CHƯƠNG 4 QUYỂN 1
Lam Mộc Ân bước vào văn phòng, ngồi xuống ghế sô pha, gần như muốn ngủ quên luôn cho rồi.
Danny từ trong phòng tư liệu đi ra, thấy Lam Mộc Ân, thuận tay rót ly nước ấm, tùy tiện lấy gói trà bỏ vào ngâm, đưa cho hắn, “Vụ án nhà Max thế nào rồi?”
“Lộn xộn hết…” Lam Mộc Ân thở dài, sau đó với tay cầm ly trà, “Cám ơn.”
Uống ngay vài hớp trà nóng, hắn đặt ly xuống, nhìn Danny, “Cậu tìm ra nguồn cung cấp súng chưa?”
“Vẫn chưa… nhưng tôi có một suy đoán.” Danny ngồi xuống đối diện Lam Mộc Ân.
“Sao?” Lam Mộc Ân ngồi thẳng dậy nghe Danny nói.
“Tôi nghĩ hai cây MP7 kia là hàng mẫu.” Danny nói.
“Hàng mẫu?” Lam Mộc Ân nhăn mày, nếu là hàng mẫu vậy thì sau này sẽ có một số hàng lớn chuyển vào.
“Ừ, MP7 không phải súng ống có thể tự chế bình thường, nó có đánh số, nhưng mà hai cây kia lại không có trong bản ghi chép.” Danny ném một phần tài liệu lên bàn, “Tôi đã đi hỏi vài đại lý chế tạo súng, bọn họ không nhận đây là sản phẩm của họ, nhưng tôi đã tìm được một chuyên gia, hắn xác nhận đây là hàng của xưởng gốc khắc số lên.”
“Là người của đại lý nói dối hay trong xưởng gốc có trộm?” Lam Mộc Ân lật xem tài liệu.
“Chuyên gia kia nói cho tôi biết, ba năm trước xưởng gốc từng mất một số súng đạn, nhưng khi đó chúng ta phái binh qua Iraq, xưởng gốc ở Đức đã có hiệp ước với quân đội, bọn họ lo lắng nếu để lộ chuyện mất trộm thì sẽ ảnh hưởng đến hiệp ước với Mỹ, cho nên đã giấu nhẹm đi, phủ nhận với tất cả các bên.”
“Súng đạn mất trộm ba năm sao bây giờ mới tuồng ra?” Lam Mộc Ân tự hỏi, “Trên súng có đánh số của xưởng gốc phải là không được dùng mới đúng, mà tại sao phải trộm súng có đánh số?”
“Có đánh số mới có thể chứng minh nó không phải hàng giả, còn xưởng gốc lại phủ nhận là vì lô hàng này thật sự đẹp.” Danny gõ gõ số liệu, “Với lại bọn họ nhất định đã tìm được người mua, tôi nghi ngờ lô hàng này đã tới Mỹ.”
Lam Mộc Ân trấn định nói, “Vậy thì vụ án sẽ rất phiền phức… Lô hàng này lớn lắm không?”
Danny gật đầu, “Trị giá ít nhất mười triệu… MP7 chỉ là loại nhỏ, chỉ sợ còn có hàng khác lớn hơn và phiền phức hơn.”
Lam Mộc Ân cào cào tóc rối, “Cậu có cách tìm ra danh sách không?”
“Có thể nắm được đại khái.” Danny tạm dừng, đè thấp giọng nói, “Nhưng mà đây chỉ là đại khái, bởi vì xưởng gốc chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận, ngoài ra… Nếu không xử lý cẩn thận vụ án sẽ cực kì phiền phức, mấy năm nay, cục chúng ta lấy việc chống khủng bố làm hoạt động chính, nếu vụ này xử lý không tốt, vụ án của bên nhà Max có thể sẽ bị hủy bỏ.”
Lam Mộc Ân tất nhiên biết điều này, sau khi 911 thông qua đạo luật Patriot (đạo luật yêu nước), trong cục lập tức ưu tiên việc chống khủng bố lên hàng đầu, nếu vụ buôn bán súng ống này lọt ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ phải bỏ qua vụ án Lidia mất tích, tập trung nhân lực cho vụ này.
“Nói nhỏ thôi, báo cho Haier biết trước, xác nhận danh sách xong rồi coi Haier quyết định thế nào.” Lam Mộc Ân đổi sắc mặt, mệt mỏi trả lời.
“Ừ…” Danny thấy Lam Mộc Ân mệt hơn bình thường, “Từ hôm qua tới giờ cậu chưa ngủ?”
“Ừ, có về nhà nhưng mà ngủ không được.” Lam Mộc Ân dụi mắt.
Danny nhìn Lam Mộc Ân kì lạ, “Lần trước năm ngày liên tục không ngủ cũng không thấy cậu mệt như vậy, có chuyện gì xảy ra à?”
Lam Mộc Ân cười, “Không có gì, đừng lo cho tôi.”
Danny vẫn luôn là người không hỏi nhiều, chỉ đứng lên, kéo tủ ra lấy cái mền, ném cho hắn, “Nằm ngủ một lát đi, có gì tôi gọi.”
“Cám ơn, Dan.” Lam Mộc Ân nằm xuống ghế sô pha, ngẫm lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay.
Haier nói rất đúng, sự tức giận của hắn xuất phát từ Lucy Alan.
Hắn không thể chấp nhận một người mẹ lại có thể bỏ rơi con mình, nhưng Lam Mộc Ân không muốn đi sâu vào vấn đề này. Hắn ép buộc bản thân nghĩ tới Mai Lâm, nghĩ rằng mình có một người mẹ tốt, không cần nhớ tới người mà hắn đã sớm quên đi.
Xoay qua xoay lại vài lần, tuy rằng vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn lại không ngủ được, hắn nghĩ về vụ án, nghĩ về Lidia bé nhỏ, nghĩ về Haier.
Lam Mộc Ân nhắm mắt lại, phản ứng của Haier dạo gần đây rất lạ, cẩn thận ngẫm lại thì bắt đầu từ mấy tháng trước… Hình như từ sau khi hắn tức giận việc Lan thế chỗ Hughes…
Lam Mộc Ân ngồi dậy, ném cái mền sang bên kia, hắn căn bản không hề buồn ngủ, hắn chỉ mệt mỏi mà thôi.
Hắn biết Haier giải quyết bản đánh giá tâm lý cho Annetta, nhưng Haier không nói gì với hắn cả, vì thế hắn thử mở lời, phản ứng của Haier lại giống như ‘cậu tự giải quyết đi’, bởi vậy hắn chưa từng nhắc lại chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, thái độ của Haier bắt đầu thay đổi từ đó…
Tại sao nhỉ?
Lam Mộc Ân tự hỏi, từ sau lúc đó, lâu lâu Haier sẽ có những hàng vi giống như quấy rối ***, đôi khi hắn nghĩ mình cảnh giác quá đáng, nhưng nhiều khi hắn thật sự không giải thích được.
Hắn đã thích Haier từ rất lâu, nhưng hắn biết Haier chỉ có thói quen tìm bạn giường, hắn không muốn bản thân rơi vào tình trạng khó xử, cho nên hắn chưa từng thổ lộ qua.
Huống chi cả hai còn làm việc chung, nếu mối quan hệ này xảy ra, vậy thì sẽ có chút không phân biệt được công tư, hắn không muốn vậy.
Quan trọng nhất là, Lan nói đúng, nếu quen Haier, người tổn thương chỉ có hắn.
Hắn nghĩ Haier cũng sẽ không muốn đi tới bước này, dù sao trong công việc bọn họ là một cặp bài trùng, Haier sẽ không tùy tiện phá hủy nó.
Nhưng vậy thì tại sao Haier lại có những hành động đó với mình?
Lam Mộc Ân ôm đầu một lúc lâu, cho dù Haier biết mình thích hắn, vậy thì hắn sẽ không thay đổi gì mới đúng, nói chi là… mình che giấu rất khá…
Có lẽ…
Thở dài, Lam Mộc Ân đứng lên, vào toilet rửa mặt.
Hai tay vịn vào bồn, nhìn gương mặt mình trong gương.
Vứt bỏ tình cảm vô nghĩa ra sau đầu, bây giờ hắn chỉ muốn nghĩ tới vụ án.
Rốt cuộc Cubi Alan có thể đi đâu?
Hắn quay lại văn phòng, lấy khăn mặt để trong ngăn kéo, lau mặt, lúc bước qua bàn làm việc của Haier, hắn nhìn thấy hồ sơ của Cubi Alan.
Hắn cầm hồ sơ lên, cẩn thận lật xem.
Nhìn trang người thân của Cubi, Lam Mộc Ân nghi ngờ. Con gái của Lucy Alan, cũng chính là em gái của Cubi, năm 5 tuổi đã mất vì tai nạn, còn cô bé tám tuổi trong tấm ảnh ở nhà kho là ai?
Khép tài liệu lại, Lam Mộc Ân nghĩ, nếu muốn biết Cubi ở đâu thì phải hiểu hắn là người như thế nào.
Đặt tài liệu xuống bàn, ra khỏi văn phòng, xuống lầu hướng vè phòng pháp chứng, gõ lên cửa thủy tinh mở rộng, “Hey, Polly, tôi muốn xem vật chứng vụ của Max.”
Polly Kent đang trực đêm vô cùng bận rộn, giơ tay chỉ cái bàn dài trong phòng.
Trên bàn bày đầy vật lấy từ nhà Alan.
Lam Mộc Ân đeo bao tay vào, tìm cuốn album, cẩn thận lấy ra, lật xem từng trang.
Lucy Alan cười sáng lạn, mỗi tấm ảnh đều ôm cô bé kia.
Cô bé gầy nhom cũng cười rất tươi, giống như lúc chụp những tấm ảnh đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Mỗi tấm ảnh có vẻ như chụp ở trong núi, hoặc công viên, trời xanh mây nước, là nơi rất hợp cho gia đình đi chơi cùng nhau, hắn nhớ lúc trước, Kevin cũng thường xuyên đưa hắn lên núi đóng quân dã ngoại, ông luôn cố gắng hết sức để làm một người cha tốt, cái gì làm được đều cố gắng làm.
Thở dài khép album lại, Lam Mộc Ân chống hai tay lên bàn, kiểm tra vài cuốn sách cũ, mấy bản phác thảo, bàn chải đánh răng, chén dĩa, drap giường, quần áo… Ngay cả kính cửa sổ cũng gỡ xuống đem về.
Đồ dùng hằng ngày rất ít, Cubi sống ở nhà kho ba năm… Thứ gì đã giúp hắn chống chọi trải qua ba năm đó, hắn có thể đã cầu xin Mary thả hắn ra.
Hoặc là tựa như lý do của Mary, Cubi không thể rời xa mẹ mình?
“… Tấm kính cửa sổ…”
Polly đột nhiên lên tiếng, Lam Mộc Ân lấy lại tinh thần, xoay đầu nhìn về phía Polly đang loay hoay với đống dụng cụ.
“Cái gì cửa sổ?” Lam Mộc Ân hỏi, hắn biết nếu hắn không hỏi, Polly cũng sẽ quên mất mình vừa nói cái gì.
“Kính cửa sổ ở trong nhà kho…” Polly cẩn thận gắp miếng vụn nhỏ lên kính hiển vi, “Trên đó có đầy vân tay, đều là của Cubi Alan.”
“Hắn thường tựa vào cửa sổ nhìn cô bé…” Lam Mộc Ân vuốt mái tóc có chút ướt.
“Tấm kính đó tuy rằng không mở được, nhưng có thể tháo ra, hơn nữa còn tháo rất dễ.” Polly rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
“Tôi nghĩ cái USB 3G vào bằng đường đó.” Polly trả lời, đẩy kính mắt, lực chú ý lại đặt vào kính hiển vi, “Nhưng mà cái USB 3G đó cũng chỉ có vân tay của Cubi Alan.”
Lam Mộc Ân đột nhiên nghĩ tới một điều, trong nhà kho không tính là bẩn, ngoại trừ drap giường không giặt được, thì mỗi ngày Cubi đều lau bàn ghế, quét rác, vậy tại sao lại không lau tấm kín đó?
Bởi vì hắn không muốn mọi người chú ý, hắn có thể tháo tấm kính ra.
“Cám ơn Polly.” Lam Mộc Ân lao ra khỏi phòng pháp chứng, hắn phải quay lại nhà kho một chuyến.
Hai giờ sáng, Lam Mộc Ân quay lại nhà kho.
Bên trong trống rỗng gần như không còn thứ gì, bởi vậy cũng không cần ai canh giữ, căn nhà họ Max ở đối diện với sáng đèn, Lidia đã mất tích hơn hai ngày, không biết Mrs. Max có còn chịu đựng nổi hay không.
Gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, khiến cho căn phòng oi bức trở lên nguội lạnh.
Lam Mộc Ân nhìn về phía cửa sổ suy nghĩ, Cubi làm cách nào có được USB 3G? Dụ mấy đứa nhỏ gần đó mua cho hắn? Ở xung quanh đây có đứa bé nào dám nói chuyện với hắn không? Nếu không hắn làm cách nào lấy được thứ mình muốn qua khung cửa sổ này, sau đó lên mạng thông đồng với đồng phạm?
Hay là… Đồng phạm dụ dỗ hắn?
Lam Mộc Ân cảm thấy cái này có gì đó không đúng, giống như hắn đã sắp bắt được điều gì nhưng lại giống như chưa bắt được.
Những tên luyến đồng ít khi nào có chung con mồi, theo tài liệu của Cubi, tên này thoạt nhìn không giống người sẽ chia sẻ cô bé mình thích với người khác, vậy tại sao lại có người chủ động đi giúp đỡ Cubi?
Cubi sẽ đổi lại cái gì? Cái mà đồng phạm kia muốn có là gì? Tại sao tên kia lại giúp Cubi, hắn muốn đạt được điều gì?
Lam Mộc Ân đứng trước cửa sổ, đón lấy từng cơn gió lạnh, tự hỏi.
“… Điều tra viên Ames?”
Lam Mộc Ân nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ, hắn xoay đầu nhìn, là Mary Wote.
“Trễ vậy rồi sao bà vẫn chưa ngủ?” Lam Mộc Ân cười khổ, nhìn vị phu nhân nhỏ xinh.
“Tôi ngủ không được… Tôi có thể xuống dưới không?” Mary Wote khẽ mỉm cười, Lam Mộc Ân suy nghĩ, dù sao hiện trường cũng không còn đồ vật gì, hắn gật đầu, vươn tay đỡ bà xuống.
“Lâu rồi tôi không xuống đây… Thằng bé quét dọn rất sạch sẽ.” Mary Wote mỉm cười nhìn xung quanh vươn tay sờ cái bàn cũ, “Hai năm trước khi tôi còn khỏe, mỗi ngày tôi đều làm nhiều món mới cho nó ăn, bây giờ tôi chỉ có thể mỗi tuần đưa lương khô cho nó… Ngay cả cửa cũng ít mở ra hơn.”
Bà ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn Lam Mộc Ân, nói, “Cậu biết không? Nhiều lần tôi đã trộm nói với nó, có thể tôi sẽ quên khóa cửa, nhưng nó chỉ cười trừ, chưa từng có suy nghĩ bỏ đi.”
Lam Mộc Ân giật mình, Cubi không muốn rời xa mẹ mình hay không thể rời xa bà ngoại? Hay là không muốn đi tới nơi không thể nhìn thấy Lidia?
Mỗi tuần bà ngoại mở cửa một lần, hắn đã có thể lao ra, nhưng hắn không làm vậy.
Vậy sao bây giờ lại bỏ trốn? Thật sự là vì Lidia?
Lam Mộc Ân nhớ tới bản phác thảo, những ngày trước, đó chỉ là bản phác thảo bình thường, vẽ những đứa trẻ vui đùa hạnh phúc, chỉ có bản vẽ Lidia là khác, bắt đầu từ hai tuần trước, là cái gì đã làm hắn thay đổi trong hai tuần đó, hắn nhìn Lidia ba năm, tại sao chỉ nảy sinh dục vọng trong vỏn vẹn hai tuần đó?
“Mary…” Lam Mộc Ân nhìn bà, “Cháu tìm được một quyển album, trong đó có tấm ảnh chụp Lucy và một bé gái… Nhưng trong tài liệu có ghi em gái của Cubi đã mất vào năm 5 tuổi, còn bé gái kia… Là Cubi sao?”
Mary Wote thở dài, gật đầu, “Năm đó Cubi tám tuổi, Yvette năm tuổi, Lucy một mình nuôi nấng hai đứa con, một ngày làm hai ca mới có thể lo cho cả gia đình, bởi vì quá mệt mỏi nên lúc giúp Yvette tắm rửa, nó không cẩn thận ngủ quên, khi tỉnh lại, phát hiện Yvette chết đuối trong bồn tắm, Cubi đứng bên cạnh muốn kéo con bé ra.”
“Cubi vốn muốn cứu Yvette, nhưng Lucy lại nghi ngờ Cubi làm cho Yvette chết đuối.” Mary Wote tạm dừng, nhớ lại chuyện đau thương, “Sau đó cảnh sát điều tra thì là do bất cẩn, hôm đó Lucy và Yvette đều bị cảm, Lucy uống thuốc, Yvette uống thuốc đường, cho nên mới xảy ra chuyện đó.”
“Nhưng Lucy không thể tha thứ cho bản thân, nó bắt đầu xem Cubi là Yvette, bắt thằng bé mặc đồ con gái, gọi nó là Yvette, xem Cubi chẳng khác nào một đứa con gái.” Mary Wote lau đi dòng nước mắt, “Cubi chỉ muốn Lucy chú ý tới nó, quan tâm nó là đủ rồi, nó không cần biết Lucy làm cái gì với nó.”
Lam Mộc Ân cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hắn chỉ lẳng lặng ngồi nghe bà kể cho xong chuyện cũ.
“Nhưng Cubi càng trưởng thành, nó càng không thể giả gái làm niềm vui cho Lucy, rốt cuộc Lucy chịu không nổi, nói nó ghê tởm, đuổi nó ra khỏi nhà, Cubi phải đợi mỗi tối Lucy uống say mới lén về nhà, rồi trước khi Lucy dậy thì chuồn đi.” Mary Wote rũ vai, “Bắt đầu từ đó, thằng bé mới… trở thành như vậy… Nó bắt đầu đi tìm mấy cô bé… mang về nhà để Lucy vui, ban đầu thì Lucy nó cũng vui, nhưng khi mấy đứa bé bắt đầu khóc lên, Lucy mới ý thức được đây không phải Yvette, nó bắt đầu trách mắng Cubi, nói thằng bé là tội phạm, muốn đưa Cubi tới gặp cảnh sát.”
Mary Wote hít một hơi, tiếp tục nói, “Sau đó Cubi không dám mang mấy đứa nhỏ về nhà nữa, nhưng mà từ đó nó lại bắt đầu làm ra những chuyện đáng sợ… Nó khóc với tôi rất nhiều lần, nó nói nó không muốn làm vậy, nhưng nó không biết phải làm sao.”
Bà ngẩng đầu nhìn Lam Mộc Ân, tay đặt lên môi run rẩy, tránh cho bản thân bật khóc, “Đáng ra nó phải hận mẹ nó, nhưng nó không làm được, nó đem hết tất cả tức giận và bất bình phát tiết lên những đứa trẻ có thể dễ dàng khiến mẹ nó cười, tôi muốn nó trách Lucy, tôi muốn nó phản kháng lại mẹ mình, nhưng nó không làm được, nó chỉ cần tình thương của mẹ, nhưng Lucy chưa từng cho nó, Lucy cứ bỏ mặc Cubi, làm bộ như không có đứa con này.”
Mary Wote rốt cuộc cũng khóc to, “Tôi không biết tôi đã làm gì sai, tôi không biết Lucy tại sao lại trở thành con người như vậy…”
Lam Mộc Ân nhẹ nhàng vỗ vai Mary Wote, an ủi bà.
Hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng là có chung dòng máu, đáng ra phải hết sức yêu thương đùm bọc nhau, nhưng tại sao lại có người có thể dễ dàng vứt bỏ, nhìn đối phương sa đọa mà không thèm để ý dù chỉ là một chút.
Lam Mộc Ân thật sự không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu, hắn chỉ biết bản thân mình may mắn hơn Cubi Alan nhiều lắm, hắn gặp được Kevin và Mai Lâm, có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Hắn thật sự cảm thấy mình rất may mắn, hắn rất hạnh phúc, hắn chỉ không biết tại sao những người kia lại cứ thích nhắc đến khoảng thời gian bất hạnh đã qua đi, không hề có cơ hội quay lại đó.
Hắn ngẩng đầu, thấy Haier đang đứng trước cửa nhà kho, chỉ lẳng lặng đứng đó, ngoại trừ lúc làm việc, hắn chưa từng nghĩ đến việc đoán suy nghĩ của Haier.
Hắn biết rất ít về đời tư của Haier, Haier vốn là CIA, từng kết hôn một lần, trong một lần ngoài ý muốn mất đi bà xã, về phần sự việc là gì, hắn chưa từng hỏi qua, cũng không có ai dám bàn luận, nhưng hắn biết, đó chắc chắn không phải ‘ngoài ý muốn’ bình thường, sau đó Haier rời khỏi CIA, một năm sau gia nhập FBI, anh trai của Annetta là đồng nghiệp cũ duy nhất mà Haier còn liên lạc.
Bắt đầu từ đó, Haier chưa từng hẹn hò với bất kỳ cô gái nào, Lam Mộc Ân không biết có phải là do Haier quá yêu vợ cũ hay không, tóm lại, Haier chưa từng đề cập tới người vợ đã mất của mình, dù chỉ là một chữ.
Lam Mộc Ân theo Haier đã nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua hay nghe hắn nhắc lại chuyện cũ.
Lam Mộc Ân vỗ nhẹ lên vai Mary Wote, “Mary, bà về phòng nghỉ sớm đi.”
Mary Wote gật đầu, lau khô nước mắt, lúc bước lên trên thì nhìn thấy Haier đang đứng đó, bà chỉ nhìn hắn gật đầu chào một cái rồi rời khỏi.
-TBC-
Haier bước xuống dưới, “Tôi nhớ hồi chiều đã kêu cậu về văn phòng rồi mà.”
“Tôi có về.” Lam Mộc Ân trả lời ngắn gọn, che lấp cảm giác bực bội trong lòng, vươn tay chỉ khung cửa sổ, “Polly nói trên tấm kính cửa sổ có đầy dấu vân tay của Cubi, dễ dàng nhận thấy hắn thường xuyên tháo tấm kính ra và lấy đồ từ bên ngoài đưa vào.”
Lam Mộc Ân xoay đầu nhìn Haier, “USB 3G có lẽ là do đồng phạm đưa cho hắn, cũng có thể là do hắn nhờ một đứa nhỏ nào đó mua giùm.”
“Hắn có tiền?” Haier đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn Lam Mộc Ân chằm chằm.
“Có lẽ là Mary cho hắn, một cái USB 3G cũ cũng đâu có bao nhiêu tiền.” Lam Mộc Ân nhún vai, đem lực chú ý vào Cubi Alan, “Về nhà nói với ba mẹ muốn cái mới là được chứ gì.”
Haier nhìn Lam Mộc Ân, đối phương chỉ nhìn chằm chằm khung cửa sổ trống rỗng, như là muốn tìm ra đáp án ở bên trong.
Haier hơi nhíu mày, hắn không thích cái cảm giác người đứng trước mặt mình lại chỉ lo suy nghĩ đâu đâu, vì thế hắn vươn tay gõ lên mặt bàn, kéo lực chú ý của Lam Mộc Ân.
“Cậu tự lái xe tới?”
“Ừ.” Lam Mộc Ân nhìn Haier.
“Đưa tôi về, tôi bảo An lái xe về rồi.” Haier nói xong liền bước lên trên.
Lam Mộc Ân giật mình, một lúc sau mới đuổi theo, hắn lấy chìa khóa ra xoay xoay, tiếng kim loại va chạm vang hơn trong đêm vắng, “Anh có muốn lái không?”
Haier lắc đầu, đứng trước xe chờ.
Lam Mộc Ân không biết Haier đang suy nghĩ điều gì, đành phải ngoan ngoãn mở cửa xe.
Chiếc xe rời khỏi quảng trường yên tĩnh, hai người ở trong xe cũng vô cùng im lặng.
Sự im lặng kì dị này càng làm cho Lam Mộc Ân trở nên cáu kỉnh, hắn biết Haier muốn nói gì nhưng hắn không đoán đó là về cái gì.
Lam Mộc Ân thích Haier chú ý tới hắn, nhưng cũng phải xem tình huống, có những lúc thà rằng Haier đừng chú ý tới hắn thì hơn.
Cơ mà sự im lặng này bức bách Lam Mộc Ân tới nỗi đứng ngồi không yên.
Càng lúc càng không thể chịu nổi áp lực, hắn đạp chân ga tới mức tối đa.
Haier vẫn luôn im lặng không lên tiếng, mãi cho đến khi chiếc xe thắng gấp dừng lại trước cửa nhà Haier, Lam Mộc Ân hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn, nhưng đối phương lại không có ý định xuống xe, chỉ xoay đầu lại nhìn hắn.
Lam Mộc Ân giữ vô-lăng, “Anh chuyển nhà khác rồi?”
“Không có.” Không biết vì sao Haeir lại mỉm cười, vươn tay tắt máy, rút chìa khóa ra.
“Ê!” Lam Mộc Ân nhảy dựng, lớn tiếng phản kháng, “Đừng nói là anh không cho tôi về nhà nha!”
Haier móc chìa khóa vào ngón tay, cười nói, “Yên tâm, tôi có thể cho cậu ngủ nhờ.”
Lam Mộc Ân cau mày, trừng mắt nhìn Haier, hắn đương nhiên biết Haier không có ẩn ý gì, hắn cũng biết Haier chỉ muốn giữ hắn lại đây, cả hai ngày không nghỉ ngơi, bản thân đã mệt tới cực độ, hắn không muốn vùng vẫy thêm, Haier luôn có cách ép hắn tới đường cùng.
“Được rồi, anh muốn nói gì thì nói đi.” Lam Mộc Ân bỏ cuộc, dựa vào lưng ghế.
“Tôi muốn cậu tạm thời rút khỏi vụ án này.” Haier dùng giọng điệu thoải mái như nói chuyện phiếm.
Lam Mộc Ân như muốn nhảy dựng lên ngay lập tức, xoay người trừng Haier, “Anh không thể làm vậy, tôi đã làm gì sai?!”
“Chỉ là tạm thời thôi, tôi muốn cậu rời xa căn nhà Alan, chờ tôi hỏi xong Lucy Alan rồi quay lại.” Haier nhún vai đáp.
“Anh không thể lấy lý do này để ép tôi bỏ vụ án, Lucy Alan không có ảnh hưởng gì tới tôi.” Lam Mộc Ân tức giận mở miệng.
Haier chỉ hơi cong khóe miệng, “Chỉ cần nhắc tới tên bà ta, chưa đầy ba mươi giây đã nổi giận, ngay cả tôi còn làm không được, cậu bảo đây là không có ảnh hưởng?”
Lam Mộc Ân muốn hét lên, nhưng hắn vẫn nhớ bây giờ là rạng sáng, hắn đè thấp giọng, “Làm cho tôi nổi giận là anh! Không phải bà ta! Tôi tức giận là vì anh lấy bà ta làm lý do ép tôi bỏ vụ án!”
“Tôi muốn cậu rút khỏi vụ án là vì cậu không thể khống chế cảm xúc của mình, giống như bây giờ.” Haier nhìn tâm trạng tức giận của Lam Mộc Ân, “Có một số việc, cậu không thừa nhận không có nghĩa là nó không có.”
Không biết có phải là do trông Haier quá đáng ghét hay không, Lam Mộc Ân càng ngày càng không thể khống chế cơn giận, hắn lớn tiếng nói, “Hồi chiều tôi không khống chế được cảm xúc là vì tôi mệt! Tôi không biết anh muốn tôi thừa nhận cái gì? Bây giờ anh lại như bác sĩ tâm lý phân tích tôi đấy à?!”
Haier cười cười, “Tôi ghét bác sĩ tâm lý, tôi cũng không cần phân tích cậu, tôi không hiểu cậu thì tôi đã không cho cậu tham gia tổ của tôi.”
“Nếu anh hiểu tôi thì tại sao phải làm vậy!” Lam Mộc Ân gần như rống lên, Lan cũng nói hiểu hắn nhưng kết quả vẫn vậy thôi, “Anh biết tôi không thể đối mặt với người đàn bà kia thế nào? Cũng là anh muốn nói với tôi, tôi sẽ vì ‘bóng ma trong quá khứ’ mà các người nói rồi mất khống chế giết người đàn bà kia?!”
Haier nhăn mày, bình tĩnh nói, “Đừng đánh đồng tôi với bác sĩ tâm lý của cậu, nếu cậu không muốn tôi cho cậu ra khỏi vụ này luôn thì tốt nhất là tỉnh táo lại đi, cậu không bình tĩnh được thì tôi cũng không có cách giúp cậu.”
Lam Mộc Ân thật ra không hiểu Haier đang nói gì, hắn chỉ tiếp tục tức giận hét, “Bình tĩnh con khỉ! Anh không được —“
Câu kia còn chưa la xong, Haier đột nhiên kéo cổ áo Lam Mộc Ân lại gần.
Nói thật, lúc đó Lam Mộc Ân chỉ chuẩn bị đấm cho Haier một quyền, nhưng khi Haier áp môi lên môi hắn, nháy mắt trong đầu lập tức trở nên trống rỗng.
Ngay cả hô hấp cũng quên, mặc kệ Haier xâm chiếm miệng lưỡi.
“Ưm…” Một lúc sau Lam Mộc Ân mới nhận ra tiếng rên rỉ đứt quãng xuất phát từ cổ họng mình, bàn tay Haier giữ cổ áo hắn không biết từ khi nào đã chuyển sang sau gáy, giữ thật chặt làm cho hắn không thể giãy dụa, Lam Mộc Ân chỉ có thể vô lực đặt tay lên bả vai Haier.
Xung quanh tràn ngập hương vị của Haier, thân thể cả hai vẫn chưa tiếp xúc nhưng Lam Mộc Ân đã thấy nóng ran cả người.
Lam Mộc Ân không rõ Haier đang dọa hắn hay khiêu khích hắn, nhưng hắn biết Haier là người có thể làm cả hai trường hợp đó.
Haier không biết, Lam Mộc Ân không đẩy hắn ra là vì bị dọa hay thích nụ hôn này, nhưng hắn cảm giác, cả hai trường hợp đều có.
Haier không thả lỏng lực đạo trên tay, chỉ hơi lui ra, nhìn ánh mắt Lam Mộc Ân đang say mê nháy mắt chuyển thành mê muội, hắn nở nụ cười, “Bình tĩnh chưa?”
Động tác cắn môi dưới của Lam Mộc Ân là vô thức, nhưng nó lại làm Haier gần như muốn áp chế Lam Mộc Ân một lần nữa, cơ mà Haier lại buông tay ra.
Lam Mộc Ân thầm hít một hơi, bổ sung không khí, hắn lùi sát ra cửa, lúc mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Lần sau… anh nói là được rồi…”
Lam Mộc Ân không biết tại sao Haier lại trông có vẻ cao hứng, không biết là vì đã dọa được mình hay là… Hắn không dám xác định.
Haier nhún vai, “Cậu có nghe đâu.”
Lam Mộc Ân lại hít sâu, hắn muốn mau chóng rời khỏi đây, “… Tôi biết rồi… Tôi sẽ tránh gặp Lucy Alan, cho tới khi anh nói được thì thôi.”
Haier nhìn Lam Mộc Ân một lúc, nhìn chăm chăm tới nỗi Lam Mộc Ân thiếu điều muốn tông cửa bỏ chạy mới nói, “Sáng mai cậu đi giúp Danny, chờ tôi hỏi Lucy Alan xong rồi tính tiếp.”
“… Tôi biết rồi.” Lam Mộc Ân cứng nhắc gật đầu.
Haier cầm chìa khóa ném qua cho Lam Mộc Ân, Lam Mộc Ân cuống quýt chụp lấy, nhìn Haier vui vẻ xuống xe, trước khi đóng cửa, Haier cúi thấp người, nhìn hắn, cười như không cười nói, “Nếu mệt thì qua đêm ở nhà tôi cũng được.”
Lam Mộc Ân sửng sốt, hắn biết Haier không thường nói đùa, nhưng cảm giác không giống chỉ qua đêm bình thường, hắn sợ run lên một lúc, trước khi bản thân định gật đầu thì ngay lập tức lắc đầu, “… Không được…”
Haier không nói gì, chỉ cười cười đóng cửa xe, Lam Mộc Ân lập tức đút chìa khóa vào ổ, mở máy, phóng vọt đi như chạy trốn.
Haier chỉ cười, mang theo tâm trạng vui vẻ bước vào nhà.
…
Lam Mộc Ân gần như bị hành động của Haier và phản ứng của mình dọa sợ.
Hắn đạp chân ga, mặc kệ nó có phải là hết cỡ hay không, một mảng hỗn độn trong đầu làm cho hắn có một suy nghĩ, nếu hôm nay hắn bị phạt vượt tốc độ, hắn thề sẽ ném tờ giấy phạt đó vào mặt Haier.
Đó chỉ là một nụ hôn vô nghĩa, Haier chỉ trêu chọc hắn thôi.
Nhưng hành động đó lại khiến Lam Mộc Ân phản ứng như một thằng nhóc học sinh trung học tới tuổi dậy thì, hắn chỉ có thể mau chóng về nhà, sau đó vọt vào phòng tắm xả nước lạnh.
Tắm hai mươi phút, cả người ướt sũng, hắn cũng lười lau khô, nằm úp sấp xuống giường, đầu óc lúc này mới bắt đầu hoạt động.
Hồi tưởng lại nụ hôn, hắn nghĩ tới những gì Haier đã nói.
Trên thực tế, Haier nói rất đúng.
Tâm trạng của hắn đúng là sẽ mất khống chế khi gặp Lucy Alan.
Lâu lắm rồi Lam Mộc Ân mới bị như vậy, hắn rất ít khi tức giận, bởi vì tức giận không có lợi cho công việc, nhưng Lucy Alan lại có thể dễ dàng khiến hắn mất khống chế, hắn không biết tại sao lại vậy.
Lam Mộc Ân thở dài, ít nhất hắn có thể dễ dàng thừa nhận Haier nói đúng, Haier luôn luôn đúng.
Hắn không thừa nhận không có nghĩa là nó không có.
Nhưng cho dù thừa nhận thì sao? Sau khi thừa nhận, việc đã xảy ra cũng không thể biến thành không có.
Khăng khăng ép buộc thừa nhận có nghĩa lý gì?
Lam Mộc Ân quyết định không suy nghĩ nữa, hắn đứng dậy dùng sức lắc lắc đầu, lấy khăn tắm lau khô tóc, nghiêng đầu thấy điện thoại báo có tin nhắn thoại, hắn khoác khăn tắm lên người, bước tới nhấn nút.
Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc và phiền phức của người bạn thân kiêm bác sĩ tâm lý của mình, Lam Mộc Ân thở dài ngồi xuống bên giường.
“Là tôi, tôi chỉ muốn nhắc cậu thứ tư chúng ta có hẹn, nếu trước đó cậu rảnh… chúng ta có thể đi ăn cơm hoặc uống chén rượu, nếu không… gọi điện cho tôi cũng được… Vậy thôi.”
Tiếng ‘Bíp’ khác lại vang lên, một giọng nói ôn nhu cũng rất quen thuộc khiến Lam Mộc Ân phải giật mình.
“Lam, là mẹ, ừm… Mẹ có nghe về chuyện của Lidia… Bố của con nói đừng gọi điện làm phiền con… Nhưng mà mẹ rất lo, mẹ nghĩ con nhất định cũng lo lắng không thể nghỉ ngơi… Mẹ định qua thăm Mrs. Max nhưng mẹ sợ gây thêm phiền phức… Mẹ chỉ muốn nói, nếu mệt con có thể về nhà, muộn cỡ nào cũng được, mẹ có thể nấu mấy món cho con ăn, con đừng sợ sẽ làm phiền mẹ… Vậy thôi… Mẹ với bố đều rất nhớ con, làm việc nhớ cẩn thận nha con.”
Lam Mộc Ân hít một hơi thật sâu, đã bao lâu rồi hắn không nghe thấy giọng nói của Mai Lâm, từ nhỏ cho tới lớn, Mai Lâm luôn lo lắng cho hắn, bà chưa từng trách mắng một câu.
Lam Mộc Ân muốn làm một đứa con ngoan, Mai Lâm cũng muốn làm một người mẹ tốt, hắn không biết có chỗ nào không đúng, tại sao hắn rõ ràng có một người mẹ tốt như vậy mà bọn họ cứ phải nhắc đi nhắc lại cái gọi là quá khứ kia.
Lam Mộc Ân không biết tại sao hắn phải nhớ về nó, nhớ lại người mẹ đã bỏ rơi mình không thương tiếc.
Cho dù là tỉnh táo hắn cũng không muốn nhìn thấy mẹ ruột của mình.
Hắn muốn quên đi bà, xóa hết mảng ký ức về bà, quên hết tất cả để đừng ai nhắc lại những chuyện liên quan tới bà nữa.
Nhưng Lucy Alan lại có thể dễ dàng khiến Lam Mộc Ân phát tác cơn giận nén dưới đáy lòng, hắn có thể giấu người khác nhưng không thể giấu được Haier.
Lam Mộc Ân nằm xuống giường lăn một vòng, đầu chôn vào drap giường, hắn không biết Haier có phải đã phát hiện cảm giác của mình nên mới cố tình hôn mình hay không, hay là chỉ đơn giản nghĩ làm vậy có thể dọa được mình?
Lam Mộc Ân ôm đầu, trên thực tế, đối với Haier mà nói, không có chuyện gì là đơn giản… Hắn không biết mình đã làm gì, Haier đã phát hiện từ khi nào?
Lam Mộc Ân nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, cho tới chuyện vừa xảy ra trong xe khi nãy.
Hắn ngẩng đầu lên hô hấp.
Hình như là… hắn có nhắc tới Lan… Không, hắn thật ra không hề nhắc tới Lan…
Lam Mộc Ân nghiêng đầu suy nghĩ, lúc đó hắn chỉ nghĩ tới Lan…
Cho nên, Haier mới nói đừng đánh đồng anh ta với bác sĩ tâm lý của mình…
Lam Mộc Ân càng nghĩ càng thấy lạ, nhưng Haier ghét bác sĩ tâm lý, chắc hẳn không có vấn đề gì với Lan…
Thở dài, Lam Mộc Ân bắt đầu cảm thấy đau nhức, hắn quyết định không suy nghĩ tới việc này nữa, hắn chui vào chăn, quyết định tạm bỏ qua chuyện này, hắn phải lo cho Lidia Max trước tiên mới đúng.
Nhắm mắt lại cố gắng ngủ, trong lúc mơ màng trước khi rơi vào mộng đẹp, hắn nghĩ ngày mai phải gọi điện cho Mai Lâm…
Muốn nói với Mai Lâm hắn vẫn ổn, bà không cần lo, hắn sẽ mang Lidia trở về…
Nhất định…