“Bệ Hạ..! Vi thần đồng ý với lại quan điểm vừa rồi của Uông Thành Thượng Thư..! Vũ Vương tâm địa bất chính, hãm hại Đại Thành ta, tội không thể tha..!”
Nguyễn Văn Vũ kết minh cùng người Đại Mao Quốc đã làm cho phụ thân Hàn Ly của hắn giận ứa gan.
Trong phòng ngay cả cổ vật từ thời Đại Việt khai quốc giá trị liên thành ông ấy cũng phá hủy, tức giận đến nỗi sắp tắc hơi, không được đại phu cấp cứu kịp thời thì đã đi theo Tiên Đế mất rồi.
Hàn Phong hắn vì chuyện này cũng hận không thể phanh thây Nguyễn Văn Vũ, làm sao đi nói câu tốt lành cho Nguyễn Văn Vũ được.
Nếu bây giờ Nguyễn Văn Vũ bị diệt, hắn còn vỗ tay khen hay.
“Bệ Hạ..! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy..! Vũ Vương lần này đưa địch quốc quân đội nhập cảnh, đã vi phạm tổ huấn của Thái Tổ từ thời lập quốc, không trừng trị thích đáng, khó hợp lòng dân..!” Lý Đồng Quý cũng không biết phải nói gì cho phải.
Ngay khi nghe tin trong tay Nguyễn Văn Vũ có chiếu thư thật của Tiên Đế, hắn trong lòng vui mừng như mở hội, triệu tập gia tộc hội nghị, mục đích là để làm sao có thể trợ giúp cho Vũ Vương trở về kinh thành đăng cơ thuận lợi.
Thú thật thời gian qua dưới sự cai trị bá quyền không nói lý của Nguyễn Văn Chương, hắn là đã bất bình từ lâu lắm rồi.
Nào ngờ đâu lại nghe được tin tức Nguyễn Văn Vũ hợp tác với lại Mã Tịnh Thái..
Ôi xong..! Nghe được tin tức này hắn như muốn rút kiếm tự sát.
Người ngu thì hắn gặp nhiều rồi, ngu như Nguyễn Văn Vũ thì hắn mới gặp lần đầu tiên, tên này đã hết thuốc để chữa mất rồi.
“Vậy còn chiếu thư trong tay của hắn các vị khanh gia nghĩ như thế nào..?”
“Bệ Hạ..! Một người bất trung bất nghĩa như Vũ Vương, chúng ta làm sao có thể tin lời nói của y được..!” Anh Ký là người thẳng tính, hắn cũng nghi hoặc chiếu thư trong tay Nguyễn Văn Vũ là thật.
Nhưng hắn lại ghét cay ghét đắng loại người bán nước cầu vinh như là Nguyễn Văn Vũ, nên trái với lương tâm nói dối lòng mình một lần.
“Bệ Hạ..! Chiếu Thư kia chắc chắn là do Vũ Vương làm giả, không có ai đi tin đó là thật..!”
“Đúng vậy Bệ Hạ..! Trước đây Vũ Vương không hề phản đối Chiếu Thư nhường ngôi mà Tiên Đế để lại cho ngài là thật, hiện tại không lý do gì chúng ta lại đi tin tờ chiếu thư do Vũ Vương tạo ra..!”
“Phải đó Bệ Hạ..! Tiên Đế chính là nhường ngôi vị lại cho ngài.! Ngài đừng nên vì lời nói dối của đám phản tặc kia mà hành động thiếu suy nghĩ..!”
Kê Khá biết bây giờ là lúc mình phải lên tiếng rồi đây, hắn nhẫn nhịn cũng khá lâu rồi đây.
'Hành động thiếu suy nghĩ bà tổ nhà ngươi ấy..!' Uông Thành đám người nghiến răng nghiến lợi nhìn qua Kê Khá.
Nói tay Hoàng Đế này hành động thiếu suy nghĩ, thiếu suy nghĩ cái gì?
Chẳng lẽ ý bảo tay Hoàng Đế chiếu theo di chiếu thật kia, nhường ngôi lại Vũ Vương kia hay là sao..?
Nếu mà tay Hoàng Đế này thật sự làm theo ý đó, đám người bọn họ đây nguyện ý chặt cái đầu mình xuống cho Kê Khá làm cầu đá.
“Mã Tiến..!”
“Vâng Bệ Hạ..!”
“Thánh Chỉ...!”
“Rầm..!“.
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết..! Vũ Vương Nguyễn Văn Vũ, thân mang Hoàng Tộc Đại Thành huyết mạch, lại không nghĩ đến lợi ích của Đại Thành, dẫn địch quốc vào nhà, nhường cương thổ cho địch quốc..! Nay Trẫm tuyên bố, tước hết mọi tước vị của Nguyễn Văn Vũ, xóa Nguyễn Văn Vũ ra khỏi gia phả Hoàng Tộc Nguyễn Thị..! Vĩnh viễn không được quay lại Tông Thất..! Khâm thử..!”
“Vạn tuế..! Vạn tuế..! Vạn vạn tuế..!”
'Độc ác..! Thật quá độc ác..!' Đám đại thần quỳ hô vạn tuế, nhưng trong lòng lại mắng Nguyễn Văn Chương quá độc ác, vô tình.
Đuổi Nguyễn Văn Vũ ra khỏi Hoàng Tộc Nguyễn Thị, như vậy từ nay Nguyễn Văn Vũ đã không còn là thành viên Hoàng Thất, đương nhiên mọi tước vị hay công lao của Nguyễn Văn Vũ làm trước đây cũng bị xóa mất.
Nguyễn Văn Vũ so với một người dân bình thường của Đại Thành Quốc này là không khác bao nhiêu, thậm chí Nguyễn Văn Vũ còn không bằng một tên Huyện Lệnh nho nhỏ.
Sau này cũng đừng có nghĩ đến chuyện lấy danh nghĩa của Nguyễn Thị Hoàng Thất ra bên ngoài tạo sóng tạo gió nữa.
Không còn là thành viên Hoàng Thất, vậy Chiếu Thư trong tay của Nguyễn Văn Vũ cũng chỉ như một tờ giấy vụn.
Chiêu triệt đường sống của đối phương, rút củi dưới đáy nồi này quả thật rất độc ác.
Tại Cổ Nam Đại Lục nơi đây, đuổi ra dòng họ, xóa khỏi gia phả chính là hình phạt tàn khốc nhất, nó còn tàn nhẫn hơn việc lấy mạng của người đó.
Mưu kế thâm độc như thế này mà Nguyễn Văn Chương cũng có thể làm ra được, người Hoàng Đế này quá mức là đáng sợ đi.
'Cũng là may mắn cho mình..!' Mấy người vừa rồi chỉ trích Nguyễn Văn Vũ trong lòng cũng âm thầm thở ra một hơi.
Bọn họ đều biết muốn loại trừ một thành viên Hoàng Thất ra khỏi gia phả, không phải vị Hoàng Đế này nói là được, còn là phải thông qua Tông Nhân Phủ mấy đại Tông Nhân Lệnh đại nhân bên kia thì mới có thể làm được.
Vị Bệ Hạ này đã tuyên đọc Thánh Chỉ, vậy đã có sự đồng ý của Tông Nhân Phủ rồi.
Hôm nay đem ra cũng chỉ cốt ý muốn thử lòng bọn họ một chút, như vừa rồi bọn họ có ai lên tiếng ủng hộ Nguyễn Văn Vũ, người đó bây giờ đã bay đầu mất rồi.
Tên Hoàng Đế này quá âm hiểm, mình đã nắm phần thắng trong tay, vẫn còn muốn thử lòng đám quần thần bọn họ, muốn đuổi cùng giết tận bọn họ mới cam tâm đây mà.
...
“Ngươi..! Ngươi nói cái gì..? Lập lại một lần nữa cho Bản Vương xem..?” Nguyễn Văn Vũ như nghĩ mình đang còn ngủ mê, vẫn còn chưa có tỉnh táo lại.
“Vương gia..! Triều đình ra thông báo, Bệ Hạ đã hạ Thánh Chỉ, thu hồi mọi tước hiệu cùng quyền lợi trước đây của ngài, đồng thời trục xuất ngài ra khỏi Nguyễn Thị Hoàng Tộc, từ này về sau ngài đã không còn là người của Hoàng Tộc nữa..!”
Mạnh Trường Kỳ run rẩy đem thông cáo của triều đình đọc ra thêm một lần nữa, sau đó hai tay dâng nó lên cho Nguyễn Văn Vũ.
“A...! A...!”
“Xẹt..!Xẹt..! Keng..! A..!”
“Nguyễn Văn Khánh..! Tên tạp chủng kia, ngươi có tư cách gì đuổi ta ra khỏi Hoàng Tộc Nguyễn Thị..?”
Nguyễn Văn Vũ ra sức gầm thét, kiếm trong tay hắn huy động tứ phương.
Bên trong căn phòng này có quá nhiều đồ vật gặp phải tai ương, mấy tên Mạnh Trường Kỳ nếu không có kịp thời tránh nhanh, chỉ sợ cũng là uổng mạng dưới kiếm của Nguyễn Văn Vũ mất rồi.
'Ngu ngốc..! Bệ Hạ là dựa vào mình là Hoàng Đế..! Dựa vào Tông Nhân Phủ..! Còn lựa dựa vào nhà ngươi đã cắt đất cho địch quốc đó..!” Mạnh Trường Kỳ đám người trong lòng âm thầm mắng Nguyễn Văn Vũ ngu ngốc vô năng.
Mọi người thường truyền lưu Nguyễn Văn Vũ là người thông minh tài giỏi, còn Nguyễn Văn Khánh là tên ngu ngốc vô năng, nhưng giờ bọn họ thấy, khái nghiệm kia nên đảo ngược lại thì đúng hơn.
“Biểu đệ.! Chuyện đã đến nước này chúng ta đã không còn con đường nào khác, phải nhanh chóng xuất binh công đánh Ứng Thành, sau đó tấn công Mễ Thành, đem tên Hoàng Đế chó đó giết đi, mới là thượng sách...! Nếu như để lâu, e là sẽ sinh ra biến cố rất lớn..!” Chiêu này của tên Hoàng Đế Đại Thành đúng là vượt qua những gì mà Mã Tịnh Thái hắn dự đoán.
Bây giờ tình hình đối với bên mình rất là bất lợi, nếu như để lâu, một khi tên Hoàng Đế kia tung ra thủ đoạn gì khác, chỉ sợ mình là không còn đường xoay sở nữa.
“Điện Hạ.! Đại Hoàng Tử nói rất đúng, chúng ta đã không còn thời gian để chần chừ thêm nữa..!” Lần này Phí Mân hoàn toàn ủng hộ lời nói của Mã Tịnh Thái.
Mấy ngày qua vì chuyện để cho Đại Mao Quốc quân đội vào thành, bên trong thành dân chúng cực kỳ là bất mãn với lại bọn hắn.
Quân Đội hắn chỉ huy bên trong, nhiều người cũng căm hận ngút trời, hắn khó khăn lắm mới có thể dẹp loạn được.
Giờ đây nếu tin tức Nguyễn Văn Vũ đã bị đuổi ra khỏi Hoàng Tộc xuất hiện nữa, chỉ sợ không bao nhiêu người nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa rồi.
....
P/s: Cầu đánh giá truyện, cầu đề cử, cầu nhận xét góp ý chân thành từ phía các bạn.