Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 51: Chương 51: Thoát Nạn




Hoài Nam cùng Minh Huy xuất hiện từ bao giờ, hai người một tiến một lùi tránh những phát đạn.

Minh Huy tránh phát đạn đầu tiên, lấy đà từ bức tường bên cạnh, theo đà tiếp cận mục tiêu, cú xoay ngoạn mục đập vào gáy một tên xạ thủ. Sau đó quay sang đá vào bụng tên bên cạnh.

Hoài Nam chỏ vào lưng tên cầm đầu, dùng sức vặn ngược người hắn, hai tay còng sau lừng, sau đó một cú đá vào chỗ hiểm khiến hắn ngã khụy xuống bất tỉnh.

Đoạn một đoàn người áo đen phá cửa tiến vào, nhanh chóng hộ tống Vương Khánh đưa cô ra ngoài. Nguyên Phong nhận được lệnh, từ trong gian phòng vũ khí cũng lui ra ngoài, Quốc Hy cũng từ đâu xuất hiện, nhận được ánh mắt ra hiệu của Vương Khánh liền rời đi.

Quốc Hy vào được cơ mật của bọn chúng, nhìn một lượt quanh mật thất, một luồng khói độc từ đầu hai con sư tử dát vàng phun ra, như có sự chuẩn bị trước, hắn đeo mặt nạ chống khí độc vào.

Một màn tia laze hạng nặng chằng chằng chịt không thấy lối đi, hắn nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện luồn lách qua từng tia laze.

Phía trước tối om, riêng chỉ có một đốm sáng nhỏ treo trên cao, xung quanh có hàng nghìn súng ống hạng mạnh, tần suất lớn.

Hắn tiến đến một vật thể đen trên đầu con sư tử, vặn một nút nhỏ, tia laze cùng khí độc liền mất hút. Trong khi đó, một thanh âm rắc rắc, két két vang lên, từng khẩu súng ống như được điều khiển tứ phía chỉa thẳng vào người hắn. Cánh cửa đằng sau mở ra, ánh sáng chui vào như làm sáng bừng cả chốn âm địa tăm tối.

Chiếc Lamborghini dừng lại chính lối thoát hiểm.

Nhiệm vụ của hắn đến đây là kết thúc, hắn đảo người thế dậm chân, xoay một vòng tránh một cái bẫy dưới chân, xong liền lên xe.

Minh Huy cũng từ trên xe lao xuống, dùng chân chạy dọc theo vách tường để tránh bẫy, dậm chân một cái liền phi người lên cao, vội lấy đi một thứ ánh sáng mờ ảo.

Ngay thời khắc này, tiếng lắp ráp vang lên, một giây sau đã nghe tiếng súng bắn liên hoàn.

Huyền Thi đảm vị trí lái, lo lắng khi không nhìn thấy Minh Huy trở ra, thứ ánh sáng mà anh lấy đi cũng không còn phát quang. Minh Huy ở trong tối, bọn cô ở ngoài sáng, nên không thể biết được tình hình của Minh Huy thế nào.

Bên trong đột ngột sáng bừng lên bởi tia lửa phát ra từ các khẩu súng bắn đạn, không ai thấy Minh Huy đâu.

Một mùi máu tanh bốc lên, át đi mùi thuốc súng nồng nặc. Máu từ đâu ra, Huyền Thi nhíu mày cố gắng tìm kiếm hình bóng ai đó, nhưng không thấy.

“Minh Huy?”

Quốc Hy lên tiếng, gương mặt không chút cảm xúc.

‘Khởi động xe.”

Một giọng nói từ bên trong vọng đến như tiếp thêm oxi cho bọn họ. Tiếng khởi động xe vang lên, tiếp đó là một bóng đen lao vào yên vị trong xe.

“Bị thương rồi”

Quốc Hy nhìn cánh tay đẫm máu của Minh Huy lo lắng.

“Không sao! Chỉ tại chúng ta sai sót, có một loại kim độc rất nhỏ gắng quanh chiếc nhẫn này”

Minh Huy đưa chiếc nhẫn, là thứ phát sáng vừa rồi ra, đúng là xung quanh thân và hạt ngọc đều có một loại kim nhỏ được gắng bằng loại keo lạ.

“Nhanh… anh ấy trúng độc rồi!”

Nhìn sắc mặt tím tái của Minh Huy, Huyền Thi rồ ga lao ra khỏi cánh cửa.

Vương Khánh ngồi trong chiếc Cadillac, mày hắn nhíu lại nhìn người con gái thoi thóp trong lòng hắn.

Nguyên Phong lo lắng “Lão đại… trong tay tôi không có bất cứ thứ gì có thể sơ cứu, chỉ còn cách đợi nhóm người kia trở ra, sau đó trở về biệt thự của Vương gia.”

“Lý do không mang dụng cụ đi”

Hắn trầm thản nói, thanh âm lạnh tựa hàn băng như đang chất vấn.

“Xin lỗi lão đại, đây là sai sót của tôi, về đến nơi, tôi sẽ chịu tội!”

“Năm giây nữa”

Bảo Anh ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ nói.

Bên trong, chiếc Lamborghini lao đi như cuồng dã.

“Bùm bùm bùm”

Tòa khách sạn nổ tan tành, khói lửa vùn vụt bắn tứ tung, mảnh kim loại, gương vỡ va vào nhau tạo nên thanh âm rùng rợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.