Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 47: Chương 47: Người Tình Bất Đắc Dĩ.




Cô mơ hồ cảm thấy thật ấm, nơi nào đó trên cơ thể vẫn còn lưu lại cảm giác đau. Vành tai và ngực cô đã được băng bó, cô nhíu mày gắng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, nhìn xung quanh.

Một căn phòng lớn nhưng u ám lạnh lẽo, cô bỉu môi rồi bước xuống giường. Bấy giờ mới phát hiện, nửa thân trên cô không mặc áo, chỉ có một miếng lụa trắng băng ngang. Cô giật mình vội lao lại về giường trùm chăn bịt kín đến cổ.

“Khốn kiếp, Hoàng Ưng anh là đồ lợi dụng nước đục thả câu.”

“Cạnh” Một người con trai cao lớn bước vào, gương mặt anh tuấn, điển trai, nếu biến tấu chút thì có thể lầm tưởng là con gái, anh ta nhìn cô, anh măt lộ rõ ý cười nhàn nhạt, đoạn lên tiếng “Tôi không lợi dụng thì sao băng bó cho cô, nói chuyện với ân nhân như thế là phong cách của cô à, chẳng thay đổi tý nào.”

Hoàng Ưng là người cùng tổ chức huấn luyện với cô, có điều anh là một người vô cùng ưu tú, nói về thể chất, phẩm chất, tài mạo đều hơn người, không dưới một lần làm cô khâm phục. Chỉ có điều, anh ta lạnh lùng gấp vô số lần so với gương mặt baby búng ra sữa, nhiều lần cũng khiến cô nghi ngờ số tuổi của anh ta.

“Đó cũng chỉ là lẽ đương nhiên, chẳng phải đạn là do anh bắn hay sao?”

Cô tức giận ra mặt.

“Được thôi, chuyện này đến đây là kết thúc” Nói đoạn hắn kéo chăn ra khỏi người cô, mặc cho cô chống cự “Đến giờ thay băng rồi!”

“Bỏ ra, mặc tôi, không cần anh lo, thà chết còn hơn để anh thay băng cho tôi.” Cô gầm gừ mặc cho vết thương đau âm ỉ, mặc sức níu giữ chăn.

“Cô nghĩ mình còn giá trị sao? Nên nhớ vết thương trên người cô là do tôi sơ cứu, cái gì không nên thấy cũng đã thấy hết!”

Anh nhìn cô, đoạn cúi xuống sát gương mặt đỏ bừng ấy, hơi thở anh phả vào mặt cô, ấm nóng, buồn buồn. “Nếu còn chống cự, tôi buộc phải cho cô uống thuốc mê.”

“Hừ.”

Anh cúi người kéo chăn ra khỏi người cô, khó chịu nhìn mảnh lụa trắng đá bắt đầu lan máu đỏ. Anh cẩn thận tháo ghim ra, cô cắn môi cố gặng chịu đựng, trong lòng thầm nhủ: Chỉ thay băng thôi mà, đâu có gì ghê gớm.

“Khốn kiếp” giọng nói đầy phẫn nộ của người đàn ông vang lên, cô giật mình, giọng nói này rất quen.

“Choang” Cửa kính bị một lực mạnh làm vỡ tan, Hoàng Ưng cảnh giác dùng chăn trùm người cô rồi đầy cô lùi về sau, anh đứng chăn trước mặt.

Cô ngồi trên giường, nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc đứng trên bệ cửa sổ, nhảy xuống.

Hắn… chính hắn, là hắn, tại sao hắn lại ở đây, tại sao chứ? Cô trợn tròn mắt nhìn Vương Khánh, sững sốt, tim đập thình thịch.

“Anh có thấy rất bất lịch sự không?” Hoàng Ưng đưa mắt dò xét Vương Khánh từ đầu đến chân, xác định không có một vũ khí nào bên mình, xung quanh nhà anh có rất nhiều bẫy, người này vào được đây lại có thể chân không phá vỡ kính chịu lực, quả không tầm thường.

“Tôi không muốn dài dòng” Hắn nhìn cô, đầy lửa giận “Em, theo tôi về!”

“Hả?” Cô ngơ ngác nhìn hắn “Không muốn”

“Đừng để tôi nhắc lại.” Mắt hắn sắc lạnh, thâm sâu khó lường, thanh âm lạnh run người.

Hoàng Ưng nhếch môi, “Vương lão đại, anh hơi lộ liễu rồi đấy, tuy anh là bá chủ giới Hắc Đạo, thế lực của anh không phải tôi không biết, anh thậm chí cũng là người bảy tám phần khiến tôi nể phục, nhưng hôm nay, cô ấy đã nói không muốn thì tôi sẽ không để anh đụng đến cô ấy.”

Hắn không để ý đến lời nói của Hoàng Ưng, chỉ chăm chăm nhìn cô rồi lại nhìn vết băng bó trên vành tai, hắn nhíu mày “Lại đây!”

Cô cắn răng nhìn hắn khó xử, hôm nay cô đi cũng chết, không đi cũng không yên với hắn, còn rất có thể làm liên lụy đến Hoàng Ưng.

Cô bước xuống giường, đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn để hắn dùng áo mình khoác vào người cô.

Hắn cười nhạt nhìn Hoàng Ưng “Mấy cái bẫy ấy, chỉ đáng để vờn mèo mà thôi!”

Xong hắn quay người đưa cô đi.

“Anh đối với cô ấy là gì mà lại đích thân đến đây, mạo hiểm như vậy?” Hoàng Ưng bỏ hai tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi.

“Là người đặc biệt!” Hắn nói không chút ngập ngừng.

Hoàng Ưng: “Người tình?”

“Có thể!”

Khoảnh khắc nghe hai từ ‘có thể’ phát ra từ miệng hắn không chút do dư, cô tự dưng cảm thấy vừa vui vừa buồn.

Hắn là người như thế nào không phải cô chưa biết, hắn đứng trên vạn người, hô phong hoán vũ, vậy mà lại mạo hiểm đến đây mang cô về, rốt cuộc là tại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.