“Các người cũng là..! Lo cho bản thân mình không xong còn muốn lo cho người khác..! Nên nghĩ thoáng chút đi..! Có khi sau khi lấy Phi Yên tiểu thư, Lộc Minh công tử quay đầu là bờ, làm một người tốt cũng khá biết chừng..!”
Đâu đó cũng có người suy nghĩ theo hướng tích hơn, hắn thấy Lâm Phi Yên cùng Lộc Minh một chuyện cách mình quá xa xôi đi mất, bản thân bọn họ ăn hôm nay không biết ngày mai nữa là.
Thêm nữa nha, nhiều khi Lộc Minh lấy Lâm Phi Yên cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, người ta thường nói lãng tử hồi đầu, nếu Lộc Minh có thể làm người tốt, vậy người dân bình ra như bọn họ cuộc sống cũng sẽ khá khẩm hơn một chút.
“Đúng..! Đúng..! Chúng ta nên nghĩ thoáng hơn một chút..!” Tất cả mọi người như hiểu ra vui vẻ ra về.
Lộc Minh người này là nhân vật rất lớn tại Hồ Huyện nơi đây, Lâm gia cũng không kém, những cấp bậc như thế này cách bọn họ quá xa, bàn luận nhiều cũng không nên.
“Đại ca..! Bọn họ vừa đi xong..,!” Một đám lưu manh có máu mặt đang thì thầm nói nhỏ.
“Đem những thứ trong tay bọn chúng cướp lại hết, nhất là tiền đồng..!” Tên lão đại gật đầu, nhìn qua Lâm Phủ một lần nữa, sau cũng quay đầu rời đi.
Làm ăn trên sự túng quẫn của người khác đúng là có mất đi lương tâm thật. Nhưng đây là thời loạn thế, hôm nay sống không chừng ngày mai phải bị bắt đi làm pháo hôi trên sa trường, còn chết đói đầu đường.
Nên tồn tại vẫn là trên hết, chỉ cần có thể tồn tại, thủ đoạn gì cũng xài ra được, còn lương tâm...
...
“Rầm..!”
Bên ngoài những người vô gia cư vui mừng như thế, nhưng bên trong phòng tiếp khách, không khí không được tươi vui như vậy.
Nha hoàn cùng người hầu đứng bên ngoài cũng có thể nghe được đến âm thanh ly tách bị ném vỡ.
Thi thoảng có tên người hầu to gan đưa ánh mắt thông qua khe hở của cánh cửa nhìn vào bên trong một cái, liền có thể thấy được gia chủ của bọn họ bây giờ sắc mặt còn đen hơn đít nồi nữa.
“Tiện tỳ..! Ta giết ngươi..!”
Lâm Ứng Hàn rút ra bên trên tường thanh kiếm đang treo lủng lẳng, ánh kiếm sáng ngời đưa lên muốn chém lấy một người con gái đang quỳ trước mặt mình đây.
Người con gái này đang mặc bộ hỷ phục màu đỏ, đây là trang phục dành cho tân nương.
Theo lẽ thường hôm nay Lâm Phủ chỉ gả duy nhất một người con gái là con của Lâm Ứng Hàn tên Lâm Phi Yên, người con gái quỳ bên dưới thân phận đã rất sinh động, ấy thế mà Lâm Ứng Hàn lại muốn vung kiếm kết liễu con gái của mình, chuyện này có chút không đúng, tên người hầu đang đưa mắt nhìn vào bên trong cũng không hiểu chuyện gì cả.
“Lão gia..! Khoan đã..! Khoan đã..!”
Hà Dung thấy tình cảnh không ổn, liền lao tới ôm thật chặt lấy Lâm Ứng Hàn, không cho ông ta tiến thêm một bước.
“Bà tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giết con tiện tỳ này...!”
Lâm Ứng Hàn nhìn qua hai cha con Lộc Phú âm trầm gương mặt bên kia, lửa giận bốc cao, cần thiết phải cho Lộc gia một cái giao đãi mới được.
“Lão gia..! Lâm Tuệ nha đầu này chết không có gì đáng tiếc, nhưng chúng ta phải hỏi cho rõ ràng Yên Nhi bây giờ đang ở nơi nào mới được a..!”
Hà Dung cũng không phải là hạng người mềm lòng cái gì, nàng nhìn bên kia đang quỳ Lâm Tuệ, cũng là ghét cay ghét đắng người con gái này làm cho Lâm gia mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên nàng vẫn còn chút lý trí, nên nhớ rằng con gái mình hành tung nơi đâu còn không có biết, tất cả đều phải hỏi Lâm Tuệ người này, thế nên cô gái này tạm thời không thể nào chết được.
“Tiện tỳ..! Nói đi..! Phi Yên hiện tại đang ở nơi nào..?”
Lâm Ứng Hàn cũng bình tĩnh lại không ít, hắn biết thời điểm hiện tại còn chưa phải là lúc giết đi Lâm Tuệ thật.
Hắn cũng không có ý định hỏi Lâm Tuệ vì sao phải đóng giả Lâm Phi Yên, dùng chiêu Ly Miêu Tráo Thái Tử đi đến Lộc gia thành hôn, vì chuyện này không có cần thiết, nói ra lại gợi lại vết thương lòng của Lộc gia đám người, bọn họ không cho người đem Lâm gia bọn họ tống vào ngục giam mới là chuyện lạ.
“Tiểu thư..!”
Lâm Tuệ nhớ lại chuyện đêm qua, nàng đưa thức ăn vào cho Lâm Phi Yên, nàng không nỡ nhìn thấy Lâm Phi Yên bị đẩy vào hố lửa.
Ngày mai phải lấy Lộc Phú tên ác bá này làm chồng, nên nàng đã cùng Lâm Phi Yên diễn một vỡ kịch, sau cùng để Lâm Phi Yên thay y phục nha hoàn của mình rời đi khỏi Lâm Phủ nơi này.
Vì có thể giúp cho Lâm Phi Yên kéo dài thêm một chút thời gian, nàng cũng liền mang lên hỷ phục, thay cô ấy đến Lộc Phủ thành hôn, có ai ngờ chuyện lại xảy ra ngoài tầm kiểm soát của nàng.
“Nói như vậy là ngươi cũng không biết hiện tại Phi Yên đang ở nơi đâu..?”
Lâm Ứng Hàn tức giận quá đỗi, con nha đầu Lâm Tuệ này thuật lại chuyện cả buổi, nhưng cuối cùng vấn đề quan trọng nhất là con gái của hắn ở nơi nào thì nó lại không có biết.
“Đúng vậy lão gia..!”
Lâm Tuệ nàng cũng là bất đắc dĩ, trời đất bao la, Lâm Phi Yên đã rời khỏi Lâm Phủ, cũng không có dẫn nàng theo, cô ấy đi nơi nào, làm sao nàng có thể biết được kia chứ.
“Ngươi..!”
“Đủ rồi...!”
“Lộc đại nhân..!”
Âm thanh kia làm cho Lâm Ưng Hàn dù có tức giận đến mấy, cũng không dám phát tác nữa.
Nói ra hôm nay người mà mất mặt lớn nhất không phải là Lâm Ứng Hàn hắn hay là Lâm gia, mà chính là Lộc gia hai cha con người này.
Thử tưởng tượng xem trong ngày thành hôn bỗng nhiên phát hiện cô dâu không phải là người mình muốn cưới, mà chỉ là một con nha hoàn địa vị thấp kém mà thôi.
Với địa vị cao cả của Lộc gia bên trong Hồ Huyện này, khỏi phải nói chuyện này làm cho Lộc gia bị sĩ nhục bao nhiêu.
Điều may mắn nhất là Lâm Tuệ chỉ mới bước ra kiệu hoa liền bị vấp té, còn chưa bước qua cửa nhà Lộc gia thì đã bị phát hiện.
Nếu để Lộc Minh bái đường thành thân với lại Lâm Tuệ, hậu quả kia chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Ứng Hàn lão bản..! Bản quan không cùng ông nói thêm nhiều chuyện nữa..!”
“Bản quan cho ông mười ngày thời gian, mặt kệ ông dùng biện pháp gì, nhất định phải bắt Lâm Phi Yên về đây cho bản quan..!”
Dứt khoát mau lẹ, Lộc Phú là không muốn nhìn thấy bản mặt của đám người Lâm gia này thêm một lần nào nữa, còn Lâm Phi Yên kia, tìm được cô ta, không thể có chuyện đưa cô ta nhập Lộc Phủ nữa, âm tào địa phù vẫn là địa phương tốt dành cho người con gái không biết liêm sĩ này.
“Phú đại nhân..! Phú đại nhân..! Còn..!“.
“Lão gia..! Thôi đi..! Tìm con gái trở lại quan trọng hơn..!”
Hà Dung có chút không nói gì, ông chồng của mình cũng thật không có ánh mắt, nhìn Lộc Phú giận dữ như thế kia còn muốn tìm Lộc Phú hỏi về mấy trăm mẫu đất kia.
Hôm nay một chuyện làm cho Lộc gia mất mặt lớn như vậy, Lộc Phú không bắt hết đám người Lâm gia mình đi lưu đày, cũng đã là cảm tạ trời đất rồi.
“Lập tức phái ra toàn bộ mọi người, bằng mọi giá phải tìm cho được Phi Yên về đây cho ta..!”
Lâm Ứng Hàn vẫn còn chưa có hết hy vọng, hắn nghĩ lại xem, nếu có thể đem Lâm Phi Yên bắt trở lại, Lộc Minh vẫn sẽ cưới con gái hắn như thường, đất đai màu mỡ tại Nam Trấn kia cũng sẽ lại thuộc về hắn mà thôi.
...
“Hừ..! Lâm Phi Yên..!”
Lộc Minh vẫn chưa nuốt trôi cục tức này, từ nhỏ đến lớn có khi nào hắn lại phải chịu nhục nhã lớn đến như vậy đâu kia chứ.
Nghĩ đến sau khi hắn tìm được Nguyễn Văn Chương dùng ít thủ đoạn đuổi tên đó đi là được, đúng lúc tên đó đã chuồn đi mất. Như y đã biết điều như vậy cũng đỡ mất công hắn ra tay.
Bên Nguyễn Văn Chương đã giải quyết ổn thỏa, chỉ còn đón Lâm Phi Yên nhập phủ nữa là xong.
Khó có thể ngờ được giữa đường lại xuất hiện biến cố lớn đến như thế này, đem hắn đánh cho một trận suốt đời không quên.
....
((P/s: Chương thứ 3 như đã hứa đưa lên, cầu đề cử, cầu đánh giá của các bạn nào..))