Cô đá mạnh vào cánh cửa đến nỗi nó va vào sàn nhà, tạo nên 1 tiếng ồn rất lớn. Nhưng sau đó, tất cả lại im lặng. Không có tiếng đáp trả cho sự thách thức của cô. Mimi rón rén dựa vào cửa chính, cảm giác dọc theo các gờ tường là công tắc đèn. Khi cô bật công tắc, cô thấy mình đang đứng trong một mớ hỗn độn bẩn thỉu; mọi thứ ở nơi này đã bị lục soát và gây mất trật tự.
- Um, giống như, ew? - Mimi nói, quay sang Kingsley, người đang lần lượt quan sát nơi bẩn thỉu này với một nhìn cứng rắn. Mimi cố gắng nín thở.
- Đó là gì? - cô hỏi, gần như bị nghẹt thở.
Đó là mùi ôi. Giống như thứ gì đó thối rữa.
Kingsley lắc đầu. Mimi đã quyết định cô thật sự không muốn biết. Cô ấy có thể nghe thấy anh em Lennox đang phá vỡ cánh cửa khác. Họ lách mình khỏi tiếng nổ của sự lộn xộn.
Có 1 cái gì đó bệnh hoạn về ý định của thảm họa này, từ chiếc ghế sofa bị lật lên, nơi có ai đó đã chém vào đệm, để lại một mớ hỗn độn của những chiếc lông ở khắp mọi nơi, tất cả các ngăn kéo trong bàn và văn phòng bị giật mở, nội dung tràn xuống sàn nhà. Có những chai lọ rỗng và báo nằm rải rác xung quanh, tàn dư của thực phẩm, giấy gói nhựa, những chiếc đĩa giấy dơ dáy, và 1 túi M&M trống 1 nửa, những lon Red Bull chưa mở nắp.
Một cảm giác gì đó về tình trạng hỗn loạn này có vẻ quen thuộc. Mimi nhận ra cô đã nhìn thấy nó trước đây vài năm khi ngôi nhà của gia đình Forces bị ăn trộm bẻ khóa, và căn phòng của cha mẹ cô cũng đã bị lục soát theo cách này: mọi thứ đều bị lật tung, lộn ngược, mọi nơi đều bị lục soát. Cô nhớ mình đã cảm thấy kì lạ như thế nào khi thấy hộp đồ trang sức của Trinity ở giữa giường, bị gãy và trống rỗng, giữa mớ lộn xộn của quần áo và những bức ảnh cũ của gia đình mà những tên trộm đã mò tìm trong tủ.
Chuyện này cũng giống vậy: phương pháp mỗi phần trong căn phòng đều bị ước định và loại bỏ. Có ai đó đang tìm thứ gì đó.
Kingsley ra hiệu cho Mimi cứ di chuyển, và họ tiếp tục bước dọc thoe hành lang. Họ tìm thấy hai phòng ngủ, cả 2 đều bọ lộn xộn và bị lật tung như phần còn lại của ngôi nhà. Sam và Ted vào từ nhà bếp.
- Có gì không? - Kingsley hỏi, vẫn giữ vũ khí của anh sẵn sàng.
- Không có gì, thưa chỉ huy.
- Những thứ này còn mới. - Kingsley nói, nhặt lên một túi giấy có logo McDonald.
- Nó vẫn còn ấm. Hãy quan sát, - anh nói, ra lệnh cho họ.
Mimi tiếp tục nhìn xung quanh. Trong vụ trộm ở New York, những tên trộm đã chuồn đi với đống kim cương của mẹ cô trị giá 4 triệu đô la. Nhưng vụ cướp không phải là điều tồi tệ nhất. Cô nhớ cảm giác bị xâm phạm như thế nào, khi nghĩ rằng những người lạ đã ở trong ngôi nhà của họ. Một trong số chúng đã để tách cà phê trên bàn ăn, để lại một vòng tròn xấu xí trên gỗ.
Những viên đá không bị mất quá nhiều, mặc dù Mimi đã khó chịu khi không thừa kế những viên ngọc quý, mà đó là nguyên tắc của 1 việc: biết rằng có ai đó đã xâm nhập vào không gian của bạn. 1 kè không được mời, không được hoan nghênh, đã sử dụng ngôi nhà của bạn như là sân chơi cá nhân của chúng. Có 1 dấu chân đầy bùn trên đầu giường của cô, những mẩu vụn của bánh quy trên tấm thảm trắng, 1 vết bẩn sô cô la (Mimi hy vọng đó là sô cô la) trên chiếc khăn trải giường bằng tơ của cô.
Cảnh sát đến, lấy dấu vân tay, và viết báo cáo, dĩ nhiên là không có bất cứ cái gì đến từ việc này. Charles đã nói hầu hết những tên trộm đá quý đều tiêu thụ ở chợ đen, nơi những viên đá sẽ bị đập vỡ, rồi được ngụy trang và được giặt là bằng hệt thống, sau đó được bán cho các cửa hàng mờ ám ở Đại Lộ số 5. May mắn thay, bảo hiểm đã bao phủ hầu hết các thiệt hại, cũng như những viên đá, do đó không có mất mát tài chính thực sự, chỉ có giá trị tình cảm và cảm giác dai dẳng của sự bất công.
Cha mẹ của Mimi đã cho sơn lại toàn bộ căn hộ trong đêm đó và kéo dài đến cuối tuần. Quản gia đã đặt mọi thứ về đúng vị trí. Sau một vài tháng, Mimi đã hoàn toàn quên chuyển đó: cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Nhưng khi nhìn thấy sự lộn xộn do bọn Máu Bạc gây ra đã đưa cô trở lại cái đêm khủng khiếp đó. Charles trông tái xanh, Trinity khóc một chút, và Jack đấm tay vào một chiếc gối trên ghế. Mimi nhìn ngôi nhà xinh đẹp bị cướp bóc và phá phách của họ rồi tuyên bố, Con sẽ đặt 1 dãy phòng cho chúng ta tại khu nghỉ mát St.Regis.
Nhưng bọn chúng có thể tìm kiếm được gì ở nơi này? Mimi tự hỏi. Đây là một căn lều ở giữa rừng. Nơi này thì có thể có giá trị cho ai? Và Jordan ở đâu? Nếu bọn chúng đưa bà ta tới đây, tại sao chúng còn muốn kiếm cái gì nữa? Mimi quỳ xuống và lục lọi trong đống lộn xộn, cố gắng làm cho việc này có nghĩa. Cô đẩy 1 đống các tông thối ra và lục lọi trên tấm thảm.
Dấu chân.
Những dấu nhỏ.
Nó hướng về hoặc đến từ phòng tắm. Mimi bước vào không gian nhỏ. Căn phòng này cũng bị lật tung, tấm rèm cửa rẻ tiền bằng nhựa bị kéo ra khỏi vòng đỡ, 1 núi khăn trong bồn tắm, gương trên bồn rửa bị đập vỡ thành từng mảnh, có máu trên kính. Có những dấu hiệu của 1 cuộc chiến, những vết tích của 1 cuộc đánh nhau...
Mimi đẩy những chiếc khăn ra chung quanh.
Có 1 cái gì đó ở đây...
Ẩn bên dưới tấm rèm cửa bị rớt...
Mimi đẩy tấm rèm nhựa nhàu nát ra khỏi chân cô, tim cô đập thình thịch...Có lẽ nào...Với bàn tay run rẩy, cô gạt đống kính vỡ ra và di chuyển đống khăn bẩn. Có một cơ thể nhỏ, chết trong bồn tắm, mặc 1 bộ đồ ngủ bẩn bằng vải flanen. Không. Không. Không. Không. Không. KHÔNG! Họ đã quá muộn! Họ đã di trong sương mù, quá chậm...Họ đã quá chậm...Nhưng cô không muốn tin điêu này. KHÔNG!
- Kingsley! - cô thét lên. Cô không muốn ở 1 mình khi lật thân thể đó lại.