Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẫu thân cô là Chu Nguyệt, nước da ngăm đen nhưng ngũ quan rất đoan chính. Vừa thấy hai người quay trở về thì cười toe toét: “Về rồi à.”
Phụ thân cô là Quý Phong Thu, nước da màu lúa mì, trông cũng khá tuấn tú.
Nghe Chu thị nói thì ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy trán Quý Trường Anh sưng đỏ, cau mày: “Trán A Anh sao thế?”
Quý Trường Anh đối chiếu thân phận của hai người xong, đang định mở miệng.
Quý Trường Xuyên cao hơn cô một cái đầu, nghiêm mặt nói: “Đám Đại Hà bọn chúng lấy sỏi ném vào trán tỷ tỷ làm trò vui.”
Quý Trường Xuyên ăn nói lưu loát, logic rõ ràng, nói chuyện thẳng vào trọng tâm.
Quả nhiên, sắc mặt hai phụ mẫu lập tức sa sầm xuống.
Chu Nguyệt không chỉ đầu óc không bình thường, tính tình cũng rất nóng nảy, nghe vậy liền đập vỡ bàn: “Ta đi chém chết tên nhóc con đó!”
Nói xong liền vào bếp cầm dao phay ra cửa.
Biết trước là đầu óc của mẫu thân không bình thường nên Quý Trường Xuyên vừa nói xong đã đứng trước cửa canh chừng. Nhìn thấy Chu Nguyệt hùng dũng bước ra thì nói: “Nương! Tháng này ngươi đã đập vỡ ba cái bàn rồi!”
Chu thị đột nhiên thấy chột dạ, bước chân vội vã dừng lại, ấp úng nói: “Ta... ta quên.”
Quý Phong Thu không hề ngạc nhiên trước kết quả này, vẫn ung dung ngồi trên ghế đá.
“Chém thì không thể chém được, có điều để phụ thân hắn đánh một trận thì được.”
Quý Phong Thu hừ lạnh một tiếng, trong lòng ghi nợ với cha của Quý Đại Hà.
Quý Trường Xuyên ngẩng đầu nhìn trời: “Bây giờ đến nhà hắn vẫn còn kịp.”
Này, Tiểu tử này không hổ là con hắn! Phụ tử họ nghĩ như một.
Quý Phong Thu nhe răng cười: “Được! Ta đi ngay đây! Nguyệt nương, nàng ở nhà trông con, cơm nước không cần nấu, chị dâu bảo chúng ta sang nhà bên ăn.”
“Vâng.” Giọng điệu của Chu Nguyệt vô cùng thất vọng. Nàng ta không được ra tay, thật đáng tiếc.
Quý Trường Anh không vội lên tiếng.
Phụ mẫu thấy trán của Quý Trường Anh không có vấn đề gì lớn, chắc vài ngày nữa là tự khỏi nên bảo nàng về nghỉ ngơi.
Dù sao hài tử ở nông thôn cũng không yếu đuối như vậy, thường thì những vết thương nhỏ như vậy không cần gọi đại phu làm gì.
Còn Quý Phong Thu thì trực tiếp ra khỏi nhà tìm đến nhà của Quý Đại Hà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, đã nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của Đại Hà từ bên trong.
Quý Phong Thu bĩu môi, cười.