Không gian vui vẻ hẳn lên, Hoài Nam nhìn một đống đồ trên tay Minh Huy, anh ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Ha ha, mày mà cũng đi chợ hả?”
Minh Huy ngứa tay ngứa chân muốn đạp cho thằng cờ hó này một phát, cho nó chết tươi. Không làm gì mà còn ngồi đấy cười.
Anh nghiến răng bặm lợi, đem túi đồ tươi sống ném vào người Hoài Nam . Vì bất ngờ, Hoài Nam nhảy dựng lên. “Cái khỉ gì đây?” Nhìn con cua kẹp vào tay mình đau điến, Hoài Nam bực mình nhìn Minh Huy. “Mày dám chơi tao?” Dứt lời phóng con cua về phía trước, Minh Huy nhanh chóng né ra. Dương dương tự đắc “Bộp” Một tiếng động vang lên, sau đó là tiếng “két két” phát ra từ càng của con cua. Một luồng không khí nóng nhanh chóng tràn về, sau đó là một khối trí lạnh lướt qua, như cảm nhận được sát khí phía sau mình. Minh Huy nhìn Hoài Nam đang cố nhịn cười mà đầu xì khói…
Gia Khánh nhìn con cua nằm trước ngực mình, nó ra sức kẹp kẹp khiến chiếc áo sơ mi của anh cũng vì thế mà biến dạng.
Minh Huy cùng Hoài Nam không hẹn mà gặp, Hoài Nam lao xuống khỏi sofa tháo chạy, Minh Huy xách đống đồ trên tay chạy vào bếp, để lại một mình Gia Khánh với con cua đang “kẹp kẹp.”
“Tụi mày…” Gia Khánh nghiến răng ken két, xách cổ con cua lên ném ‘bốp’, mặt lạnh hơn tiền.
Bảo Anh loay hoay trong bếp với đống tôm đang nhảy lóc bóc, cô khó khăn túm đại một con lên, đặt lên thớt, dùng dao chặt đứt đôi.
“A…..”
Mớ rau trên tay Huyền Thi cũng vì thế mà rơi xuống sàn, mấy cái rỗ văng tung tóe.
“A…..”
Thêm một giọng hét đinh tai nữa, Ân Di chán nản nhìn Bảo Anh.
“Con tôm này đâu phải là chặt đứt đôi thế này, em định làm gì với nó?” Sau đó quay sang nhìn Huyền Thi “Mày nữa, rau mà đem bóp nát thế này ăn gì được.”
“Hả?” Bảo Anh nhìn Huyền Thi đồng thanh.
Ân Di chán nản, Bảo Anh và Huyền Thi chưa vào bếp lần nào làm sao biết được, cũng không trách họ, chỉ trách mỗi Gia Khánh, không chịu ra ngoài ăn, kiên quyết ăn ở nhà.
Ân Di tay chống hông, thở phù phù…
“Choang…. Bùm.”
Một tiếng động vang lên, kèm theo sau đó là cái giọng trời phú của Huyền Thi.
Ân Di mặt mày tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn đống chén bát vỡ tan tành, cái lò nướng bánh nằm lăn lốc kêu xèo xèo.
“Tụi mày….”
Chưa nói hết câu, Ân Di nghe thấy giọng của Hoài Nam cùng Minh Huy cứ lớn dần, lớn dần, cho đến khi…. “Bộp… rầm.”
Hoài Nam dẫm phải đống rau dưới sàn ngã sõng xoài. Minh Huy cũng vì thế ngã đè lên Hoài Nam .
Gia Khánh mặt mày đen thui từ ngoài đi vào. Nhìn Ân Di như một hòn lửa cháy phừng phừng, anh nén lại nhìn đống hoang tàn trước mắt.
“Mấy người làm cái gì thế hả?”
Ân Di còn chưa kịp la lên, đã giật mình vì giọng nói đầy tức giận của Gia Khánh từ sau lưng truyền đến.
**
Sau khi ăn no, mọi người tập trung tại nhà Gia Khánh. Ân Di cười nói với mọi người một hồi, lại đảo mắt tìm Gia Khánh nhưng không thấy, cô đứng dậy ra ngoài.
Minh Huy nhìn Ân Di rời đi, quay sang nói với Hoài Nam . “Ân Di đi tìm Gia Khánh, tao với mày đi xem phim tình cảm đi.”
Minh Huy đá lông nheo với Hoài Nam , anh cười cười nhìn Bảo Anh cùng Huyền Thi. Một lúc sau cả bốn người kéo sau ra khỏi nhà, bám theo Ân Di. Ân Di đi vòng ra sau vườn, cô tìm Gia Khánh khắp nơi, nhưng không thấy. Bây giờ chỉ còn sau vườn là chưa tìm.
Cô phát hiện Gia Khánh đứng lặng trước bể bơi, ánh mắt anh lộ rõ tia chết chóc, trên tay là điện thoại kề sát tai.
“Gia Khánh.”
Nghe thấy tiếng gọi, anh không một chút gì gọi là ngạc nhiên nhìn Ân Di, anh ném điện thoại xuống nền đất vỡ tan tành, sau đó chạy đến ôm lấy Ân Di.
“Pằng pằng.”
“Nằm xuống.”
Gia Khánh hét lên, đám Minh Huy bất ngờ, biết Gia Khánh đang nói bọn họ, cả đám nằm xuống.
Hoài Nam kéo Bảo Anh vào người mình. Huyền Thi hốt hoảng nằm bên cạnh Minh Huy. Ân Di bị anh đè lên người, cô như không thở được, anh quá nặng.
Sau hai tiếng súng, đám Minh Huy vội chạy đến chỗ Gia Khánh.
Hoài Nam lạnh lùng nhìn Gia Khánh. “Chuyện gì vậy?”
“Ông ta muốn giết tao chiếm tài sản.”
Vừa dứt lời, Gia Khánh lại gầm lên.
“Mẹ nó.” Sau đó là tiếng súng thúc giục liên miên “Pằng pằng pằng.”
Đây là lần đầu Ân Di nghe Gia Khánh chửi thề, có thể thấy anh tức giận đến đâu.
Cô chỉ không hiểu, tại sao người cha lại có thể giết con trai mình.
“Chạy đi.”
Gia Khánh kéo tay Ân Di nói với đám Minh Huy, tất cả nhanh chóng theo Gia Khánh chạy vào gara xe.
Chiếc xe Cadillac nằm phía trong cùng, Gia Khánh đảm vị trí lái. Mọi người nhanh chóng vào xe. Anh nhanh chóng cho xe chạy.
“Bùm…”
Xe vừa ra khỏi gara, phía sau vang lên một tiếng động lớn, mặt đất rung chuyển. Ân Di nhìn thấy biệt thự đang sụp đổ, tiếp sau đó là hàng nghìn vật thể đen bay về phía họ.
Gia Khánh cho xe chạy với tốc độ chóng mặt.
“200km/h, Gia Khánh, mày định đâm vào cổng biệt thự để ra ngoài sao?”
Hoài Nam mở mắt nhìn tần số tốc độ trên bàn điều khiển. “Xung quanh biệt thự có bom, tuy không phải hạng nặng, nhưng đủ giết chúng ta. Ngồi yên tao không để tụi mày chết đâu, sợ gì chứ?”
Gia Khánh nói xong, chiếc xe lao như bay, đâm vào cánh cổng nặng cả tấn.
Đầu xe va chạm nặng, người trong xe đổ nhào về phía trước.
Chiếc xe theo đà dội về phía sau một lực, Gia Khánh nhấn ga hết lực, chiếc xe lộn ngược một vòng. Anh lại thả ga, đạp mạnh vào phanh xe.
“Bám chắc vào.”
Đám Minh Huy theo lời Gia Khánh bám chặt vào thành xe.
Chiếc Cadillac lớn cồng kềnh sau một hồi lộn ngược trên không, cánh cửa sắt kêu rắc rắc rồi đổ sạp xuống. Sau đi xe đáp đất, Gia Khánh rồ ga, lao như bay về phía trước.
“Bùm…”
Phía sau là từng lớp khói bụi ập đến kèm theo ánh lửa đỏ rực đến chói mắt.
Xe không còn sử dụng được nữa, nhìn mọi người đã bị thương, Gia Khánh, mở cửa xe, kéo Ân Di theo.
“Xuống xe.”
Hoài Nam cùng Minh Huy kéo Huyền Thi và Bảo Anh xuống xe. Sau chuyện vừa rồi họ vẫn không chết là đã gặp may, nhưng cũng không tránh khỏi bị thương. Cả đám chạy về phía đồi núi, tiếng bước chân vang lên sau lưng họ một ngày một nhiều.
Khung cảnh tối u ám không nhìn thấy gì.
Ân Di bị Gia Khánh kéo đến nỗi tay đau rát, chân không còn chút sức lực. Vấp phải thứ gì đó, trước khi ngã cô được Gia Khánh kéo vào lòng, bế trên tay. Tuy bế cô, nhưng anh vẫn chạy rất nhanh.
“Pằng pằng.”
Đám người kia đuổi theo dai như đĩa. Trong tay bọn họ không có hề một khẩu súng, chỉ đành chạy trốn.
Rừng đêm như một cái bẫy lớn chờ họ sập bẫy, Gia Khánh chạy băng qua đám cây, khuôn mặt không chút cảm xúc.