Gia Tộc Quái Dị

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

 

 

“Ngươi tránh ra cho ta.” Cái gì chứ, tên mượn gió bẻ măng này, hắn biết nó không có hảo tâm, không ngờ nó còn đối với hắn giở trò.

 

 ”Ân ….Kỳ quái, vì sao bị nó sờ mó như thế thì mình lại có cảm giác, mình sẽ không *** đãng đến như vậy chứ, tất cả cũng đều tại Tiêu Cung.”

 

 ”Ngươi dám bính Thú của ta, muốn chết.” Lúc hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại thì, Tiêu Cung đột nhiên xuất hiện kéo lấy Tiêu Bội trên người hắn ra đánh một quyền.

 

 ”Ngươi biết rõ ngực Thú trong thời gian mang thai đặc biệt mẫn cảm, ngươi lại khi dễ hắn.” Nhìn Tiêu Cung một bộ dáng dấp nhìn Tiêu Bội như thâm thù đại hận, hắn mới hiểu ra vì sao mình lúc nãy đối Tiêu Bội có phản ứng.

 

 ”Ngươi không nên đắc ý, đừng quên Thú sinh xong hài tử của ngươi, sẽ đến phiên sinh hài tử của ta.” Tiêu Cung không nghĩ tới bị đệ đệ mình nói như vậy.

 

 ”Ngươi ít mơ tưởng đi, ta vĩnh viễn cũng không nhượng Thú mang thai của ai khác, ngươi đừng mơ động vào một đầu ngón tay của hắn.” Má ơi !! Nguyên lai ngày hôm qua Tiêu Cung nỗ lực như vậy là sợ ta sau đó lại phải hoài hài tử người khác, thế nhưng theo như những gì y nói, cứ tiếp tục hoài thai thì, không phải thời gian sau sẽ có một đám nhóc con vây quanh hắn gọi mẹ sao ? Thật là một viễn cảnh kinh khủng, không được, hắn phải nhanh xách hành lí chạy trốn thôi.

  

 

“Con đứng lại đó cho mẹ.” Lúc mà hắn cho rằng đã an toàn đào tẩu khỏi nhà thì, tiếng của bà Tiêu đột nhiên vang lên.

 

 Hắn xách hành lí đi nhanh về phía trước, giống như cái gì cũng không nghe thấy, hắn rất sợ bị mẹ bắt trở lại.

 

 ”Con đứng lại đó cho mẹ, con không muốn sống nữa sao.” Mang theo hai vali hành lý, hắn đương nhiên không có đủ tay để chạy nhanh được, ba bước, hai bước, một bước, hắn đã bị bắt lại.

 

 ”Mẹ, người buông tha cho con đi.” Hắn cầu xin bà Tiêu, hi vọng bà có thể tha cho hắn một con đường.

 

 ”Thú, điều không phải mẹ không tha cho con, mà là con không thể rời khỏi Cung.” Bà Tiêu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn.

 

 ”Vì sao? Vì sao con không thể rời khỏi Cung?” Những chuyện kỳ quái hàng năm, ngày hôm nay cũng không tha a.

 

 ”Bởi vì tiểu hài tử trong bụng con cần chất dinh dưỡng từ Cung.” Bà Tiêu đỏ mặt lên.

 

 ”Cung? Chất dinh dưỡng?” Đầu óc hắn tràn ngập nghi vấn, cái gì gọi là Cung chất dinh dưỡng chứ ?

 

 ”Còn gọi là dịch thể ấy” Bà Tiêu toàn bộ đều hồng lên.

 

 ”Con ————” trời ạ, không lẽ bắt hắn nằm trên giường bị Cung “cái kia”, “cái kia” chí ít mười tháng.

 

 ”Nếu như hài tử của con không có chất dinh dưỡng, thì cái mạng nhỏ của con cũng bị uy hiếp.”

 

 ”Mẹ, con hỏi một chút, lẽ nào con phải để hài tử nằm tại trên giường nghỉ ngơi mười tháng?” Nghĩ đến mười tháng sắp tới đầu hắn như muốn nổ tung.

 

 ”Ai nói chứ.” Nghe bà Tiêu nói vậy làm cho hắn có chút vui mừng “Chí ít phải ba mươi sáu tháng.”  Nhượng hắn bây giờ chết đi, ba mươi sáu tháng….

 

 ”Con tại trong bụng mẹ cũng là ba mươi sáu tháng, thai đầu là như vậy, lần thứ hai thì cũng phải mười tháng.” Oaaaa, còn thai thứ hai, hắn cũng không phải heo mẹ, ai tới cứu hắn a !!

 

 ”Thú, theo tôi vào trong.” Mặt không chút thay đổi, Tiêu Cung từ trong đi tới, xách lấy hành lý trong tay hắn đi vào trong.

 

 ”Mẹ, con có thể hay không bỏ hài tử này.” Trước lúc đi vào, hắn quay đầu lại hỏi một tiếng.

 

 ”Anh nói cái gì?” Tiêu Cung đi ở phía trước nghe được hắn nói, lập tức quay đầu lại, trên mặt một mảnh hắc tuyến, làm hắn sợ đến nỗi lập tức ngậm miệng lại.

 

 ”Đứa ngốc này, con xem, Cung có bao nhiêu yêu thương con? Mau qua đấy đi.” Bà Tiêu gõ gõ đầu hắn, xong đẩy hắn hướng về Tiêu Cung.

 

 ”Cung ————” Hắn như người vợ nhỏ đi theo phía sau Tiêu Cung, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ y không vui đem hắn đá bay đi.

 

 ”Anh đây là cái dạng gì? Sợ tôi đánh anh sao?” Hắn không chú ý người trước dừng lại, đâm vào lưng Tiêu Cung một cái, mũi vừa lúc đập vào cái ót của y, đau đến nỗi nước mắt hắn thiếu chút nữa chảy xuống, hắn phát hiện mình từ khi mang thai hài tử của Tiêu Cung thì đặc biệt dễ buồn bã.

 

 ”Không có, không có.” Hắn xoa nhẹ mũi, đứng cách Cung rất xa.

 

 ”Lại đây, rất đau sao?” Tiêu Cung vương tay kéo hắn qua, nhìn cái mũi đỏ ửng lên của hắn, còn đưa tay xoa xoa nhẹ.

 

 

Thành thật mà nói, từ góc độ này nhìn Tiêu Cung thật sự rất đẹp trai, cho tới nay tướng mạo là điều hắn cảm thấy hối tiếc nhất, bất quá hiện tại có thể có một người lớn đẹp trai như thế đang đứng trước mặt cũng rất tốt nha, bất tri bất giác Tiêu Cung có được một vị trí nho nhỏ trong tim hắn.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.