Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 54: Chương 54: Rời Đi.




Cô đi, nhưng không mang theo bất cứ gì. Bất quá đó toàn là đồ của Vương gia, cô chẳng có lý do gì để mang đi cả, cứ ra đi tay không thế này cũng là chuyện tốt, khỏi phải lo năng tay làm gì?

Đã lâu rồi cô ở Vương gia, Gia Hứa đó là cha cô, nhưng ông ta điềm nhiên chẳng cần quan tâm mạng sống của cô, từ lâu đã ân đoạn nghĩa tình rồi.

Giờ chỉ có Hoàng Ưng là cho cô nương nhờ, cô nhún vai tiến vào cổng.

Cô còn nhớ rất rõ, lần trước vào đây, chính là bị giăng bẫy đánh cho tơi tả.

Cô sờ lên ngực trái, vết thương ở đây cũng là vì viên đạn nhà hắn ta mà ra, lần này xem như cô cho hắn cơ hội chuộc tội.

Cô không nhấn chuông hay làm bất cứ gì, chỉ đứng yên như thế trong năm phút, liền thấy cánh cổng được mở ra. Lần này xem như cô được chào đón, cũng không cần thiết đề phòng có bẫy.

“Em đến đây tìm anh?”

Hoàng Ưng bên trong chạy ra, gương mặt sáng rực.

“Xem kìa, anh có cần mừng đến độ cười căng cơ mặt thế không?”

Cô làm vẻ bí hiểm dò xét, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hoàng Ưng, cô tuyệt nhiên thấy tinh thần phấn chấn hơn cả.

Hoàng Ưng đặt cốc nước lọc xuống bàn, ngồi đối diện với cô. Cô bĩu môi xì một tiếng: “Khách đến nhà mà anh chỉ cho xơi nước này thôi sao? Rượu đi, em nhớ hầm rượu nhà anh cũng thuộc hạng VIP.”

Hoàng Ưng rời đi một lúc, quay lại với chai rượu Hennessy trên tay cùng hai ly thủy tinh vừa độ.

“Ù… là Hennessy cơ đấy, anh thật là dân ăn chơi, rượu này đắt lắm đấy, cho em uống không tiếc sao?”

“Để người đẹp như em uống cũng rất có lợi đấy” Hoàng Ưng cười nham hiểm.

Cô nhe răng hậm hực nói “Anh từ khi nào trở nên háo sắc như vậy, yên tâm em có say cũng vẫn có thể tự vệ, anh đừng hòng làm càng.”

“Tốt thôi.”

Lúc mặt trời đã rời đường chân trời nhường chỗ cho mặt trăng lên ngôi. Cô một mình bó gối ngồi trên giường.

Ngoài cửa sổ tấm rèm cửa trắng bay bay, lấp ló đằng sau ánh trăng tròn vạnh.

Thân ảnh lạnh lùng, mạnh mẽ của hắn hiện lên trước mắt cô.

Chính nơi này, hắn đến mang cô đi, chính nơi này hắn đã làm cô động tình, hắn làm cô tâm tình thay đổi, đến lúc cô đã xác định rõ tình cảm bản thân, thì hắn lại ném cô từ trên cao xuống, thật lạnh lùng.

Cửa đột nhiên bị đá tung, Hoàng Ưng nhanh chóng chạy vào nhảy lên giường lớn, ôm chặt cô, dúi mặt cô sát vào ngực hắn, mặc cô vùng vẫy. Một phút sau hắn mới thả cô ra, cô bị hắn đè ngạt thở tức tối ném gối vào mặt hắn hét lớn.

“Này, anh bị điên hả? Nữa đêm nữa hôm chơi trò gì…”

Cô chưa nói hết đã bị hắn chặn miệng lại, nhỏ giọng “Suỵt… có người đấy.”

Cô biết điều cũng không nói gì thêm, quan sát một hồi, cô phát hiện có rất nhiều bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh phòng cô, chuyện quái gì vậy?

Đột nhiên một âm thanh “choang” vang lên, tiếp đó là tiếng súng bắn liên hoàn, cô sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hoàng Ưng lộ rõ vẻ phấn khích ngồi xổm trên giường nhìn cảnh tượng mấy bóng đen kia liên tiếp gục ngã dưới bẫy của hắn.

“Thấy không? Có phải anh rất ngầu?”

“Biến đi, nếu đã giải quyết được rồi thì chạy đến đây làm gì?”

Cô hận không bóp cổ chết hắn được, suýt chút nữa hắn làm cô tưởng hắn định làm bậy với cô.

“Bộ lúc nãy em không thấy khói gây mê sao?”

Nhắc mới nhớ, đúng là lúc nãy cô có ngửi thấy một mùi lạ, nhưng lại nhanh chóng bị hắn ôm chặt đến nỗi không có không khí để thở.

“Là người của Gia Hứa, cha già của em đấy!”

“Hả?”

Nhắc đến Gia Hứa, cô thật sự cảm thấy đau lòng, bởi vì, ông ta chưa bao giờ đối xử tốt với cô. Lúc hay tin cô bị Vương Khánh bỏ rơi, đuổi ra khỏi bản doanh, ông ta liền cho người đến truy sát cô, tại sao? Cô đã từng tha mạng cho ông ta mà, lẽ nào tình cha con chỉ dừng ngang mức này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.