Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 41: Chương 41: Cổ Nam Thế Cục




“Xin mời các vị sứ giả tiến đến chúc mừng Hoàng Đế Bệ Hạ..!”

Các sứ giả đóng tại Mễ Thành của các nước đi vào chúc mừng, đây cũng là phần cuối cùng của buổi lễ đăng cơ hôm nay.

Mã Tiến âm thanh vừa phát ra mà trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lễ đăng cơ này hai quan ải của Vũ Vương cùng Mã Anh Đào là khó qua nhất.

Hắn trong lòng cực sợ sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cuối điều hắn lo sợ cũng không có xảy ra.

“Ngoại Thần Lâm Tứ..! Đặt sứ Đại Ngu Quốc, xin chúc Tân Hoàng vạn an..!”

'Đại Ngu Quốc..! Không phải là do Trần Thủ Đức mới lật đổ Đại Việt Vương Quốc không bao lâu lập ra hay sao..?' Nguyễn Văn Chương trong lòng nghĩ thầm.

Hắn trùng sinh mấy tháng qua, tin tức chấn động nhất của Cổ Nam Đại Lục nơi này chính là về chuyện Trần gia thay thầy đổi chủ, hủy diệt Lý gia, tự mình lên làm Hoàng Đế.

Tin tức này mới cách đây có nửa tháng mà thôi, tất cả các quốc gia cũng đang bàn luận về chuyện này.

Trần gia Đại Ngu Quốc theo đó cũng gặp rắc rối không nhỏ. Những nước không công nhận Đại Ngu Quốc cũng phát binh đến xâm phạm, nhìn ra bây giờ Đại Ngu Quốc đang ở trong thời kỳ khó khăn.

Tính ra đối với mặt ngoại giao Trần gia làm cũng không có tệ, hỗn loạn xung quanh tạm thời có thể từ từ giải quyết.

Nhưng phái ra các sứ thần đến các quốc gia không có tranh chấp với mình để giao hảo thì Trần gia cũng làm rất là tốt.

“Bệ Hạ.! Hoàng Đế của chúng tôi gửi đến một cặp Long Phụng Phỉ Thúy, chúc mừng ngài đăng cơ làm Đế..!”

Có chút xem thường nhìn Nguyễn Văn Chương vấn còn đang ngẩn người trên kia, Lâm Tứ cũng biết mình sẽ chẳng nên trông mong gì vào tên Tân Hoàng Đế của Đại Thành Quốc này niềm nở hay vui vẻ đáp lại mình.

Phần việc của mình nên làm thì làm cho xong, quay trở lại Đặt Sứ Quán nghĩ ngơi là hợp lý.

“Đôi Long Phụng Phí Thúy này là được làm bằng Đế Vương Ngọc cực phẩm..! Đại Ngu Quốc lần này ra tay cũng thật xa hoa..!”

Thương Bộ Thượng Thư Lý Đồng Quý là người chủ quản thương nghiệp của Đại Thành Quốc, hắn đã nhìn thấy qua rất nhiều khối ngọc tốt, không phải là người không biết nhìn hàng, nhưng gặp đôi Long Phụng Phỉ Thúy này, hắn cũng không khỏi xuýt xoa một tiếng.

Giá trị liên thành, như để hắn định giá, đôi ngọc bội này chí ít cũng có trên mấy chục ngàn đồng vàng.

Nó lại là cống phẩm của hoàng gia, giá trị thị trường còn cao hơn rất nhiều, có thể nói lần này Đại Ngu Quốc khá là xem trọng vị Tân Hoàng này a.

“Có gì ngạc nhiên đâu, Đại Ngu Quốc đây là đang có sự nhờ vả mới xuất ra hàng quý như vậy..!”

Hình Bộ Thượng Thư La Vĩnh Tài là một người gần sáu mươi tuổi, hắn nghĩ đến thế cục hiện tại của Cổ Nam Đại Lục cũng như Đại Ngu Quốc, liền là biết được dụng ý của Đại Ngu Quốc khi đưa ra lễ vật lớn như vậy để chúc mừng.

“Vĩnh Tài Thượng Thư đúng là có ánh mắt nhìn xa..!” Y Bộ Thượng Thư Tiết Hà ngay lập tức phụ họa đi vào.

Đại Ngu Quốc của Trần Thủ Đức vì là lấy vũ lực đem Đại Việt Vương Triều lật đổ, liền là phạm vào cấm kỵ của rất nhiều quốc gia cũng như người đọc sách trên toàn đại lục.

Nói sao dù Đại Việt Vương Triều có phế đến đâu, đó cũng là tượng trưng quyền lực của Cổ Nam Đại Lục.

Bên ngoài các chư hầu tuy lập ra quốc gia, không nghe lệnh của Đại Việt Vương Triều nữa, nhưng các quốc gia cũng không dám ra mặt chính diện phản đối, cứ để Đại Việt Vương Triều kỳ hiệu nơi đó, tất cả đều vẫn tự nhận mình là quốc gia phụ thuộc của Đại Việt.

Trong lòng tất cả các quân chủ đều biết, một ngày mình chưa có thực lực có thể bá chủ toàn bộ Cổ Nam Đại Lục, diệt hết các quốc gia xung quanh, ngày đó vẫn chưa thể nào hủy đi Đại Việt Vương Triều được.

Người nào dám ra tay sẽ bị các quốc gia khác cùng người trong thiên hạ chỉ trích, là đại nghịch bất đạo, người người có thể giết.

Trần Thủ Đức gan lớn bằng trời, nổi lên tạo phản, làm cái việc mà không một quốc gia nào dám làm, y cùng Đại Ngu Quốc của y đương nhiên cũng sẽ lâm vào sự vây công của mấy đại cường quốc khác trên Cổ Nam Đại Lục này, bây giờ đang vất vả ứng phó bên kia.

Nói ra là Đại Thành Quốc của bọn họ chỉ là quốc gia nhỏ, lại gặp nguy cơ tứ phía, về mặt địa lý càng không có giáp với Đại Ngu Quốc, nên các đại cường quốc kia không có sai Đặt Sứ của mình tiến vào Hoàng Cung bàn chuyện liên hợp đối phó với Đại Ngu Quốc.

Những quốc gia lớn có đường biên giới giáp với lại Đại Ngu Quốc như là Đại Nghê Quốc, thiết nghĩ Đặt Sứ của các đại cường quốc kia đã đạp nát cửa Hoàng Cung Đại Nghê để xin Đại Nghê Hoàng Đế phát binh liên hợp cùng với các quốc gia khác tấn công Đại Ngu rồi.

“Đại Ngu Hoàng Đế là có lòng, nhưng ông ta cũng không có nhận được bao nhiêu giúp đỡ..!” Truyền Bộ Thượng Thư Kê Khá cười nhạt.

Đại Thành Quốc bây giờ ốc còn không mang nổi mình, lấy cái gì ra để mà giúp đỡ cho người khác được.

Theo hắn thấy Đại Thành Quốc có muốn giúp đỡ cũng không có sức đâu mà giúp.

Không nên quên từ nơi đây đi đến Đại Ngu Quốc địa vực còn phải băng qua Nguyên Quận cùng Xuyên Quận, hai cái Quận khá là lớn, thuộc hàng lớn nhất tại Bắc Châu này, mà cả hai cái Quận kia, đều là thuộc về Đại Nghê Quốc cai quản, với thực lực của Đại Thành Quốc mình hiện tại, chống lại Đại Nghê Quốc có vẻ còn xa lắm.

“Khá Thượng Thư nói vậy là sai rồi..!”

“Đại Ngu Quốc chỉ muốn Đại Thành Quốc chúng ta công nhận Đại Ngu Quốc chính danh, mà không có hy vọng gì Đại Thành Quốc chúng ta trợ giúp cái gì..!” Người lên tiếng vừa rồi chính là Anh Ký, Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Thành Quốc.

Người được cả triều đình công nhận là liêm chính trung can, luôn nói thẳng nói thật những chuyện thấy trái tai gai mắt, thời Tiên Đế còn sống.

Không ít lần Anh Ký đứng ra nói những lời nghịch tai Tiên Đế, làm cho Tiên Đế cực độ không vui, nhưng là vì Anh Ký gia tộc là người có công với Thái Tổ, phụ thân Anh Ký là Hiến Minh Hầu Anh Khoa cũng còn chưa có nhắm mắt xuôi tay, Tiên Đế cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Chờ khi Hiến Minh Hầu qua đời, cũng là lúc Tiên Đế lâm bệnh nặng, ông ta muốn trị tội Anh Ký cũng không có thời gian, thành ra Anh Ký mới vẫn có thể làm Lễ Bộ Thượng Thư đến tận bây giờ.

“Ký Thượng Thư nói chí phải..!” Kê Khá cười bồi, luận về chức vị trong triều cả hai người bọn họ đều là Thượng Thư cấp độ, tuy nhiên Anh Ký lớn tuổi hơn hắn quá nhiều, năm nay hắn mới hơn bốn mươi mà thôi, luận vai vế hắn phải gọi Anh Ký một tiếng Ký thúc.

Đây là người cùng vai phải lứa với phụ thân đã qua đời khá lâu của hắn.

Bao nhiêu năm qua, cũng nhờ có Anh Ký diều dắt, Kê Khá hắn mới leo lên được cái vị trí như ngày hôm nay mà, quan hệ hai nhà bọn họ rất là không tệ.

“Ân.!”

Anh Ký gật đầu một cái, cũng không muốn bắt chuyện thêm với Kê Khá là mấy.

Tên này nói là được hắn dìu dắt, chi bằng nói là Tiên Đế dìu dắt đi.

Người này tài năng không có bao nhiêu, được cái là nịnh hót công phu vô cùng khá, trước đây Tiên Đế có làm cái gì sai, Kê Khá cũng nói thành đúng.

Chính vì những người suốt ngày chỉ biết nịnh hót mà không biết làm gì như Kê Khá, mới làm cho Tiên Đế sinh ra ảo tưởng, càng ngày càng làm cho triều đình suy yếu, nói ra Đại Thành Quốc có ngày hôm nay Kê Khá cũng góp công không hề nhỏ.

Một người gián tiếp đẩy Đại Thành Quốc vào con đượm suy tàn như vậy, Anh Ký hắn đời nào muốn qua lại nhiều đâu.

P/s: Chương thứ 2 đưa lên, cầu đánh giá, cầu hoa tươi, cầu nhận xét từ phía các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.