bạn cậu nữa, nhưng tôi hết cách rồi, từ trước tới nay cậu chưa bao giờ nói với tôi cậu không sao, lời như vậy cậu chỉ nói với Hughes, từ sau khi tôi nhận vị trí của Hughes, cậu đã không còn là Lam M Ames mà tôi đã từng biết nữa.”
Lam Mộc Ân dựa vào tường, cảm thấy tiếp tục cuộc đối thoại này thật mệt, “Thế cậu có biết tại sao tôi lại thấy tội lỗi với cậu không? Tôi luôn luôn như thế khi đối mặt với bác sĩ tâm lý, tôi không biết cậu muốn tôi phải làm sao thích ứng với sự chênh lệch giữa sông và biển này.”
“Giải quyết nó, nếu không thì xin đổi tôi đi.” Khó khi nào thấy Lan cương quyết như vậy, mà Lam Mộc Ân thì chỉ cúi đầu không đáp.
Lan trầm mặc, sau đó nói tiếp, “Lấy chức nghiệp và đạo đức của tôi, tôi không thể ký giấy chứng minh cho cậu, nhưng cậu cũng không thể dùng thái độ này đối với tôi, bên cạnh đó lại hy vọng tôi nhẫn nại, tôi tình nguyện quay lại làm bạn cậu, chứ cũng không muốn suốt ngày đối mặt với địch ý này.”
Lam Mộc Ân ngẩng đầu nhìn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Được rồi, nếu vậy thì bây giờ…” Lan tạm dừng, nhìn xuống một chục tầng còn ở dưới, sau đó bỏ cuộc nói, “Quẹo vô đi thang máy đi, đừng tưởng tôi thích đi thang bộ thật.”
Bỏ lại những lời này rồi Lan phất tay bước ra lối thoát hiểm, thoạt nhìn không giống tức giận, nhưng cũng không vui vẻ gì, đây đại khái đã là hạn định nhường nhịn của Lan.
Di động đột nhiên reo lên ở cầu thang trống trải, Lam Mộc Ân thở dài bắt điện thoại, tiếp tục xuống lầu.
“Có chuyện gì… Ừ, biết rồi.” Cúp điện thoại, Lam Mộc Ân vẫn cứ suy nghĩ rốt cuộc hắn phải giải quyết chuyện này thế nào. Phải thích ứng với bác sĩ tâm lý mới lần nữa so với tiếp nhận Lan là bác sĩ tâm lý của mình, thì vế sau vẫn dễ dàng hơn.
Nếu có thể, hắn không muốn có bác sĩ tâm lý. Hắn cũng biết rõ ràng, hắn không muốn mất đi người bạn tốt duy nhất hiểu mình này.
Đậu xe tùy tiện ở đâu đó, Lam Mộc Ân xuống xe, cảm giác một luồng gió lạnh thổi vào mặt, gió mang theo mùi biển và vị xăng tàu thủy, một loạt container ở trên mặt đất trống giống y như xếp gạch.
Lam Mộc Ân hướng về phía hiện trường hung án được hoàng tuyến bao quanh, Danny đang ngồi chồm hổm nhìn pháp y đặt thi thể vào túi.
“Hình như bị ngâm nước trong thời gian khá dài.” Lam Mộc Ân đến gần thi thể, đeo bao tay vào.
Thi thể vớt lên từ dưới biển, bị nước biển làm cho hư thối, còn là mỹ thực cho các sinh vật biển, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Danny đứng lên, cầm chiếc bóp da ướt đẫm, “Tìm được kẻ nghi phạm của chúng ta.”
“Vụ nào?” Lam Mộc Ân hỏi, cầm lấy chiếc bóp da.
Tim Heller.
Lam Mộc Ân ngây ra, nhìn thi thể trong túi, khuôn mặt đã bị dây kéo che mất.
“Hắn chính là Tim Heller?” Lam Mộc Ân nghi hoặc nhìn Danny.
“Phải đợi xét nghiệm DNA, nhưng theo bước đầu dự đoán của pháp y thì thi thể này đã bị ngâm trong nước một tuần rồi.” Danny trả lời.
“Một tuần…” Lam Mộc Ân nhìn thi thể được nâng đi, “Nếu hắn là người cung cấp súng và thủ phạm chính cho vụ bắt cóc thì hắn đã chết ngay hôm đó?”
“Ừ, nhưng chết trước hay chết sau thì cũng… khó nói.” Danny gật đầu.
Lam Mộc Ân bắt đầu nghi ngờ, Heller là mối liên hệ giữa hai vụ án, nếu hắn đã chết, vụ án này có thể đi vào ngõ cụt.
Tuy rằng hai vụ án đều đã bắt được hung thủ, cũng có đầy đủ chứng cứ để khởi tố, nhưng có thể tiếp tục điều tra hay không, thì phải xem có tìm được đồng phạm của vụ cướp ngân hàng và bắt cóc hay không.
Lam Mộc Ân và Danny cho rằng hai vụ là do cùng một người gây ra, cũng chính là Tim Heller. Nhưng bây giờ Tim đã chết, vậy thì khẳng định còn một người giật dây mà bọn họ vẫn chưa biết tới.
Hay là, tất cả chỉ là trùng hợp?
Lam Mộc Ân nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thân là con của cảnh sát, trong hồ sơ chưa bao giờ có loại trùng hợp này, mọi việc đều có sự liên hệ, mọi khả năng đều có kết quả, chỉ là có muốn điều tra hay không thôi.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ lời bố nuôi nói, mặc kệ mọi chuyện trông có vẻ không liên quan tới nhau, nhưng chỉ cần có một sự trùng hợp tồn tại, hắn cũng phải theo cho tới cùng.
“… Julia Peter.”
“Cái gì?” Lam Mộc Ân phục hồi tinh thần, không biết Danny nói gì vì hắn không để ý, nhưng cái tên đó thì hắn nghe rất rõ.
“Lần trước cậu cũng có nói rồi đó, Julia Peter.” Danny lặp lại lần nữa, “Tuy boss nói mặc kệ cô ta, nhưng tôi đã xem địa chỉ của cô ta, Tim Heller tuy rằng có đi ngang qua ngân hàng cùng ngày, nhưng tôi đã mở rộng phạm vi ra hai quảng trường gần đó, chỉ có một chỗ duy nhất hắn xuất hiện là bên dưới khu nhà của Julia Peter.”
Lam Mộc Ân nhớ tới người mẹ một con nhỏ xinh đáng yêu, “… Ai chụp được vậy?”
“Ở kế bên là một tiệm bán đồng hồ có gắn camera, nhưng vì do vị trí góc quay nên không chắc hắn đi ngang hay đi vào tòa nhà.” Danny nhún vai, “Có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Lại là trùng hợp…
Trùng hợp càng nhiều chẳng khác nào điểm đáng ngờ càng nhiều, Lam Mộc Ân sinh ra hiếu kỳ với vị phu nhân kia, nhưng… Haier lại nói đừng tìm cô ta…
“Tôi cảm thấy Haier quen biết vị phu nhân đó, nhưng hắn không chịu thừa nhận.” Lam Mộc Ân nghĩ nghĩ, nói nghi vấn trong lòng.
Danny nhìn Lam Mộc Ân, nghiêng đầu suy tư, “Nếu hắn không thừa nhận, chẳng khác nào không có… Boss tới.”
Lam Mộc Ân xoay đầu lại, thấy Haier đậu xe ở bên đường, bước về phía này.
Hắn âm thầm thở dài, di chứng sau khi ngủ với Haier, chính là mỗi lần nhìn thấy người kia, cảnh tối hôm qua lại như cuộn phim chạy ngang qua đầu, làm cho hắn nóng hết cả người.
Hắn chỉ hy vọng hắn không đem chuyện ngủ với Haier viết lên trên mặt…
“Có chuyện gì?” Haier nhìn túi thi thể.
Danny giải thích lại và nói thân phận người chết, sau đó liếc nhìn Lam Mộc Ân, nói chuyện Tim Heller từng xuất hiện dưới nhà Julia Peter với Haier.
Haier trầm mặc, tựa như đang tự hỏi, Lam Mộc Ân nói tiếp, “Tôi thấy phải điều tra thân phận của cô ta.”
Haier liếc nhìn Lam Mộc Ân, ai ngờ hắn lại gật đầu, “Giữ bí mật thân phận người chết, tôi muốn biết hắn có đồng phạm hay không, sau đó tìm cho ra nhân chứng mục kích, còn Julia Peter thì để cho tôi.”
Lam Mộc Ân giật mình, còn muốn nói thêm nhưng nhìn sắc mặt của Haier, hắn biết có nói cũng vô dụng, đành bỏ cuộc cùng Danny rời đi.
-TBC-
Đi về phía bờ cảng, Lam Mộc Ân nhìn xung quanh, không khí ở nơi đây đúng là rất tốt, phía trước là bãi đỗ của container, trạm canh gác ở một phía khác, camera gần nhất thì cách khoảng 200m, buổi tối cũng không có người ra vào.
Camera gắn ở đây, nếu có xe vào từ đầu bên kia, chắc chắn sẽ không quay được.
“Danny.” Lam Mộc Ân hô to, chỉ chỉ camera, Danny gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, qua bên kia kiểm tra camera.
Lam Mộc Ân đi về phía trước, nhìn thấy khu đồ bỏ, mỗi ngày người ta vứt những linh kiện hoặc đồ bỏ đi ở đây, bên trong có một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi đang ngồi sửa đồ.
Lam Mộc Ân gõ lên cửa sắt, kéo lấy sự chú ý của người kia, sau đó giơ thẻ, “Bình thường chú làm việc tới mấy giờ?”
“Frank, hầu hết đều ở đây.” Đối phương vứt đồ vật trong tay đi, tháo bao tay ra, “Có thuốc lá không?”
Lam Mộc Ân cười cười, lấy bao thuốc lá trong túi ra, bình thường hắn không hút thuốc, nhưng vì sẽ có một vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như hút thuốc với mấy đứa dân mạng, hoặc thủ trưởng không có thuốc lá sẽ trở nên bực bội, cho nên hắn sẽ luôn thủ sẵn bao thuốc lá trong người.
Đốt thuốc thay cho Frank, Lam Mộc Ân thấy ông ngồi trên đống lốp xe vứt đi, “Tối thứ tư, kế bên đây có chuyện gì đặc biệt xảy ra không chú?”
Frank hướng mắt về phía mấy cảnh sát, “Chỗ đó là góc chết, tháng nào cũng có mấy thằng nhóc tới đây đánh nhau.”
“Hôm thứ tư cũng có sao?” Lam Mộc Ân hỏi.
“Trí nhớ của tôi không tốt… Nhưng cậu có thể hỏi Jabbi, khoảng 10h tối thứ tư nó đều tới đây buôn bán.” Frank cào cào mấy cọng tóc loe hoe trên đầu.
“Buôn bán?” Lam Mộc Ân nhướn mày, ai lại tới đây lúc nửa đêm nửa hôm để buôn bán chứ?
“Đừng hiểu lầm, Jabbi là một thằng nhóc tốt.” Frank cười, phun khói thuốc, “Nó là một nhà nghệ thuật, nó dùng mấy thứ này.”
Nhìn Frank vỗ vỗ lên mấy lốp xe, Lam Mộc Ân cũng hiểu được đại khái.
“Thằng nhóc đó rất khéo, tôi thường thu thập mấy cái lốp xe cho nó, sửa sang lại chút đỉnh, nó đem lên mạng bán, bán rất được, nhưng mà nó không để thằng cha bợm nhậu của nó biết, nếu không đống tiền đó sẽ đi tong.” Frank thở dài, “Cho nên tối thứ tư nào nó cũng tới đây giao dịch với khách, nhiều lần bị cảnh sát khu vực tưởng lầm là bán thuốc phiện, nhưng giờ thì quen mặt nó rồi.”
“Tôi đã hiểu, chú có thể cho tôi địa chỉ của Jabbi không?” Lam Mộc Ân cười.
“Cậu đi ra ngoài kia, kiếm dãy nhà có mái ngói đỏ. Cậu ra đằng sau, thằng cha bợm nhậu của nó lúc nào cũng trong tình trạng say xỉn chả biết trời trăng, Jabbi với Johnson em nó thường ngồi trước cửa chơi, cậu nhờ Johnson đi gọi nó là được.” Ông chỉ chỉ ra ngoài cảng, “Nếu được thì mua chút đồ ăn cho Johnson, bảo cậu là bạn của Frank, Jabbi sẽ cảm kích cậu, hai anh em nó lúc nào cũng không có đủ cơm ăn.”
“Tôi đã biết, cám ơn.” Lam Mộc Ân mỉm cười, phất tay với Frank, bước về phía trạm canh gác.
Danny đang ngồi bên trong xem băng ghi hình.
“Có tìm được gì không?” Lam Mộc Ân bước tới cùng xem.
“Vừa lúc tua tới đoạn bên kia.” Danny bảo nhân viên kỹ thuật kéo ảnh lại.
Trên màn hình là một chiếc xe đang đậu, có một người đàn ông mặc tây trang xuống xe đứng chờ, khoảng mười phút sau, có một thiếu niên còng lưng bước lại, giao dịch cái gì đó, sau đó thanh niên kia rời đi, người kia mới lên xe rời khỏi.
“Tua lại chút xíu.” Lam Mộc Ân hình như phát hiện cái gì, kêu nhân viên kỹ thuật tua lại, “Chỗ này.”
Người đàn ông trong màn hình có vẻ xoay đầu nhìn sang hướng nào đó một lúc lâu, sau đó vì thấy thanh niên bước lại gần hắn mới chuyển lực chú ý.
Danny khoanh tay nhìn màn hình, “Đây có thể là người chứng kiến chúng ta cần tìm.”
Lam Mộc Ân cười, “Đúng vậy, chúng ta đi gặp Jabbi đi.”
“Jabbi?” Danny nghi hoặc nhìn Lam Mộc Ân, “Ý cậu là thằng nhóc bán thuốc phiện?”
“Nó không bán thuốc phiện, nó là một nhà nghệ thuật.” Lam Mộc Ân mỉm cười, giải thích với Danny chuyện mà Frank đã nói với mình.
Đi ra cảng ngoài, Lam Mộc Ân dừng lại ở quán cà phê ven đường mua mấy cái sandwich với nước trái cây.
Đưa cà phê cho Danny, Lam Mộc Ân cầm túi đồ ăn với cà phê của mình, hai người hướng về dãy nhà có mái ngói bắt mắt.
“An đâu?” Lam Mộc Ân đột nhiên nhớ tới Annetta.
“Ra tòa rồi.” Danny đáp, nghĩ một lúc rồi nói, “Cậu nghĩ boss quen biết Julia Peter?”
“Ừ.” Lam Mộc Ân gật đầu, “Chỉ là cảm giác thôi, cơ mà tôi cảm thấy vị phu nhân kia không nhận ra hắn.”
Danny nghĩ nghĩ, “Có lẽ là người liên quan tới vụ án nào đó?”
“Không biết, hắn không nói gì cả, chỉ bảo tôi đừng hành động.” Lam Mộc Ân cười khổ.
“Ừ… Có lẽ không có liên quan…” Danny chần chờ.
“Cái gì?” Lam Mộc Ân nhìn Danny rất ít khi nào tỏ ra do dự.
“Cái này là An cho tôi biết nha, à ờm… vợ trước của boss, tên là Julia.” Danny liếc nhìn Lam Mộc Ân.
Lam Mộc Ân ngẩn ra, chẳng lẽ hôm đó Haier kinh ngạc chỉ là vì trùng tên thôi sao?
Hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc đầu, “Tôi không nghĩ tình huống hôm đó chỉ đơn giản là cô ta có cùng tên với vợ cũ.”
“Nói chung á… tôi chỉ đột nhiên nhớ tới thôi…” Danny gãi đầu, thân thể cao lớn của hắn làm cho người ta có cảm giác áp bách, nhưng với bộ dáng khó xử hiện tại, thoạt nhìn còn rất thú vị.
“Sao thế? Cậu muốn nói gì thì nói đi.” Lam Mộc Ân nói.
“… Tôi biết cậu thích đàn ông, nhưng mà… boss không phải đối tượng tốt, hắn… hắn chỉ tìm bạn giường thôi, cậu cũng biết mà.” Danny do dự một lúc mới nói.
Lam Mộc Ân cười khổ, “Bộ trên mặt tôi viết câu tôi ngủ với hắn rồi sao?”
Danny nhún vai, “Là An nói cho tôi nghe, cậu cũng biết cổ rất mẫn cảm với mấy chuyện này mà, với lại cổ còn nghĩ là do cổ hại cậu, cổ có chút hối hận vì hôm đó xúi cậu đi tìm bạn giường.”
Lam Mộc Ân hít một hơi, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nói, “An không có hại gì tôi hết, mặc kệ tôi làm cái gì cũng đều là do tôi tự quyết định, hai người đừng quan tâm tới, được không?”
“Ừ.” Danny trả lời, không hỏi tới nữa.
Bọn họ vòng ra nhà sau theo chỉ dẫn, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông thân thể tràn ngập mùi rượu nằm dài trên ghế ngủ, ngáy rất to, gần đó có một thằng bé chừng năm sáu tuổi đang ngồi chơi xếp gỗ, nếu nhìn kỹ thì những thanh gỗ nhỏ này đều đã cũ, trên đầu gỗ có lấm tấm đốm, nhưng mỗi thanh đều được đẽo gọt gọn gàng, bóng loáng vô cùng, còn cẩn thận làm cho nó không thấm nước.
“Hi, Johnson.” Lam Mộc Ân nở nụ cười nhìn thằng bé.
Johnson ngẩng đầu nhìn, thấy Danny cao lớn làm nó thấy hơi sợ.
“Đừng sợ, tụi anh là điều tra viên liên bang, không phải người xấu, có đói bụng không?” Lam Mộc Ân ngồi xuống trước mặt nó, từ trong túi lấy chiếc sandwich ra quơ quơ.
Johnson gật đầu giơ tay muốn cầm, Lam Mộc Ân mở bao ra nhét vào tay nó, “Nè, cho em.”
Cắn mấy cái rất lung tung, xem ra nó đã đói lắm rồi, Lam Mộc Ân nhìn quần áo của thằng bé đã cũ, nhăn mày nhìn người cha đang nằm ngủ thẳng cẳng trên ghế.
“Anh là ai?” Có một thanh niên chạy từ trong ra, cảnh giác nhìn hai người, “Johnson bỏ cái bánh xuống, lại đây!”
Johnson luyến tiếc cái bánh trên tay, nhưng vẫn nghe lời đứng lên chạy lại bên cạnh anh mình.
“Tụi anh là điều tra viên liên bang, Frank bảo anh tới đây tìm em.” Lam Mộc Ân đứng dậy, giơ thẻ cho hắn coi, ôn hòa nói, “Jabbi, anh không có ác ý, em trai em trông rất đói bụng.”
Jabbi là một thiếu niên gầy gò, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nghe thấy cái tên Frank trông có vẻ an tâm chút đỉnh, lúc này mới nhặt cái sandwich Johnson đang ăn dở lên đưa cho nó.
Lam Mộc Ân cười, đưa túi đồ ăn cho hắn, “Chắc em cũng đói bụng, ăn chút gì đi.”
Jabbi chần chờ nhận lấy cái túi, nhìn thấy bên trong có nước trái cây, hắn cầm ra cắm ống hút vào đưa cho Johnson, vô vỗ vai nó, “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Jabbi đứng lên, vòng qua người cha mình, đút hai tay vào túi, ý đồ làm mình trông có vẻ như người lớn, “Công việc của tôi làm theo giờ hành chính đúng bảy ngày, gần đây việc tương đối nhiều, có thể phải đợi lâu, nhưng tôi có thể ưu đãi cho hai anh.”
Lam Mộc Ân cười, “Anh nghe nói em có tay nghề khá tốt, có lẽ lần sau đi, hôm nay anh tới là muốn hỏi về một người khách.”
“Khách?” Jabbi giật mình, “Tôi có rất nhiều khách.”
“Người tụi anh muốn là vị khách hôm tối thứ tư… giao dịch vào khoảng mười hai giờ.” Danny nhìn Jabbi nói.
“Đó là khách quen… Hắn làm gì sao?” Jabbi nhìn hai người nghi hoặc, “Nếu không có gì quan trọng thì tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng, đây là nguyên tắc của tôi.”
Lam Mộc Ân có ấn tượng khá tốt với thằng nhóc này, “Hắn không làm gì cả, tụi anh chỉ muốn biết tối hôm đó hắn nhìn thấy cái gì, sáng nay bọn anh phát hiện một vụ án giết người nên muốn hỏi thăm hắn chút chuyện.”
“Hoặc là cậu có thấy gì khác thường vào tối hôm đó không?” Danny tiếp lời.
Jabbi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Không có, tối hôm đó ba tôi uống rượu say quậy cả đêm, khó khăn lắm tôi mới ra khỏi nhà được, tới trễ mười phút, vội vàng giao hàng rồi về nhà dọn dẹp, tôi không để ý gì cả… Nhưng mà nếu hai anh muốn tìm hắn thì chắc phải đợi lần sau.”
Lam Mộc Ân nhíu mày, “Tại sao?”
“Hắn làm gì đó tương đối đặc biệt, chia làm sáu khối, mỗi lần hắn mang một khối cho bạn gái, thứ tư hôm trước là khối thứ sáu, hình như là để cầu hôn, sau khi nhận hắn liền bay thẳng tới Anh, làm xong mới quay lại.” Jabbi hình như nhún vai theo thói quen, “Tôi không hiểu mấy kẻ có tiền đó tại sao lại nghĩ nhẫn kim cương làm từ lốp xe lại có giá hơn kim cương thật, cơ mà hắn trả tiền thì tôi làm thôi.”
Lam Mộc Ân cười cười nhìn thằng nhóc, “Có lẽ là thành ý.”
“Kệ đi.” Jabbi lại nhún vai, “Tôi có thể giúp hai anh liên lạc với hắn, mặc dù hắn là tên có tiền lập dị nhưng tính ra hắn là người tốt, tôi sẽ bảo hắn liên lạc với hai anh, hai anh có thể lưu số điện thoại của tôi.”
Lam Mộc Ân móc danh thiếp ra đưa cho Jabbi, bàn tay trầy trụa gầy gò thật sự không giống một bàn tay của một đứa nhóc mười sáu tuổi, mười bảy tuổi nên có.
“Có bất cứ vấn đề gì cũng có thể liên lạc với anh, gặp khó khăn cũng có thể gọi.” Lam Môc Ân ôn hòa nói, nhìn Johnson bé nhỏ, làm cho hắn nhớ tới Lidia.
Jabbi nhận danh thiếp, chần chờ rồi nói, “… Tụi tôi sống cũng tốt, tuy rằng ổng uống rượu vào là quậy nhưng tụi tôi nhịn chút xíu thì không sao, nửa năm nữa là tôi đã mười tám, tới lúc đó có thể dẫn Johnson rời khỏi đây, cho nên…”
Jabbi xoay đầu nhìn người cha không nhúc nhích, “Cho nên anh không cần nói lời đó, tôi sẽ chăm sóc em tôi.”
“Anh biết rồi.” Lam Mộc Ân gật đầu, “Có bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi, anh không phải nói khách sáo rồi thôi.”
“Cám ơn anh.”Jabbi ngượng ngùng nở nụ cười.
Lam Mộc Ân nhìn Johnson cố gắng vẫy tay, nụ cười vui vẻ làm cho người ta có thêm sinh lực.
Hắn cũng vẫy tay với nó, sau đó rời khỏi cùng Danny, khẽ thở dài, hắn nhìn đồng hồ, “Ăn cơm không?”
“Gần đây có một quán ăn cũng được lắm.” Danny đáp.
Lam Mộc Ân rời khỏi dãy nhà ngói đỏ, hắn ép buộc bản thân quên đi thằng bé vừa rồi và Lidia, kéo suy nghĩ quay về vụ án.
Nhưng hắn biết, nếu hắn muốn thoát khỏi suy nghĩ đáng ghét không ngừng dây dưa mấy ngày nay này, có lẽ hắn phải đi gặp Cubi Alan một lần, cũng phải làm rõ Cubi Alan và Tim Heller có liên hệ ở chỗ nào.
Thở dài, Lam Mộc Ân quyết định, vẫn là đi lấp cái bụng rỗng trước đã.