Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ ngốc sinh một đứa con ngốc nghếch...”
“ Đại ngốc tử, tiểu ngốc tử, một nhà hai người đều là đồ ngốc...”
Bên tai liên tục truyền đến những âm thanh ồn ào, Quý Trường Anh cố gắng vùng vẫy muốn tỉnh lại.
Còn chưa mở mắt, cô đã cảm thấy trán mình đau nhói, cơn đau kích thích khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Trước mặt là một viên sỏi, bay thẳng vào trán cô.
Cô nghiêng đầu, viên sỏi sượt qua tai cô bay đi.
“Đồ ngốc, ai cho ngươi trốn!”
Một hài tử loai choai vây quanh Quý Trường Anh. Trên tay đứa nào cũng cầm một nắm sỏi nhỏ.
Viên sỏi vừa nãy chính là do cậu bé đang nói kia ném. Thấy Quý Trường Anh né được, lập tức không vui.
Những đứa trẻ bên cạnh cười khúc khích: “Đại Hà, ngươi thua rồi! Ngươi không ném trúng trán nàng. Ngươi phải bò ra đất cho bọn ta cưỡi ngựa.”
“Dô dô dô!! Cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa!”
Thấy các bạn đang hò hét, trong mắt Đại Hà lóe lên vẻ tức giận, mặt đỏ bừng.
“Lần này không tính, vừa nãy đứa ngốc kia né được, nếu không thì ta chắc chắn ném trúng trán nàng!”
Quý Trường Anh còn chưa hiểu đây là đâu, thì đã nghe hiểu tình hình trước mắt.
Được lắm!
Hóa ra là gặp phải một đám nít ranh hư hỏng! Thật quá đáng khi lấy đá ném cô chơi.
Cô không màng đến trán vẫn còn đau, tức giận cúi xuống nhặt mấy viên sỏi rơi vãi trên mặt đất ném về phía mấy đứa trẻ đang vây quanh.
Vài đứa trẻ đang bàn tán về việc ném của Đại Hà vừa nãy có được tính không, lập tức đau đến mức khóc òa lên.
“Đồ ngốc này dám ném bọn ta! Đánh chết nó đi!”
Ba đứa trẻ bị ném cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, liền giơ nắm đấm xông về phía cô.
Quý Trường Anh nghiêm mặt.
Dù là trẻ con, cô cũng không định đứng yên chịu đòn. Cô siết chặt nắm đấm, định dạy cho đám trẻ này một bài học.
“Dừng tay!”
“Dạo này các người thiếu đánh đúng không? Muốn nương của ta đến tận nhà tìm các người?!”
Quý Trường Xuyên đẩy những người cản trở phía trước ra chen vào vòng chiến. Khi thấy Quý Trường Anh liền dang rộng đôi tay như đại bàng che chở gà con, bảo vệ nàng ở sau lưng, tức giận nhìn đám trẻ lớn tuổi hơn mình.
Nhắc đến mẫu thân của hai đứa, đám trẻ con thấy rõ là sợ.
Mẫu thân của Quý Trường Xuyên là đại ngốc tử!
Không chỉ có vấn đề về đầu óc, mà còn rất hay bênh vực con cái, lại còn khỏe như trâu, đánh người ta căn bản không biết nặng nhẹ. Cứ hễ ai đánh trả là nàng ta dám liều mạng, cả làng ai quen biết nàng ta đều không dám trêu chọc.