Đẩy mạnh vào tiềm thức của một ai đó cũng giống như việc khám phá một hành tinh mới. Thế giới nội tâm của mọi người rất khác nhau và độc đáo. Một số thì lộn xộn, được nhồi nhét bằng những bí mật đen tối và lập dị, đẩy tới mép tâm trí của họ, giống như đồ lót đặc sắc và còng tay xô đẩy tại mặt sau của một tủ quần áo. Một số thì nguyên sơ và rõ ràng như một đồng cỏ mùa xuân : tất cả các con thỏ nhảy nhót và những bông tuyết rơi rơi. Số đó thì hiếm. Tâm lý kẻ này trông khá chuẩn, và Mimi đã chọn một môi trường trung lập để thẩm vấn anh trong ngôi nhà thời thơ ấu của anh ta. Một nhà bếp ở ngoại ô: gạch trắng, bàn Formica, sạch sẽ, trật tự, bình thường.
Kingsley kéo lên một chiếc ghế đối diện với Frat Boy.
- Tại sao anh nói dối chúng tôi. - Anh hỏi.
Sử dụng glom, người Venator trông đẹp trai ác liệt. Glom đã làm điều này cho ma cà rồng : làm cho họ thậm chí còn đẹp hơn hơn họ đã như vậy.
- Anh đang nói gì vậy? - anh chàng hỏi, một cái nhìn bối rối trên khuôn mặt anh ta.
- Cho anh ta thấy.
Mimi thấy bộ nhớ và biểu diễn trên các thiết lập truyền hình trên quầy nhà bếp.
- Anh nhớ buổi tối đó không? - Kingsley hỏi khi họ quan sát Frat Boy bước vào một ban công khách sạn và xem một người đàn ông cao lớn mang theo một cái bọc có kích thước của em bé ra khỏi cánh cổng khu nghỉ mát.
- Anh nhớ người đàn ông này không?
Jordan Llewellyn đã bị mất tích hơn một năm. Cô bé mười một tuổi bị bắt cóc trong phòng khách sạn cùng một lúc với việc hội đồng bị tàn sát tại bữa tiệc bởi Máu Bạc.
Venator đã quét ký ức tâm trí của tất cả mọi người tại khách sạn, những người đã ở đó vào đêm cô bé biến mất, tất cả các khách, mỗi nhân viên, từ nhân viên bảo vệ đến cô hầu phòng, nhưng không có may mắn. Gia đình Llewellyn đã bị tổn thương nặng nề để giúp đỡ. Điều này có thể hiểu được, nhưng vô dụng. Không ai biết bất cứ điều gì, không ai nhớ bất cứ điều gì. Ngoại trừ cho anh chàng ngồi trước mặt họ bây giờ.
- Anh nói với chúng tôi anh thấy thứ gì đó. Rằng anh nhìn thấy người đàn ông này khi anh bước ra ngoài hút thuốc vào đêm đó. - Kingsley nói.
- Người đàn ông này không tồn tại. Anh đã nói dối chúng tôi.
- Nhưng tôi không hút thuốc - Frat Boy phản đối.
- Tôi không nhớ những điều này. Chuyện này là sao? Anh là ai?
Trong quán bar, Mimi có thể thấy rằng anh ta đang bắt đầu khuấy động. Họ không có nhiều thời gian.
- Tại sao anh lại nói dối với chúng tôi? Trả lời câu hỏi? - Kingsley quát tháo.
Trong nhiều tháng, họ đã theo dõi tất cả những người đàn ông ở tại trong khách sạn phù hợp với mô tả mà Frat Boy đã đưa cho họ. Họ đã đuổi theo giám đốc điều hành tiếp thị, doanh nhân ngày nghỉ, khách du lịch và người dân địa phương. Nhưng chẳng có gì ý nghĩa gì cả. Sau hơn 1 năm, họ bắt đầu tự hỏi họ đang theo đuổi một bóng ma, một ảo ảnh. Toàn đội đã thất vọng và trong tình trạng nguy khốn. Mới hôm qua hội đồng đã ra lệnh họ phải từ bỏ nhiệm vụ và trở về New York. Jordan đã biến mất, vụ việc được khép lại. Nhưng Kingsley đã quyết định họ cần phải thưởng cho nhân chứng 1 cuộc viếng thăm khác.
- Hãy để tôi nói lại cho rõ điều này : ai bảo anh nói dối chúng tôi? - Kingsley hỏi.
- Không ai cả....Tôi không biết anh muốn tôi nói gì...Tôi không nhớ đêm đó. Tôi thậm chí không nhớ anh, anh bạn à. Anh là ai? Anh đang làm gì trong nhà bếp của mẹ tôi?
- Tại sao anh ở Rio? - Ted Lennox nhẹ nhàng hỏi, đóng vai cảnh sát tốt.
Một người bạn thân của tôi sắpkết hôn.... - anh nói lắp. - Chúng tôi đã ở đó cho bữa tiệc độc thân.
- Anh đã đi tất cả các con đường ở Rio cho bữa tiệc độc thân. Anh - Mimi chế giễu, nhòm qua thế giới thực, nhìn xuống hình dạng nằm sóng soài trên bàn của anh ta. Anh chàng trông như xa nhất mà anh ta từng đi du lịch là góc 7-Eleven.
- Này, tôi sống tại New York cách đây không lâu. Tôi là chủ 1 ngân hàng. Chúng tôi lúc nào cũng đi xa bất cứ khi nào có ai đó kết hôn. Thái Lan. Vegas. Punta Cana. Nhưng sau đó tôi bị mất việc làm và phải trở về với cha mẹ tôi. H thì đừng thù ghét tôi.
- Bị sa thải - Sam Lennox hỏi.
- Không có...chỉ...Tôi không nhớ chuyện đó rõ nữa. Tôi đã nghỉ việc và đã không quay trở lại. Có chuyện gì đó không đúng ở đây. - anh ta nói, gõ gõ vào phía bên hộp sọ của ông với một cái nhìn lo lắng trên khuôn mặt.
Hãy suy nghĩ điều này, có chuyện gì đó về nhân chứng có vẻ kì quặc. Mimi nhớ Boy Frat rất khác. Anh chàng mà họ đã đặt câu hỏi một năm trước đây phát âm rõ ràng và hoạt bát hơn, tự mãn hơn. Cô thấy thật lạ khi họ theo dõi làm anh ta ít vui vẻ hơn. Cô cho rằng bất cứ ai ở lại tại một khách sạn ưa thích như vậy cũng đến từ một nơi ưa thích.
- Anh ta không nói dối - Sam nói. Nhìn vào vỏ não trước trán của anh ta. - Thật rõ ràng.
- Anh ta không nhớ đêm đó - Ted đồng ý.
- Đưa nó lên một lần nữa - Kingsley nói. - Điều này không có nghĩa gì cả.
Mimi kéo bộ nhớ lên lần thứ 2. Bốn người họ chăm chú theo dõi. Nó giống như cũ : người đàn ông cao, cái bọc, thuốc lá. Nhưng Sam đã đúng; vỏ não trước của anh ta cho thấy anh chàng không nói dối khi anh ta nói anh không nhớ chuyện đó.
- Ôi, ơn Chúa. Làm thế nào chúng ta có thể bỏ qua điều này? Nhìn này. Force! Lennox! Nhìn! - Kingsley nói, phóng to các cạnh của hình ảnh.
Sau đó, cô nhìn thấy những gì Kingsley đã nhìn thấy : 1 vết rách nhỏ trên đường biên bộ nhớ của anh ta. Giống như một đường may đã được sửa chữa. Nó làm rất khéo, và rất tốt, bạn có thể thậm chí sẽ không bao h chú ý tới nó. Bất cứ ai đã làm điều này thật rất tốt. Bạn cần phải chuyên nghiệp trong việc sử dụng glom để thực hiện điều này. 1 ký ức giả chuyên nghiệp đã len lỏi vào cái thật. Đủ để lừa một đội ngũ Venator trong 1 năm. Đóng dấu những ký ức sai lệch lên Máu Đỏ là rất nguy hiểm. Nó có thể làm cho người ta bị xáo trộn : biến họ thành những người điên, không thể phân biệt giữa thực tế và hư cấu. Hoặc biến chủ ngân hàng của 1 thành phố lớn thành 1 kẻ lười biếng sống với cha mẹ.
- Thả anh ta đi. - Kingsley nói 1 cách mệt mỏi.
Mimi gật đầu. Cô giải phóng việc nắm giữ tâm trí anh ta, và 4 người họ bước trở lại vào thế giới thực. Nhân chứng của họ sụp xuống bàn, ngáy ngủ.
Đây không phải là nghi phạm.
Đây là nạn nhân.