Bảy giờ ba mươi, trong ngoài biệt thự của Vương Khánh đều là giăng hoa kết đèn, một không gian tao nhã lại không kém bắt mắt, đơn giản nhưng không kém cầu kỳ, cao sang mà thanh lịch.
Vương Khánh một thân comple đen, thanh lịch, lãnh ngạo đứng ở góc hành lang. Bên trong phòng tiệc có kha khá người, chủ yếu là người thân cận của hắn, ngoài ra không có bất kỳ ai.
Minh Huy cùng Nhan Linh rời khỏi phòng tiệc lên phòng thăm cô dâu.
Vương Khánh vẫn đứng đó, ánh mắt đạm mạc, nhìn không gian mập mờ trước mắt.
Mở cánh cửa phòng, Nhan Linh nhìn cô gái nằm trên giường, lại gần nắm tay Ân Di mỉm cười thiện lương.
Bảo Anh đứng bên cạnh, cứ vậy nhìn Ân Di. Huyền Thi cũng ngồi cạnh giường, Quốc Hy đứng sau lưng, tay ôm bả vai cô.
Hoài Nam đứng im lặng ở cửa, dựa lưng vào tường, hai tay bỏ vào túi quần, đầu cúi xuống nhìn mũi giày.
“Cô ấy sẽ hạnh phúc, anh ấy cũng sẽ hạnh phúc.”
Nhan Linh cười thanh khiết nhìn Minh Huy, đây là lời chúc hồn nhiên nhất Minh Huy từng nghe, có người vợ nào sống thực vật mà hạnh phúc chưa? Có người chồng nào thấy vợ như thế mà hạnh phúc chưa?
Tất cả những người trong căn phòng này đều có suy nghĩ như thế, bất quá chỉ có mình Nhan Linh là suy nghĩ khác một chút.
Minh Huy cười cười trước cái vẻ ngây thơ của cô, không nói gì.
Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi bay, đập mạnh vào khung cửa, kêu một tiếng ầm đinh tai. Nhan Linh giật mình tiến lại đóng cửa sổ, nhưng chưa đứng dậy, đã bị ngạc nhiên làm cho đứng khựng một chỗ.
Huyền Thi ngồi bật dậy, Quốc Hy đứng ở sau lưng suýt ngã nhào. Minh Huy trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng ngàn năm có một, Bảo Anh đứng bên cạnh, hơi thở nặng nhọc, ngã nhào xuống đất, Hoài Nam bừng tỉnh, chạy lại đỡ cô.
Cả căn phòng đột nhiên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, tiếng va chạm ầm ầm của cửa. Bảo Anh nhất thời nghẹn ngào, đứng phắt dậy, thoát khỏi vòng tay của Hoài , chạy lại cô người con gái trên giường ấy, tiếng nói rõ ràng ngắt quãng.
“Ân Di, chị tỉnh rồi!”
Bảo Anh vui mừng khôn xiết, gương mặt nhạt nhòa từ lúc nào, Huyền Thi đứng ngây ngốc nhìn đôi mắt Ân Di nhìn mình, trống rỗng, ánh mắt Ân Di không chút cảm xúc, hoàn toàn trống rỗng.
“Ân Di?” Minh Huy ngồi xuống, Hoài nhìn Bảo Anh nức nở bên cạnh Ân Di cũng không thể làm gì hơn.
Ân Di chỉ nằm như thế, nhìn mọi người xung quanh mình, cô cảm thấy đau đầu, cô mệt, và cô muốn ngủ… Sau đó, đôi mắt ấy lại nhắm nghiền, tất thảy mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, âm thanh va chạm khiến mọi người bừng tỉnh, chuyện vừa rồi xảy ra chớp nhoáng, khiến ai cũng cảm thấy, nó như là giấc mơ.
“Mọi người, thấy chứ?”
Quốc Hy khó khăn hỏi, tựa như không tin vào mắt mình.
“Thấy!”
Minh Huy đáp
“Rất rõ”
Hoài Nam ngơ ngác nhìn Minh Huy và Quốc Hy, ba người nhìn nhau, nhất thời không ai nói thêm câu nào.
Bảo Anh mừng rỡ, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt, nhìn Huyền Thi cùng Nhan Linh cười tươi “Ân Di, chị ấy tỉnh rồi, đúng chứ” Đoạn quay sang ôm lấy Nhan Linh “Cô nói đúng, chị ấy sẽ hạnh phúc, anh Khánh cũng sẽ hạnh phúc.”
Nửa tiếng sau, Nguyên Phong đã có mặt tại phòng của Ân Di đang nằm, chính Quốc Hy gọi hắn ta đến, kiểm tra một lượt, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng đầy tin tưởng nói.
“Đúng là cô ấy đã tỉnh lại” Đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, thanh âm trách móc “Nhưng tại sao trong người cô ấy lại có biểu hiện như người dùng thuốc an thần?”
“Thuốc an thần?”
Mọi người không hẹn mà kinh ngạc đồng thanh.
“Chuyện này là sao?”
Hoài Nam chau mày tỏ vẻ không hiểu.
Mọi người ai cũng lắc đầu khó hiểu, Nguyên Phong lại nói tiếp.
“Theo như tôi phán đoán, cô ấy có lẽ đã tỉnh được vài ba ngày trước rồi, nhưng vì lượng thuốc an thần trong người quá liều lượng, dẫn đến việc mất cân bằng sức khỏe trong cơ thể, có thể cô ấy sẽ cảm thấy buồn nôn trong lúc hôn mê, hoặc chóng mặt, đau đầu, vừa nãy, cô ấy tỉnh lại rồi ngủ tiếp, đó là do tác dụng của thuốc an thần, mọi người có thể cho tôi biết, chuyện này là sao không? Ai dám cho người sống thực vật uống thuốc an thần, thậm chí quá liều lượng như vậy?”