“Nếu như đem chuyện Kê Khá tàng trữ binh sĩ báo lên triều đình..!”
Phan Đình Phong cười gằn.
Nội chuyện lén lút đào tạo tân binh, cũng đủ khép Kê Khá vào tội tạo phản được rồi.
Đến khi đó lấy Thừa Tướng địa vị của mình, đem cả nhà tên đó da pháp trường xử chém hết thì càng tuyệt..
Nhìn xem, đám đại thần trong triều cùng Ánh Vương sau khi biết tin tức này sẽ có phản ứng gì?
Đám ngu ngốc đó còn dám nghĩ cách làm mất mặt Phan Đình Phong hắn nữa thôi.
“Đại nhân..! Không thể làm như vậy được..!”
Lê Kình kinh hãi không hề nhẹ.
Vị thừa tướng này của mình chỉ nghĩ đến một mà không hề nghĩ đến hai.
Vạch tội của Kê Khá thì ông ta làm sao giải thích thông được chuyện mình phái người đến giết cả nhà Kê Khá đây.
Nếu bị vặn lại, không chừng trộm gà không được còn bị mất nắm gạo nữa kìa.
Nói nữa nếu Kê Khá đã dùng đến lực lượng bí mật của mình để ra tay tiêu diệt địch nhân.
Người này chắc chắn cũng có chuẩn bị chu toàn để mà thoát tội.
Bây giờ đều mà hắn lo lắng nhất chính là Kê Khá đem chuyện thích khách hồi đêm làm lớn chuyện.
Khi ấy vị thừa tướng này của mình nhiều khả năng sẽ có phiền toái lớn rồi.
Những chuyện này mới là điều mà Phan Đình Phong nên quan tâm giải quyết, không phải là chuyện khác.
Hắn nhìn xem Phan Đình Phong không có bao nhiêu tài cán gì cả, lên làm được Thừa Tướng cũng dựa hoàn toàn vào may mắn.
Chứ chân tài thực học thì còn kém hắn xa lắm.
Người như thế này có thể tồn tại nơi quan cao như thế này, đúng là điều hiếm lạ.
“Đại nhân..! Các vị đại thần lâu năm trong triều cũng sẽ đứng ra chống lại ngài..!”
Phải làm cho Phan Đình Phong bỏ đi ý nghĩ làm lớn chuyện này mới được.
Nếu không chỉ e là Tào gia, Đại gia, Vĩnh gia cũng sẽ đứng về phía đối lập.
Quý Tộc bên trong có luật bất thành văn là nhà nào cũng âm thầm đào tạo hộ vệ cùng tử sĩ cho riêng mình sử dụng.
Phan Đình Phong khui ra, đó là đắc tội với lại toàn bộ Quý Tộc của Đại Thành Quốc này nha.
“Lai Tạ..! Không có để lại sơ hở gì cho đám người Kê Khá tra ra chứ..?”
Phan Đình Phong chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.
Chứ hắn cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hành thích trọng thần của triều đình, dù người đó có là ai cũng bị giết như thường.
Nói thật hiện tại hắn có chút hối hận rồi, mình không nên giận dữ Kê Khá trên triều công khai chống lại mình liền đi sử dụng thủ đoạn cực đoan thế kia.
Có muốn đem Kê Khá tiêu diệt đi chăng nữa thì cũng nên tra rõ sâu cạn của đối phương mới được a.
“Đại nhân an tâm..! Tiểu nhân dùng tính mạng cam đoan, Kê Khá sẽ không điều tra ra được gì..!”
Sát thủ do Lai Tạ hắn huấn luyện đều là được lựa chọn tỉ mĩ cẩn trọng, tất cả đều không sợ chết, trên người luôn mang theo thuốc độc, khi cần thiết liền có thể đem nó dùng luôn.
Hắn bảo đảm dù trong số những tên sát thủ kia có người may mắn còn sống, bọn họ cũng ngay lập tức tự sát, sẽ không để cho Kê Khá điều tra ra được bất kỳ tin tức có giá trị gì.
“Lão gia..! Lão gia..!”
“Không xong..! Có chuyện lớn..!”
“Có chuyện lớn..!”
“Hừ.! Trời sập xuống còn có bản quan ở đây..! Ngươi hấp tấp như vậy để làm cái gì..?”
Phan Đình Phong sắc mặt biến đổi, lên tiếng chỉ trích cực kỳ gay gắt tên quản gia này của mình.
Nếu mà không phải tên Lưu Lượng này là bà con gần với lại bà sư tử nhà mình, hắn đã đem y ra chém thành mấy khúc cho chó ăn.
“Lưu Lượng quản gia..!!”
“Thừa Tướng đại nhân đang ở nơi này, có chuyện gì ngài từ từ nói..!”
Lê Kình cũng nhìn không hợp mắt tay Lưu Lượng này cho lắm, ánh mắt cùng sự hiểu biết của y sao lại kém đến như vậy kìa.
Đại Thành Quốc nơi đây ai mà không có biết bây giờ Thừa Tướng đại nhân của mình là người có quyền lực lớn nhất trong triều đình, ai nhìn thấy Thừa Tướng không cung cung kính kính.
Ngay cả Tân Hoàng Đế hiện tại, gặp Thừa Tướng nhà mình còn phải khép nép run sợ nữa là.
Có chuyện gì mà Thừa Tướng địa nhân không xử lý được đâu, hoảng loạn như thế thật mất mặt của Phủ Thừa Tướng quá đi mất.
“Lão gia..! Hoàng Đế Bệ Hạ ban ra Lệnh Giới Nghiêm..!”
“Trong vòng ba ngày không có phận sự không người nào được phép đi ra bên ngoài..!”
Uy nghiêm của Phan Đình Phong gầy dựng mấy ngày nay từ khi Tiên Đế băng hà cũng không phải là để chưng cho đẹp.
Lưu Lượng không mấy bao lâu thời gian liền đã bình tĩnh lại, nói ra từng câu từng chữ khá là mạch lạc.
Nói xong hắn cũng không có giám đi đối diện với lại ánh mắt của Thừa Tướng này nữa.
Hắn tuy là quản gia nho nho, nhưng ở phủ Thừa Tướng này lâu ngày thấm đất, Bệ Hạ ra Thánh Chỉ Giới Nghiêm toàn bộ Mễ Thành, nhưng lại không có đi bàn với lại Thừa Tướng nhà mình một tiếng.
Thêm vào những hành động thời gian qua của vị Thừa Tướng này, có ai nhìn không ra Thừa Tướng có tâm tư của Trần Thủ Đức.
Lần này Bệ Hạ không có nhắm vào Thừa Tướng thì cũng là chuyện lạ.
“Cái gì..! Lệnh Giới Nghiêm..!”
Lần này không chỉ là Lê Kình cùng Lai Tạ kinh ngạc, đã luyện qua công phu thái sơn đổ ngay trước mắt mà vẫn bình tĩnh như không Phan Đình Phong cũng liền biến sắc.
Làm Thừa Tướng của Đại Thành Quốc thời gian không ngắn, dĩ nhiên hắn hiểu rõ ràng một khi đưa ra Lệnh Giới Nghiêm toàn thành.
Nhất là khi mệnh lệnh này là do hắn nghe từ Lưu Lượng, mà không phải là bàn bạc cùng Bệ Hạ hay những người đứng phía sau giật dây.
“Lão gia..! Trăm ngàn lần đây là sự thật, tin tức này là Hạ Phó Tri Phủ phải mạo hiểm rất lớn mới có có thể đem nó về đây cho ngài..! Mời ngài xem qua..!”
Lưu Lượng ngoài quan hệ thông gia với Phan Đình Phong ra thì hắn vẫn có chút tài cán.
Nếu không dù Phan Đình Phong có nghe lời vợ y đến đâu, cũng sẽ không để cho hắn ở vị trí quản gia này lâu như thế.
Ngay sau khi nhận được tin nhắn từ Hạ Phó, hắn còn đi ra bên ngoài chứng thực một lần, nhìn thấy cáo thị dán khắp nơi, đường xá trống vắng, người dân không dám đi ra bên ngoài, hắn liền biết tin tức này chuẩn xác là sự thật rồi.
“Mã Tiến..! Ánh Vương..! Hai người các ngươi muốn làm cái gì đây..?”
Phan Đình Phong điên tiết.
Trước thì xúi giục Hoàng Đế đưa hắn về phủ, sau lại giấu hắn làm ra cái Lệnh Giới Nghiêm mấy chục năm mới xuất hiện một lần này, hắn nghĩ còn chưa ra Ánh Vương một hệ đang chơi chiêu gì nữa đây.
“Thừa Tướng đại nhân, chúng ta nên chuẩn bị trước một chút..!”
Từ khứu giác của một vị chuyên gia chính trị, Lê Kình đã ngửi được mùi vị nguy hiểm đâu đây.
Nguy hiểm này nhiều khả năng là nhắm vào Phan Đình Phong mà đến, nếu Phan Đình Phong xảy ra chuyện gì, người bên cạnh y như hắn đây cũng không hề có kết cục tốt.
“Phải..! Lập tức cho người chuẩn bị đầy đủ trang bị ứng phó..!”
Phan Đình Phong hiểu rõ bây giờ không phải là lúc nghiên cứu xem đám người Ánh Vương có ý đồ gì, mưu mô lớn ra sao.
Trước mắt nên chuẩn bị mọi chuyện sẵn sàng cái đã. Phải tránh qua trận gió tanh mưa máu này rồi mới tìm hiểu sau.
“Lão gia..! Không xong..!”
“Bên ngoài..! Bên ngoài Phủ..!”
“Ngoài Phủ thế nào..!”
Phan Đình Phong đám người nhìn bộ dạng kinh khủng của tên hộ vệ kia, trong lòng không khỏi co thắt một chút, không lẽ lo sợ chuyện gì chuyện đó sẽ đến hay là sao.
“Lão gia..! Bên ngoài Nguyễn Chính thống lĩnh dẫn theo Cấm Vệ Quân đem Phủ Thừa Tướng bao vây lại..!”
“Nói là tuân theo mệnh lệnh của Bệ Hạ đến đây bắt người..!”
“Các huynh đệ vì muốn ngăn cản một chút liền đã bị Nguyễn Chính Thống Lĩnh cho người giết thẳng tay, chỉ còn lại một mình tôi chạy được vào nơi này báo cáo...!”
Phan Bát vừa nói vừa sợ, mấy vết đao trên người của hắn là chứng minh rõ ràng nhất, nếu mà hắn không chạy nhanh, bây giờ đã làm oan hồn dưới đao của đám người kia.
“Nguyễn Chính...! Nguyễn Chính...! Sao hắn dám..! Sao hắn dám..!”
“Thừa Tướng đại nhân..! Thừa Tướng đại nhân..!”
Lê Kình cùng Lai Tạ nhanh chóng đi đến đỡ lấy Phan Đình Phong, bọn họ biết đây là do Phan Đình Phong khí giận công tâm, điều mà mười mấy năm qua bọn họ chưa từng thấy qua trên người Phan Đình Phong.
“Đạp..! Đạp..! Đạp..!“.
“Thánh Chỉ đến..! Đình Phong Thừa Tướng lập tức ra tiếp chỉ..!”
...
P/s: Kịch tính đã đến, cầu đánh giá, cầu hoa tươi, cầu nhận xét chân thành từ phía các bạn nào.