Đó chỉ là một nụ hôn ngắn, nhưng nó bất thường đến nỗi Milla chỉ biết ngồi đó, choáng váng. Qúa nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như chớp mắt, và cô cảm thấy chóng mặt., hoàn toàn không thể thích ứng nổi. Cô dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay anh, rồi không biết mình phải làm gì hay nói gì tiếp theo khi anh thả cằm cô ra và lùi lại phía sau.
Khuôn miệng mím chặt kia mềm mại hơn , và cũng dịu dàng hơn cô tưởng. Nụ hôn không hề nồng cháy; thực ra nó mang tính an ủi nhiều hơn. Cô ghét anh vì thế. Cô không nên muốn bất cứ nụ hôn nào của anh, nhưng nếu phải có một lần thì cô chắc chắn không muốn nó chỉ để an ủi.
Cô lườm anh: “Làm thế để làm gì?”
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên trong điệu cười quen thuộc. “Có lẽ là,” anh nói, “em chưa từng trông thấy điều mà người khác nhìn thấy trong mắt em.”
“Chưa, tất nhiên là chưa.” Khi anh không nói gì nữa, cô chờ hẳn một phút, rồi phát cáu và hỏi, “Đó là gì?”
Anh nhún vai, dường như đang cân nhắc, lựa chọn trong vô số từ ngữ. cuối cùng anh nói: “Khổ đau.”
Từ ấy tác động vào cô rất mạnh. Khổ đau. Chúa ơi, phải, cô đã đau khổ. Chỉ những bậc cha mẹ đã từng mất con mới hiểu nổi điều đó. Vậy mà người đàn ông này, dường như có rất ít cảm xúc trong người, lại nhận ra nó, đáp lại nó. Và cô càng trượt dài theo con dốc đáng nguyền rủa kia.
Người bồi bàn mang đồ ăn đến cho họ và Milla mừng được chăm chú vào món empanaditas, một trong những món Mexico cô yêu thích. Cô mải miết ăn cho đến khi đĩa sạch bóng. Có vẻ như cái cổ họng bị cứa cải thiện được cảm giác ngon miệng của cô. Chẳng có gì làm bạn cảm kích một bữa ăn hơn là một cuộc chạm trán thoáng qua với thần chết.
Diaz cũng đối xử tương tự với món enchiladas của mình, mặc dù anh chỉ uống hết nửa chỗ bia.
“Anh không thích à?” cô hỏi, chỉ vào cái chai.
“Cũng tạm. Tôi chỉ không uống nhiều.”
“Anh hút thuốc không?”
“Chưa từng.”
“Bầu cử không?”
“Tôi chưa bỏ kỳ nào kể từ khi tôi đủ tuổi.”
Và anh cũng thắt đai an toàn nữa. Cô bực bội nhìn anh. Trên đời có tên sát thủ nào tỉnh táo và có ý thức công dân đến thế không nhỉ?
Đột nhiên Milla nhận ra mình không còn sợ Diaz nữa. Cô không biết chính xác là từ lúc nào và tại sao, nhưng hẳn cô đã không thể tìm được nguồn an ủi trong vòng tay anh nếu cô còn sợ. Anh thì chẳng thay đổi gì. Nhưng còn cô? Một tuần rưỡi vừa qua hệt như một chuyến tàu lượn siêu tốc về tình cảm, và hẳn là sự căng thẳng đã tác động đến cô. Hẳn là cô đã mất trí khi bị một người như Diaz thu hút.
Ít nhất cô cũng không để cho anh nhận ra cảm xúc của mình, Milla nghĩ. Cô đã không đáp lại nụ hôn phớt của anh; thực tế, phản ứng của cô hoàn hảo, cho dù cô không được chuẩn bị trước.
“Em ăn xong chưa?” Anh hỏi.
Cô nhìn vào chiếc đĩa trống không của mình. “Chỉ còn thiếu mỗi nước là liếm sạch nó thôi.”
Lại nụ cười khẽ nhếch mép của anh. “Ý tôi là, em có muốn ăn gì nữa không?”
“Không, tôi đủ rồi, cám ơn”.
Anh trả tiền cho bữa ăn của họ, và khi cả hai đi bộ ra chỗ chiếc xe tải, cô nhận ra hôm nay anh đã tiêu tốn bao nhiêu tiền. “Tôi sẽ bôi fhoanf các chi phí cho anh”, cô nói.
Diaz không nói gì, Milla tự hỏi cô có làm phật ý anh hay không. Rốt cuộc, anh có một nửa dòng máu Mexico và đã trải qua những năm đầu đời ở đó. Nền văn hóa đề cao lòng tự tôn đàn ông này chắc hẳn cũng ít nhiều ảnh hưởng đến anh.
“Hãy cho tôi một bản kê khai chi phí đầy đủ”, cô nói tiếp, không thể bỏ lửng chuyện này.
Khuôn mặt anh lại trở nên lạnh băng. “Tôi nên kê khai tiền hối lộ là cái gì?”
“Là tiền hối lộ. Bọn tôi phải trả tiền đó suốt. Còn cách nào khác để moi thông tin nữa?”
“Có nhiều cách khác. Nhưng đôi khi hối lộ là được rồi.” Anh lôi điện thoại ra và gọi cho ai đó, có lẽ là thằng bé lúc trước, để nó đến gặp anh và lấy lại chiếc xe. Nhưng lần này một cậu nhóc khác xuất hiện, nó nhỏ hơn và có nụ cười ranh mãnh hơn. Diaz đưa cho nó chìa khóa và ít tiền, nó liền nhảy lên sau vô lăng rồi vù đi.
Milla và Diaz đi bộ qua cầu sang El Paso rồi nhảy sang chiếc xe tải kia của anh. “Cô muốn đi đâu?” anh hỏi. “Trở lại văn phòng hay về nhà?”
“Về nhà”. Cô muốn thay quần áo vì chiếc váy đã trở nên chật chội một cách khó chịu sau khi cô ăn. “Sau đó, nếu anh không phiền, làm ơn đưa tôi quay lại văn phòng.” Cô cần phải lấy lại ô tô của mình. “Nếu anh không có thời gian thì tôi sẽ gọi taxi”.
“Chuyện nhỏ”.
“Nhân tiện, đêm hôm nọ làm sao anh vào được nhà tôi thế? Tôi đã khóa tất cả các cửa chính và cửa sổ mà?”
“Đúng. Tôi đã bẻ một cái khóa. Em cần một hệ thống an ninh.”
“Cái đó có ngăn được anh không?”
“Không, nếu tôi đã muốn vào.”
Diaz chờ dưới phòng khách trong khi cô chạy lên lầu thay quần áo. Cô không buồn chọn bộ nào che được đám băng trên cổ, bởi vì thời tiết rất nóng. Thay vào đó cô tròng vào cái quần vải màu vàng nhăn nhúm và chiếc áo sơ mi không tay màu trắng rồi lao xuống nhà.
Anh đang xem xét những viên đá đặt rải rác khắp phòng khách. Cô đã dùng những viên đá đẹp nhất để trang trí, chỗ còn lại thả vào nhưng xvaatj khác nhau: một cái bát lớn màu xanh dương trên bàn nước, hai lọ hoa trong suốt, một con lợn tiết kiệm bằng thủy tinh to đùng. “Chỗ đá này là thế nào đây?” anh hỏi, đầu hơi nghiêng sang một bên giống một chú chó tò mò.
“Tôi đã nhặt chúng cho Justin,” Milla nói, đứng bất động. “Tôi nghĩ là có thể thằng bé sẽ thích đá. Chẳng phải những chú bé đều thích trò ném đá và mang chúng trong túi quần suốt sao? Giờ chắc nó đã quá tuổi chơi trò đó rồi, nhưng đôi khi cứ nhìn thấy một viên đá là là tôi lại nhặt lên. Thói quen mà.”
“Tôi thì thích bọn côn trùng” anh nói. “Và lũ giun nữa.”
“Eo ôi!” Co nhăn mũi và rùng mình, tưởng tượng ra một cái túi quần đầy giun. Rồi thở dài. “Tôi biêt sminhf nên vứt đống đá đi, nhưng tôi vẫn không thể làm thế. Có lẽ một ngày nào đó.”
“Em có thể ném chúng vào kẻ đột nhập.”
“Anh là người duy nhất từng đột nhập vào đây.”
“Dù sao thì em cũng chỉ ném như đám phụ nữ mà thôi.”
Bất chấp bản thân, Milla thấy mình đang mỉm cười với anh. “Uừ, tất nhiên rồi. Còn gì khác được?”
***
Thực vậy, còn gì khác được? Diaz mỉm cười khi anh đi bộ trở lại qua cây cầu vào Juarez. Cô là một cô gái đầy nữ tính. Cô đã cố tỏ ra cứng rắn, chắc chắn cô vững vàng và có ý chí, nhưng bản năng của cô vẫn hoàn toàn là phụ nữ. Phòng ngủ của cô duyên dáng, với những tấm drap trải giường mềm như sa tanh, hàng chồng gối và thảm mềm dưới chân, còn cả vô số thứ lấp lánh treo trên chụp đèn nữa. Phòng tắm của cô thì thật thơm tho và ngọt ngào.
Milla sẽ không thích khi biết anh đã chạm vào khăn trải giường và nhòm vào tủ quần áo của cô, nhưng anh thấy tò mò. Anh muốn hiểu hơn về cô, tìm tòi từ đám quần áo và mùi hương mà cô thích. Cô có quần bò, quần dài và áo sơ mi, nhưng váy, juyp ngắn và những chiếc áo cánh điệu đàng lại chiếm đa số trong tủ. Hôm nay, khi cô đi xuống nhà sau khi thay quần áo, trông cô thật gọn gàng và mát mẻ với hai màu vàng-trắng, cùng một bộ vòng ngọc trai đeo trên cổ tay. Bằng cách nào đó cô đã khiến cho miếng băng trên cổ trông giống một thứ đồ trang sức chứ không phải thứ nhất thiết cần dùng.
Vì cô vốn mềm yếu nên anh sẽ trở lại Juarez mà không có cô. Lola sẽ không ngờ anh sớm trở lại như vậy, vì thế giờ là thời điểm hoàn hảo nhất.
Hẳn Lola phải có ít nhất một vài đứa con. Tất nhiên lúc này chúng đã lớn cả, nhưng có thể một trong số chúng vẫn còn sống chung với mụ lúc mụ đang chăm sóc những đứa bé bị đánh cắp cho em trai và Pavón. Bọn trẻ rất tò mò, chúng thường nghe lỏm được nhiều chuyện kể cả khi bạn tưởng chúng không hề lởn vởn xung quanh. Bọn con của mụ rất có thể đã nghe lỏm được vài mẩu đối thoại giữa Lorenzo và Pavón, những thông tin sẽ cho anh một đầu mối khác để lần theo.
Có rất ít điều làm cho Diaz sợ; anh chấp nhận được đau đớn và cái chết trong khi rất ít người thoát được điều thứ nhất và chẳng ai thoát được điều thứ hai. Nhưng khi Lola kề dao vào cổ họng Milla và máu rỉ xuống cổ cô, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài anh đã thấy sợ. Suýt nữa thì anh đã giết Lola ngay lúc ấy, chỉ tích tắc nữa là anh k, nhưng ý nghĩ về phản ứng của Milla khi anh thổi tung óc của Lola lên khắp người cô đã ngăn anh lại.
Trước đó anh đã phải suy tính rất nhanh. Nếu không giết Lola ngay tại chỗ, anh sẽ lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Anh không thể để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương người phụ nữ của anh mà không bị trừng phạt. Nếu thế, bọn chúng sẽ nghĩ là anh đã yếu đi. Chúng sẽ nghĩ chúng có thể qua mặt anh mà thoát tội, mà bình an vô sự với những vụ chém giết và ma túy mà anh đang cố sức ngăn cản. Và vì chúng nghĩ có thể thoát được, nhiều người vô tội sẽ chết. Rồi anh sẽ càng phải giết nhiều người hơn nữa để khiến chúng tin rằng chúng không thể qua nổi mặt anh.
Tất cả những điều đó, và còn nhiều điều khác cùng thoáng hiện trong đầu Diaz trong một tích tắc. Anh sẽ phải làm gì với Lola nếu không giết mụ ta? Đánh mụ một trận nhừ tử chăng? Thế thì mất thời gian quá, Milla sẽ hoảng loạn và anh thì không thích thô bạo như thế với phụ nữ, kể cả với loại cặn bã như Lola. Bắn mụ chăng? Với một khẩu chín ly, viên đạn lớn sẽ xé toạc da thịt, cắt vụn các dây thần kinh và mạch máu. Còn chém mụ? Trừ khi anh băm mụ thành nhiều mảnh, nếu không các vết cắt sẽ rất dễ lành, mà anh thì không muốn phải chặt rời phần cơ thể người nào, dù nhỏ hay lớn.
Lựa chọn duy nhất còn lại là bẻ gãy một cái xương, một việc sẽ khiến mụ gặp rắc rối trong thời gian nhất định. Diaz đã chọn ngón cái vì con dao, vì anh quá tức giận khi mụ cứa vào cổ Milla. Với ngón tay gãy, mụ sẽ không thể cầm dao trong một thời gian khá lâu. Và trong trò trừng phạt đó có điều gì thật lạnh lùng, như thế kẻ khác sẽ biết anh không hề yếu đi. Chỉ cần nghĩ đến đó là anh đã thực hiện xong công việc. Nếu anh do dự, Milla có thể đã chết, hay ít nhất cũng bị trọng thương.
Anh đã khiến Milla thấy khó chịu, nhưng cô đã hiểu ngay lập tức vì sao anh lại phải làm một điều gì đó.
Anh cần phải tóm được Pavón. Chẳng thú vị sao khi cùng một gã mười năm trước dính dáng tới bắt cóc trẻ em, giờ lại liên quan đến những bộ phận nội tạng bị hiến một cách không tự nguyện? Biết đâu hắn vẫn làm cho một chủ?
Từ đáy lòng Diaz trào lên một cảm giác ấm áp dễ chịu khi nghĩ mình có thể gói gọn cả hai vấn đề bằng một cái thòng l
Con trai của Milla đã mất tích rồi. Chỉ có bọn ngu ngốc mới giữ lại các giấy tờ ghi chép, và vì phần lớn các tài liệu xin con nuôi đều được giữ bí mật, anh không nghĩ cô có thể tìm được thằng bé kể cả khi họ đã phá vỡ được đường dây buôn bán và tìm ra tờ khai sinh giả. Nhưng việc tìm ra ít nhất thằng bé đã không có mặt trên chuyến bay bị nạn hay chết ngạt trong cốp ô tô cũng rất có ý nghĩa với Milla. Anh đã nhìn thấy trong mắt cô niềm vui thoáng chốc xua tan đi nỗi buồn.
Vụ rớt máy bay cũng là một điểm nữa anh có thể điều tra. Cục Hàng không Liên bang Mỹ sẽ có những giấy tờ lưu lại các vụ như thế này. Diaz không nhớ có bất kỳ tin tức nào về một chiếc máy bay rơi chứa xác sáu đứa trẻ, và anh chắc chắn một câu chuyện như thế sẽ lưu lại mãi trong đầu anh. Vậy có thể địa điểm máy bay rơi đã bị dọn sạch và những cái xác bé nhỏ đã bị chuyển đi trước khi đội cứu hộ và các điều tra viên tới, chỉ để lại xác phi công; hoặc các nhà chức trách chưa bao giờ tìm ra địa điểm đó. New Mexico là một bang rộng lớn, gần như trống trải. Trong cả ngàn dặm vuông, một chiếc máy bay bé nhỏ có thể rơi xuống mà chẳng bị ai trông thấy.
Mặc dù vậy, người chủ của chiếc máy bay chắc chắn phải biết nó bị mất tích và tiến hành tìm kiếm nó. Nếu hắn tìm được thì sao? Xóa hoàn toàn dấu vết một chiếc máy bay, kể cả là máy bay nhỏ, cũng mất khá nhiều công sức. Cách tốt nhất là di chuyển những cái xác, xoá sổ chiếc máy bay bằng cách lột bỏ hết những nhãn hiệu và số sê-ri rồi châm lửa. Có một loạt những hóa chất có thể tạo ra ngọn lửa khổng lồ.
Thật ra thì đó là cách anh sẽ chọn.
Diaz có một bản năng khá tốt để phán đoán cách bọn xấu hành động. Anh chỉ cần nghĩ xem anh sẽ làm như thế nào, và hầu hết mọi lần anh đều đoán trúng.
Giờ anh cần phải thận trọng hơn, vì Milla đang làm anh mềm yếu đi. Anh không biết tại sao, nhưng anh biết chuyện đó đã xảy ra. Vì cô, anh thấy mình làm những việc mà trước đây anh chẳng phí thời gian làm. Anh vốn không dễ dàng nói chuyện với ai, nhưng anh có thể nói với cô, kể cho cô nghe về mình. Anh ngạc nhiên vô cùng khi cô cũng kể về mình với anh. Lúc đầu cô đã rất sợ anh, nhưng giờ thì không thế nữa, và anh thấy rất hài lòng.
Cô sẽ không ngủ với anh nếu cô còn thấy sợ anh.
Có lẽ cô còn chưa biết anh cảm thấy thế nào. Anh đã kìm mình lại, không muốn quá sỗ sàng khiến cho cô phải chạy trốn. Khi hôn cô, anh đã muốn đẩy sâu mối tiếp xúc, nếm vị của cô bằng lưỡi anh, nhưng anh cảm nhận được cô cứng người lại và ngần ngại không đáp trả, vì thế anh chỉ hôn nhẹ và thoáng qua.
Có lẽ cô cũng chưa biết chínhmình cảm thấy thế nào, nhưng anh biết cô có tình cảm với anh. Ngày hôm nay cô chấp nhận sự đụng chạm của anh, dựa vào anh, vùi mặt trên vai anh quá dễ dàng. Là một người đàn bà, cô hoàn toàn đáp lại anh.
Đã lâu lắm anh không có người đàn bà nào, nhưng anh sẽ có Milla. Anh sẽ kiên nhẫn, cho cô thời gian để làm quen với anh, và anh không nghi ngờ gì về kết quả cuối cùng. Cô là của anh.
Lần này Diaz không gọi xe tải tới mà chọn một chiếc taxi và bảo nó thả anh xuống một chỗ khá xa nhà Lola. Rồi anh đi bộ, di chuyển lặng lẽ, thoải mái, tiếp cận nơi đó từ một hướng khác, nhận thức rõ ràng rằng lần này vũ khí duy nhất của anh là con dao trong ủng. Đến lúc này Lola đã có thời gian để chăm sóc ngón tay. Mụ ta sẽ ở nhà, ôm ấp bàn tay mình, nuốt những viên thuốc giảm đau và nguyền rủa anh. Anh là người cuối cùng mụ muốn gặp, vì thế mụ sẽ hết lòng muốn tống khứ anh đi bằng cách kể cho anh những điều anh muốn biết. Thậm chí mụ sẽ nộp cả con mình cho anh mà chẳng thèm phản đối lấy một tiếng.
Lần này Diaz không buồn gõ lên cánh cửa xập xệ. Anh thử mở nó và phát hiện nó được chốt từ bên trong, nên anh đá tung cửa.
Lola đang nằm trên chiếu, bàn tay băng bó với ngón cái chìa ra ngoài cứng ngắc. Mụ chỉ mặc độc chiếc áo ngủ dơ dáy; bằng chứng cho thấy mụ đã dùng thuốc giảm đau và quyết định đi ngủ, kể cả khi trời còn chưa tối. Mụ thở hổn hển khi trông thấy anh, khuôn mặt tái nhợt vì kinh hãi.
“Ta đã nghĩ ra thêm một câu hỏi khác,” anh khẽ
***
True đang có tâm trạng không tốt, bởi vậy khi điện thoại reo lần thứ một ngàn trong ngày hôm đó, hắn giật lấy nó với một tiếng gầm ghè: “Sao?”
Có chút e dè, rồi một giọng rụt rè mang trọng âm Tây Ban Nha cất lên: “Senor Gallagher?”
“Phải, có chuyện gì?”
“Ông nói là ông muốn biết tin về Diaz.”
True ngồi thẳng dậy, mọi sự khó chịu đều tiên tan, hắn đã tập trung hoàn toàn. “Phải, đúng vậy.”
“Phần thưởng vẫn còn đó chứ?”
“Bằng tiền mặt. Đô la Mỹ.” Hắn không bao giờ nuốt lời hứa trả tiền. Tiền luôn giữ cho người ta tiếp tục mở miệng.
“Hôm nay hắn đã ở Ciudad Juarez.”
Juarez. Thằng con hoang đã ở rất gần rồi.
“Hắn không đi một mình,” giọng nói rụt rè tiếp tục.
“Hắn đi với ai?”
“Một người đàn bà. Họ tới fonda của chúng tôi. Chính tôi đã phục vụ họ. Tôi đảm bảo đó là Diaz.”
“Anh có nhận ra người đàn bà không?”
“Không, senor. Nhưng cô ta là một gringa. Cô ta có băng gạc trên cổ.”
True không hiểu sao chuyện trên cổ cô ta có băng gạc lại có nghĩa cô ta là người Mỹ. “Còn gì nữa?”
“Cô ta có mái tóc xoăn màu nâu với một lọn bạc trên đỉnh.”
True lạnh cứng cả người. Hắn máy móc xin thông tin về nơi phải chuyển tiền đến và sắp xếp để khoản tiền được chuyển đúng tối hôm đó. Sự hiện diện của Diaz ở Juarez giờ đã trở thành một tai hoạ.
Milla đi cùng hắn. Milla và Diaz, đi cùng nhau.
Khốn nạn thật.
Hắn phải bắt đầu cắt các đầu mối ngay lập tức. Hắn phải tìm Pavón và đảm bảo chắc chắn thằng khốn ngu xuẩn ấy không nói gì.