Vị Bác Sĩ kia vội vã cúi gập người, “Bác Sĩ Nguyên Phong đã chuyển sang bệnh viện trung ương của tập đoàn rồi ạ.”
“Gọi ông ta đến đây.” Gia Khánh tức giận hét lên.
“Dạ… dạ.”
Nhìn vị Bác Sĩ kia sợ hãi bỏ đi, mọi người có chút nghi ngờ, tại sao Gia Khánh lại lo lắng cho Ân Di như vậy.
Nhớ lại những gì Bác Sĩ lúc nãy vừa nói. Ông ta bảo Ân Di thuộc nhóm máu hiếm, tại sao?
Không lẽ Ân Di không phải là chị của Bảo Anh sao?
Bảo Anh ngồi thụp xuống.
“Ân Di… là chị của tôi mà, tại sao lại hai chúng tôi lại khác nhóm máu?”
“Bảo Anh…”
Huyền Thi buồn bã nhìn Bảo Anh, cô không làm gì được cho nó, chỉ lặng lẽ ôm lấy Bảo Anh, không khí im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nhẹ của ai đó.
Gia Khánh ngồi xuống ghế một cách thất thần… nếu Ân Di có chuyện gì…
Nghĩ đến đây, anh không muốn tiếp tục nghĩ nữa, anh cũng không biết nếu Ân Di xảy ra chuyện thì anh sẽ thế nào? Lạnh nhạt với Nhã Lâm?
Nhưng… anh vẫn không nghĩ Nhã Lâm cố tình khiến Ân Di ba lần bốn lượt vào bệnh viện như thế.
Một tiếng…
Hai tiếng…
Rồi
Ba tiếng…
Tiếng thắng xe vang lên chói tai, từ ngoài cổng bệnh viện, một Bác Sĩ trẻ tuổi gấp gáp chạy lại, thấy Gia Khánh ngồi trên ghế chờ, anh gập người trước Gia Khánh “Thiếu gia… tôi đến chậm.” Sau đó nhìn Minh Huy và Hoài Nam “Chào hai cậu.” Minh Huy lo lắng thốt lên. “Mau đi xem bệnh nhân thế nào?”
“Vâng” Nói xong, anh ta quay người vào phòng cấp cứu.
Nhìn cô gái nằm trên bàn mổ, khuôn mặt nhợt nhạt, Nguyên Phong cẩn thận xem vị trí bị thương ở đầu. Sau một hồi chuẩn đoán, anh lại quay sang tự mình xét nghiệm máu, quả nhiên không có nhóm máu nào trùng thật.
Cửa phòng mở ra, thấy Nguyên Phong đi đến, Gia Khánh không chút cảm xúc hỏi.
“Cậu cứu được không?”
Nguyên Phong chần chừ một lúc, sau lại mở miệng có chút e dè.
“Thiếu gia… bây giờ có cứu được không chỉ còn dựa vào người hiến máu, bây giờ chúng ta cần tìm người có nhóm máu hiếm thuộc nhóm Rh- âm tính.”
Gia Khánh nhíu mày “Chỉ cần thuộc nhóm Rh- âm tính đều được?”
“Đúng vậy.” Nguyên Phong thở phào trả lời, thường ngày chắc chắn Gia Khánh sẽ đánh anh vì không hoàn thành trách nhiệm, nhưng bây giờ thì không.
“Lập tức xem xem, trong bệnh viện hoặc danh sách người hiến máu có ai thuộc nhóm âm tính không?”
Hoài Nam gọi một y tá phụ trách sổ sách, y tá còn chưa kịp xoay người bước đi, thì đã bị giọng nói của Gia Khánh làm cho run sợ. “Không cần, cô lo theo dõi tình trạng của cô gái kia, có chuyện gì cô chịu trách nhiệm.”
Cô y tá sửng sốt, nhưng cũng không dám hó hé, lập tức làm theo lời Gia Khánh.
(T/g: Anh này mắc bệnh công tử bột, cậy mình là chủ đấy mà ^^)
Hoài Nam thắc mắc “Tại sao không để cô ấy tìm thử xem.” “Không cần.”
Gia Khánh trả lời, gương mặt vẫn không chút cảm xúc, anh cầm điện thoại, nhấn vào thuê bao có tên “Nhã Lâm”.
Huyền Thi phản bác “Anh định gọi cho Nhã Lâm?”
“Cô ấy thuộc nhóm máu hiếm.”
Chỉ trả lời có vậy, Gia Khánh đứng lên nhấn nút gọi. Một hồi chuông vang lên, sau đó có người nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mếu máo.
“Gia Khánh… Ân Di… sao rồi?”
Đầu dây bên kia, Nhã Lâm vừa cầm trong tay một tờ giấy điều tra về tập đoàn Đế Quốc, vừa giả vờ khóc lóc thảm thương.
“Em đang ở đâu?”
Gia Khánh không trả lời câu hỏi của cô, giọng nói lãnh khốc khiến Nhã Lâm có chút bất ngờ.
“Em… đang ở nhà!”
Nhã Lâm khó khăn trả lời, vậy có nghĩa là gì? Chẳng lẽ Gia Khánh vì chuyện của Ân Di mà trở mặt với Nhã Lâm này? Điều đó là không thể được!
“Ở yên đó, năm phút nữa anh đến.”
Nói xong, Gia Khánh nhấn nút kết thúc, anh tiến về phía chiếc lamborghini, sau đó khởi động máy, rời đi.
Xe chạy trên đường cao tốc, đúng năm phút sau, dừng lại trước một biệt thự lớn. Đây chính là nhà của anh…
Thấy Gia Khánh về, dì giúp việc chạy ra mở cổng. “Thiếu gia…”
Anh không quan tâm lời chào hỏi của người giúp việc, một mạch bước vào nhà, nhìn quanh phòng khách không thấy Nhã Lâm, liền theo quán tính đi lên phòng.
“Nhã Lâm…”
Giật mình vì có tiếng nói truyền đến từ phía sau, trong lòng nổi lên một trận cuồng phong, Nhã Lâm run lên khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Gia Khánh chỉa về phía mình.
“Em làm gì trong phòng anh.”
Gia Khánh nghi hoặc nhìn cô, Nhã Lâm vội vàng dấu đi đống giấy tờ trên tay.
“Em… em…” Nhã Lâm ấp úng, sự việc đến đây là kết thúc sao? Không được!
Gia Khánh không có nhiều thời gian, anh kéo tay cô lôi đi. Như thừa cô hồi, một tay kia Nhã Lâm đặt lại trên bàn đống giấy tờ, để anh lôi ra khỏi phòng.
Để cô đứng trước hành lang, Gia Khánh mở cửa phòng cô, lấy vội một chiếc áo khoác đưa cho cô, sau đó kéo cô ra xe.
Bất ngờ vì những hành động của anh, Nhã Lâm vội vàng hỏi
“Gia Khánh… anh làm gì vậy?”
Gia Khánh không trả lời, chỉ làm theo những gì mình muốn, anh để Nhã Lâm ngồi vào trong xe, sau đó vòng lại ngồi ở ghế tài xế, cho xe chạy đi.
Nhã Lâm có chút lo lắng, không lẽ Gia Khánh biết cô thật sự hại Ân Di?
“Chúng ta…”
Chưa để Nhã Lâm nói hết câu, Gia Khánh điều chỉnh giọng nói sao cho cân bằng nhất.
“Đến bệnh viện.”
“Đoành” có tiếng đổ vỡ, Nhã Lâm kinh ngạc, cô như không thở nổi.
“Đến bệnh viện?” Cô ta nhắc lại lời nói của anh “Để làm gì?”
“Hiến máu!”