“Còn nữa..! Đi truy tìm theo hướng Tư Âm Huyện của Liên Hoa Thành, không cần quay lại Thanh Nhai Thành nữa..!”
Nguyễn Nhật lên tiếng căn dặn lần cuối, trên đường đi đến nơi này hắn có cho người đến những lối đi có thể quay lại Thanh Nhai Thành, một khi Khánh Vương có ý định trở lại, hắn liền có thể tiếp đón, nhưng đến giờ vẫn không thấy đâu, nói rõ Khánh Vương hay người đi theo bảo hộ Khánh Vương không có ý định trở lại Thanh Nhai Thành, mà đi lên Mễ Quận.
Nếu là như vậy, bọn người Khánh Vương hiện tại chắc đã đến Tư Âm Huyện mất rồi, đây là con đường bắc buộc phải đi qua nếu như muốn đến Mễ Thành mà lại.
...
Tư Âm Huyện..! Phía Tây một tòa miếu hoang..!
“Nước..! Ta muốn uống nước..!”
Nguyễn Văn Chương cố gắng mở mắt ra, nhưng cảm giác mệt mỏi làm cho mí mắt của hắn như nặng cả ngàn cân, dù cố gắng đến mấy hắn cũng không mở được mắt ra xem hoàn cảnh bên ngoài, hắn chỉ dựa vào độ nóng trên mặt của mình để mà phán đoán.
Có lẽ hiện tại bây giờ đang là ban ngày, cùng với đó là hắn có cảm giác khát nước vô cùng, cuống họng hắn thật là khô khan khó chịu quá.
“Khánh Vương Điện Hạ..! Để ta đi lấy nước cho ngài uống..!”
Lý Dương gương mặt hiện lên vui mừng, nhanh chóng đi lấy nước, cũng may hắn luôn luôn đem theo vật dụng chứa nước bên người, nên khi gặp chuyện cũng không có vội vã.
“Khánh Vương Điện Hạ..! Ngài đã tỉnh..?”
Đến bây giờ Lý Dương mới thật sự thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù là tên Diệp Tứ đó đã nói cho Khánh Vương dùng thuốc giải, nhưng là Khánh Vương cứ mê man bất tỉnh cả ngày trời thế này, hắn là cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Ngươi là ai..? Nơi này là đâu..?”
Uống được nước, Nguyễn Văn Chương là đã thanh tỉnh hơn trước không ít, cũng có thể mở mắt đi ra, ập vào mắt của hắn là một khung cảnh khá là hoang tàn, còn có mấy vị thần, như hắn đoán không sai, mình đang ở nơi đây là một tòa miếu hoang rồi, không biết đã thuộc địa phương nào nữa.
Còn người trước mắt quan tâm cho hắn đây, gương mặt cân đối thanh tú, mũi khá cao, đôi mắt phân minh như nước mùa thu, nếu không phải người này mặt trên người nam trang, hắn còn nghĩ là y là nữ kia chứ.
Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng điểm là sao tên này xuất hiện tại đây, bên cạnh của hắn, nên nhớ trước.khi hắn bất tỉnh, người mà đi theo hắn là tên Diệp Tứ kia a.
“Điện Hạ..! Tôi tên là Lý Dương, là một hiệp khách trên giang hồ, được người nhờ vả mấy hôm nay luôn đi theo bảo hộ ngài..!”
Lý Dương mỉm cười, hắn ban đầu cũng có chút ngạc nhiên vì vị Khánh Vương này không nhận ra mình, tuy nhiên hắn nghĩ lại, Khánh Vương vừa trải qua một trận đại kiếp, còn ngã từ trên cao xuống, đầu óc có chút không tỉnh táo cũng là điều đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
“Điện Hạ..! Còn vị tráng sĩ Diệp Tư kia cùng Lý Hiên đã ra bên ngoài xem xét tình hình cũng như mua một chút thức ăn về cho ngài dùng..!”
Lý Dương hiểu Khánh Vương hiện tại đầu óc không được tỉnh táo, nên hắn người chuyện nói ra người mà Khánh Vương muốn gặp Diệp Tứ, cũng như giảng sơ qua về chuyện hai người bọn họ gặp nhau như thế nào, thậm chí chuyện trước đây hắn nghe ngóng được về Khánh Vương, hắn cũng là tỉ mỉ kể lại cho Khánh Vương nghe, không bỏ sót chi tiết nào.
“Nói như vậy chúng ta là đã đi đến Tư Âm Huyện thuộc Liên Hoa Thành rồi..?”
Nguyễn Văn Chương sau khi nghe Lý Dương nói xong, liền là nhìn y một cách rất là quái dị, nhưng rất nhanh, hắn liền thu hồi lại ánh mắt, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất hiện tại.
“Khánh Vương..! Ngài nói không sai, chúng ta đã đi vào phạm vi của Tư Âm Huyện, chỉ cần có tin tức triều đình phái người đến đón ngài, hoặc giả binh sĩ của Ánh Vương đuổi đến Tư Âm Huyện, chúng ta liền có thể an toàn..!”
Lý Dương thở dài, dù là đã đi vào địa phận của Mễ Quận rồi, tuy nhiên hắn cũng không có dám đưa Khánh Vương đi vào nha môn, theo như Diệp Tứ nói, Tri Phủ của Liên Hoa Thành là người của Nhị Hoàng Tử Đông Vương gia.
Tư Âm Huyện thuộc quyền cai trị của Liên Hoa Thành, không ai dám chắc tên Huyện Trưởng nơi đây có nghe lời tay Tri Phủ kia ra tay với lại Khánh Vương như là tên Quản Hàm Tri Phủ trước đây đã làm, an toàn vẫn là trên hết.
“Dương hiệp sĩ..! Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi ra bên ngoài nhìn xem, có tình hình gì không tốt, có thể vào báo lại với ta một tiếng..!”
“Vâng..! Khánh Vương Điện Hạ..!”
Lý Dương mỉm cười, không nói hai lời liền ra bên ngoài canh giữ, vị Khánh Vương này là bị trúng độc, mới tỉnh lại không lâu, sức khỏe còn rất là yếu, cần thời gian nghỉ ngơi là hoàn toàn hợp lý.
Chỉ là Lý Dương không có biết, ngay sau khi hắn quay đầu rời đi, Nguyễn Văn Chương nhìn theo bóng dáng của y khuất dần, trên gương mặt có tia đắc ý khó có thể nhận ra.
...
“Hắc..! Hắc..! Cuối cùng mình cũng có thể thoát được đám người kia..!”
Đi trên một con đường hẻo lánh hướng về Hồ Huyện, Nguyễn Văn Chương trên miệng nở nụ cười nhạt.
Hắn là Nguyễn Văn Chương, mà không phải là Khánh Vương trong lời nói của bọn chúng, muốn hắn lên kinh làm Hoàng Đế gì đó, xin lỗi hắn là không có hứng thú.
Bên kia Hồ Huyện còn có bà mẹ già của hắn chờ hắn về chăm sóc, còn một thê tử xinh như hoa như ngọc chờ hắn đến lấy, hắn mới không cần đi làm Hoàng Đế đâu, nhất là phải làm Hoàng Đế của một cái quốc gia lộn xộn sắp đi vào suy tàn như là Đại Thành Quốc này.
“Kỳ quái..! Trên đời này thật sự có hai người giống nhau như vậy sao..?” Nguyễn Văn Chương lâm vào trầm tư.
Chuyện xảy ra tối hôm qua cùng sáng hôm nay hắn đều nhớ rõ, những người đó đều nhận nhầm hắn là Khánh Vương.
Một hoặc hai người hắn còn cho bọn họ nhầm lẫn, ánh mắt không tốt, nhưng là cả mười người, trăm người đều nói hắn là Khánh Vương, như vậy chuyện này khó có khả năng là bọn chúng nhầm lẫn cho được.
Như vậy suy ra, hắn cùng tên Khánh Vương kia có gương mặt rất là giống, như hai giọt nước một dạng.
Điều này có chút phi lý, nhưng mà trên đời này chuyện người giống người cũng không phải là không thể xảy ra, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận một thực tế là mình cùng Khánh Vương rất là giống nhau mà thôi.
“Haiz..! Đúng là tai bay vạ gió..!” Nguyễn Văn Chương thở dài một tiếng.
Hắn đi đến thế giới này, cũng không có ý định tham gia tranh đấu chính trị cái gì, một lòng chỉ muốn làm ông chủ nhỏ, cùng người mình yêu thích sống qua hết đời này là được, có ai ngờ được mình trùng sinh vào một người lại quá giống Khánh Vương của Đại Thành Quốc, liền bị người ta hiểu lầm chút nữa đã không còn mạng sống, hy vọng qua chuyện hắn bỏ đi rồi, chuyện này sẽ chấm dứt từ đây.
“Rầm..!”
“Ngươi đi đường...!” . Truyện Đoản Văn
Nguyễn Văn Chương là muốn mắng tên vừa rồi đột nhiên đứng giữa đường làm hắn trong lúc vô ý va vào, nhưng là chỉ nói được có một nữa, hắn liền ngậm miệng lại.
“Lý Dương Hiệp sĩ..! Sao lại là ngươi..?”
Nguyễn Văn Chương mỉm cười khá là khó coi, người này hắn cũng là quen thuộc, không phải chính là người chăm sóc hắn không lâu trước đây Lý Dương hay là sao?
Tên này bây giờ nên ở lại bên tòa miếu hoang bên kia mới đúng, làm sao chạy đến nơi này nhanh như vậy kìa..?
“Khánh Vương Điện Hạ..! Bổn phận của tôi là bảo hộ ngài an toàn, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, xin mời ngài theo tôi quay trở lại..!”
Lý Dương nhàn nhạt mỉm cười, ý trong lời như muốn nói, trò xiếc của ngài mà muốn lừa tôi thì còn non cùng xanh lắm.