Giờ thăm nuôi ở Bệnh Viện Giáo Hội New York đã qua lâu trước khi Bliss tới, nhưng thậm chí điều đó cũng chẳng quan trọng. Allegra Van Alen đã xuất viện trước khi cô đến đó.
- Nhưng cô nói bà ấy đã đi là sao? Tôi vừa nhận được điện thoại báo rằng bà ấy đã tỉnh dậy... Tôi là con gái bà ấy! - Bliss khóc.
- Schuyler đã ở đây chừng một tiếng trước - Cô y tá nói, trông có vẻ bối rối - Cô ấy đi ra ngoài với Allegra.
- Ý tôi là, tôi là một người con gái khác của bà ấy. Thôi, không có gì đâu - Bliss nói - dậm mạnh chân và làm văng những giọt nước mưa xuống sàn.
Bà ấy đã đi. Allegra đã đi. Thậm chí bà ấy còn không đi lòng vòng một chút để có thể nói chuyện với mình. Bà ấy không quan tâm tới mình. Bà ấy còn không biết có mình trên đời. Cha có nghe thấy điều đó không cha? Cô gào thét dữ dội trong tâm trí mình. Rốt cuộc thì cha đang ở đâu vậy?
Cứ như thể Vị khách biết họ sẽ không tìm thấy Allegra ở bệnh viện. Đôi khi giữa lúc tắc đường trên phố, ông lại bỏ trốn.
Bliss quay trở về nhà, một căn phòng trống trải như thường lệ. Cô lột vỏ một củ khoai tây cho bữa tối. Ngay cả khi cô không muốn ăn thì vẫn phải cố gắng cho dù thật khó để phá bỏ thói quan ăn ba bữa một ngày.
Sau khi cắn được vài mẩu, cô quăng củ khoai tây vào thùng rác và vào phòng để thử chiếc váy mới của mình. Schuyler đã đúng. Cô đáng ra không nên mua nó. Phần ngực quá chật và viền thì quá ngắn, màu sắc lại không đúng; màu tím đậm khiến cô trông nhạt nhoà hơn bình thường, không hợp với mái tóc màu đỏ của cô. Cô đã bán cái kính râm đi rồi. Cô cơi bỏ bộ váy, vo viên nhét vào trong một chiếc rúi vì để cô có thể gửi bán ở một cửa hàng nào đó. Hy vọng cô có thể lấy lại một phần tiền. Kể từ khi phá sản, Forsyth trở nên bủn xỉn với số tiền trợ cấp cho cô.
Allegra là mẹ cô... Sự thật đó đau đớn giống như bạn vô tình nghe được những người bạn của mình thực sự nghĩ gì về bạn. Cô gọi Schuyler lần nữa, nhưng cô ấy không bắt máy.
Bliss nhắm mắt lại và đi lên tầng mái của Cloisters, tìm kiếm người bạn của mình. Cô phải kể với ai đó. Nhưng thay vì gặp Dylan, cô đã gặp một người khác.
Người đàn ông mặc bộ vét trắng. Vị khách. Lucifer. Cha cô.
- Xin chào, con gái.
- Cha đã ở đâu vậy? Con đã tới bệnh viện, nhưng bà ấy không còn ở đó nữa.
- Ồ, cha biết - ông nói - Bà ấy quá nhanh so với chúng ta. Bà ấy vẫn luôn như vậy mà. Nhưng không sao. Chúng ta sẽ bắt kịp bà ấy sớm thôi. Khi ở trên cao như thế này thấy mọi thứ thật đẹp. Con gọi nơi này là gì?
- Tu viện - Bliss nói.
- À, vậy ra đây là nơi con và chàng trai trẻ của con gặp nhau. Nhưng đừng lo lắng, cậu ta sẽ không làm phiền chúng ta nữa đâu.
Bliss cảm thấy bụng mình thắt lại.
- Ý cha là gì vậy?
- Cha biết con vừa làm những gì. Cha biết tất cả những điều con biết. Con không thể che giấu cha được đâu, Bliss. Cha nghe được mỗi suy nghĩ của con. Cha nghe được từng từ của con. Cha biết con vừa nhìn thấy gì trong tâm trí cha và cha hài lòng. Vì thế con phải sẵn sàng đi.
- Sẵn sàng ư? Cho cái gì đây?
- Cha đã nghe được Allegra nhắc nhở cha rằng chúng ta đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đứa con lai của bà ta Schuyler Van Alen. Một người bạn rất thân của con, đó là những gì cha có thể nói.
- Schuyler thì sao ạ? - Bliss hỏi đầy lo lắng.
- Forsyth đã không thể đưa cô ấy tới chỗ cha. Leviathan cũng thất bại. Thật đáng thất vọng.
- Cha phải tận dụng mọi lợi thế để đạt được mục tiêu của mình. Bởi vì con sẽ không làm cha thất bại, con gái à. Không. Con sẽ đưa con bé tới đây cho cha.
Bliss lắc đầu và bước đi, gần sát mép của tầng mái.
- Không bao giờ! Cha thật điên rồ nếu nghĩ rằng con sẽ làm việc đó.
Khuôn mặt Lucifer điềm tĩnh.
- Tại sao? Bởi vì con đã ngộ nhận khi tin tưởng rằng Schuyler Van Alen là một người bạn. Bạn bè gì mà bỏ rơi con? Cô ta không bao giờ gọi, thậm chí là một lần, đúng không? Không bao giờ muốn biết con như thế nào. Loại bạn bè gì mà như vậy? Làm sao cô ta có thể để con một mình, trong khi biết rằng con đang đau khổ như thế nào?
Bliss tiếp tục lắc đầu, mạnh tới mức cô nghĩ sẽ làm đầu cô choáng váng.
- Cô ấy không có sự lựa chọn nào cả... cô ấy đã bỏ chạy... Forsyth khiến cô phải chạy trốn.
- Ai cũng biết cách lựa chọn. Chúng ta đều có quyền tự do lựa chọn hành động như thế nào, và cô ta quyết định để con lại một mình. Một mình với cha - Lucifer lại cười, lần này Bliss có thể thấy những chiếc răng nanh của ông.
- Không, con sẽ không làm. Cha phải tự mình làm điều đó nếu cha muốn.
- Cha đã cố, con yêu ạ - Lucifer thở dài - Đừng quên rằng, giống như tụi thanh niên bọn con hay nói, đã ở đó, đã làm điều đó.
Bliss nhận ra Lucifer muốn nói rằng ông đã cố gắng để làm hại Schuyler trong khoảng thời gian ông mang trọng trách, khi Bliss mất trí nhớ.
- Và cho đến giờ cha vẫn chưa thể thực sự làm hại con bé. Sự bảo vệ Gabrielle đã ăn sâu trong máu của con bé và nó ngăn cản mọi hành động của cha. Nhưng mà con yêu, con cũng có dòng máu của mẹ con trong mình. Giống như Schuyler. Con có thể làm được những gì cha không thể,
- Con sẽ không bao giờ làm điều đó - Bliss đút tay vào túi áo. Cha cô thực sự đã phát điên nếu ông nghĩ rằng cô sẽ hại bạn mình.
- Tốt thôi, giờ con có thể lựa chọn: con có thể làm như cha nói, hay con sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai trẻ của mình.
- Con quan tâm làm gì cơ chư? Anh ta không có thật - Bliss nhấn mạnh.
- Cậu ta tồn tại giống như cha. Con nghĩ chỉ thế giới của con là thật ư? Có vô vàn những thế giới trong vũ trụ này. Thế giới trong tâm trí con cũng thật giống như thế giới ngoài kia.
Từ mái nhà của bảo tàng, Bliss hướng tầm mắt xuống. Nếu cô nhạy, nếu cô rớt vào trí tâm thuật, vào tâm trí mình, liệu cô có thể bị thương không.
- Cha sẽ làm gì? Cha muốn con làm gì... với Schuyler - Cô thì thầm.
- Con yêu, không phải điều đó rất rõ ràng ư? Con sẽ giết cô ta.