Họ đang ở Sydney thì chuyện đó xảy ra. Ngay trong khu phố Tàu, trong một cửa hàng bào chế thuốc nhỏ bán trà xanh hữu cơ mà Schuyler thích uống vào buổi sáng. Những cơn run rẩy bắt đầu từ chân, sau đó đến tay, rồi đến toàn bộ cơ thể cô bị co giật và cô ngã xuống sàn, đánh rơi hộp thiếc cô đang cầm khi cô quằn quại vì đau và nằm đè lên lớp vải sơn lót sàn lạnh lẽo.
- Lùi lại, không sao, cô ấy. . . cô ấy bị động kinh! - Oliver nói,, đẩy mọi người ra xa.
- Chỉ cần cho cô ấy chỗ để thở! Làm ơn! Sẽ qua thôi.
Thậ lạ là Schuyler không thể kiểm soát cơ thể của mình, để thấy cơ thể nổi dậy chống lại mong muốn của mình, gần như thể nó được kiểm soát bởi một linh hồn quỷ dữ. Cô cảm thấy như thể cô đang quan sát chính mình từ một nơi xa xôi như thể chuyện này không xảy ra với cô, mà là với 1 cô gái khác, người đang nằm đó trong khi tay và chân giật giật, và miệng thì sùi bọt mép.
- Xin lỗi, tôi xin lỗi, - cô thì thào khi cuối cùng nó cũng dừng lại.
Cơn run rẩy đã ngừng, nhưng ngay cả khi tứ chi của cô không còn động đậy được nữa, thì tim cô vẫn đập một dặm một phút.
- Chuyện ổn rồi, cậu ổn rồi. - Oliver nói, nhẹ nhàng giúp cô đứng lên bằng cách để cô dựa vào vai anh.
- Đây. . .nước đó, - nhân viên bán hàng nói, đưa một cốc giấy lên môi cô.
Schuyler cảm động vì ánh mắt của người đàn ông bán hàng và của những khách hàng khác. Cô tiếp tục dựa vào Oliver khi họ đi ra khỏi cửa hàng và tới bến xe buýt, nơi 1 chiếc xe buýt đi The Rocks đang đợi.
- Thật tệ, - anh nói khi họ trả vé giá sinh viên và tìm thấy chỗ ngồi ở phía sau.
Anh thật tử tế. Đây có lẽ là tập phim tệ nhất mà cô đã trải qua. Cơn đau đầu như búa bổ, bị sùi bọt mép, lưỡi cô gần như co thắt lại. Bác sĩ Pat đã nói gì trong lần viếng thăm cuối cùng của cô nhỉ? Rằng sức mạnh ma cà rồng là một món quà, nhưng trong trường hợp của cô cũng là một gánh nặng. Cơ thể con người của cô đang chữa trị sự chuyển đổi như một căn bệnh, như là 1 thứ mà cơ thể muốn tống ra khỏi cô. . .
- Cậu có chắc mình ổn không đó? - Oliver hỏi lần nữa khi Schuyler ngả người về phía trước với 2 tay ôm lấy đầu.
- Mình ổn mà, - cô nói. - Thực sự ổn mà.
Đó là điều cuối cùng cô nói trước khi cô ngất đi.
Trở lại khách sạn, và cảm thấy khá hơn rất nhiều, Schuyler ngồi trên ban công nhỏ bên ngoài căn phòng của họ, quấn trong chiếc áo choàng tắm. Bên trong căn bếp bé tí, Oliver đang hoàn tất món cà ri của anh. Anh đưa ra một bát nghi ngút khói và đặt nó trước mặt cô với 1 cái thìa. Cả 2 đã học được cách nấu ăn trong khi chạy trốn. Món đặc sản của Oliver là chuối-và-cà ri gà Ấn Độ, trong khi Schuyler thích pha chế món mì ống thú vị với bất cứ thứ gì cô có thể tìm thấy trong tủ lạnh. (Thỉnh thoảng Oliver nói chúng quá hấp dẫn.)
- Cảm ơn, - cô nói, vui vẻ nhận cái bát ấm nóng có màu vàng của cà ri và gạo. ô nhấc một thìa lên môi của mình và thổi thổi trước khi ăn, để không làm cháy sém lưỡi cô. Ngoài kia, những chiếc thuyền buồm và tàu du lịch rải rác trên bến cảng Sydney. Đại dương có màu xanh biển sẫm, không như đôi mắt của Jack, cô nghĩ, sau đó ngăn mình lại. Cô không được nghĩ về anh, hoặc anh đang làm gì, hoặc nếu như anh cũng đang nhớ cô. Cô tập trung vào thức ăn của mình. Oliver đang quan sát cô qua cửa kính trượt.
Anh có cái nhìn đó trên mặt, và cô biết nó có nghĩa là gì. Anh bước ra, đặt 1 tách trà bên cạnh
cô, và ngồi lên một trong những chiếc ghế nhựa.
- Sky, chúng ta cần nói chuyện.
- Mình biết cậu sắp nói gì rồi, Ollie, nhưng câu trả lời là không. - Cô nhấp một ngụm trà.
Thật ngạc nhiên với những chuyện đã xảy ra mà Oliver vẫn xoay sở mua được 1 hộp. Anh thực sự là một Conduit giỏi.
- Sky, cậu không được vô lý như vậy.
- Mình vô lý à? Bọn họ sẽ tống chúng ta vào tù, hoặc bất cứ điều gì họ làm với những người như chúng ta. - Schuyler nhún vai. Cô biết sự trừng phạt vì tội trốn tránh bản án của Hội đồng: 1 ngàn năm bị Trục xuất. Linh hồn của bạn bị nhốt trong 1 chiếc hộp. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cô không bất tử? Sau đó họ sẽ làm gì với cô? Và điều gì sẽ xảy ra cho Oliver?
- Cậu đã nghe Jack nói gì rồi đấy. Hội đồng có những vấn đề lớn lao hơn 2 người bọn mình ngay lúc này. Bên cạnh đó, có lẽ vào lúc này họ sẽ tin cậu. Ngọn lửa tại khách sạn Lambert được đang trên tất cả các bài báo, và Hội đồng Châu Âu có trong tay nhân chứng nhìn thấy Leviathan! Họ không thể phủ nhận chuyện đó nữa.
- Thậm chí nếu bây h bọn họ tim mình, họ sẽ không để cho những hành động của bọn mình không bị trừng phạt. Cậu biết điều đó rõ hơn mình, - Schuyler chỉ ra.
- Đúng vậy, nhưng đó là chuyện khi Charles Force còn làm Regis. Bây h không có ai lãnh đạo Hội đồng cả. Bọn họ đang sợ hãi và thiếu tổ chức. Mình nghĩ sẽ an toàn nếu về nhà.
- Những kẻ sợ sệt sẽ đưa ra những bản án tồi tệ, - Schuyler lập luận.
- Mình không tin 1 tổ chức sẽ có hành động để vượt qua nỗi sợ hãi. Và còn cậu thì sao? Cậu biết đấy, cậu cũng là 1 kẻ phản bội. Còn cha mẹ cậu thì sao? Bọn họ sẽ theo dõi cha mẹ cậu.
Cho đến nay gia đình Oliver đã bị cô lập, ngoài việc mọi động thái của họ bị theo dõi bởi Venator: điện thoại bị nghe lén, tài khoản bị phân tích. Cha mẹ Oliver đã nói với anh trong những cuộc điện thoại vệ tinh hiếm hoi của họ rằng họ không thể đi đến Dean & Deluca mà không cảm thấy họ đang bị theo dõi. (Dean & DeLuca là chuỗi cửa hàng tạp hóa cao cấp. Cửa hàng đầu tiên được thành lập tại thành phố New York ở quận SoHo bởi Joel Dean, Giorgio DeLuca and Jack Ceglic vào tháng 9 năm 1977).
Oliver nuốt chửng 1 miếng lớn hộp đồ hộp Foster lớn của anh.
- Mình nghĩ chúng ta có thể mua họ.
Schuyler xếp cái tách rỗng chồng lên cái bát cũng rỗng nốt. - Cái gì?
- Trả tiền cho họ. Hội đồng cần tiền. Họ sắp bị vỡ nợ. Cha mẹ mình có rất nhiều. Mình có thể mua đường thoát ra khỏi chuyện này, mình biết mình có thể.
Tại sao cô lại phải cãi nhau? Oliver đang nói với cô điều mà cô muốn nghe rằng họ có thể về nhà, tuy vậy nó khiến cô sợ hãi.
- Mình không muốn đi.
- Cậu đang nói dối. Cậu muốn về nhà. Mình biết điều đó. Và chúng ta sẽ. Kết thúc cuộc thảo luận, - Oliver nói.
- Mình đã đặt vé trên chuyến bay về kế tiếp. Mình sẽ không nghe bất cứ chuyện gì khác.
Oliver không nói chuyện với cô trong suốt những h còn lại của buổi tối. Cô ngủ thiếp đi với 1 cú giựt gân ở cổ vì căng thẳng. Tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy, cô tự hỏi khi chìm vào giấc ngủ. Oliver chỉ muốn điều tốt nhất cho cô.
- Tại sao cậu lại bướng bỉnh như vậy.
Schuyler mở mắt ra.
Cô đang ở New York, trong phòng ngủ của cô. Tấm áp phích quảng cáo Broadway giả che phủ bức tường có màu vàng và bị cong ở mép.
Mẹ cô đang ngồi trên giường. Đây là một giấc mơ. Nhưng không phải là giấc mơ như thường lệ. 1 giấc mơ về mẹ cô. Cô đã không nghĩ nhiều về mẹ cô nữa. Thậm chí cô đã không có thời gian để nói tạm biệt khi họ rời New York vào năm ngoái.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ cô kể từ lúc Allegra xuất hiện ở Corcovado và giữ 1 thanh kiếm.
Allegra nghiêm khắc nhìn vào Schuyler.
- Cậu ấy đúng, con biết mà. Conduits luôn như vậy. Con không thể sống như vậy được. Việc chuyển đổi sẽ giết chết con nếu không có sự hướng dẫn và chăm sóc. Con không thể mạo hiểm mạng sống của mình như vậy.
- Nhưng con không thể về nhà, - Schuyler nói.
- Con cũng muốn về lắm chứ, nhưng con không thể.
- Có con có thể.
- Con không thể! - Schuyler dụi dụi mắt.
- Ta biết con sợ chuyện sẽ xảy ra khi con quay về. Nhưng con phải đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình, Schuyler. Nếu con và Abbadon là của nhau, sẽ chẳng là gì cả nếu không phải là cậu ấy, không thậm chí khi con ngăn cản nó.
Mẹ cô đã đúng. Cô không muốn về nhà bởi vì sau đó Jack sẽ rất, rất, rất gần. Jack, người vẫn còn tự do. . .Jack, người đã hôn cô say đắm. . .người vẫn có thể là của cô. . .Nhưng nếu cô tránh xa, sau đó cô sẽ không bị cám dỗ để gặp anh và phản bội Oliver.
- Con không thể ở bên cạnh 1 người chỉ vì không muốn làm tổn thương người đó. Con có hạnh phúc của riêng mình để nghĩ về, - Allegra nói.
- Nhưng ngay cả khi chúng con bên nhau, nó sẽ chỉ làm hại Jack. Điều đó là chống lại Luật. Và anh ấy sẽ bị giảm đi. . .
- Nếu cậy ấy chấp nhận rủi ro với con, thì con là ai mà dám bảo cậu ấy phải làm gì với chính cuộc đời của cậu ấy? Hãy nhìn mẹ xem. Hãy nhìn mẹ liều mạng nhiều như thế nào để được ở bên cha con.
- Cha con đã chết. Và mẹ đang ở trong tình trạng hôn mê. Thực tế là con đã lớn lên như 1 đứa trẻ mồ côi, - Schuyler nói, thậm chí không cố gắng kiềm sự cay đắng trong giọng nói của cô. Cô chưa bao h biết cha cô vì ông đã chết trước khi cô được sinh ra. Còn Allegra? À, không ai có thể có 1 mối liên hệ nhiều nhặn gì với 1 xác chết sống được nhỉ, bây h vẫn như vậy.
- Hãy nói con biết, thưa Mẹ, có đáng không? Tình yêu vĩ đại mà mẹ dành cho cha con có đáng với những gì đã xảy ra cho gia đình chúng ta không?
Cô không thể giữ cho mình khỏi nói những điều gây tổn thương như vậy. Nhưng mọi thứ được tuôn ra sau nhiều năm sống một mình.
Cô yêu mẹ cô, đã yêu. Nhưng cô không muốn một thiên thần chỉ xuất hiện một lần trong đời để đưa cho cô 1 thanh kiếm đầy mê hoặc nào đó. Schuyler muốn cha mẹ thực sự: những người ở đó vì cô khi cô khóc, người động viên, khích lệ và quở trách cô một chút bởi vì họ quan tâm cô rất nhiều. Cô muốn 1 người nào đó bình thường. Giống như mẹ của Oliver. Cô không biết bà H-P làm sao biết nơi họ đang ở, nhưng cứ vài tháng lại có một gói hàng sẽ được gửi đến khách sạn của họ, và bên trong có sô-cô-la và những chiếc vớ mới và những thứ mà họ thậm chí còn không biết là mình cần nữa, như đèn pin và pin chẳng hạn.
Allegra thở dài. - Ta hiểu sự thất vọng của con đối với ta. Ta hy vọng 1 ngày nào đó con sẽ hiểu và tha thứ cho ta. Sẽ có hậu quả cho mỗi hành động. Điều đó đúng, đôi khi ta hối tiếc 1 cách rất, rất sâu sắc. Nhưng nếu không ở bên cha con thì ta đã không có con. Ta chỉ ở bên con trong 1 khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng ta trân trọng mọi khoảnh khắc được ở bên con và cha con. Trên tất cả ta sẽ vẫn làm như vậy nếu ta có. Vì thế đúng vậy. Nó xứng đáng.
- Con không tin mẹ, - Schuyler nói.
- Không ai có suy nghĩ đúng đắn sẽ chọn cách sống này.
- Hãy về nhà, con gái của ta. Ta đang chờ con. Hãy về nhà đi.